Đạo Quân (bản edit)

Chương 122: Ngươi chính là cái đồ hỗn trướng!




Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo: “Ta giống như có nghe chưởng quỹ nói qua, là khách nhân ở lại khách sạn Yêu Nguyệt, thì sẽ được thành Trích Tinh bảo vệ phải không nhỉ, ta thử ăn ở tại đây nửa năm xem, coi có phải là thật như vậy hay không.”

Viên Phương cười hắc hắc, gật đầu đồng ý, “Đạo gia nói có lý, chúng ta phải xem thử một chút mới được.”

“Giỏi, Các ngươi được lắm! Các ngươi có bản lĩnh ở lại thành Trích Tinh này vĩnh viễn luôn, đừng có rời khỏi đó!” Hắc Mẫu Đơn tức giận tím mặt, nhưng cũng chỉ có thể mở miệng uy hiếp cảnh cáo, muốn động thủ ở chỗ này, nàng còn không dám, khắp thiên hạ cũng không có mấy người dám động thủ ở loại địa phương này, đứng ở phía sau nơi này chính là một trong mấy vị chí cao của thiên hạ a.

“Uy hiếp ta?” Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm nàng, cười như có như không nói: “Không phải ngươi nói là nhìn ra ta có thế lực chống lưng sao? Ta muốn rời đi, ngươi có chắc là có thể ngăn cản được ta không?”

“Các ngươi đợi đó!” Hắc Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi hét một câu, vung tay rời đi.

Nàng vừa đi vòng qua cái bàn, Ngưu Hữu Đạo bỗng lạnh nhạt nói: “Khoan đi vội, nếu không nguyện ý, còn có thể bàn lại.”

Hắc Mẫu Đơn dừng bước, quay lại nhìn hắn, ánh mắt vừa có hận ý vừa lại có chờ mong, hy vọng đối phương đưa ra một cái điều kiện mà mình có thể tiếp nhận.

Ngưu Hữu Đạo hững hờ nói: “Lâu lắm chưa nếm thử của lạ, tốt, ta lui một bước, ngủ với ta một tháng thôi, thế nào?”

Hắc Mẫu Đơn nắm chắc nắm đấm, rất muốn đấm một quả lên trên mặt hắn, cắn răng, chỉ vào Ngưu Hữu Đạo: “Đừng để rơi vào trong tay của ta!” Quay đầu bước đi.

Nhưng mà vừa đi đến cửa ra, vừa vươn tay ra tính mở cửa, Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói: “Ta lui thêm một bước nữa, ngủ với ta một đêm, liền chỉ một đêm!”

Cái tay đưa ra của Hắc Mẫu Đơn cứng đờ, đối mặt với cánh cửa vẻ mặt biến ảo, rất xoắn xuýt, rất do dự, trong lòng nghĩ đến bao nhiêu gian nan và chua xót nhiều năm qua.

Một đám người có thể tu luyện đến tu vi Trúc Cơ kỳ, đều là liều mạng chiến đấu ra tới, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của người khác, chuyện giết người cướp của cũng làm qua không ít, chính mình cũng không đếm hết đến tột cùng là đã làm ra bao nhiêu chuyện không dám để lộ ra ngoài, tùy tiện một sự kiện bị lộ ra đều sẽ rơi vào ‘vạn kiếp bất phục’.

Thật vất vả chịu đựng đến hôm nay, tất cả mọi người sống gian khổ cho đến Trúc Cơ kỳ, tất cả đều không muốn lại phải đi làm cái chuyện ‘bí quá hoá liều’ kia nữa. Tu vi đến Trúc Cơ kỳ rồi thì khó khăn nhiều hơn, nhu cầu về tài nguyên tu luyện cần thiết ngày càng lớn, cướp vặt lẻ tẻ thì của cải thu được còn chưa đủ nhét kẽ răng, nhất định phải tìm mục tiêu lớn một chút để ra tay, tuy nhiên nguy hiểm càng tăng lên.

Đạo lý ai cũng biết, ‘thường xuyên đi tại bờ sông, sớm muộn cũng ướt hết chân’, lại tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ gặp phải ‘hạn’.

Đồng bọn trước kia, từng cái từng cái ngã xuống.

Không biết bao nhiêu lần, chỉ vì đột nhiên nhìn thấy có cao thủ đi về phía hướng bọn hắn mà hãi hùng khiếp vía, bị dọa sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt sũng hết cả người, lo lắng người tính sổ tới.

