Đạo Quân (bản edit)

Chương 109: Chữa bệnh




Editor: Luna Huang

“Đêm đã khuya, tắm một cái rồi đi ngủ đi, việc không liên quan đến chúng ta, sáng mai liền được thả ra ngoài thôi.”

Tề sứ Tả An Niên quay qua nói với mấy người đang cùng ngồi ngắm trăng, đưa tay che miệng ngáp một cái.

Vệ sứ Tùy Phái hỏi: “Bị nhốt ở đây thì tắm bằng gì hả?”

Tả An Niên sờ sờ mặt nói: “Ờ! Mà cũng chỉ có một đêm, tắm hay không tắm cũng không quan trọng.”

Cũng đang đứng ngẩng đầu nhìn trăng sáng Tấn sứ Sở Tương Ngọc lẩm bẩm nói: “Các ngươi nói xem, Gia Cát Tầm có thể là đang liên thủ diễn kịch với lão quỷ Đồ Hoài Ngọc hay không nhỉ?”

Hai người khác lập tức cảnh giác, Tả An Niên hỏi: “Sao mà nói như vậy?”

Sở Tương Ngọc chắp tay, quay người lại, nhìn chằm chằm hai người đang ngồi nhìn mình, “Dám ở trong trường hợp này ra tay giết người, chẳng lẽ tên Ngưu Hữu Đạo kia thật sự không sợ chết sao? Điều kỳ quặc nhất là, thế mà không có một tên tu sĩ thủ hạ nào của Tống Long có thể kịp thời thoát thân để ngăn hắn lại, đều bị người của Gia Cát Tầm và Đồ Hoài Ngọc kéo lại, là trùng hợp sao?”

Lời này làm cho Tùy Phái cùng Tả An Niên rơi vào trầm tư.

Yên lặng một lát, Tùy Phái nói: “Dựa theo ngươi nói như vậy, chẳng lẽ người Kim Châu bên này đột nhiên xuất hiện ra ngăn cản, cũng là vì để ngăn không cho người của Tống Long động thủ với Ngưu Hữu Đạo hay sao? Chẳng lẽ người Kim Châu bên này cũng có tham dự vào đó hay sao? Nếu không Ngưu Hữu Đạo hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!”

Tả An Niên chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ Gia Cát Tầm, Đồ Hoài Ngọc cùng với Kim Châu bên này đang liên thủ diễn kịch ư? Tống Long cũng không có khúc mắc gì với Kim Châu bên này cả a? Thật sự có va chạm cái gì đó, Tống Long cũng không dám chạy tới đây. Lại nói, Tống Long hiện tại đang là khách, tới đây để chúc thọ, trước khi chúc thọ lại đi giết khách của mình, về tình hay về lý đều không thể nào nói nổi a! Mặt khác, cái này mà bảo là diễn kịch thì cũng không đúng lắm, các ngươi cảm thấy Gia Cát Tầm sẽ để cho Đồ Hoài Ngọc vả hắn một phát mạnh như vậy a? Cái dấu bàn tay lưu lại ở trên mặt hắn, vừa nãy ta nhìn thấy rất rõ ràng, ra tay cũng không nhẹ a!”

Nhắc tới một cái tát kia, khoé miệng của Sở Tương Ngọc và Tùy Phái đều giật giật một cái, hồi tưởng lại, một tát kia của Đồ Hoài Ngọc thật là hung ác a, nghĩ thôi cũng thấy đau nữa là.

Mỗi người mỗi giả thuyết, đều đang cân nhắc suy xét, xong tất cả đều lắc lắc đầu, xem ra có thể thật sự là trùng hợp rồi, trong đình vừa xảy ra rối loạn, mấy người lại cản trở lẫn nhau, để cho tên Ngưu Hữu Đạo kia thừa cơ nhặt được tiện nghi, mà bên này gây chuyện huyên náo, tự nhiên cũng kinh động đến người phủ thứ sử chạy đến để ngăn cản.

Nếu thật sự là trùng hợp mà nói, tên cháu trai Tống Long này bị mất mạng âu cũng là đáng đời!

“Ai.., ngủ đi ngủ đi, tất cả tìm chỗ mà ngủ đi, ngày mai tiếp tục xem náo nhiệt là được rồi.” Tả An Niên ngáp ngáp khoát tay áo, quay người tự đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Những người khác sau đó cũng tản đi, cũng không có lo lắng gì, chuyện không liên quan đến bọn hắn, huống chi đoán chừng Kim Châu bên này cũng không dám làm gì với bọn hắn, hỏi rõ tình huống xong khẳng định là phải thả bọn họ ra.

Tổng thể tới nói, đãi ngộ của bọn hắn vẫn còn tốt chán, bị giam lỏng ở đây tính ra còn được chút tự do.

