Đạo Quân (bản edit)

Chương 105: Lần đầu giao phong




Edit: Luna Huang

Chu Thuận: “Là sứ thần Yến quốc thì có thể tùy tiện bắt người trong Triệu quốc ta sao?”

Tống Long đối chọi gay gắt: “Chu Thuận, có lời không thể nói lung tung được!”

Chu Thuận: “Tống đại nhân, người tới là khách, ta không muốn đem sự tình làm lớn chuyện, nhưng về người kia, hôm nay nhất định ta phải mang đi! Đem người giao ra, ta liền xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không chính là bức ta phải hạ lệnh điều tra, nếu tìm ra được, vậy ta đành phải bắt bọn ngươi giam lại, để triều đình Yến quốc của ngươi tới cho Kim Châu ta một cái công đạo! Tống đại nhân, việc này không có chỗ thương lượngt, ta lập lại một lần nữa, đem người giao ra, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối nói là giữ lời!”

Người bị bắt liền ở bên trong, nơi này cũng bị trọng binh vây quanh, bây giờ có muốn giấu cũng không có chỗ nào để giấu, mà thái độ của đối phương rất rõ ràng, việc này không có cách nào thương lượng được cả, Tống Long không thể không hảo hảo nghĩ tới hậu quả của việc từ chối.

Da lông Kim Vương Hùng mặc dù trân quý, tuy nhiên cái này so với chuyện cần làm ở đây cũng không tính là gì, ngoài cái đó ra, hùng yêu này cũng chẳng có tác dụng gì với hắn, huống chi vốn dự định đem làm lễ vật tặng người khác, cũng không có ý định giữ làm của riêng.

Tống Long liếc nhìn mục tiêu chân chính của hắn, Ngưu Hữu Đạo!

Ánh mắt hơi lấp lóe một trận, nghiêng đầu qua nói: “Mang người ra.”

Thấy người bên cạnh hắn quay trở vào bên trong, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc thấp giọng nhắc nhở Chu Thuận, “Người chết thì không thể chữa bệnh được đâu!”

Hắn lo lắng đối phương sẽ diệt khẩu, dù sao sứ thần lại đi bắt người ở trong nước khác cũng không phải là việc nhỏ, vạn nhất bên kia đem Viên Phương giết đi, lại lấy cái cớ là ở dọc đường thấy hắn bị thương nên mang về cứu chữa, kết quả đã không thể thay đổi, bên kia lại một mực không thừa nhận là do mình bắt, ngồi đấu khẩu qua lại cũng chẳng thể giải quyết được gì.

Mắt Chu Thuận sáng lên, hết sức nghiêm túc gằn giọng cảnh cáo: “Ta muốn người sống! Nếu người chết rồi, thì các ngươi đừng mơ tưởng còn có ai sống xót rời khỏi nơi này!”

Có thể nói ra câu này, còn hù dọa như vậy, là bởi vì hắn biết, nếu lương y thật sự có thể trị hết bệnh cho thiếu gia, đối với Tiêu gia, đối với phu nhân sẽ có ý nghĩa như thế nào, hắn cũng hiểu được, nếu như Tiêu gia mà bị sụp đổ, thì người quản gia như hắn sẽ bị gì.

Tống Long cười lạnh nói: “Khẩu khí thật là lớn, ta chính là sứ thần Yến quốc, cho dù là triều đình Triệu quốc, cũng không dám tuỳ tiện nói giết sứ thần ngoại quốc nữa là, xem ra Kim Châu lớn hơn cả triều đình Triệu quốc a, hôm nay Tống mỗ quả thật được lĩnh giáo!”

Chu Thuận: “Tống đại nhân hiểu lầm, Kim Châu cũng không dám vượt mặt triều đình, Kim Châu chỉ là không sợ Yến quốc mà thôi, sẽ không dung túng cho sứ thần Yến quốc làm xằng làm bậy ở trong Triệu quốc này! Nếu như Tống đại nhân không tin, đại khái có thể giao cái người chết ra thử coi, ta dám cam đoan, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nhất định phía bên Yến quốc cũng sẽ rất ‘thông tình đạt lý’, cũng không truy cứu cái gì đâu!”

“...” Tống Long bị lời này chắn cho tức giận nghẹn họng.

