Đạo Quân (bản edit)

Chương 118: Hắc Mẫu Đơn




Edit: Luna Huang

Bấy giờ hai người mới biết được, chuồng giữ ngựa ở dưới núi cũng là sản nghiệp của thành chủ thành Trích Tinh, khách nếu ở lại khách sạn Yêu Nguyệt, thì được giữ ngựa miễn phí, coi như là được giảm một viên kim tệ rồi. Bên này cần hai người đưa số thẻ được phát cho khi gửi ngựa, hồi sau bên này sẽ thông báo cho người coi chuồng ngựa bên dưới, để cho ngựa của hai người ăn loại cỏ khô tốt nhất.

Thế mới biết, hóa ra dù đã trả một viên kim tệ cho chuồng ngựa ở bên dưới rồi, mà ngựa còn không được cho ăn loại cỏ khô tốt nhất, tính toán ra, tựa hồ một viên kim tệ kia còn bị ăn chặn bớt nữa a.

Sau đó tiểu nhị dẫn hai người đi nhận phòng, Ngưu Hữu Đạo nhìn ngắm đánh giá mấy ngọn đèn chiếu sáng treo trên mái vòm của đại sảnh lần nữa, cảm giác như là đang ở một cái nhà hàng 5 sao ở kiếp trước vậy, bất quá tòa cung điện này ẩn chứa vẻ cổ kính, thật sự không phải nhà hàng cao cấp có thể sánh bằng được, ý cảnh ẩn chứa vẻ tang thương bên trong, làm cho linh hồn của người ngắm hồi ức an nhàn

Cũng phải thôi, cái khách sạn này gọi là khách sạn Yêu ‘Nguyệt’ mà, nhà hàng ở bên kia chỉ dùng ‘sao’ để phân cấp, còn đến nơi này họ còn dùng cả ‘nguyệt’ để phân cấp luôn, Ngưu Hữu Đạo không biết nghĩ cái gì trong đầu phì cười một tiếng. (Khúc này không hiểu tác viết cái gì nên tự ‘chém’:’ >)

Vừa tiến vào bên trong, cảnh trí đập vào mặt để cho mắt người ta phải tỏa sáng, quả thực là như một vườn thượng uyển, bên ngoài không có một ngọn cỏ, nơi này xanh um tươi tốt, từng chậu than đang cháy sáng đặt ở giữa lối đi, bóng cây lay động theo từng ánh lửa bập bùng, bắt mắt hơn nhiều so với ánh đèn trang trí ở kiếp trước, có một loại phong tình đặc biệt, ở bên trong có khách thuê trọ đang ngồi uống trà, đánh cờ.

Trong lòng Ngưu Hữu Đạo lần nữa chậc chậc một tiếng, từ cách bố trí khu vườn này thì có thể thấy được, thành chủ là một người rất biết thưởng thức, khung cảnh trong này ngược lại để cho người ta cảm giác số tiền bỏ ra cũng không phải là uổng phí.

Lên trên phòng dành cho khách ở trên lầu, nội thất thiết kế đơn giản mà tinh tế.

Tiểu nhị thắp đèn bên trong lên, hướng dẫn bình trà đặt ở đâu, lò than để ở đâu, có thể dùng trực tiếp đun trà uống. Còn muốn lấy nước, trong phòng có đặt sẵn ống đồng dẫn nước tới, nước là từ tuyết ở trên núi tan ra chảy xuống, chảy liên tục không ngừng, muốn tắm rửa cũng không cần phải đi ra ngoài lấy nước.

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, phát hiện nơi này thực sự không phải khách sạn bình thường là có thể so sánh, đã có hình thức ban đầu của một ‘khách sạn’ (ở địa cầu).

“Khách quan nếu có cần gì thêm thì có thể tùy thời gọi chúng ta lên.” Tiểu nhị khách khách khí khí nói một câu lấy lòng, rồi đóng cửa lại đi ra.

Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống từng chấm từng chấm đèn sáng ở trong thành, còn có bầu trời đêm sao sáng dày đặc, cảnh đẹp ý vui, tâm tình rất tốt, vẫn quay lưng lên tiếng phân phó, “Pha trà!”

Viên Phương chỉnh chỉnh lò than, đốt than cháy lên, bỏ ấm nước lên trên đun, xong rồi quay lại đi đến bên cửa sổ, chậc chậc một tiếng, nói “Đạo gia, mười cái kim tệ ở một ngày, còn hơn cả đi ăn cướp nữa, ta ở Nam Sơn tự không biết bao nhiêu ngày mới có thể lấy được mười cái kim tệ a!” Bấm bấm ngón tay tính toán cho Ngưu Hữu Đạo nghe, “Một cái kim tệ đổi được 100 mai ngân tệ, 1 mai ngân tệ đổi được 100 đồng tiền, thành ra ở một ngày chính là tốn 10 vạn đồng tiền, đầy đủ cho một người bình thường tiêu sài trong nhiều năm. Mà chúng ta ở đây một ngày, người ta cũng không tốn cái gì hết a...”