Mà chân chính đương sự hai bên gây chuyện lại bị trực tiếp tống giam vào nhà lao.

Trong lao, người tiến người ra, Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương cùng với Phương Triết bị lôi ra, tựa hồ như là bị áp giải ra ngoài để thẩm vấn vậy.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị áp giải từ lối nhỏ trong lao đi qua, Hoàng Húc Thăng đồng dạng cũng đang bị giam trong lao đột nhiên lao đến, hai tay nắm lấy song sắt, giận dữ hét: “Ngưu Hữu Đạo!”

Tống Long chết, hắn phiền phức lớn rồi, thân là đầu lĩnh tùy tùng, tình huống ở ngay dưới mí mắt hắn, Tống Long lại bị giết ở trước mặt bao nhiêu người, hắn không có cách nào bàn giao cho triều đình Yến quốc, cũng không có cách nào bàn giao với sư môn cả.

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, tiện thể nhìn chằm chằm vào mắt Trần Quy Thạc, trong lòng của hắn rất rõ ràng, Tống Long căn bản không biết mình, sự việc ở Kim Châu lần này, nếu như không phải Trần Quy Thạc tiết lộ ra thân phận của hắn, thì cũng sẽ không xảy ra, có chút hối hận, lúc ban đầu ở Nam Sơn tự không có trực tiếp xử lý hắn luôn!

Trần Quy Thạc bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm làm trong lòng phát lạnh, trong lòng của hắn cũng rõ ràng, chuyện hôm nay nếu như không có người phủ thứ sử kịp thời xuất hiện ngăn cản, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo không có đủ thời gian cùng với tinh lực để đi chú ý cái khác, sợ là Ngưu Hữu Đạo còn muốn hạ độc thủ với hắn!

Hình ảnh Tống Diễn Thanh bị giết ở Nam Sơn tự còn rõ mồn một trong đầu hắn, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy Tống Long bị giết, Tống Long thế nhưng là sứ thần của một nước a, thế mà tên này cũng dám hạ độc thủ ở trước mặt mọi người nữa, mà lại cắt cả thủ cấp của Tống Long ra luôn, điên rồi sao?

Hắn chỉ cầu cho sau việc này thì Ngưu Hữu Đạo sẽ nhanh chóng bị xử tử đi, nếu không thì hắn phải tìm địa phương nào đó mà trốn khất mắt tên điên này đi, bằng không hắn tất sẽ không bỏ qua cho mình a!

Trong lúc trợn mắt nhìn trong lòng Hoàng Húc Thăng đầy rẫy nghi ngờ, luôn cảm thấy chuyện tối nay có cái gì bí ẩn ở bên trong, thế mà bên này không một ai có thể kịp thời xuất thủ giải cứu.

Thẩm vấn? Đối với toàn bộ quá trình trong lòng phủ thứ sử đã biết rõ ràng, còn cần thẩm sao?

Áp giải đi thẩm vấn tự nhiên là làm dáng một chút, Ngưu Hữu Đạo bị trực tiếp áp giải về phía phủ thứ sử.

Chuyện của Ngưu Hữu Đạo đã xong, chuyện của phủ thứ sử vẫn chưa xong, đi xem bệnh a!

Trong sảnh, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi tới, trong lòng Hải Như Nguyệt hơi có chút thổn thức, phát hiện vị này nói làm liền làm, thế mà ở trước mặt mọi người đem thủ cấp Tống Long hái xuống, thật sự là dám làm nha!

Chuyện xảy ra ở bên Lưu Phương quán, nàng tự nhiên là đã biết được toàn bộ.

Ngưu Hữu Đạo tiến đến hành lễ, “Tạ ơn trưởng công chúa thành toàn!”

“Thành toàn cái gì? Ta cũng không làm cái gì, cũng không biết cái gì cả!” Hải Như Nguyệt nhàn nhạt một tiếng, trực tiếp đem chuyện này phiết đến một bên, “Gọi ngươi đến, là muốn hỏi ngươi một chút, việc xem bệnh sẽ không còn biến cố gì nữa đi?”

Viên Phương mặt ngoài vẫn bình tĩnh, trong lòng thì thấp thỏm không thôi.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Hoa tiên sinh hết giận, đã có thể an tâm xem bệnh.”

Hải Như Nguyệt nghe vậy mừng rỡ, trong lòng mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn là ôm hi vọng, dù sao nhìn thấy bộ dạng đối phương rất là tự tin, thậm chí lấy cả mạng nhỏ ra làm đảm bảo, nếu không nàng sao có thể đi đáp ứng phối hợp chuyện ở Lưu Phương quán được. Đương nhiên, cũng là bởi vì việc ở Lưu Phương quán cũng không cần bên nàng phải gánh chịu trách nhiệm gì.