Mặc dù lời nói của đối phương nghe uyển chuyển nhẹ nhàng, thế nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: Coi như ta giết ngươi, Yến Quốc cũng không dám truy cứu cái gì!

Lấy tư cách là sứ thần ra, nghe hắn nói như vậy quả thực là không thể nhịn nổi, thế nhưng lại không dám ương ngạnh chống đối, chỉ vì thực lực của Yến Quốc yếu hơn, đánh cũng không nổi, không uy hiếp được địch nhân, giữa hai nước đều dựa vào thực lực nói chuyện, công phu miệng lưỡi đều là vô dụng!

Mặc dù việc này chỉ là việc tư của Tống gia, nhưng hôm nay xem như hắn lĩnh giáo sâu sắc được cái gì gọi là nước yếu thì không có tiếng nói, ngay cả một chư hầu của Triệu quốc cũng chả đem Yến quốc để vào mắt, đối với một ngoại sứ mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu rõ, chỉnh thế quốc lực của Yến quốc cũng không yếu, cũng không kém bao nhiêu so với Triệu quốc, Yến quốc yếu là do nội bộ rối loạn, chia thành năm bè bảy mảng. Đặt ở mấy năm trước, lúc Ninh Vương vẫn còn thống lĩnh hùng binh, Triệu quốc ở trước mặt Yến quốc cũng phải cúi thấp hơn một cái đầu, khi đó Triệu quốc làm sao dám nói như vậy với sứ thần Yến quốc chứ? Tuy nhiên, ở trong mắt Yến Hoàng, có lẽ vị huynh đệ Ninh Vương này của mình, càng áp bách còn hơn là địch nhân ngoại bang, có một số việc, những người làm thần tử như bọn hắn nói cái gì cũng không tốt.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Cuối cùng, Viên Phương cả người dính đầy máu bị mang ra ngoài, Tống Long cũng coi như là bị người dùng cường quyền bức hắn phải thả người ra ở ngay trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Viên Phương, Chu Thuận nhẹ nhàng hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Là hắn sao?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đúng vậy!”

Lại được nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo mang theo nhiều người tới cứu mình như vậy, Viên Phương kích động như muốn khóc, quả nhiên Đạo gia không có từ bỏ hắn, quả nhiên là tới cứu hắn!

Vừa mới này, lúc bị tra tấn, trong lòng của hắn đã biết, mặc kệ hắn có khai hay không, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cái điểm mấu chốt là tại sao phải thả hắn đi kìa? Hắn cho là mình sẽ phải chết, không nghĩ tới, từ lúc bị bắt đến giờ, đoán chừng còn chưa tới một canh giờ, hắn liền được Đạo gia nhanh chóng cứu ra, hiện tại trong lòng của hắn cảm động tưng bừng!

Có một số việc, coi như trước kia Ngưu Hữu Đạo nói như thế nào đi nữa, trong lòng Viên Phương vẫn còn có lo nghĩ, ngoài miệng có nói một vạn lần đi nữa, so ra cũng kém hơn lần này hắn chân chính tự thân thể nghiệm qua, gặp lại Ngưu Hữu Đạo thật sự là kích động vạn phần, khập khiễng lếch tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt xúc động gọi lớn: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo quan sát hắn từ trên xuống dưới một chút, hỏi: “Thương thế như thế nào?”

Viên Phương: “Vết thương da thịt, chịu đựng được!” Với hắn mà nói, còn có thể còn sống xót đều mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Ở phía đối diện, Tống Long đột nhiên đổi khuôn mặt tươi cười, chắp tay nói: “Chu quản gia, chỉ là một trận hiểu lầm, mong rằng rộng lòng tha thứ!” Hắn đang thử dò xét thái độ của đối phương, nhìn xem coi có nên ở lại phủ thành Kim Châu này nữa hay không.

Chu Thuận cũng chắp tay đáp lễ, nói: “Tống đại nhân nói không sai, đích thật là một trận hiểu lầm, việc này cho qua đi. Lão nô còn có việc phải làm, xin được cáo lui trước!” Thái độ của hắn cũng rõ ràng, nói lời giữ lời, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Với hắn mà nói, chỉ cần cứu được mục tiêu ra không bị gì là được, hắn cũng không muốn bởi vì chút chuyện này, mà làm cho nảy sinh tranh chấp giữa Kim Châu, triều đình Triệu quốc cùng với Yến quốc được, đại cục cùng với hiện thực bày ra ở trước mắt, tất cả mọi người đều là bất đắc dĩ, mặc kệ bản thân có cao hứng hay không cao hứng, đều phải ‘cầm được thì cũng buông được, là người không xem nặng tiểu tiết.

