Đạo Quân (bản edit)

Chương 98: Mặt trời ấm áp




“Ủa?” Viên Phương ngồi dậy có chút không hiểu vì sao, “À!” Chợt phản ứng lại, tranh thủ thời gian chạy.

Chỉ chốc lát sau, lại chạy trở về, trong tay bưng một bình sứ.

Hắn muốn mớm nước cho Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương không cho hắn làm, đưa tay đoạt lấy, tự mình cẩn thận kề sát miệng bình vào miệng Ngưu Hữu Đạo, từ từ cho hắn uống từng chút một.

Từ từ nuốt xuống chút ít nước vào bụng, xong Ngưu Hữu Đạo ngậm miệng lại, Viên Cương để cái bình xuống, vẻ mặt cẩn thận nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo lại yếu ớt lên tiếng: “Hơi đói rồi, làm chút cháo đi.”

Viên Cương lập tức quay đầu lại, Viên Phương vô ý thức nhảy lùi ra sau, nói ngay: “Để ta đi làm.” Chạy đi nhanh như chớp.

Viên Cương nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, ngữ khí trầm trọng hỏi: “Đạo gia, làm sao lại thành như thế này?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có việc gì, hiện tượng bình thường, khoảng chừng một tháng hẳn là có thể khôi phục, bất quá tạm thời ta còn không thể động đậy, đoán chừng phải ở chỗ này tĩnh dưỡng vài ba ngày, chờ cho kinh mạch ổn định lại mới có thể đi ra ngoài.”

Viên Cương: “Đạo gia, người khác đột phá ở cảnh giới này đều phải như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không kém bao nhiêu đâu, chỉ bất quá là những người kia có điều kiện hơn, có linh đan trợ giúp chữa trị kinh mạch bị tổn thương, khôi phục nhanh hơn, mà tình cảnh của ta thì luôn bị người khác nhìn chằm chằm, không tốt cùng với bên ngoài lui tới, thêm nữa không muốn để cho Thiên Ngọc môn chú ý, đành phải lấy thân thể ra cố gắng chống đỡ.”

Nhìn thấy hắn thê thảm thành cái dạng này, Viên Cương nghiến răng nghiến lợi nói, “Thượng Thanh tông đáng chết, sớm muộn ta sẽ đem Thượng Thanh tông san thành bình địa!”

Ngưu Hữu Đạo vô lực cười một tiếng, biết hắn trách Thượng Thanh tông vô tình, đến mức để cho hắn phải lấy thân thể ra ngạnh kháng chống đỡ, bèn nói “Chỉ bằng ngươi sao? Ngươi đánh thắng được bọn hắn à?”

Viên Cương: “Ngươi quên nơi này có lưu huỳnh sao?”

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, hai chữ ‘thuốc nổ’ hiện lên trong đầu, chợt liên tưởng đến xuất thân của Hầu Tử, Hầu Tử là người trong nghề, chuyên sử dụng súng ống đạn được, phương pháp sản xuất chế tạo ra một chút thuốc nổ đơn giản cũng không có nói chơi, ngẫm lại tình huống Thượng Thanh tông bị nổ banh chành, Hầu Tử thật là có khả năng làm ra được chuyện này, không khỏi có chút im lặng.

“Ngươi nha, chuyện Thượng Thanh tông đã qua, chỉ cần bọn hắn không tìm ta gây phiền phức, ta cũng không muốn cùng bọn hắn náo cái gì nữa, nói cho cùng bọn hắn cũng không nợ ta cái gì, mà ta có thể có được tu vi hôm nay, xem như nhận ân tình của Đông Quách Hạo Nhiên, Đông Quách Hạo Nhiên dù sao cũng là đệ tử Thượng Thanh tông. Thượng Thanh tông có thể đối với ta bất nhân, ta cũng có thể đối với Thượng Thanh tông bất nghĩa, nhưng ta không thể đối với Thượng Thanh tông kéo hoài không thả. Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng được, mưa cũng tốt, chỉ cần bọn hắn không quá phận, việc này coi như bỏ qua, đây chính là đạo giang hồ của ta, ngươi chớ có làm loạn!” Ngưu Hữu Đạo nói lải nhải căn dặn một hồi.

Thấy hắn phải phí sức nói nhiều, Viên Cương bèn nói: “Ta đã biết, ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!” Nói xong xoay người đi tới vặn bấc đèn lên cao, làm cho ánh đèn sáng thêm một chút.