Nàng cũng sợ ‘đêm dài lắm mộng’, sợ đối phương lại làm ra thêm yêu sách gì nữa, bèn hỏi: “Đổi ngày khác chi bằng ngay hôm nay, hiện tại liền đi xem bệnh luôn đi?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có thể, bất quá cần phải giải trừ cấm chế trên người ta.”

Hải Như Nguyệt nhìn về phía Viên Phương, Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Kỳ thật chân chính lương y là ta, người xem bệnh cho lệnh lang cũng chính là ta, trước đó có nhiều thứ giấu diếm, quả thật là do tình thế bất đắc dĩ, mong rằng trưởng công chúa rộng lòng tha thứ!” Làm bộ dạng chắp tay bồi tội.

Vẻ mặt Hải Như Nguyệt lập tức nổi nóng, bất quá nghĩ đến vẫn là phải nhờ đối phương xuất thủ trị liệu, cũng chỉ đành là tạm thời nhịn xuống, cho Chu Thuận một cái ánh mắt.

Chu Thuận lập tức ra ngoài gọi một tên tu sĩ đến, giải khai cấm chế trên người Ngưu Hữu Đạo, bất quá lại vẫn đứng hầu ở một bên, sợ Ngưu Hữu Đạo làm loạn.

Sau đó một đám người đi ra khỏi phòng, hướng về phía chỗ sâu trong nội viện đi tới, tới bên trong phòng ngủ của Tiêu Thiên Chấn.

Có nha hoàn cầm đèn soi, để dễ xem bệnh hơn, dưới sự sắp xếp của Chu Thuận, bỏ vào không ít đèn trong phòng, sáng trưng.

Dưới lớp chăn thật dày, sắc mặt Tiêu Thiên Chấn tái nhợt, vành mắt bầm xanh đen, rõ ràng là đã ngủ.

Nhìn thấy bộ dạng của nhi tử như vậy, thần sắc Hải Như Nguyệt phức tạp.

Lúc nàng còn vị thành niên, liền bị đưa đi Yến quốc làm con tin, chua xót trong đó ngoại nhân là không thể nào biết, sau lại hoàn toàn bất đắc dĩ bị đưa đến nơi này, gả cho một tên ‘ma bệnh’, lại có ai biết được nỗi khổ tâm trong lòng nàng. Thật vất vả sinh hạ được một nhi tử, kết quả cũng là một cái ma bệnh, nàng không biết đến tột cùng kiếp trước mình tạo cái nghiệt gì, các loại báo ứng đều rơi cả vào đầu nàng, để nàng đến gánh chịu.

Nàng nhớ kỹ chính mình từng quỳ gối ở trước mặt mẫu hậu khóc lóc kể lể qua, mẫu hậu vuốt đầu nàng, nói với nàng, nói đây chính là vinh hoa phú quý, nói đây chính là mệnh của nữ nhi hoàng tộc, muốn tránh không khỏi, muốn chạy cũng không thoát!

Mẫu hậu nói, mặc kệ sau này như thế nào, người làm mẹ như bà cũng chỉ có thể tận lực bảo đảm tính mệnh cho nàng mà thôi, bảo đảm cho nàng cơm áo không phải lo, còn những thứ khác thì cũng không cho nàng được, đều cần dựa vào chính bản thân nàng, mặc kệ nàng về sau làm cái gì, mẫu hậu nói cũng sẽ không có oán nàng!

Chu Thuận đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi: “Có cần đánh thức người dậy không?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trực tiếp đi tới, ngồi ở bên cạnh giường.

Chu Thuận đi qua hỗ trợ, nhẹ nhàng vén cái chăn lên một chút, cầm một cái tay của Tiêu Thiên Chấn đưa ra.

Ngón tay Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng đặt lên trên mạch ở cổ tay Tiêu Thiên Chấn, đầu ngón tay vừa chạm vào da của Tiêu Thiên Chấn, liền có thể cảm giác được lạnh buốt, thời tiết mùa này cộng thêm đắp cái chăn dày như vậy, mà nhiệt độ cơ thể lại lạnh như thế này sao? Hắn vô ý thức quay đầu qua nhìn chậu than cháy đỏ để ở trong phòng.

Hơi tĩnh tâm lại, thu hồi tạp niệm, chậm rãi nhắm hai mắt lại, rót chân khí vào điều tra.

Dưới sự thăm dò thì càng âm thầm kinh hãi, kinh mạch Tiêu Thiên Chấn mỏng manh đến doạ người, y như là con nít mấy tuổi vậy, mà lại cực kỳ giòn, không có chút mềm dẻo nào. Chẳng những kinh mạch (vận chuyển chân khí- cái này là tưởng tượng), mà huyết mạch (vận chuyển máu) cũng là như vậy, cả nội tạng cũng y chang luôn. Có thể tưởng tượng, trong sinh hoạt thường ngày, bệnh nhân này căn bản không dám làm động tác gì mà có biên độ hơi lớn, nếu không chính là muốn chết.