“Giá cả cũng không phải là tính toán như vậy, ở địa phương này mà còn có thể làm ra được cái khách sạn như thế này, cũng không dễ dàng, huống chi khẩu hiệu của khách sạn, không phải là còn phụ trách bảo hộ an toàn a, đánh đổi an toàn để tiết kiệm tiền thì không tốt đâu.” Ngưu Hữu Đạo vừa cười vừa trêu: “Cũng không phải người tiêu không nổi, ngươi có ở đây cả năm cũng không thành vấn đề gì a?”

Viên Phương cười hắc hắc, sờ sờ xấp ‘kim phiếu’ ở trong ngực, trước khi đi, Ngưu Hữu Đạo tìm Hải Như Nguyệt cầu 1 vạn kim tệ làm phí tổn, sợ mang theo trên người khó khăn, bên kia trực tiếp cho một mớ kim phiếu, mệnh giá lớn, mệnh giá nhỏ tính gộp lại thành một sấp kim phiếu trị giá 1 vạn kim tệ, thông dụng trên cả bảy quốc gia, có thể tùy thời đổi thành tiền mặt ở các Tiền trang (giống như ngân hàng) trên các quốc gia khác.

Tiền thì nhiều, nhưng đã quen cuộc sống kham khổ, Viên Phương vẫn còn có chút tiếc của, nhắc nhở: “Đạo gia, mới nãy ở trong thành, ta thấy được một vài biển hiệu khách sạn khác, hẳn là rẻ hơn nhiều so với nơi này a.”

“Không cần tính toán chi ly cái vấn đề này.” Ngưu Hữu Đạo buồn cười ha ha, quay lại nhìn hắn, cười nói: “Lão Hùng, nghe cho kỹ, đi theo ta sẽ không thiếu tiền sài, chỉ cần điều kiện cho phép, món ngon nhất cứ việc ăn, loại tốt nhất cứ việc dùng, nơi đẹp nhất cứ việc ở, nhưng an toàn là quan trọng hơn tất cả, tiền không có thì còn có thể kiếm được, chỉ cần ta vẫn còn sống, không cần lo lắng chuyện tiền bạc, về sau ngươi sẽ phát hiện, tiền chỉ là mấy con số mà thôi, kỳ thật một người cũng không cần phải sài chi cho nhiều.”

“Hắc hắc!” Viên Phương bật cười hềnh hệch, lời này nghe sảng khoái, thoải mái, bất quá vẫn thầm nói trong lòng, tiền này nếu như lấy ra cho ta tích lũy để xây chùa miếu, thì tốt biết mấy, sài như này quá là lãng phí đi.

Ngoài khách sạn, khi đèn trong căn phòng này sáng lên, có không ít người ở bên ngoài để mắt tới.

Một nữ tử làn da hơi đen, cắn răng, quay người phất tay gọi mấy người ra một chỗ vắng vẻ, trốn ở trong bóng tối thì thầm với mấy người: “Ta chuẩn bị đi vào tìm hắn.”

Có người nói: “Lão Đại, trong này không ở lại thì không cho vào, trừ phi là người thuê trọ ở bên trong kêu vào, thế nhưng chúng ta cũng không biết hắn, mạnh mẽ xông vào cửa ta nghĩ mấy cái đầu của chúng ta cũng không đủ cho người ta đánh nha!”

Nữ tử nói: “Vậy liền dùng tiền đi vào ở một ngày.”

Có người nói: “Ít nhất mười cái kim tệ một ngày, hà tất phải tốn tiền uổng phí, lại nói, hắn cũng chưa chắc có thể đáp ứng. Lão Đại, hắn không có khả năng ở bên trong mãi không ra đi, chúng ta thay phiên nhau canh gác ở bên ngoài, hắn vừa ra cửa, liền lập tức ngăn hắn lại.”

Nữ tử lắc đầu nói: “Không được, các ngươi không thấy được sao? Người để mắt tới hắn cũng không chỉ có đám chúng ta, chờ hắn đi ra ngoài sợ chưa hẳn đã đến lượt của chúng ta.”

Có người nói: “Hắn có thể đáp ứng sao? Ở lại đây mặc dù đều là kẻ có tiền, thế nhưng có rất ít người đáp ứng, chúng ta cũng chỉ là ở đây tìm vận may mà thôi.”