“Ta vốn là Ngọa Long trong số ít người, dùng âm dương định càn khôn như trở bàn tay...” *

Một giọng hát kinh kịch yếu ớt chậm rãi vang lên.

Viên Cương bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Ngưu Hữu Đạo đang ngồi xếp bằng ở đó cúi đầu nhẹ nhàng ngâm nga.

Nhìn chăm chú một lát, Viên Cương cũng từ từ ngồi xuống trên bậc thang, nghe giọng hát đứt quãng bên tai, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng mờ nhạt, lâm vào trong trầm mặc...

Cửa ra vào sơn trang Ninh Vương huyện Thương Lư, có người quỳ ở đó, phơi nắng phơi gió dầm mưa gần như không còn ai nhận ra là ở đó có người nữa, cứ như vậy rốt cục cũng ngã gục xuống đất.

Động tĩnh này, lập tức dẫn tới bọn thủ vệ náo động, cả bọn lần lượt đi ra vây quanh nhìn xem.

“Hình như chết rồi?”

“Để ta xem một chút... Không có hô hấp, không có mạch đập.”

“Cự nhiên quỳ chết luôn rồi.”

“Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng thoải mái ha, đừng nói quỳ nhiều ngày như vậy, để cho ngươi quỳ một ngày ngươi thôi cũng chịu không nổi rồi, nhiều ngày như vậy nhưng hắn không uống giọt nước nào, cũng không có hạt cơm nào vào bụng nha!”

“Đầu óc người này có vấn đề a?”

Cửa ra vào ồn ào dẫn tới tu sĩ trực đề phòng trong sơn trang chú ý, rất nhanh kinh động đến Bạch Diêu.

Lúc Bạch Diêu đi ra, thủ vệ cửa ra vào đã khiêng Ngụy Đa lên

Bạch Diêu lạnh lùng nói, “Các ngươi làm trò gì đó? Ai bảo các ngươi động đến hắn?”

Một tên thủ vệ đang khiêng nói: “Pháp sư, hắn đã chết, vừa mới ngã xuống, đã quỳ đến chết luôn, chúng ta khiêng hắn đi chôn.”

Quỳ đến chết luôn rồi? Lông mày Bạch Diêu rung lên, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Đa tràn đầy rung động, không nghĩ tới trên đời này còn có kẻ khờ dại đến như vậy, có thể đem chính mình sống sờ sờ quỳ cho đến chết, cái này là có bao lớn lòng kiên trì cùng nghị lực đây?

Không khỏi bước nhanh về phía trước, tự mình xuất thủ điều tra, kết quả phát hiện mạch vẫn còn đập yếu ớt, mạch đập quá yếu, gần như không còn, người bình thường căn bản không phát hiện được.

“Lấy nước đến!” Bạch Diêu la to, lập tức có người nghe lệnh chạy đi.

Bạch Diêu lại cấp tốc lấy ra một viên thuốc nho nhỏ từ bên hông, phá vỏ bọc viên thuốc, bóp ra một viên dược hoàn nho nhỏ, rồi cạy miệng Ngụy Đa ra, dược hoàn bị hắn dùng ngón tay bóp nát, đút vào trong miệng cho Ngụy Đa ăn, lại vận khí áp chưởng vào ngay tại vị trí trái tim của Ngụy Đa.

Nước đem tới, hắn lại dặn dò: “Từ từ đút cho hắn uống.”

Thấy như vậy, đám người đại khái hiểu ra, người này còn chưa có chết, lúc này có người giúp nâng đầu Ngụy Đa lên, hỗ trợ mớm nước.

Một hồi lâu sau, Bạch Diêu thu tay lại, sai hai người đem Ngụy Đa mang vào trong trang viên...

Ba ngày sau, Ngưu Hữu Đạo cũng từ trong sơn động đi ra ngoài, bên ngoài động có một cái kiệu ngồi, là cái trước đó dùng để khiêng Thương Thục Thanh xuống núi, được Viên Phương đi mượn đem tới.

Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, La An, ba người đều đứng chờ ở dưới chân núi, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo một thân bao phủ đầy máu được khiêng đi qua từ trước mặt, ba người kinh hãi, Thương Thục Thanh càng là sợ hãi bịt miệng lại, ai cũng sửng sốt không nói ra được câu nào, đưa mắt nhìn người bị khiêng đi.
Trở lại trong tiểu viện u tĩnh vắng lặng, Ngưu Hữu Đạo bị lột sạch, Viên Phương thi pháp chấn nát vỏ máu bao ở bên ngoài cơ thể hắn.

