Đạo Quân (bản edit)

Chương 96: Bế quan




“Xưởng sản xuất vũ khí sao?” Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Viên Cương thì quay người lại đi đến bệ cửa sổ, cầm mấy khối đá ở trên bệ cửa sổ đi tới, bày từ từ ra trên bàn trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Tổng cộng có ba khối đá có hình dạng không đồng nhất, có màu đen, có màu đỏ sậm, còn có màu vàng.

Ngưu Hữu Đạo cầm cục màu đen lên xem xét, sờ vào thì phát hiện ngón tay bị dính màu đen đen, cau mày lại nói: “Than đá?”

Buông xuống, lại cầm khối màu đỏ sậm lên, sau khi xem xét tỉ mỉ, nói thầm một tiếng, “Quặng sắt?”

Viên Cương gật đầu, “Không sai, chính là than đá và quặng sắt, là ta xin được lúc đi trong thôn xem xét, nhìn thấy mấy đứa nhỏ cầm trên tay chơi, hai thứ đồ chơi này hẳn là không phải ngẫu nhiên cùng đồng thời xuất hiện ở trong thôn. Còn có, tay của một số người ở trong thôn này, giống như là tay của thợ rèn thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ cao vậy, xem bộ có không ít thợ rèn đâu.”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý hắn muốn nói, hai thứ này cùng xuất hiện tại đây đã không bình thường, đây là nguyên liệu cơ bản để chế tạo đồ sắt, một cái thôn trang ẩn cư có nhiều thợ rèn như vậy để làm gì? Kết hợp với bối cảnh quân đội của Ninh Vương, đáp án đã quá rõ ràng, chính là chế tạo vũ khí trang bị cho quân đội!

Thả quặng sắt trong tay xuống, Ngưu Hữu Đạo lại cầm khối màu vàng lên xem xét, nhìn kỹ xong lại để ở trước mũi hít hít, “Lưu huỳnh?”

Viên Cương gật đầu: “Cũng là xin của mấy đứa nhỏ đang cầm trên tay chơi, cái này chắc có quan hệ tới ngọn núi lửa kia.”

Để đồ vật trên tay xuống, Ngưu Hữu Đạo nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu, chế tạo số lượng lớn trang bị quân giới ở trong vùng núi sâu xa này rồi vận chuyển đi ra được không? Nghĩ tới đường hầm trong mạch nước ngầm kia, vừa có thể thông hướng sơn trang huyện Thương Lư, có lẽ còn có thể thông ra cửa sông, không khỏi cười ha ha, nói “Xây dựng thôn trang tại cái địa phương này, xem ra thật đúng là bỏ ra rất nhiều tâm tư!”

Ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo vừa mới mở cửa, gặp được thân ảnh quen thuộc, cùng Thương Thục Thanh ở ngoài cửa nhìn nhau, cười một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo đi xuống bậc thang, Thương Thục Thanh lại ngơ ngác một chút, phát hiện ra tóc của Ngưu Hữu Đạo lại được thả ra buộc tùy tiện ở sau lưng rồi, trở lại kiểu tóc tùy ý như trước.

Trong lòng nàng nghĩ ngợi rất nhiều, hơi có vẻ trầm mặc.

Vẫn là Ngưu Hữu Đạo chủ động giải thích nói: “Ta phải dành ba ngày thời gian để tĩnh tâm, thả lỏng bản thân, bài trừ tạp niệm, trong khoảng thời gian bế quan này không muốn có cái gì trói buộc.” Hắn chuẩn bị thừa dịp trong lúc bế quan này chấm dứt việc nữ nhân này cứ muốn giúp mình chải tóc, miễn cho ‘thịnh tình không thể chối từ được’, cứ để quận chúa người ta giúp ngươi chải đầu hoài coi được sao, thời gian dài cô nam quả nữ gần gũi quan hệ lại không rõ ràng, làm không tốt sẽ để cho người khác hiểu lầm.

Khác chính là, hiện tại hắn cũng biết được làm sao búi tóc rồi, nhìn hoài cũng biết.

Thì ra là thế! Thương Thục Thanh hơi mỉm cười nói: “Cũng tốt!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xuống chân của nàng, “Quận chúa gần đây vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”

Thương Thục Thanh nhẹ gật đầu.

Dùng xong điểm tâm, Viên Cương và Viên Phương cùng đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo, dạo khắp nơi trong thôn.