Nữ tử: “Ta có dự cảm, người này có thể giúp đỡ chúng ta, ta xem trọng hắn!”

Dự cảm? Dự cảm thì có thể được việc sao? Mấy người im lặng, bất quá nếu nàng đã hạ quyết tâm, những người khác cũng không có lại nói thêm cái gì nữa.

Từ trong bóng tối đi ra, nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực leo lên bậc thang khách sạn Yêu Nguyệt, xông vào bên trong.

Nhưng mà vừa vào cửa, lập tức bị tiểu nhị ngăn lại, “Hắc Mẫu Đơn, ngươi muốn làm gì? Ra ngoài, ra ngoài!” Phất tay xua đuổi.

Có thể gọi thẳng danh hào ra, hiển nhiên tiểu nhị cũng rất quen thuộc tình huống của đối phương.

Nữ tử gọi là Hắc Mẫu Đơn cắn cắn môi, “Ta dùng tiền ở không được sao?”

Gặp nàng nói như vậy, tiểu nhị hơi do dự nhưng vẫn phải cho nàng đi vào, nhưng vẫn kè kè hộ tống đến trước quầy.

Hắc Mẫu Đơn lấy ra mười cái kim tệ đập vào trên quầy, “Chưởng quỹ, ở một ngày!”

Chưởng quỹ ngẩng đầu lên nhìn, thấy là nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa, một tay cầm tiền đẩy trở lại.

Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên hỏi: “Có ý tứ gì?”
Chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Hắc Mẫu Đơn, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể tới, tự giác một chút.”

Gặp trả tiền mà người ta còn làm khó làm dễ, phần nhục nhã này làm cho Hắc Mẫu Đơn có chút không chịu nổi, mặt giận đỏ chót, hỏi “Tiền đưa thiếu hay là đã lên giá?”

Chưởng quỹ thấy nàng còn đứng đó cò kè, trực tiếp nói rõ: “Nơi này không chào đón ngươi.”

Thấy thái độ của chưởng quỹ như vậy, tiểu nhị lập tức khua tay đuổi: “Đi thôi đi thôi, đi nhanh đi.”

Hắc Mẫu Đơn nổi giận, “Ta không đi! Cũng không phải ta không trả tiền, lại không thiếu tiền các ngươi, cũng không có làm cái gì, dựa vào cái gì đuổi ta đi? Hôm nay các ngươi dám đuổi ta đi, hôm nào ở trong thành ta gặp được thành chủ, tất nhiên sẽ đòi một lời giải thích, hỏi thử một chút coi thành Trích Tinh có cái quy củ này hay không!”

Gặp nàng nổi điên nói như vậy, sắc mặt chưởng quỹ lúc sáng lúc tối, cuối cùng gõ bộp vào quầy hàng cảnh cáo: “Có thể ở lại trong này, tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, người ở tại khách sạn Yêu Nguyệt đều là khách quý, tốt nhất ngươi đừng có mà đi quấy rầy, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Hắc Mẫu Đơn gân cổ lên nói: “Ta đã biết, không cần ngươi nhắc nhở.”

Chưởng quỹ phất tay lấy tiền cất vào, ném cho cái thẻ phòng, phất phất tay ra hiệu cho tiểu nhị dẫn người đi.

Đi tới khu vườn, Hắc Mẫu Đơn bắt đầu nhìn đông nhìn tây, phân biệt rõ gian phòng mới vừa sáng đèn khi nãy là phòng nào, sau khi xác nhận vị trí xong, lặng yên ghi tạc trong lòng.

Tiến vào gian phòng của mình ngồi chờ một lát, Hắc Mẫu Đơn lại mở cửa đi ra, hướng nhớ gian phòng kia đi đến.

Kết quả còn chưa có đi tới được gần căn phòng kia, lập tức liền có người của khách sạn đi theo, Hắc Mẫu Đơn dừng bước, quay người lại hỏi: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”

Tiểu nhị đáp: “Không có đi theo ngươi, ở trong khách sạn này, ta có thể tùy ý đi lại nha.”

Hắc Mẫu Đơn biết là còn đang đề phòng chính mình, cái loại khuất nhục này thực khó tả, cũng không thể tránh đi được. Nàng xem chừng mình muốn tiếp cận mục tiêu theo cách bình thường là không thể nào, khách sạn biết rõ lai lịch của nàng, rất có thể sẽ một mực nhìn để ý kỹ nàng. Trong đầu nghĩ lui nghĩ tới một hồi, dứt khoát quay người bước nhanh tới, tiến thẳng đến gian phòng mục tiêu.

