Đạo Quân (bản edit)

Chương 111: Đôi bên cùng có lợi




Edit: Luna Huang

Phương Triết đứng đó mơ mơ màng màng, không biết Ngưu Hữu Đạo đang muốn làm cái gì.

Viên Phương càng là trố mắt nhìn, cũng không biết Đạo gia đang làm gì cả.

Chu Thuận thì một mực cau mày nhìn xem Ngưu Hữu Đạo.

Hải Như Nguyệt giống như đang nghe được một cái chuyện cười cực lớn, liên tục châm chọc nói: “Ngươi để cho ta trường kỳ nắm giữ Kim Châu trong tay? Nghe ý tứ trong lời ngươi nói, tựa hồ như lực ảnh hướng của ngươi tới Vạn Động Thiên Phủ lớn hơn cả ta luôn nha, ta ngược lại thật muốn nghe xem ngươi cùng với Vạn Động Thiên Phủ có mối quan hệ gì, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy!”

“Không không không!” Ngưu Hữu Đạo liên tục khoát tay, “Trưởng công chúa hiểu lầm, ta với Vạn Động Thiên Phủ không có quan hệ gì cả, Vạn Động Thiên Phủ đến một người ta cũng không có quen biết.”

Hải Như Nguyệt cười lạnh liên tục, “Ngay cả cửa kinh thành Triệu quốc mở hướng nào ngươi cũng không biết, Vạn Động Thiên Phủ một người ngươi cũng không nhận ra, ngươi còn muốn chi phối thế cục Kim Châu?”

Ngưu Hữu Đạo từ từ nhấp một ngụm trà, lại chậm rãi nói: “Người có thể chi phối thế cục Kim Châu, chưa hẳn cần phải có quan hệ với kinh thành Triệu quốc hay là Vạn Động Thiên Phủ, liền Dung Bình quận vương là có thể trợ giúp cho công chúa một chút sức lực rồi!”

“Hắn?” Hải Như Nguyệt bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ngươi bảo hắn rời khỏi Phượng Lăng Ba thử một chút!”

Ngưu Hữu Đạo buông xuống chén trà quay sang Chu Thuận, nói “Ta muốn địa đồ, bản đồ toàn bộ thiên hạ!”

Chu Thuận quay qua xem phản ứng của Hải Như Nguyệt, thấy nàng không có phản đối, lập tức tự làm chủ quay người rời đi.

Trong lòng Chu Thuận rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo đem lời nói đến tình trạng này, hẳn là sẽ không cầm mạng nhỏ ra đùa giỡn, cứ việc trưởng công chúa vẫn con đang mỉa mai, thế nhưng trưởng công chúa vẫn còn kiên nhẫn phụng bồi tiếp tục, đã nói rõ trưởng công chúa cũng muốn biết lời Ngưu Hữu Đạo nói có đúng là thật hay không, chỉ là trên thái độ trưởng công chúa không thể nào để cho người ta nắm bắt được.

Mà ngay cả bản thân hắn, kỳ thật cũng rất muốn biết đáp án, muốn biết Ngưu Hữu Đạo làm thế nào phá giải cái gọi là nỗi lo cấp bách trước mắt của trưởng công chúa này.

Không bao lâu, Chu Thuận tự mình ôm tới một quyển địa đồ, không có đi nhờ người khác làm.

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy đi tới, phất tay ra hiệu cho Viên Phương với Phương Triết, sai “Mở ra!”

Hai người tiến tới tiếp lấy bản đồ từ trong tay Chu Thuận, đặt ở trên sàn nhà trải ra, mở ra được một nửa, sau khi mở tới chỗ có Yến quốc cùng với Triệu quốc, Ngưu Hữu Đạo bèn ra hiệu hai người dừng lại, bảo cho hai người dựng địa đồ lên, giăng ngang ra.

Nhìn chằm chằm địa đồ, quan sát qua một chút, Ngưu Hữu Đạo quay người lại đưa tay ra mời Hải Như Nguyệt, “Xin mời trưởng công chúa bước tới xem một chút!”

Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vẫn giữ dáng vẻ đoan trang từ từ đi tới, liếc nhìn địa đồ, đối với bản đồ này nàng cũng rất quen thuộc. Bình thường thì nữ nhân đều không cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ không có tính nghệ thuật và khô khan vô vị như thế này, thế nhưng là không có cách, đi đến tình trạng như nàng hiện tại, không tiếp xúc với những vật này thì không được.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra chỉ hướng Triệu quốc, chỉ chỉ tại phía Đông Nam của Triệu quốc, “Kim Châu!” Ngón tay rê từ từ xuống biên giới Yến quốc, tới quận Thanh Sơn trong Nam Châu, tới vị trị huyện Thương Lư dừng lại chỉ chỉ, “Dung Bình quận vương ở đây!” Quay đầu lại hỏi Hải Như Nguyệt, “Trưởng công chúa cảm thấy thế cục này như thế nào?”

