Đạo Quân (bản edit)

Chương 116: Trọng quyền cứu người




Edit: Luna Huang

Vườn rau, Lam Nhược Đình từ từ đến gần, đứng trên bờ đất ở khu vực khác trong vườn, quan sát Thương Thục Thanh đang cùng đám hòa thượng giao lưu cách trồng rau, còn tự thân xuống làm, tựa hồ đang muốn học tập trồng rau.

Rất nhanh Thương Thục Thanh cũng phát hiện ra hắn, từ dưới luống rau đi tới, sau khi tới trước mặt bèn hỏi: “Lam tiên sinh có việc gì sao?”

“Lại vừa mới nhận được tin của Đạo gia.” Lam Nhược Đình mỉm cười, từ trong tay áo rút ra một phần văn kiện mật, hai tay dâng lên

Thương Thục Thanh đưa tay ra nhận ngay, không kịp chờ đợi mở ra xem xét liền.

Ánh mắt Lam Nhược Đình lấp lóe, tựa hồ như đang cẩn thận quan sát từng phản ứng của Thương Thục Thanh.

Xem xong hết văn kiện mật Thương Thục Thanh nhẹ nhàng thở ra, Ngưu Hữu Đạo nói để bên này an bài một cái cứ điểm tại Yên Kinh, phụ trách cùng Trần Quy Thạc bí mật liên hệ.

Hiện tại có cái an bài này, nàng mới an tâm, nói rõ Ngưu Hữu Đạo còn không có ý muốn rời đi bên này mãi mãi.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên một cái, phát hiện ánh mắt Lam Nhược Đình nhìn mình có chút cổ quái, không khỏi hỏi: “Tiên sinh nhìn gì vậy?” Nàng đưa tay sờ sờ lên mặt mình, tưởng là vừa mới nãy ở vườn rau bị dính cái gì trên mặt.

Lam Nhược Đình vội nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy quận chúa đang muốn học trồng rau, có chút kỳ quái.”

Thương Thục Thanh nở nụ cười tươi rói, mặc dù nhìn có chút khó coi, “Ta phát hiện rau bọn hắn trồng tựa hồ phát triên tốt hơn so với bên ngoài, nên cố ý đến xin chỉ giáo một chút.”

“A, thì ra là thế!” Lam Nhược Đình tươi cười hớn hở gật nhẹ đầu.

Trong một tòa sơn lâm cách không xa phủ thành Kim Châu, Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Phương buông cái sọt trên vai xuống, lấy mấy thứ chồng chất ở bên trong sọt như đao kiếm với túi đồ ra, hai người đều đang mặc y phục nông dân, lại nhanh chóng thay đổi trang phục.

Cách đó không xa, có người đang nắm dây cương hai con ngựa đừng chờ, hai người xách đồ đạc đi đến, sau khi xác nhận thân phận với người giữ ngựa, lập tức cùng nhảy lên ngựa, xoay đầu, phóng ngựa xông ra khỏi sơn lâm.

Về chuyện Thương Triều Tông liên hợp với Hải Như Nguyệt, thì thế lực sau lưng song phương đều đáp ứng, Thiên Ngọc môn cùng với Vạn Động Thiên Phủ đã ước định người tới gặp mặt, bên này sự tình vừa được chứng thực, Ngưu Hữu Đạo cũng lập tức rời đi, chuẩn bị đi thực hiện chuyện đã đáp ứng với Hải Như Nguyệt.

Chạy lên một con dốc, hai người lần lượt siết dây cương, ngừng lại, xoay ngựa nhìn lại toà thành trì to lớn ở phía xa xa đằng kia.

“Đạo gia, thật sư phải đi giúp nữ nhân kia cầu Xích Dương Chu Quả sao?” Viên Phương thử hỏi một câu.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: “Lão Hùng, trong mắt ngươi ta là người nói không giữ lời sao?”

“Không không không, Đạo gia, ta không phải có ý này.” Viên Phương gãi gãi cái ót, cười khan nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy không cần thiết, mọi chuyện đều đã thỏa đàm với nàng xong hết rồi, có tìm ra được Xích Dương Chu Quả hay không, kỳ thật không ảnh hưởng gì, lại nói, ngay cả nàng đều không cầu được, chúng ta sợ là hơi quá sức a.” Ngụ ý là hà tất phải đi một chuyến tay không ra về làm gì.