Nhưng mà vừa đi đến trước cửa gian phòng, tiểu nhị kia thấy thế lập tức tiến lên, đứng ngăn ở trước của phòng, thấp giọng cảnh cáo: “Hắc Mẫu Đơn, ta khuyên ngươi đừng nên làm loạn, huyên náo khách nhân mà không cao hứng, ngươi gánh không nổi trách nhiệm đâu.”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta biết vị khách ở trong phòng, là hắn gọi ta tới.”

Tiểu nhị cười nhạo nói: “Đừng lộn xộn, người ta cũng là người quen, thường xuyên gặp mặt nhau, ngươi muốn làm cái gì còn cần ta phải nói nhiều sao?”

Hắc Mẫu Đơn, “Thật sự là khách bên trong gọi ta tới, hắn nói có chuyện tìm ta, không tin ngươi thử hỏi một chút coi.”

Tiểu nhị trầm giọng nói: “Ngươi đừng chơi cái trò này nữa, lại cố tình gây sự nữa, cẩn thận ta gọi người đến ‘chào hỏi’ ngươi!”

Mà đúng lúc này, cửa mở, Viên Phương mở cửa ra ngoài, ngoài cửa có tiếng người nói chuyện, Ngưu Hữu Đạo bảo hắn đi ra nhìn xem coi có chuyện gì.

“Các ngươi muốn làm gì?” Viên Phương mắt tỏ ra cảnh giác hỏi.

Tiểu nhị vội nói: “Không có việc gì không có việc gì.” Nhìn đối phương phản ứng, hắn càng xác nhận đối phương không biết Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn lại thừa cơ hướng vào bên trong hô to: “Huynh đệ, là ta, chúng ta đã gặp qua.”

Tiểu nhị giận dữ, có không ít khách nhân nơi này hẳn là đang trong lúc tu luyện, sao có thể đứng đây cãi lộn quấy rầy như vậy, quay đầu lại vẫy vẫy tay, lập tức có hai người chạy đến, hai bên bắt lấy hai cánh tay của Hắc Mẫu Đơn chuẩn bị trực tiếp kéo đi.

Viên Phương có chút khó hiểu, tình huống gì vậy nè?

Lúc này Ngưu Hữu Đạo cũng lộ diện, bị tiếng hô làm giật mình, hỏi một tiếng: “Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn đang giãy dụa bị kéo đi.

Viên Phương lắc đầu, có chút mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra cả luôn!

Tiểu nhị vội vàng khom lưng cúi đầu rồi cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đã quấy rầy quý khách nghỉ ngơi, thật sự là có lỗi.”

Hắc Mẫu Đơn quay đầu lại phía Ngưu Hữu Đạo hô: “Huynh đệ, là ta, trước đó chúng ta đã thấy qua.” Người cưỡng ép đi đột nhiên xuất thủ điểm huyệt ở trên người nàng, để nàng không có lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, đúng là có chút quen mặt, nhớ rồi, trước đó ở bên ngoài là một trong mấy ánh mắt ‘nhìn chằm chằm’ bọn hắn, bởi vì đối phương là nữ nhân, lại có mấy phần tư sắc, thêm nữa làn da đen có chút đặc sắc, dễ dàng để cho người ta nhớ kỹ, liền chỉ chỉ về phía đó nói: “Đây không phải là đang có chuyện sao? Sao lại không có chuyện gì được? Là đến tìm ta sao?”

Tiểu nhị vội nói: “Trong thành ngư long hỗn tạp, tránh không được có chút người có ý đồ xấu, ngài không cần phải để ý đến nàng.”

Ngưu Hữu Đạo đang muốn tìm hiểu tình huống nơi này một chút, xuất thân của hắn cũng không sợ cùng người tùm lum tà la liên hệ, mấy người tùm lum tà la đó thường thường mới biết được một chút tình huống tùm lum tà la chứ, ví như mấy tên chính nhân quân tử có đứa nào biết được chuyện gì xảy ra trong thanh lâu đâu, liền chỉ chỉ nói: “Nếu như thuận tiện, để nàng đến đây đi.”

“Hả...” Tiểu nhị sửng sốt, cuối cùng quay qua bên kia đưa tay ra hiệu.

Hai người đang cưỡng ép Hắc Mẫu Đơn đi buông tay ra, Hắc Mẫu Đơn chỉ chỉ chính mình nói nói nhưng không có tiếng, ra hiệu giải khai cấm chế trên người của mình.

Sau khi giải khai cấm chế xong, Hắc Mẫu Đơn phủi phủi, kéo kéo, chỉnh sửa cho quần áo ngay ngắn lại một chút, lúc này mới ngẩng đầu, ưỡn ngực đi qua.