Có cái thế cục gì chứ? Hải Như Nguyệt rất muốn ‘phun’ một câu ‘xem không hiểu’ cho hắn, đáp “Kim Châu thế lớn, Thương Lư huyện ở nơi chật hẹp nhỏ bé, tứ bề lâm nguy!”

Ngưu Hữu Đạo biết trong lời nói của nàng có ý gièm pha huyện Thương Lư, bất quá người ta nói cũng đúng sự thật, địa bàn một châu tương đương với một tỉnh ở kiếp trước của hắn, huyện Thương Lư dĩ nhiên chính là một huyện, hoàn toàn không thể so sánh.

Mà bây giờ cũng không phải là lúc tính toán chấp nhặt với nữ nhân này, ngón tay hắn lại khoanh một vòng quanh quận Thanh Sơn, nói “Nếu như Dung Bình quận vương thống nhất cả quận Thanh Sơn, thì thế cục sẽ như thế nào? Có phải sẽ cùng với Kim Châu bên cạnh tạo thành một khối luôn hay không?”

Chu Thuận tiếp lời: “Đúng là tạo thành một khối, vậy thì sao hả?” Sao hắn có thể để cho chủ tử giải đáp mấy cái vấn đề ‘nhược trí’ này được, nói ‘hớ’ chẳng phải là để cho chủ tử bị xấu hổ ư.

Ngưu Hữu Đạo: “Rất đơn giản, một khi Dung Bình quận vương chiếm được quận Thanh Sơn, có thể là chỗ dựa cho trưởng công chúa, tạo thành thế liên hợp hỗ trợ lẫn nhau!”

“Xùy!” Hải Như Nguyệt cười nhạo một tiếng, “Cái quận Thanh Sơn nho nhỏ mà muốn làm chỗ dựa cho Kim Châu ta ư?”
Ngưu Hữu Đạo di chuyển ngón tay, dừng lại trên quận Quảng Nghĩa, nói “Nếu như lại thêm một cái quận Quảng Nghĩa thì như thế nào? Quận Quảng Nghĩa lương đủ người đông, binh lính tinh nhuệ hiện tại có hơn 10 vạn người! Sau khi Dung Bình quận vương chiếm được quận Thanh Sơn, tự nhiên cũng sẽ khuếch trương nhân mã. Trưởng công chúa không nên quên, Phượng Lăng Ba cùng với Dung Bình quận vương đều là người hiệu mệnh cho Thiên Ngọc môn, ‘nhất động thì liên động’, nhân mã hai quận đều tương trợ thì như thế nào?”

Hải Như Nguyệt khinh thường: “Nhân mã hai quận thì như thế nào, chỗ dựa nho nhỏ này đáng cho ta dựa vào sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trưởng công chúa đừng quên, phụ thân của Dung Bình quận vương là ai, ‘con rết trăm chân chết còn giãy giụa’, Ninh Vương vẫn còn truyền lại chút ‘nội tình’ cho nhi tử! Nếu như Dung Bình quận vương luyện được một đạo hùng binh, nếu như 1 vạn Anh Dương Võ Liệt vệ tái hiện như thời Ninh Vương còn sống, trưởng công chúa còn cảm thấy đây chỉ là chỗ dựa nho nhỏ thôi sao?”

“Không nói tới sự kiện 1 vạn thiết kỵ của Ninh Vương hạ 10 vạn đại quân của Hàn quốc dễ như trở bàn tay, uy lực của Anh Dương Võ Liệt ta đã thấy tận mắt, triều đình Yến quốc phái ra mấy ngàn nhân mã chặn giết, trong đó có hơn ngàn thiết kỵ, lại bị năm trăm kỵ binh của Dung Bình quận vương nhất kích chính diện đánh tan!”

Hải Như Nguyệt trầm mặc, ánh mắt Chu Thuận cũng lấp lóe.