Ngưu Hữu Đạo: “Có thể lấy được hay không là một chuyện, có đi làm hay không lại là một chuyện khác, một khi quận Thanh Sơn khai chiến, Vương gia nhìn như có phần thắng nhiều hơn, nhưng mọi thứ đều có thể có biến số, kết quả cuối cùng không ai dám nói chắc, mấy cái trò đánh trận này ta lại ‘dốt đặc cán mai’. Các ngươi nếu đã đi theo ta, ta nhất định sẽ phụ trách, ta phải dự trù đường lui tốt cho các ngươi.”

Viên Phương như có điều suy nghĩ, minh bạch ý của hắn, Đạo gia đã coi Kim Châu là đường lui, bỗng nhiên giật mình hỏi: “Đạo gia, quận Thanh Sơn khai chiến, mấy tăng nhân trong chùa của ta sẽ không có nguy hiểm gì a?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói rồi, các ngươi đã đi theo ta, ta nhất định sẽ phụ trách. Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần bọn hắn ở tại sơn trang, liền sẽ không có chuyện gì, một khi có gì xảy ra, ngươi quên mật đạo dưới sơn trang sao? Sẽ có người an bài bọn hắn rút lui.”

“À!” Viên Phương nhẹ nhàng thở ra, cũng từ hành động Ngưu Hữu Đạo coi Kim Châu là đường lui nhận ra được một chút, Đạo gia cũng không dự định dính chết trên cái ‘cây’ Thương Triều Tông này, liền thử thăm dò một câu, “Đạo gia, kỳ thật chúng ta không cần thiết cuốn vào mớ thị phi này, không bằng dứt khoát rời đi là được rồi, cũng không cần dựa vào bên nào, làm người tự do tự tại.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nếu ngươi thật có thể từ bỏ làm cái chùa chiền miếu hoang gì đó, tất cả đều dễ nói, thực sự không được chúng ta dứt khoát trốn đi... Tên Hầu Tử kia trong lòng có nhiệt huyết, động một tí liền nói muốn làm chuyện có ý nghĩa gì gì đó, trừ phi vĩnh viễn không cho hắn gặp người khác, bằng không hắn sớm muộn cũng gây ra chuyện, sớm muộn cũng bị cuốn vào mấy thứ này mà thôi. Ta cũng không thể cấm hắn vĩnh viễn không tiếp xúc với người khác a? Thế đạo này, tính cách của hắn là không có cách nào sống ẩn cư mãi được. Còn có tên hùng yêu ngươi nữa, làm yêu tinh thật tốt không làm, hết lần này tới lần khác lại muốn đi làm cái trụ trì ngốc, nhất định phải chấn hưng Nam Sơn tự gì gì đó, chơi rất vui sao?”

Viên Phương yếu ớt nói: “Không liên quan tới chơi vui hay không, trước khi lão trụ trì lâm chung, ta đã đáp ứng hắn.”

Ngưu Hữu Đạo ‘xùy’ một tiếng, nói: “Thật sao, ngươi muốn chấn hưng Nam Sơn tự, dựng chùa miếu lên, chỉ bằng chút thực lực ấy của các ngươi, tại loạn thế này có thể bảo hộ được sao? Ngươi tin hay không, nếu ngươi thật sự xây được một tòa chùa miếu lớn rồi, sợ là ngay cả một năm cũng chịu không nổi liền phải đóng cửa luôn! Mấy người các người, không có thế lực phía sau chống đỡ mà nói, đều là nói mò, đều là muốn chết! Từng người các ngươi, từng đứa đều muốn làm chính mình, đều muốn kiên trì tín niệm của mình, ta có thể làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải có một người phải chịu ủy khuất a?”

Viên Phương hình như có sở ngộ, nói “Đạo gia, vậy chi bằng chúng ta đi tìm thế lực cường đại hơn để nương tựa đi.”

“Tìm thế lực cường đại để nương tựa liền không lo sao? Ngươi nghĩ ai sẽ đi nuôi người ở không đây? Leo tới độ cao nào thì có thể ngắm được quang cảnh đó, trồng dưa mới có dưa, trồng đậu cũng chỉ có đậu... Uầy, cùng ngươi dây dưa mấy thứ này vô ích, cũng không bắt ngươi hoàn tục, ngươi cứ thành thật mà đi theo ta đi! Cũng chưa ngắm nhìn kỹ thế giới này lần nào, lần này coi như là đi mở rộng tầm mắt đi, đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo xoay đầu ngựa, thúc hai chân vào bụng ngựa, nhanh chóng phóng đi.