Không biết bao nhiêu lần giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, thường xuyên như vậy khiến người ta cũng muốn suy sụp.

Cuộc sống kiểu này, mọi người thật sự không muốn tiếp tục, cho nên mặc dù biết chuyện khai tông lập phái đối bọn hắn rất khó thực hiện, nhưng mọi người vẫn cố gắng hướng đến, vì hoàn thành 30 nhiệm vụ kia, chạy khắp trời nam đất bắc, đắng cay gian khổ bỏ ra, người ngoài là không cách nào tưởng tượng nổi.

Vì tìm vị này, bị tiểu nhị với chưởng quỹ nhục nhã, bị vị này gọi tới quát lui sai sử, là vì cái gì?

Mà bây giờ, có một cái cơ hội bày ra ở trước mắt mình, chỉ cần ngủ với người ta một đêm mà thôi, vẻn vẹn ngủ một đêm, liền có khả năng thay đổi vận mệnh của mình hoàn toàn, thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người.

Chỉ cần ngủ một đêm a! Chính mình cũng không phải là hoàng hoa đại khuê nữ cái gì cả, ngủ một đêm thì tính là gì?

Thậm chí nàng tự nhủ với lòng mình, tự khuyên bảo mình, đây không phải là vì bản thân mình mà thôi, còn là vì các huynh đệ, đáp ứng hắn đi thôi!

Đối mặt điều kiện một đêm, lúc đầu Hắc Mẫu Đơn bực tức đưa tay ra tính mở cửa rất mạnh mẽ, giờ lại chậm chạp không cách nào mở nó ra.

Viên Phương cũng nhìn ra Hắc Mẫu Đơn đang do dự, không khỏi vui vẻ, cười cổ quái, nháy nháy mắt ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo.

Trong lòng cũng đang thổn thức, Đạo gia thật là đen tối quá đi, đã lừa tiền của người ta, giờ còn muốn cả người của người ta, nữ nhân này lại chủ động đưa vào cửa, xem như là tự tìm xui xẻo rồi.

Chậm chạp không có mở cửa rời đi, Ngưu Hữu Đạo biết Hắc Mẫu Đơn đã lay động, từ từ quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hờ hững, tiếp tục mê hoặc: “Trong lòng ngươi hẳn là minh bạch, nếu ngươi đi tìm những người khác, coi như ngươi chủ động đưa ra yêu cầu này, đừng nói ngủ cùng một đêm, coi như ngủ một năm, người ta cũng sẽ không đáp ứng, bởi vì cái giá bỏ ra cùng với phong hiểm quá lớn.”

“Hắc Mẫu Đơn, ‘qua cái thôn này liền không gặp được cái tiệm này nữa’, bỏ qua cơ hội này, có lẽ cả đời ngươi không gặp lại, về sau coi như hối hận cũng vô dụng, có hối hận cũng không gặp được cơ hội như vậy. Lần này bỏ qua, ngươi tự nghĩ lại sau này sẽ trải qua như thế nào đi, ngươi nguyện ý mãi mãi sống như thời gian qua ư?”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ngủ với ta một đêm, 1 vạn kim tệ phí gia nhập cũng không cần ngươi phải bỏ ra, ta cho ngươi! Trong thời buổi loạn thế này, 10 cái kim tệ liền có thể mua được một cái nữ nhân không tệ, mà vì bỏ qua phong hiểm chi 10 vạn kim tệ kia ta cũng chỉ cần ngươi ngủ cùng ta một đêm mà thôi.”

“Một đêm! Liền chỉ một đêm, ta sẽ không để tiết lộ ra ngoài làm gì cho hỏng thanh danh của mình, ngươi cũng sẽ không nói với ai hết, cho nên không có ai biết cả.”

Trong lòng Hắc Mẫu Đơn rất là xoắn xuýt, đến nỗi mấy ngón tay đang duỗi ra có chút run rẩy, cuối cùng từ từ duỗi thẳng tay ra, chộp vào chốt cửa, bi phẫn nói: “Tên vương bát đản kia vứt bỏ ta, ta mắng hắn đồ ham ‘trèo cao’, mắng hắn đồ không biết xấu hổ! Ta biết mình cũng không phải là hạng tốt lành gì, nhưng ta không muốn để cho ngay cả chính mình cũng xem thường mình!”

Giật cửa một phát, bước nhanh đi ra ngoài.