Đây là người không có tuổi thơ vui vẻ gì, Ngưu Hữu Đạo suy đoán như vậy ở trong lòng!

Nếu như chỉ vẻn vẹn là bị như vậy thì cũng thôi đi, càng quỷ dị chính là, trời sinh gân mạch lại lạnh buốt, nhiệt độ cơ thể toả ra thật thấp, liên đới tới nhiệt độ của máu trong người cũng thấp hơn người bình thường rất nhiều.

Ngưu Hữu Đạo không cách nào có thể tưởng tượng ra được, loại người như này thế mà còn có thể sống đến hiện tại, cũng không biết phủ thứ sử phải bỏ ra bao lớn công phu để chăm sóc đây.

Hắn nói là tới xem bệnh cho Tiêu Thiên Chấn, tự nhiên chỉ là nói mò, chính xác mà nói là đi tới xác nhận tình huống một chút, không thể để bên này nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên đến xác nhận một chút, xem coi Hải Như Nguyệt có phải là lấy cớ từ chối hay không.

Sau khi đạt được xác nhận, Ngưu Hữu Đạo bèn yên lặng thi pháp, điều động ‘càn khí’ trong cơ thể.

Chân khí trong cơ thể hắn rất khác so với chân khí của người bình thường, phân ra làm 2 loại khí Âm Dương – Càn Khôn, cũng là cách gọi đại khái trong Càn Khôn Quyết.

‘Càn khí’ lặng yên xâm nhập vào trong người Tiêu Thiên Chấn, thuận theo kinh mạch tràn ra, trải rộng ra khắp toàn thân Tiêu Thiên Chấn, muốn thử xem coi có thể xua tan hàn khí trong kinh mạch của Tiêu Thiên Chấn đi hay không.

“Ưm...” Tiêu Thiên Chấn chợt như đang nói mê, trong miệng rên lên một chút.

Ánh mắt của mọi người ở bên cạnh lập tức rơi vào trên mặt hắn, đôi mắt Hải Như Nguyệt sáng lên, lộ ra dị sắc, phát hiện trên mặt nhi tử dần dần có chút huyết sắc nổi lên, hai bàn tay nhỏ nhắn không khỏi bóp xoắn lại, muốn hỏi một chút ra sao rồi? Nhưng cũng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt không nói gì, đành không dám quấy rầy.

Chu Thuận nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, trong ánh mắt cũng hơi lộ ra một chút chờ mong.

Trong phòng an tĩnh đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nhưng mà tình huống cũng không có lạc quan như bọn hắn tưởng, tình huống thật sự chỉ có chính Ngưu Hữu Đạo là rõ ràng nhất mà thôi.

Tình huống kinh mạch của Tiêu Thiên Chấn thật sự là rất đặc thù, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã lấy Càn khí xua tán đi hàn khí bên trong kinh mạch toàn thân của nó, nhưng càn khí vừa thu lại, hàn khí trong kinh mạch của nó lại lần nữa ngóc đầu trở lại, cũng không biết là từ đâu xuất hiện nữa.

Bất đắc dĩ Ngưu Hữu Đạo đành phải lấy Càn khí truyền đi khắp kinh mạch của nó lần nữa, duy trì càn khí bảo vệ kinh mạch toàn thân của nó, chuẩn bị ủ một trận, ủ nóng toàn bộ kinh mạch của hắn, ủ nóng toàn bộ cơ thể hắn rồi quan sát lại xem sao.

Thời gian dần trôi qua, sắc mặt Tiêu Thiên Chấn trở nên hồng nhuận, vết bầm xanh đen quanh vành mắt cũng đang dần dần biến mất, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái ngọt ngào hiếm thấy.

Cuối cùng dần dần trở nên có chút khô nóng, trong miệng nói mớ, “Nóng... Khát... Nước!”

Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra nhìn xem hắn.

Nhi tử thế mà lại cảm thấy nóng, Hải Như Nguyệt đại hỉ, bước nhanh tới gần trước giường. Tên tu sĩ kia nhanh chóng cản nàng lại, sợ Ngưu Hữu Đạo gây bất lợi cho nàng.

Hải Như Nguyệt lại phất tay, bảo hắn lui ra, nghiêng người ngồi ở cạnh giường, nhìn Ngưu Hữu Đạo ở đối diện một chút, thấy Ngưu Hữu Đạo không có phản đối, liền đưa tay ra kiểm tra thử.

Lúc bàn tay lướt qua mũi của nhi tử, rõ ràng có thể cảm giác được hơi nóng từ mũi nhi tử thở ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán nhi tử, cảm giác trán nóng hổi!