Viên Phương lập tức phóng ngựa đuổi theo.

Hai người chạy trên đường cái được một đoạn, bèn quẹo vào một con đường nhỏ, dự định đi khỏi đây bằng đường nhỏ, tạm thời còn không dám đi đường lớn, lo lắng cừu gia đợi sẵn trên đường, chuẩn bị sau khi đi xa khỏi đây rồi mới lại vòng lên đường lớn.

Mục tiêu, lãnh thổ Hàn quốc, Bắc Bộ Đại Tuyết sơn, Băng Tuyết các!

Một nơi khác trong rừng núi, hai con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ.

Cách đó không xa, Viên Cương để trần, lưng như rồng, đứng đó khom người.

Ngụy Đa thì cầm cây gậy gỗ, nhảy quanh Viên Cương cuồng đánh bịch bịch.

Sau khi luyện xong, Viên Cương tung người nhảy vào bên trong một đầm nước tắm rửa.

Dọc theo con đường này, không có khả năng để ngựa chạy không ngừng nghỉ, cần hồi phục, mỗi ngày Viên Cương đều sẽ thừa dịp nghỉ ngơi này luyện một canh giờ.

Hai người đã tiến vào lãnh thổ Kim Châu, càng lúc càng gần đến phủ thành Kim Châu...
Màn đêm buông xuống, quận Quảng Nghĩa, phủ Thái Thú.

Trong thư phòng, quản gia Thọ Niên tiến vào, hai tay dâng lên một phong mật tín, “Lão gia, Thiên Ngọc môn bên kia truyền mật tín đến.”

Đang ngồi trên thư án Phượng Lăng Ba ngẩng đầu để bút xuống, đưa tay ra cầm lên xem xét, lông mày dần dần nhíu lại, nhìn chằm chằm mật thư hồi lâu không nói.

Không lâu sau đó, Bành Ngọc Lan bưng một bát canh nóng tiến vào, thấy thần sắc Phượng Lăng Ba không đúng, đặt bát xuống, hỏi: “Sao vậy?”

Phượng Lăng Ba thuận tay đưa mật tín cho nàng, để nàng tự xem.

Bành Ngọc Lan mang theo nghi hoặc, đưa tay nhận lấy, xem xét xong, hơi kinh ngạc, nói: “Hạn chúng ta trong vòng nửa tháng chuẩn bị năm vạn nhân mã phân cho Thương Triều Tông? Một cái huyện Thương lư nho nhỏ cần nhiều nhân mã như vậy để làm gì? Còn phải kiếm nhiều lương thảo như vậy đưa cho hắn? Quận Thanh Sơn bên kia có thể để cho lượng lớn nhân mã như vậy nhập cảnh được sao?”

Quay đầu lại hỏi Thọ Niên, “Nhược Nam ở bên kia không có truyền về tin tức gì sao? Bên phía huyện Thương Lư có động tĩnh gì không?”

Thọ Niên lắc đầu: “Không có, ngoại trừ chuyện của Ngưu Hữu Đạo ra cũng không có động tĩnh gì khác.”

Phượng Lăng Ba trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện Ngưu Hữu Đạo gây ra ở Kim Châu sao?”

Bành Ngọc Lan lại nhìn xem mật tín một chút, nói “Đừng đoán nữa, để ta trực tiếp truyền tin hỏi phụ thân một chút là chuyện gì xảy ra.” Phụ thân nàng chính là đương nhiệm chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại.

Vọng Thư Uyển

Tường thành cao lớn nguy nga, đã đến phủ thành Kim Châu rồi.

Tường thành cao cao ở trước mắt, là tòa thành lớn nhất từ khi Viên Cương đến thế giới này thấy qua, cùng Ngụy Đa xuống ngựa dừng trước cửa thành, sau khi tiếp nhận kiểm tra, một trước một sau dắt ngựa tiến vào thành.