Ngưu Hữu Đạo cũng đích thật là giống như buông lỏng thể xác tinh thần, áo không cột đai lưng, rộng rãi lắc lư lắc lư, tóc dài cột thả ở sau lưng, ngay cả kiếm cũng không cầm, đưa cho Viên Cương cầm.

Đồng ruộng, nương dâu, còn có vườn bông cải đung đưa nhè nhẹ trong gió dưới ánh mặt trời ấm áp, từng người từng người ở trong đó bận rộn làm việc.

“Một nơi phong cảnh điền viên thật tốt.” Hít sâu một hơi, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng khen, bỗng nhiên nói, “Lão Hùng, để ta nói với bọn hắn một tiếng ha, để bọn hắn giúp ngươi xây dựng Nam Sơn tự ở đây thì như thế nào?”

Viên Phương không chút do dự lên tiếng cự tuyệt, “Không được!”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay người lại, dang hai tay ra kinh ngạc nói: “Hoàn cảnh sơn thuỷ thanh tú đẹp đẽ như vậy, lại còn cơm no áo ấm, không hề bị người khác quấy nhiễu, vì sao không muốn?”

Viên Phương cúi gầm mặt xuống, nói: “Người ở đây quá ít, hương hỏa không thể thịnh vượng, Nam Sơn tự sao có thể núp ở nơi vắng vẻ vô danh được chứ.”

“Luôn nhớ thương chút tiền hương hỏa này, không có tiền đồ.” Ngưu Hữu Đạo khinh bỉ một câu, quay người lại tiếp tục tiến lên, hắn bất quá chỉ là nói chơi một chút mà thôi.

Ở một bên ít khi lên tiếng Viên Cương bỗng xen vào một câu, “Muốn cho Nam Sơn tự nổi danh, chùa miếu chưa hẳn phải xây cho lớn, chưa hẳn phải cần ở khu vực đông đúc. Núi không tại cao, có tiên thì có danh, nước không tại sâu, có rồng thì linh, chỉ cần trụ trì ngươi có thể có danh vọng, Nam Sơn tự lại ở nơi vắng vẻ, cũng có quan lại quyền quý nghĩ hết biện pháp tìm tới cửa đưa tiền hương hỏa, đến lúc đó, chỉ sợ ngươi ước gì tránh né để cầu thanh tĩnh.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra sau vai chỉ chỉ phía sau, nói “Lão Hùng, nghe thấy chưa, Hầu Tử lời này rất có lý, chức trụ trì của ngươi còn không bằng tặng cho Hầu Tử làm đi.”

Viên Phương giống như đang rơi vào tỉnh ngộ, cứ thế đứng im tại chỗ, ngây người nhìn theo Viên Cương, tự lẩm bẩm trong miệng, “Núi không tại cao, có tiên thì có danh, nước không tại sâu, có rồng thì linh...”

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương lần lượt dừng bước, đều quay người lại nhìn hắn.
Viên Phương chợt bước nhanh về phía trước, chắp tay trước ngực với Viên Cương, vẻ mặt kích động nói: “A Di Đà Phật, nếu không có chân ngôn của Viên gia, bần tăng chấp mê bất ngộ còn không biết đến khi nào!” Dứt lời vái một cái thật sâu.

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương nhìn nhau im lặng, đều cùng nói thầm trong lòng, yêu tinh kia tưởng thật kìa!

Viên Phương đứng thẳng dậy lại bổ sung một câu, “Bất quá xây Nam Sơn tự ở đây vẫn là không được, quá kín đi, quan lại quyền quý sợ là nghĩ hết biện pháp cũng tìm không ra cách để tới.”

Hai người quay đầu bước đi dạo tiếp, coi lời hắn nói như là đánh rắm, có quỷ mới đi giúp ngươi xây chùa miếu ở đây.

Hai người cũng đã sớm lĩnh giáo, chỉ cần nói tới vấn đề Nam Sơn tự, yêu tinh kia liền đặc biệt nghiêm túc, làm yêu tinh thật tốt không làm, hết lần này tới lần khác nhất quyết phải đi làm trụ trì!

Tiện đường dạo quanh một sườn núi, có một dòng sông nhỏ nước chảy xiết, ở trong sông trong rất náo nhiệt, hấp dẫn ba người ngừng chân quan sát.

