Đạo Quân (bản edit)

Chương 125: Chân dung




Edit: Luna Huang

“Mấy người này, hàng hóa sẽ được đồng bọn cất giữ, sẽ không để ở trên người, gặp được người mua thì mới bàn bạc phương thức giao dịch thích hợp.”

“Mặc dù làm như thế thì sẽ an toàn hơn, nhưng vẫn là không tránh được tình huống ‘đen ăn đen’, làm như vậy chỉ là để tránh khỏi bị quá nhiều người để mắt tới thôi.”

Thấy Ngưu Hữu Đạo tựa hồ cũng không quá biết rõ về mấy thứ trong ‘môn đạo’ này, đều là đi hỏi về mấy thứ thường thức trong nghề, mà đầu óc của Viên Phương thì cũng khù khờ chẳng biết gì cả, Hắc Mẫu Đơn một đường giới thiệu, trong lòng lại có chút bồn chồn, lo lắng mình có phải đã nhìn sai rồi hay không.

Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng, Đoàn Hổ đi theo đằng sau thỉnh thoảng nhìn nhau, trong mắt cũng có nghi hoặc như vậy.

Lôi Tông Khang nhíu chặt lông mày lại, lưỡng lự, có chút muốn nói lại thôi.

“Bình thường các ngươi cũng là như vậy hả?” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng hỏi một câu.

“Đây cũng là chuyện không thể nào khác được, giá thu mua của mấy cửa hàng mấy môn phái kia thực sự là quá thấp, làm cho người ta không thể không ‘bí quá hoá liều’.”

Hắc Mẫu Đơn hơi có vẻ lúng túng giải thích một chút, rồi quay qua chỉ chỉ mấy cửa hàng bốn phía đổi chủ đề, “Nơi này có không ít cửa hàng, chỉ cần là môn phái liền có tư cách mở cửa hàng ở trong này, bất quá môn phái có thể mở cửa hàng ở trong này phần lớn đều có chút thực lực, tại vì chi phí để mở một cửa hàng ở trong này cũng không thấp, môn phái nhỏ là gánh không nổi. Mà đồ vật dành cho người tu hành dùng cũng chỉ có vài loại, cho nên cũng đừng xem nơi đây có nhiều cửa hàng, đồ vật trưng bán ra phần lớn y nhau, rất nhiều môn phái mở cửa hàng trong này chỉ là vì để thuận tiện làm việc, việc mua bán chỉ là tiện thể mà làm thôi, có thì làm, không có cũng không quan trọng.”

“Cửa hàng buôn bán chân chính, phần lớn là những môn phái có sản phẩm đặc trưng. Thí dụ như Linh Tông, bởi vì am hiểu luyện chế linh đan, cũng là môn phái luyện đan lớn nhất trên tu hành giới, dĩ nhiên mở cửa hàng bán chính là đan dược”.

“Khí Vân tông, là môn phái luyện chế pháp khí lớn nhất tu hành giới, mở cửa hàng bán chính là pháp khí;”

“Vạn Thú môn, am hiểu thuần phục phi cầm tẩu thú, cũng đều là bán những thứ này;

“Thiên Hành tông, am hiểu trận pháp, bán các loại phù triện.”

“Những môn phái cùng loại như vậy mới thật sự là mở cửa hàng để kiếm tiền, những môn phái có sản phẩm đặc trưng này có tài lực tất nhiên rất là hùng hậu, rất nhiều môn phái khác đều trực tiếp mua bán với bọn hắn.”

Đối với mấy môn phái này, Ngưu Hữu Đạo đã được đọc trong quyển «Thượng Thanh Thập Di Lục» rồi, lúc này nghe nhắc tới thì cao hứng, đi tới đây vốn là muốn mở mang tầm mắt, bèn cười nói: “Đi, đi tới mấy của hàng môn phái kia nhìn xem.”

Bọn người Hắc Mẫu Đơn tự nhiên là dẫn đường, kỳ thật không cần dẫn đường cũng rất dễ tìm.