“Cộng thêm nhân mã của quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, nếu Triệu Hoàng dám động đến Kim Châu, chẳng những có nhân mã Kim Châu của trưởng công chúa đối kháng, hai bên lại gần như gang tấc, 1 vạn thiết kỵ Anh Dương Võ Liệt vệ trong khoảng khắc có thể vượt biên giết vào lãnh thổ Triệu quốc, phối hợp với đông đảo nhân mã quận Quảng Nghĩa và quận Thanh Sơn, Triệu Hoàng không tập kết trọng binh ứng đối, sợ là không thể dễ dàng ngăn trở được! Còn nữa, Yến quốc bên này nếu muốn uy hiếp Kim Châu, tất nhiên phải đến gần biên giới Nam Châu, coi như Dung Bình quận vương không chặn đánh, nhưng sẽ thừa dịp hỗn loạn bày ra tư thế ủng hộ trưởng công chúa muốn tiến công vào trong lòng Yến quốc, Yến quốc tất nhiên cũng sẽ sợ ‘ném chuột vỡ bình’!”

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục quay người lại đối mặt với địa đồ, chỉ hướng Kim Châu, chỉ trên chỉ dưới xung quanh Kim Châu một trận, “Phía tây Kim Châu có Bình Châu, phía bắc có Quang Châu, đều là dưới quyền khống chế của Triệu Hoàng, tạo thành thế gọng kìm nhìn chằm chằm vào Kim Châu, Vạn Động Thiên Phủ không dám để cho Kim Châu bất ổn chính là sợ cái này, sợ nhân mã hai châu sẽ thừa dịp mà vào. Phía Đông Kim Châu là Nam Châu của Yến quốc, phía Nam là biển rộng mênh mông, chỉ có thể dùng để đào vong, không làm đường lui được.”

“Mà một khi trưởng công chúa đạt được Dung Bình quận vương toàn lực ủng hộ, thế cục lại không hề giống như vậy, bên trong thì có thể để cho Triệu Hoàng kiêng kị, bên ngoài thì có thể để cho Yến quốc không dám vọng động, Kim Châu không còn nỗi lo, thế cục như vậy Vạn Động Thiên Phủ há không vui lòng muốn thấy sao?”

“Đồng dạng, Vạn Động Thiên Phủ nếu dám thay đổi người chủ trì Kim Châu, nếu dám đổi trưởng công chúa đi, Dung Bình quận vương đương nhiên sẽ không đáp ứng, một khi bày ra trạng thái tiến công, một khi xuất binh sang Kim Châu, Kim Châu tất loạn, Triệu Hoàng tất sẽ thừa cơ mà ra tay cướp đoạt Kim Châu! Đổi trưởng công chúa đi thì mang ý nghĩa Kim Châu sẽ khó giữ được, thử hỏi Vạn Động Thiên Phủ còn dám làm như thế sao? Chẳng lẽ cái này không phải là giải được nỗi lo cấp bách trước mắt cho trưởng công chúa sao?”

Hải Như Nguyệt cùng với Chu Thuận quay mặt nhìn nhau.

Hơi trầm mặc một lúc sau, Hải Như Nguyệt lại cười khẩy nói: “Thật sự là kỳ quái, rõ ràng là đi cầu bản cung xuất binh tương trợ, thế nhưng nãy giờ bản cung nghe được, làm sao lại đổi thành Thương Triều Tông xuất binh đến trợ giúp bản cung thế nhỉ?”

Ngưu Hữu Đạo buông tay ra khỏi bản đồ, thành khẩn nói: “Vốn là sự tình đôi bên cùng có lợi! Đương nhiên, trước khi Dung Bình quận vương có thể hỗ trợ được trưởng công chúa thì còn phải cần trưởng công chúa hỗ trợ trước đã.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ liền thông qua, lại đổi đề tài, “Còn một điểm nữa là, cái này chẳng những có lợi cho trưởng công chúa, cũng có lợi cho Vạn Động Thiên Phủ ổn định phát triển Kim Châu, tối thiểu trong một khoảng thời gian tương đối dài, Vạn Động Thiên Phủ không cần phải lo lắng Kim Châu sẽ bất ổn, chỉ cần trưởng công chúa đem mưu kế này đưa lên, việc tốt như vậy, Vạn Động Thiên Phủ không có đạo lý nào không đáp ứng. Đồng dạng, có thể trợ giúp Thiên Ngọc môn ‘nuốt’ vào quận Thanh Sơn, Thiên Ngọc môn cũng không có đạo lý nào không đáp ứng.”