Sau đó để Ngưu Hữu Đạo vào ngâm ở trong thùng nước nóng, Viên Cương đứng bên cạnh thùng nước cẩn thận giúp hắn rửa sạch, cũng không dám dùng quá sức.

Vài ngày sau, Ngưu Hữu Đạo mới đi ra khỏi cửa, có thể tự mình từ từ đi dạo khắp nơi, nhìn xem hắn rất là thản nhiên, rất là thoải mái.

Viên Cương thì cơ hồ một tấc cũng không rời, dính sát bên cạnh hắn, Viên Phương bị sai sử làm chân chạy.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười ngồi ở trước bàn trang điểm, Thương Thục Thanh đứng ở phía sau chải tóc cho hắn.

Người ta có ý tốt, cứng rắn coi hắn thành bệnh nhân tới chiếu cố, muốn cự tuyệt cũng không được, hắn lại đi nói ra vấn đề hắn nghĩ trước đó thì không tốt lắm, thành ra kết quả như thế này.

Thời gian sau đó, hiếm có thời gian Ngưu Hữu Đạo được thanh nhàn, không cần đi tu luyện, tạm thời cũng không thích hợp đi tu luyện, ở bên ngoài tản bộ, nằm chợp mắt trên cái ghế mà thợ mộc trong làng cố ý làm cho hắn, rồi lại đi nghiên cứu chiếc gương đồng kia.

Mặt trời ấm áp, Ngưu Hữu Đạo nằm trên ghế phơi nắng.

Viên Phương thì ủ rủ ngồi bên cạnh cái cối đá mài đậu nành, hắn cũng không biết Viên Cương lấy được đậu nành từ nhà nào trong thôn, hình như là muốn ăn cái gì đó, thế là Ngưu Hữu Đạo tùy tiện nói hai câu, lại dời cối đá từ nhà bên ra đây, để hắn đem đậu nành ngâm nước, sau đó mài lui mài tới cho thành chất lỏng đặc sánh.

Mà Viên Cương sau khi được Ngưu Hữu Đạo chỉ vẽ, lại từ trong nhà người ta chuyển tới một vò hạt muối thô thật lớn, dùng nước rửa muối, tẩy rửa ra một chút chất lỏng hơi đen đen, Viên Phương cũng không biết là đang muốn làm gì nữa.

“Lão Hùng, ngươi đừng có than thở nữa, không phải ngươi muốn ăn chay sao? Quay đầu ngươi phải cảm tạ Hầu Tử còn không kịp nữa là.” Ngưu Hữu Đạo nằm híp mắt phơi nắng, chỉ chỉ Viên Phương đang còn cảm thấy rất nhàm chán.

Đợi cho cả hai cái đều làm xong, rốt cục Ngưu Hữu Đạo đứng dậy.

Ba người mang theo đồ vật đi vào phòng bếp, nước đậu xay ra thì bỏ vào nồi nấu, xong lại lấy khăn lụa lọc bỏ chất bả, sau đó Ngưu Hữu Đạo lại tự mình động thủ, đổ cái chất lỏng hơi đen đen kia vào từ từ trong nồi, sau đó lại múc ra lúc múc ra thì đã biến thành cái thứ gì đó trắng xoá, trơn mềm, Ngưu Hữu Đạo nhìn sang Viên Phương nháy mắt một cái.

Lấy khăn lụa đặt vào trong cái giỏ trúc, đổ cái thứ trắng xoá đó vào, móc mép khăn lụa lên bao lại bên trên, lại lấy tảng đá nhỏ rửa sạch sẽ rồi đè ép lên trên.

Làm xong mấy thứ này, Ngưu Hữu Đạo dừng lại, sau đó đi qua một bên rửa tay, nói với Viên Cương: “Một khắc sau liền xong, đã biết làm chưa?”

Viên Cương nhẹ gật đầu, nhìn cái rổ trúc có tảng đá đè ép lên trên, trong ánh mắt hiện ra chút ấm áp hiếm có nói: “Biết rồi, thật đơn giản.”

Trong nồi còn có đậu kết tủa trắng xoá không dùng hết, rất trơn mềm, Viên Cương đổ ra bát, đổ thêm lớp nước đường vào khuấy lên đưa tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, chắp tay sau lưng đi ra, nằm ở trong viện tiếp tục phơi nắng.