Chẳng hiểu sao, Hắc Mẫu Đơn cảm thấy gió thổi vào khuôn mặt mình lạnh buốt, đưa tay lên vuốt một cái, phát hiện không biết nguyên nhân vì sao, lệ đã rơi đầy mặt.

Quệt tới quệt lui nước mắt trên mặt, vẫn không lau hết, nàng không hiểu được mình bị làm sao vậy, bản thân một mực rất kiên cường, bao nhiêu năm qua không có khóc rồi, đã quên cái cảm giác khóc rồi, đang thật tốt làm sao lại chảy nước mắt vậy trời?

Nàng có chút bối rối, nhanh chóng quay người nhìn quanh, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, tràn đầy cảm giác không nơi nương tựa, vậy mà quên mất gian phòng của mình ở vị trí nào.

Nàng không muốn để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, chỉ muốn tìm gian phòng chui vào trốn đi.

Trong phòng, Viên Phương ngạc nhiên, nữ nhân này thế mà cự tuyệt? Nhìn bộ dạng trước đó, còn tưởng rằng sẽ đáp ứng chớ.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chăm chú lên cánh cửa, ánh mắt lạnh nhạt dần dần hòa tan, nhếch miệng lên mỉm cười.

Một đêm liền có thể triệt để thay đổi vận mệnh cả đời, hắn có thể hiểu được xHắc Mẫu Đơn vì sao xoắn xuýt, hắn có thể hiểu được, dưới tình cảnh như vậy một nữ nhân lại có thể cự tuyệt dụ hoặc như vậy, là có bao nhiêu gian nan, có bao nhiêu khó khăn có thể nghĩ!

Đưa tay ra ngoắt ngoắt Viên Phương một cái, chỉ chỉ ra ngoài cửa, “Đi, đi ra tìm nàng đem trở về.”

“...” Viên Phương im lặng, dở khóc dở cười nói: “Đạo gia, gọi quay về thì có thể làm gì được chứ, nàng không đồng ý a!”

Nói thầm trong lòng, chính ngươi làm cái chuyện không biết xấu hổ này thì cũng thôi đi, kéo ta dính vào làm gì, người xuất gia sao có thể làm loại chuyện này được.

Ngưu Hữu Đạo: “Nói cho nàng, hủy bỏ điều kiện này, bảo nàng trở về... Nhìn cái gì vậy, bảo ngươi nhanh lên, không tìm được người về, ngươi cũng đừng có trở về.”

Ta có làm gì đâu chứ? Viên Phương rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng bước nhanh đi ra.

Không bao lâu, Viên Phương trở về, Hắc Mẫu Đơn cũng vào theo, bất quá lần này cúi đầu tiến đến, không còn cái thần thái tới chuẩn bị thuyết phục như lúc đầu nữa.

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ chén rượu rỗng trước mặt, lạnh nhạt nói: “Rót rượu!”

Hắc Mẫu Đơn cắn cắn môi, đi đến trước bàn, nhấc cái bầu rượu lên rót rượu, sau khi rót đầy, lúc để bầu rượu xuống, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang nhìn chằm chằm mình cười như có như không.

Nàng lập tức có chút bối rối, nghiêng đầu qua.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Mắt bị làm sao vậy? Vừa đỏ vừa ướt, khóc à?”

Hắc Mẫu Đơn cấp tốc cường thế lên đối mặt, “Nói đi, đổi điều kiện gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Điều kiện của ta ngươi đã biết rõ, một đêm là giới hạn cuối cùng của ta, ta cho ngươi thêm một cơ hội để suy nghĩ lại!”

Viên Phương trợn trắng mắt, còn chưa hết hi vọng a? Cái này là cần có bao nhiều ưa thích đây a?

Hắc Mẫu Đơn xấu hổ giận dữ quá sức, đây rõ ràng là cố ý đùa nghịch mình mà, chỉ vào hắn, biểu cảm như là ‘không chết không thôi’, lạnh lùng nói: “Hiên Viên Đạo, món nợ này, ta nhớ kỹ!” Lần nữa xoay người quay đầu đi.

“Dừng lại!” Ngưu Hữu Đạo la lớn, lại phun một câu nhẹ nhàng phết qua, “Giỡn tí thôi mà hiểu không? Ngươi cũng không có tính hài hước quá đi! Trở về, nói chuyện chính sự đi.”