Hải Như Nguyệt nhìn chằm chằm địa đồ, ánh mắt lấp lóe một trận, liếc xéo nói “Địa bàn Thương Triều Tông bị vây khốn ở nơi chật hẹp nhỏ bé, binh linh bất quá chỉ có mấy ngàn, đại bộ phận vẫn là đi mượn, 1 vạn Anh Dương Võ Liệt vệ ư? Ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, đích thị là tự vẽ vời ra miếng bánh lớn quá!”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm nghị nói: “Trưởng công chúa nói vậy sai rồi, Dung Bình quận vương thiếu khuyết chỉ là một cái cơ hội mà thôi, chỉ cần cầm xuống quận Thanh Sơn, có được địa bàn đủ lớn, có nguồn chiêu mộ binh lính đầy đủ, có lương thảo cung ứng đầy đủ, tái hiện 1 vạn Anh Dương Võ Liệt vệ là ở trong tầm tay, là chuyện thực sự có thể thực hiện, như thế nào là tự vẽ vời? Cho dù chỉ có năm ngàn kỵ (binh), nhưng cũng không thể khinh thường khả năng chấn nhiếp! Chỉ cần thế cục hoàn thành, vô luận là trưởng công chúa hay là Dung Bình quận vương, đều không phải là ai muốn đổi liền có thể tuỳ tiện đổi đi được!”

Hải Như Nguyệt quay người, từ từ đi trở về vị trí chủ vị, sau khi quay người ngồi xuống, từ từ nói: “Nghe ý tứ trong lời ngươi nói, có phải hay không trước khi đến đây, ngươi đã có chỗ dựa này, còn có lấy được Xích Dương Chu Quả hay không cũng không sao cả?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, chủ động đi tới trước mặt nàng, “Bệnh tình của lệnh lang tự nhiên cũng rất quan trọng, ‘nhất mã quy nhất mã, chữa bệnh quy chữa bệnh’, giải ưu cho trưởng công chúa là về phần giải ưu, còn Xích Dương Chu Quả ta vẫn sẽ nghĩ biện pháp cầu đến cho trưởng công chúa! Dâng lên kế sách giải ưu cho trưởng công chúa này, chỉ là vì đổi một cái điều kiện với trưởng công chúa mà thôi.”

“Điều kiện?” Hải Như Nguyệt nhíu mày nói: “Nói nghe một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Trưởng công chúa không thể kéo dài nữa, cần mau chóng xuất binh, trợ giúp Dung Bình quận vương cầm xuống quận Thanh Sơn!”

Hắn tự mình chạy tới làm việc này, cũng thật sự là phía bên Thương Triều Tông không trì hoãn nổi nữa, Thương Triều Tông bên kia lấy lý do cần ổn định thế cục huyện Thương Lư để trì hoãn, không có khả năng một mực không làm xong, việc tìm kiếm 10 vạn Nha Tướng Thiên Ngọc môn không có khả năng cho kéo dài quá lâu.

Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói: “Gấp cái gì? Trước tiên ngươi lấy được Xích Dương Chu Quả rồi lại xuất binh cũng không muộn!”

Ngưu Hữu Đạo: “Hoàng đế Yến quốc kiêng kị với Ninh Vương ngài cũng biết đó, triều đình Yến quốc đang còn bức bách tạo áp lực, Thiên Ngọc môn cũng đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ Vương gia hay không, Dung Bình quận vương không thể chờ đợi được nữa! Thứ yếu, nói một câu sợ trưởng công chúa không cao hứng, muốn lấy được Xích Dương Chu Quả cũng phải cho ta một đoạn thời gian phải không, đi tới đi lui cũng tốn thêm ít thời gian, vạn nhất trong lúc này bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn lại đột nhiên xảy ra chuyện gì, đến lúc ngay cả bản thân trưởng công chúa còn chưa lo xong, rồi việc xuất binh trưởng công chúa còn có thể làm chủ được bao nhiêu phần? Chẳng lẽ trưởng công chúa thật sự muốn trở về kinh thành ư?”

“Không dối gạt trưởng công chúa, Dung Bình quận vương bên kia áp lực rất lớn, sắp sửa gánh không nổi nữa rồi, lần này ta đến nếu như không thể mời được trưởng công chúa xuất binh, Dung Bình quận vương liền phải chạy trốn ra ngoài biển để thoát thân, sau này trưởng công chúa coi như muốn tìm Vương gia hợp tác, sợ là cũng không còn cơ hội nào!”

“Chạy ra ngoài biển? Thương Kiến Bá nhất thế anh danh sao lại sinh ra một tên nhi tử vô dụng thế này!” Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mượn một câu mắng, tự mình cho mình lối thoát, nói “Chuyện này cho ta cân nhắc lại một hai!”

“Được!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói: “Chỉ cần quyết định chuyện này xong, ta lập tức lên đường đi cầu Xích Dương Chu Quả cho trưởng công chúa!”