Như lời Hắc Mẫu Đơn nói, những môn phái kia chuyên môn làm mua bán, vô luận là diện tích cửa hàng hay là quy mô, đều là rất lớn, đứng ở trong thành nhìn lướt qua một lượt, rất dễ thấy.

Một nhóm đi tới cửa hàng Thiên Hành tông ở lân cận đầu tiên, không khí nơi này có chút đặc thù, trưng bày mấy thứ giống như là linh bài, kì thực không phải là linh bài, mà là phù chú khắc trên tấm gỗ có hình dáng như vậy, kiểu như là hàng mẫu, phía trên có ghi rõ giá, ngươi nào cần thì sẽ lấy đồ thật ra bán.

Quá trời các loại phù chú muôn màu muôn sắc rực rỡ, khiến cho Ngưu Hữu Đạo lần đầu tiếp xúc nhìn thấy mà choáng ngợp.

Điểm mấu chốt trong phù triện, chính là năng lượng tồn trữ bên trong phù triện cùng với phương thức phóng ra, còn có loại có thể phát huy diệu dụng khác, có không ít tu sĩ cũng biết được một chút phương pháp luyện chế, nhưng lấy pháp lực bản thân dùng để chế tác phù triện là chuyện làm cực kỳ hao tổn tu vi, phải lấy ‘bản mệnh pháp nguyên’ rót vào trong đó mới được.

Thí dụ như ‘Truyền Pháp Hộ Thân Phù’ trong cơ thể của Ngưu Hữu Đạo, chính là một loại phù triện do bản mệnh pháp nguyên của Đông Quách Hạo Nhiên chuyển thành.

Dưới tình huống bình thường, không có ai sẽ đi lấy bản mệnh pháp nguyên mà mình khổ tu mới có để chế ra cái này.

Căn cứ ghi chép trên «Thượng Thanh Thập Di Lục», Thiên Hành tông lại có được phương pháp đột phá điểm mấu chốt này, nắm giữ phương pháp thu thập linh khí ở bên ngoài thành năng lượng như là ‘bản mệnh pháp nguyên’, còn lợi dụng được tới trình độ rất cao, bố trí nó vào một loại vật liệu đặc thù, chế thành phù triện bán ra.

Một thí dụ về sử dụng phù triện là khi muốn bôn ba đường dài, nhưng thể lực của ngựa bị hạn chế, trên đường đi phải cho nó nghỉ ngơi khôi phục mới được, giờ chỉ cần một loại phù triện nào đó của Thiên Hành tông đập vào, là có thể tiếp tục đi tiếp, khiến cho ngựa chạy cả ngày không ngừng, có thể tốn ít thời gian đi đường hơn. Bất quá lúc năng lượng trong phù triện tiêu hao hết, cũng chính là lúc con ngựa tử ẹo, nên nếu không phải là tình huống đặc biệt, thì không ai đi dùng loại phù triện này.

Còn có phù triện trừ tà, một khi sử dụng loại phù triền này đặt ở trong nhà, thì có thể sinh ra sóng pháp lực, khiến cho yêu ma quỷ quái tới gần lầm tưởng là có tu sĩ ở đó, không dám xâm phạm.

Còn có phù triện khi phát động tạo ra năng lượng cuồng bạo có thể trực tiếp giết người, cũng có phù triện gọi là định thân phù làm cho người ta bất động.

Bất quá phần lớn những phù triện này đều chỉ sử dụng được một lần duy nhất, giá cũng không hề rẻ, dùng nó chẳng khác đốt tiền là mấy, người bình thường cũng không thể khống chế được, chỉ có tu sĩ mới có thể khống chế. Mà phù là vật chết, người là vật sống, nên hiệu quả của nó sẽ có sự khác biệt khi dùng.

Vì vậy Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là tiến vào ngắm nghía kiến thức một chút, cũng không có ý định mua, chủ yếu là tiền trên người hắn cũng không mua nổi cái gì...

Ra khỏi cửa hàng này, một nhóm lại dạo đến Khí Vân tông, nơi này bán đủ các loại vũ khí, cũng có tiếp nhận chế tác vũ khí đặc thù riêng biệt.

Mọi người mua vũ khí đều đến Khí Vân tông, tự nhiên không chỉ vì đồ người ta luyện chế đẹp đẽ, mấu chốt còn là người ta có bí phương luyện chế độc môn.