Bên bờ có người khiêng từng khúc gỗ lớn đi lên phía đầu nguồn, ở trong sông thì có người ngồi trên khúc gỗ tròn lao vun vút theo dòng nước chảy xuống, còn không phải từng người một, mà là từng đợt từng đợt lao xuống, người ngồi trên khúc gỗ tròn tay cầm gậy gỗ làm thương, trên gậy gỗ có bọc vải bố thật dày, ngâm nước ướt không biết nặng bao nhiêu nữa, từng người cầm gậy gỗ quơ trái đâm phải ‘chém giết’, từng cái như nổi điên lên vậy, nhao nhao muốn đem người bên cạnh đập ngã rớt xuống sông.

Dù Ngưu Hữu Đạo không hiểu chém giết ở trên chiến trường, cũng đã nhìn ra được, đây rõ ràng là đang huấn luện kỵ binh chém giết, chỉ là huấn luyện như vậy thì khó tránh khỏi có chút nguy hiểm đi, bị khúc gỗ lớn ở trong dòng nước xiết này đụng một phát là có thể nghĩ, người được huấn luyện không cố gắng hết mười hai phần tinh thần cẩn thận là không xong.

Muốn giữ thăng bằng cưỡi gỗ tròn trong dòng nước chảy xiết cũng quá khó khăn, khó hơn nhiều so với cưỡi ngựa, huống chi còn phải ‘chém giết’ lẫn nhau, cũng không biết những người này luyện bao lâu mới giữ thăng bằng được như vậy. Chỉ thấy không ngừng có người bị đánh rơi xuống sông, dần dần trôi theo dòng nước đi tới khu vực nước chảy êm hơn ở phía xa xa, sau đó lại kéo khúc gỗ lên bờ, vác lên vai chạy trở lại tới đầu nguồn.

Phía sau có âm thanh bánh xe lăn truyền đến, ba người quay đầu nhìn lại, thấy Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn, được người đẩy tới, đứng ở cạnh ba người.

“Lúc đầu, các trưởng bối của bọn hắn, người thì thương, người thì tàn, người thì chết, nên muốn cho bọn hắn ẩn cư ở đây, tránh xa loạn thế, sống cuộc sống an ổn qua ngày... Nhưng sau khi nghe được tin Ninh Vương gặp nạn, nghĩ tới nơi này cũng không phải là nơi an ổn lâu dài, không có địa phương vĩnh viễn bí mật cả, sớm muộn cũng sẽ bị truy quét đến đây, cho nên phải sớm chuẩn bị khả năng tự vệ, cũng là vì Tiểu vương gia nữa!” Mông Sơn Minh nhìn các thanh niên đang huấn luyện chém giết nhau trên sông buông tiếng thở dài.

Nơi này có chút ồn ào, không phải là nơi để nói chuyện, hắn đưa tay ra dấu mời.

Mấy người dạo bước đi theo xe lăn hắn trên con đường nhỏ.

Đánh giá bốn phía, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi, “Nơi đây đại khái là ở vị trí nào?”

Mông Sơn Minh: “Đã ra khỏi quận Thanh Sơn, nói chính xác chút, thì nằm ở trong lãnh thổ của Triệu quốc. Bất quá nơi đây là một chỗ ở sâu trong vùng núi rộng lớn mênh mông, địa thế rất hiểm trở, không phù hợp cho người ở lại, thêm nữa là trời sinh hoàn cảnh tự nhiên rất đặc biệt, phần lớn các ngọn núi đều bị chướng khí bao phủ, người bên ngoài rất khó tìm tới nơi đây, nếu không có mật đạo kia, người trong này cũng rất khó đi ra ngoài. Coi như không có chướng khí quấy nhiễu, nguyên nhân do địa hình, người bình thường muốn vượt qua trùng trùng điệp điểm núi non hiểm trở ở chung quanh, để đi vào cũng rất là khó khăn, Đông Quách tiên sinh, sư phụ của ngươi cũng có tới qua nơi này, hắn cố ý đi ra vào để khảo sát thử xem, có nói, đoán chừng không có mấy tháng thì người bình thường đừng nghĩ ra vào được nơi này. Chúng ta ở trong vùng núi mênh mông này cũng chỉ chiếm một khu vực nho nhỏ, như là giọt nước trong biển cả mà thôi, cho dù người bên ngoài có lòng, muốn tìm đến được nơi đây cũng không phải chuyện dễ dàng, cho nên ngươi có thể an tâm ở đây bế quan tu luyện!”