Tống Long nhẹ nhàng thở ra, tỏ ra hiểu ý cười một tiếng, nói “Chu quản gia đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được!”
“Tống đại nhân dừng bước!” Chu Thuận cũng khách khí một tiếng, sau đó phất tay ra lệnh cho binh mã vây chung quanh lui ra, mang theo mọi người rút lui.

Trước khi đi Ngưu Hữu Đạo cùng Tống Long nhìn nhau một chút, ánh mắt đều rất bình tĩnh, nhưng có vẻ như rất là bất thiện.

Lần đầu gặp mặt giao phong, bên phía Ngưu Hữu Đạo ăn phải thiệt thòi, bên phía Tống Long thì ném đi mặt mũi, ai cũng không thể làm gì được ai, hiện tại ai cũng không thể làm gì ai, chưa thể nói được là người nào thắng hay là người nào chiếm được tiện nghi...

Binh mã vây quanh tiểu đình của sứ thần Yến quốc rút lui, Ngưu Hữu Đạo hỗ trợ một người dính đầy máu khập khiễng đi ra, rất là dễ thấy.

Chí ít các sứ thần quốc gia khác đều thấy rất rõ ràng, họ cũng đặc biệt chú ý đến hai cái người xa lạ là Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương, đều rất muốn biết hai người này là ai.

Nhao nhao quay sang tùy tùng tương đối quen thuộc tình huống Kim Châu hỏi, kết quả đều nhận được một cái lắc đầu, biểu thị là không biết, chưa thấy qua.

Cái này làm cho bọn hắn càng thêm tò mò, đến tột cùng là ai mà có thể mời được Chu Thuận tự mình dẫn người đến bao vây tiểu đình của sứ thần Yến quốc vậy. Đồng thời mấy người cũng cực kỳ quan tâm tìm hiểu xem coi giữa Yến quốc Tống Long với Kim Châu bên này xảy ra xung đột gì, có thể diễn biến thành xung đột lớn hay không, hai nước Yến, Triệu có tác động gì đến cách cục hay cải biến thiên hạ hay không?

Năm đó Võ triều tan rã, mấy trăm chư hầu xưng vương, lập quốc, bố cục thiên hạ vẫn đang còn biến động, dần dần biến thành bảy quốc gia hiện tai, xa không nói, Tần Quốc bị chia cắt, mùi máu tươi tựa hồ còn chưa có tan biến, thử hỏi làm sao cả bọn không tập trung chú ý cho được?

Đợi cho nhân mã của Chu Thuận rút hết khỏi Lưu Phương quán rồi, sứ thần năm nước Tấn, Hàn, Tống, Vệ, Tề lập tức chạy tới chỗ ‘Yến quán’ của Tống Long, biểu đạt sự quan tâm.

“Tống huynh, vì sao Chu Thuận nhìn ngươi lại không vừa mắt như vậy thế?” Sứ thần Hàn quốc – Gia Cát Tầm lên tiếng đầu tiên, tỏ vẻ rất là kinh ngạc.

Hắn là một tên thanh niên cao ráo trắng treo, toàn thân áo trắng, dáng dấp ngọc thụ lâm phong, cũng là người trẻ nhất trong các sứ thần các nước ở đây, cũng là người có diện mạo được nhất trong đây.

Tuy nhiên, giọng nói rất là không dễ nghe, nguyên nhân thì tất cả mọi người đều biết, Hàn quốc mới chiếm mất một châu của Yến quốc, hai nước xảy ra một trận đại chiến, tử thương vô số, bây giờ vẫn còn đang ở tình trạng đối đầu, ngay trước mặt địch quốc, lời nói có thể êm tai mới là lạ.

Tống Long lạnh nhạt nói: “Không biết lớn nhỏ, tuổi của ta có thể làm phụ thân của ngươi đấy, lễ giáo Hàn quốc là dạy ngươi nói chuyện kiểu này với trưởng bối hả? Nhớ kỹ, sau này nhớ gọi là thúc thúc hay bá bá nghe chưa.”