Đao kiếm bình thường dùng chém giết nhau rất dễ bị mẻ, huống chi lực lượng tu sĩ ra tay rất hung mãnh, đao kiếm bình thường sẽ bị gãy ngay, vũ khí do Khí Vân tông chế tạo, tự nhiên là có thể giải quyết được vấn đề phiền toái này ở một mức độ nào đó, giá càng cao thì đồ tự nhiên càng tốt.

Ở trong cửa hàng dạo một vòng, Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ muốn đặt hàng chế cho Viên Cương một cây chủy thủ tốt, cũng cần phải đổi cây giới đao cho Viên Phương nữa, bất quá đồ của Khí Vân tông cũng không rẻ, mấy thứ bày bán đều là bảo đao, bảo kiếm các loại, tiền trong tay tạm thời cũng không đủ để mua, cũng chỉ có thể dạo xem một chút mà thôi.

Một nhóm từ cửa hàng Khí Vân tông đi ra, dạo bước trên đường phố.
Bên vệ đường, một người đang đứng tại một cái giao lộ, mắt đang nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt lơ đãng đảo qua nhóm người Hắc Mẫu Đơn, giật mình một chút, cấp tốc nhìn lại nhóm người Hắc Mẫu Đơn, trọng điểm nhìn chăm chú vào mặt Ngưu Hữu Đạo.

Đợi cho nhóm người Ngưu Hữu Đạo đi qua rồi, hắn im hơi lặng tiếng trà trộn vào đám đông trên đường, đi theo đằng sau một đoạn không xa không gần.

Không bao lâu, đưa mắt nhìn nhóm người Ngưu Hữu Đạo tiến vào cửa hàng của Linh Tông, hắn không cùng đi vào, mà đứng chếch về phía đối diện bên kia đường chờ đợi.

Trong cửa hàng Linh Tông, Ngưu Hữu Đạo cũng tùy tiện đi dạo một hồi, Linh Nguyên Đan dùng tu luyện tạm thời hắn chưa cần đến, Viên Phương ngược lại là cần, bất quá hai người tài lực có hạn, mua xong mà thiếu tiền thì lại làm trò cười cho người khác mất, cũng không cần thiết làm cho đám người Hắc Mẫu Đơn phải lo nghĩ thêm, chỉ dùng 1000 kim tệ mua chút thuốc trị thương.

Một nhóm đi ra, cái người đứng chờ bên đường kia lại lần nữa lẫn vào trong đám đông trên đường đi theo sau.

Cửa hàng Vạn Thú môn coi như tương đối là đáng xem, các loại phi cầm tẩu thú được thuần phục bi nhốt ở trong lồng để cho mọi người tùy ý thưởng thức, làm cho người ta được mở rộng tầm mắt. Toàn bộ đã được thuần dưỡng tốt rồi, chỉ cần mua vào, Vạn Thú môn sẽ chỉ dạy cho người mua cách điều khiển.

Các loại phi cầm tẩu thú có tác dụng khác nhau thì giá cũng khác nhau, ‘Kim Sí’ dùng đưa tin xem như là mặt hàng phổ thông, được bày bán nhiều nhất.

Chân chính giá cả đắt đỏ nhất là các loại phi cầm cỡ lớn đang bị giam riêng ở bên trong mấy cái lồng, có chút phi cầm đứng trên mặt đất thôi đã cao hơn một trượng. (3.3m)

Đây đều là tọa kỵ phi hành, có thể dùng cho người cưỡi, để người bình thường cưỡi thì sẽ không đạt hiệu suất cao. Mà nếu người ngồi ì ở trên phi cầm không làm gì hết, dù cho hình thể của phi cầm rất lớn, nhưng để chở nặng thì cũng là quá sức, lúc tu sĩ cưỡi thì thi pháp ngự khí phối hợp thêm vào là thích hợp nhất, là đồ tốt dùng để bôn ba đoạn đường dài.