Đông Quách Hạo Nhiên từng tới qua nơi này? Ngay cả nơi này cũng đã tới, xem ra có quan hệ với Ninh Vương không phải là bình thường! Ngưu Hữu Đạo nói thầm trong lòng, rồi hỏi: “Nếu sư phụ ta đã ra vào bằng đường trên mặt đất rồi, nói cách khác, thì chướng khí trong núi này các ngươi cũng có biện pháp vượt qua?”

“Đúng vậy!” Mông Sơn Minh nhẹ gật đầu, “Tránh ở trong núi này lâu rồi, ít nhiều vẫn có thể quan sát ra được một chút manh mối để vượt qua...”

Sau ba ngày, Ngưu Hữu Đạo đứng ở trước một tòa sơn động, hai tay thả lỏng tự nhiên, nhắm mắt im lặng.

Sơn động này ở giữa sườn núi, đã trải qua chút năm tháng, là do người tới đây mở ra lâu rồi. Được biết Ngưu Hữu Đạo muốn một nơi lý tưởng để bế quan, Mông Sơn Minh giới thiệu cho hắn tới nơi này nhìn xem thử được hay không, Ngưu Hữu Đạo nói có thể được, bên này lập tức an bài người tới quét dọn sạch sẽ, còn đổ bột lưu huỳnh ở trên mặt đất nữa.

Chung quanh an bài vài người ngày đêm canh chừng, không để cho người không có phận sự tới gần.

Sở dĩ muốn tìm sơn động, là bởi vì vách núi khá là dày, chỉ cần có người canh giữ chắc cửa hang, sẽ không dễ bị người khác đánh lén, ở tại trong phòng trong thôn thì có rất nhiều lo lắng. Ngưu Hữu Đạo chưa từng có kinh nghiệm đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ, kinh nghiệm cũng là xem được từ trên điển tịch mà thôi, thêm nữa hắn không có đan dược cần thiết để đột phá cảnh giới, cần phải tự sáng tạo ra phương pháp để đột phá, mà hắn cũng không giống như những đệ tử môn phái kia, trong môn phái có thể cung cấp nơi an toàn bế quan và bảo hộ, không cần lo lắng bị người khác quấy rầy, cho nên tình huống này của hắn, chỉ có thể là tự mình cẩn thận một chút mà thôi.

Viên Cương cùng với Viên Phương từ trong động đi ra, Viên Cương nói: “Đạo gia, đã cẩn thận kiểm tra qua, không có vấn đề gì.” Hai người kiểm tra triệt để nhiều lần bên trong hang động, mỗi một góc tường đều không có bỏ qua.

Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, thần sắc bình tĩnh nói: “Trong khoảng thời gian này làm phiền hai vị rồi!”

Viên Cương không nói gì, Viên Phương lại cười hề hề nói: “Dạ không có gì!.”

Không có nhiều lời nữa, Ngưu Hữu Đạo không buồn không vui, thần sắc bình tĩnh, không nhanh không chậm đi vào trong sơn động, cả người biến mất trong bóng tối sơn động.

Viên Cương với Viên Phương thả màn vải thật dày lâm thời bố trí làm cửa hang xuống, tránh cho mưa gió thổi vào, sau đó quay người lại, đứng canh giữ ở trước cửa hang.

Cần thời gian bao lâu để đột phá, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ ràng loại tình huống này của mình thì phải cần bao lâu, tóm lại từ hôm nay trở đi, liền do hai người bọn hắn đến hộ pháp, một khắc cũng không được rời, nhiều lắm là thay phiên nhau chui vào hang ở gần phía sau tấm màn cửa nằm nghỉ ngơi.

Không gian trong sơn động cũng không lớn, cửa hang nhỏ, bên trong rộng hơn nhiều, giống như hình hồ lô, phân thành mấy tầng bậc thang, tận sâu cùng bên trong có một ngọn đèn dầu để trên mặt đất.

Đi tới nơi sâu nhất bên trong, Ngưu Hữu Đạo quay người, khoanh chân ngồi xuống, sau khi điều chỉnh hô hấp ổn định, từ từ nhắm mắt lại, đồng thời phất ống tay áo một cái, một cỗ kình phong thổi qua dập tắt đi ngọn đèn, trong động triệt để lâm vào trong bóng tối...