Gia Cát Tầm cười ha ha nói: “Chưa nghe nói qua giữa sứ thần các nước với nhau lại lấy niên kỷ ra để xưng hô nha, hồi sau Hàn quốc ta cử một lão nhân trăm tuổi đi sứ, Tống huynh gặp mặt phải chăng cũng muốn gọi là gia gia? Vậy cũng không tốt lắm đâu.”

Đứng bênh canh, sứ thần Tống quốc – Đồ Hoài Ngọc vuốt râu, khinh thường chen vào một câu, “Thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ, cũng xứng là sứ thần sao?”

Cũng không phải hắn nói giúp cho Tống Long, mà là do Tống quốc cũng tiếp giáp với Hàn quốc, hai bên cũng không ưa gì nhau, thêm nữa nhìn Gia Cát Tầm tuổi còn rất trẻ, có chút không vừa mắt, còn trẻ như vậy đã làm sứ thần, ngược lại làm cho lão nhân như hắn trông như là một tên vô dụng vậy.

Ở bên cạnh, Tấn sứ Sở Tương Ngọc, Vệ sứ Tùy Phái, Tề sứ Tả An Niên, bộ dạng vui tươi hớn hở, có hiềm nghi là đang đứng coi náo nhiệt.

Không khó hiểu, Yến, Triệu, Hàn, Tống bốn nước sát nhau, thường hay phát sinh mâu thuẫn, tương đối mà nói, Tấn, Vệ, Tề thì cách xa nhau một chút.

Tóm lại bất kể như thế nào, mấy tên sứ thần này chạy tới chúc thọ Hải Như Nguyệt đều không có ý tốt gì, khỏi cần phải nói, hoàng đế Triệu quốc – Hải Vô Cực nhìn thấy thì sẽ nghỉ cái gì? Mà mấy người này đúng là ước gì hai huynh muội Hải Vô Cực xảy ra mâu thuẫn.

Tống Long có tâm sự, không có tâm tình đấu võ mồm với bọn hắn, cả câu chào hỏi cũng chẳng muốn nói, phất tay áo quay trở lại vào bên trong.

Sau khi trở lại trong phòng, sắc mặt của hắn mới trầm xuống, phân phó viên quan đi theo, “Nhanh chóng đi tìm hiểu xem Ngưu Hữu Đạo và phủ thứ sử thực sự có quan hệ gì!”

Trong phủ thứ sử, trước tiên Chu Thuận phân phó người mang Viên Phương đi rửa mặt và xử lý vết thương, muốn mời người ta xem bệnh giúp Tiêu Thiên Chấn, sao có thể để người bộ dạng chật vật như vậy đi gặp phu nhân được.

Trong phòng rửa mặt, không có người ngoài, Viên Phương mới nhỏ giọng nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ngoại trừ ta nói ngươi ở tại khách điếm Phúc Lâm, cũng không có nói thêm cái gì.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Không cần giải thích, ta tin ngươi!”

“...” Viên Phương sửng sốt, lại âm thầm cảm động một trận.

Thật tình không biết, trong lòng Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, nếu Viên Phương khai ra bí mật không nên nói, Tống Long hoàn toàn có lý do để giữ lại Viên Phương.

Nguyên do trong đó thì hiện tại cũng không phải là thời điểm để giải thích, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Tình thế không do người, vừa rồi không tiện giúp ngươi trút giận.”

Đang chậm chạp mặc quần áo Viên Phương vội vàng nói: “Hiểu rõ, hiểu rõ, người xuất gia không có chấp niệm gì, có trút giận được hay không cũng không quan trọng.”

“Bất quá hiện tại lại có cơ hội trút giận rất tốt...” Ngưu Hữu Đạo kể lại tình huống mời được phủ thứ sử ra mặt giải cứu.

“Á!” Viên Phương quá sợ hãi, “Đạo gia, ta làm sao trị được cái bệnh kia chứ?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Không cần ngươi đi trị, chờ một lát nữa ngươi chỉ cần tùy cơ hành sự, tận lực vận dụng cái miệng của ngươi, còn lại những cái khác để ta ứng phó.”