Trong thành phồn hoa không nói, lúc trên đường đi cũng không ăn uống đầy đủ, hai người tìm cái quán ven đường lấp đầy cái bụng.

Cột ngựa xong, vừa mới ngồi xuống quầy hàng, trên đường phía đằng sau truyền đến một trận động tĩnh, một đám nhân mã hộ tống một cỗ xe sang trọng tiến đến, phía trước có người phóng ngựa mở đường.

Người đi đường nhao nhao tránh ra, phu phụ chủ quán hốt hoảng, hô to: “Nha đầu!”

Tiểu nữ nhi của hai người, trên tay cầm cái bánh ngô đang chạy lon ton trên đường, ngay giữa đường đi, hoảng sợ, không biết nên tiến hay lùi, tựa hồ bị dọa cho đứng im tại chỗ, mà người cưỡi ngựa mở đường đã vọt tới.

Viên Cương đột nhiên nhảy ra, trong nháy mắt đã vọt tới, vung mạnh cánh tay ôm tiểu nữ hài.

Mà kẻ phóng ngựa đến tựa hồ cũng giật nảy mình, khẩn cấp siết ngựa dừng lại, ngựa dừng đột ngột tung vó lên trời hí vang, hắn lại thuận tay quất một roi quất về phía Viên Cương đang quay lưng về phía hắn, tức giận quát tháo, “Còn chưa tránh ra!”

Viên Cương trở tay lại chụp lấy cây roi đang quất tới, thuận tay kéo một phát.

Cây roi trên tay người phóng ngựa nhanh chóng bị tuột bay ra ngoài, bay lên trên một cái nóc nhà.

Viên Cương không thèm để ý, xem như chẳng có cái gì xảy ra cả, quay người lại, tiếp tục tiến lên, đi về phía quầy hàng bên kia.

Phu phụ chủ quán cuống quít chạy ra nghênh đón.

Người phóng ngựa lại nổi giận, trực tiếp cưỡi ngựa vọt tới, tính tông Viên Cương.

Phụ phụ đang đỡ lấy tiểu hài bị dọa mộng, mắt thấy chiến mã sắp xông đến, phụ nhân bị dọa sợ hét lên.

Ngụy Đa đột nhiên đứng dậy, nhưng đã thấy Viên Cương xoay người một cái, vung mạnh cánh tay tung quyền, Bịch! Một cái trọng quyền hung hăng đập mạnh vào mặt con ngựa đang vọt tới.

“Hí hí. Iii ạch!” Chiến mã rên rỉ, cả người lẫn ngựa lật nghiêng sang một bên, ngã đập xuống đường.

Một màn này làm cho đám người hai bên đường kinh hô một trận, đối với người bình thường mà nói, một quyền đấm ngả một con chiến mã đang lao nhanh tới là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Đừng nói những người khác, liền ngay cả Ngụy Đa cũng âm thầm kinh hãi khí lực của Viên Cương, xương cốt tên này cũng quá cứng đi!

Ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, qua rèm châu Hải Như Nguyệt cũng nhìn thấy một màn xảy ra ở phía trước.

Hai bên xe ngựa lập tức có tu sĩ lách mình bay ra, trong xe ngựa Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói: “Được rồi.”

Lập tức có người ở ngoài xe ngựa truyền lời.

Hai tên tu sĩ rơi xuống trước mặt Viên Cương lạnh lùng nhìn hắn một chút, đồng thời liếc mắt nhìn Ngụy Đa đang bước tới bên cạnh Viên Cương, lại tiếp tục lách mình bay trở về.

Một đoàn nhân mã tiếp tục tiến lên, tiểu nữ hài đã bị dọa sợ oa oa khóc lớn.

Viên Cương cúi người xuống nhặt bánh ngô rơi trên đất lên, thổi thổi bụi phía trên, xé chỗ bị bẩn vất đi, nhét lại trong tay tiểu nữ hài, xoa xoa đầu tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài trực tiếp bỏ bánh vào miệng cắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vậy mà nín khóc.

Đối với một đoàn xe ngựa đi ngang qua, Viên Cương ngạo nghễ đứng đó, chẳng thèm ngó đến một chút

Mà bên trong xe ngựa, Hải Như Nguyệt lại đem một màn này thu hết vào mắt, thậm chí nghiêng đầu tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra xem, thẳng đến khi không thấy được nữa mới thôi.