Hắc Mẫu Đơn dừng bước, vẫn đưa lưng về phía hắn, bộ ngực gấp rút phập phồng, bị ngược chết đi sống lại, cảm giác sắp phát điên rồi.

Vẫn chưa quay hết người lại, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, quay qua nói với Viên Phương: “Không phải tiền của ngươi, ngươi nhét vào túi mà không cảm thấy ngại hả? Đưa tấm biên lai kia lại cho người ta nhanh.”

“A!” Mắt Viên Phương trợn tròn, trò gì nữa đây!

Trong mắt của Hắc Mẫu Đơn cũng đầy ngờ vực, từ từ quay người lại.

Ngưu Hữu Đạo: “Bảo ngươi lấy tấm biên lai vừa nãy trả cho người ta, ngươi nghe không hiểu sao?”

“À!” Viên Phương có chút không quá tình nguyện lục lục lấy tấm biên lai ra, đi đến bên cạnh Hắc Mẫu Đơn, có chút không tình nguyện nói: “Này, trả.”

Hắc Mẫu Đơn từ từ đưa tay ra nhận tấm biên lai, nhìn xuống, không sai, là tấm hồi nãy.

Nàng cũng mờ mịt luôn, nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút không hiểu, không biết hắn là có ý gì, số tiền này cũng không phải là mục đích của nàng, làm như vậy là có ý nói cho mình biết là sẽ không đáp ứng chuyện bàn trước đó sao?

Nếu là như vậy, nàng cũng không nghĩ đây là chuyện xấu, chí ít có thể thu lại được số tiền tổn thất khi nãy.

Ngưu Hữu Đạo ngồi đó cười nói: “Ngươi vội vã đi đóng giúp ta làm gì? Ta có bảo ngươi đóng sao? Ta cũng không phải là ở đây không nổi, có cần phải để ngươi đi đóng giúp sao?”

Hắc Mẫu Đơn có xúc động muốn phun nước bọt đầy mặt hắn, rõ ràng trước đó ngươi chính là có ý kia, bây giờ nói tới nói lui đều là ngươi có lý hết!

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Có thể dụng tiền đổi lấy ‘cái đó’ được hay không ta không quan tâm... Nếu ngươi thật sự đáp ứng cùng với ta, ta cũng sẽ không để ngươi làm, cũng sẽ không giúp ngươi xử lý chuyện này, 1800 kim tệ này ngươi cũng đừng hòng lấy lại được. Kết quả là ngươi cự tuyệt, cho nên tiền ta cũng không cần, còn sự tình sẽ như ngươi mong muốn, về sau ngươi không cần lại vì chút chuyện tí tẹo này phải đi cầu thêm ai, ngươi có thể nói cho các huynh đệ của ngươi, từ nay về sau bắt đầu lại từ đầu!”

Hắc Mẫu Đơn ngẩn người tại chỗ, minh bạch, vừa rồi đối phương đích thật là đang ‘Đùa giỡn nàng’.

Ngưu Hữu Đạo chớp chớp mắt với nàng nói, “Đáng để khóc sao?”

Một câu nói, một cái ánh mắt, không hiểu sao đánh thẳng vào sự yếu đuối của nàng, tất cả cảm xúc vừa rồi đã cố ép xuống, đột nhiên lại cuộn trào lên, nước mắt không tự chủ được trào ra, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo nghẹn ngào mắng: “Ngươi chính là cái đồ hỗn trướng!” (Đồ khốn ý |:}\)

Ngưu Hữu Đạo thờ ơ nhún vai, đáp “Cảm ơn đã khen! Nhớ cất kỹ biên lai đi, trả lại cho ngươi đó, chút tiền tí tẹo khóc sướt mướt có đáng a?”

Hắc Mẫu Đơn đưa mắt nhìn tờ biên lai trên tay, nghĩ đến vừa rồi đủ loại, cảm xúc đột nhiên mất khống chế, một tay bịt miệng mình lại, từ từ lui lại, tựa vào góc tường, từ từ trượt xuống ngồi xổm xuồng nền, chui đầu vào giữa hai đầu gối, nức nở nghẹn ngào “Ô ô”, cố gắng kiểm soát cũng không nín lại được, càng nín càng khóc lợi hại hơn, cuối cùng ‘oa oa’ khóc nức nở, khóc tê tâm phế liệt, đau thấu tim gan.

Ngưu Hữu Đạo bưng chén rượu trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi, “Ai..! Nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước, động một chút lại khóc sướt mướt, thiệt chịu không nổi quá!”