Không bao lâu sau, Viên Cương cũng đi ra, Viên Phương thì cầm cái bát trong tay đưa lên miệng lè cái lưỡi lớn ra liếm láp, đuổi theo sau lưng Viên Cương cười hơ hơ nói: “Viên gia, chúng ta lại đi làm thêm chút nữa đi.”

Viên Cương: “Không còn.”

Viên Phương: “Còn chưa có ăn no.”

Viên Cương mặc kệ hắn, đi ra, một hồi lâu sau lại trở về, trong tay cầm một con cá tươi về, không bao lâu, trong phòng bếp có mùi thơm mê người bay ra.

Đúng lúc này Thương Thục Thanh đi vào, thấy Ngưu Hữu Đạo đang còn chợp mắt, liền theo mùi thơm đi vào phòng bếp.

Giữa trưa, Thương Thục Thanh cũng không có rời đi, cùng với mấy người vây quanh một cái bàn, nhấm nháp món cá tươi hầm đậu hũ.

Nhìn thấy mấy người ăn sảng khoái, Viên Phương nhìn lại chén bã đậu của chính mình, lại nhìn nhìn người ta hạ đũa vào trong tô cá tươi thơm phức, bên trong ánh mắt mấy phần tội nghiệp, cuối cùng cũng chắp tay trước ngực nói lẩm bẩm, nhịn được, không có phá giới.

Sau khi ăn chán chê, Thương Thục Thanh mới buông đũa xuống, có chút ngại ngùng nói: “ ‘Đậu hũ’ này ăn ngon thật, thật sự là từ đậu nành làm ra sao?”

Viên Phương lập tức gật đầu liên tục, tranh nói “Quận chúa, không sai, hầu như chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy. Còn có tào phớ kia, đổ thêm lớp nước đường, ăn quá ngon, không tin ngươi bảo Đạo gia lại làm thêm một nồi, việc mài đậu tốn thể lực cứ giao cho ta!” Vỗ vỗ ngực.

Thương Thục Thanh nhìn Ngưu Hữu Đạo thử dò xét: “Đậu hũ này nếu có thể vận chuyển đem đi bán, hẳn là có một bút tài lộ khả quan.”

Ngưu Hữu Đạo cười nhẹ một tiếng, nói: “Đối với việc này ta không có hứng thú, quận chúa muốn học chi bằng tìm Hầu Tử lĩnh giáo đi.”

Hắn biết nữ nhân này không phải là người chưa gặp qua tiền, khả năng lại đi suy nghĩ trên quân đội đây, mà hắn đối với cách kiếm tiền này hoàn toàn không có hứng thú, không có thực lực tương đương để bảo vệ, tại trong loạn thế này cách kiếm tiền trên là không thủ được, cách kiếm tiền càng hiếm có thì càng là tự tìm phiền phức, huống chi kỹ thuật làm thứ này thực sự không quá cao, rất dễ dàng bị học được...

Giữa buổi trưa, Viên Cương từ bên ngoài trở về, trên vai khiêng thêm một bó gậy gỗ, hét thật to với Viên Phương, “Đóng cửa lại.”

Viên Phương chạy tới đóng cửa, quay đầu đi tới bên cạnh Viên Cương đang loay hoay với đống gậy gỗ, hiếu kỳ hỏi: “Viên gia, đang muốn làm thêm cái gì ăn sao?”

Viên Cương đưa cây gậy gỗ tới trước miệng hắn, hỏi “Ngươi ăn không?”

Viên Phương nhẹ nhàng đẩy ra, cười hà hà nói: “Viên gia thật biết nói đùa.”

Viên Cương thì không giống như là nói đùa, mặt không đổi sắc nhìn hắn, hỏi: “Ta thường xuyên đánh ngươi, trong lòng ngươi rất hận ta có phải hay không?”

Viên Phương khoát tay, “Không có chuyện đó.”

Viên Cương: “Ta cho ngươi cơ hội báo thù người muốn hay không?”

“Đã qua, đều đã qua, người một nhà không nên cãi nhau ầm ĩ gây tổn thương hòa khí nữa là, nói gì đến chuyện báo thù cơ chứ.” Viên Phương cảm giác có chút không ổn, nói xong quay đầu bước đi.

Viên Cương đưa côn ra ngang cản lại, “Hôm nay cho ngươi cơ hội đánh ta, ta sẽ không hoàn thủ, không tránh, cũng không trả thù!”