Hiện tại mấy loại phi cầm cỡ lớn như thế này rất hiếm thấy ở bên ngoài hoang dã nữa rồi, không phải bị săn bắt thì cũng bị giết, mà mấy loại này muốn nhân giống rất là khó khăn, không đơn giản như là ấp con gà con hay con chim con, nhưng mà Vạn Thú môn lại am hiểu được nuôi dưỡng và gây giống, đây cũng là nguyên nhân vì sao cửa hàng Vạn Thú môn luôn luôn có hàng để bán ra.

Dùng loại phi cầm này làm thú cưỡi rất là tốt, thế nhưng giá lại là mắc kinh khủng, động một tí là hơn ngàn vạn* kim tệ (triệu), không phải ai cũng có thể sở hữu.

“Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm!” Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm giá tiền chậc chậc lưỡi.

Một nhóm cũng chỉ có thể nhìn ngó mở mang tầm mắt một chút.

Ra cửa hàng Vạn Thú môn, một nhóm lại tùy tiện đi dạo trong nội thành, xem chán chê, mới trở về khách sạn Yêu Nguyệt.

Ngoài khách sạn, một ít người lại chỉ trỏ ước ao ghen tị ở sau lưng khi Hắc Mẫu Đơn đã vào trong khách sạn, xì xào bán tán.

Cái người luôn đi theo ở phía sau lúc này mới lộ diện, hướng mấy người đang chỉ trỏ đó đi tới, lên tiếng hỏi, “Các ngươi đang chỉ trỏ cái gì vậy?”

“Ý! Hoàng gia.” Mấy người quay mặt nhìn qua, thấy người vừa tới là đệ tử Lưu Tiên tông, nhao nhao khách khí chào hỏi.

Người vừa tới tên là Hoàng Ân Quý, là một trong những đệ tử Lưu Tiên tông phái canh cửa hàng ở đây, nhìn như chỉ là tiểu nhị của cửa hàng, đối với đám tán tu này mà nói, cũng không phải là người bọn hắn có thể trêu chọc nổi.

Hoàng Ân Quý hất hất cái cằm về phía khách sạn hỏi, “Các ngươi chỉ trỏ cái gì vậy?”

Một người thổn thức lắc đầu, nói: “Hoàng gia có chỗ không biết, Hắc Mẫu Đơn, chính là nữ nhân da ngăm đen thường xuyên đi lại ở trong thành này, Hoàng gia nhận biết a?”

Hoàng Ân Quý gật đầu, “Biết, thế nào?”

Người kia thở dài: “Sắp lên hương rồi, ngài biết mà, đoán chừng không bao lâu sau sẽ khai tông lập phái rồi, cũng không biết nữ nhân này dùng biện pháp gì, bất quá có thể tưởng tượng ra, nữ nhân mà, chẳng có gì khó, quần cởi một cái là ăn đứt chúng ta nói ngàn lần.”

Hoàng Ân Quý cười ha ha, nghe được trong lời nói của đối phương có vị chua chua, bất quá đây cũng không phải là điều hắn quan tâm, cười nói: “Đây là chuyện tốt mà, ngươi ghen tị à? Đúng rồi, dựa vào người nào? Là cao nhân môn phái nào nguyện ý dẫn tiến với bảo đảm cho nàng?”

Người kia lắc đầu nói: “Người đó nhìn còn rất trẻ, cũng không biết là môn phái nào, đoán chừng trên danh sách đăng ký của chưởng quỹ sẽ có ghi tên, bất quá khách sạn Yêu Nguyệt sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì của khách nhân đâu, cũng sẽ không đi nói cho chúng ta biết.”

“A, không bồi các ngươi tán gẫu nữa, các ngươi từ từ mà hâm mộ đi ha.” Hoàng Ân Quý tươi cười hớn hở vỗ vỗ bờ vai của hắn, mắt nhìn khách sạn, quay người rời đi.

Người kia hô: “Hoàng gia, hay là ngài giúp ta nói với Lưu Tiên tông một chút được không?.”

Vừa đi Hoàng Ân Quý vừa khoát tay áo, vẫn quay lưng về phía này nói, “Ta không làm chủ được chuyện này, các ngươi cứ ở đây chờ cơ hội đi!”

Mặc dù như thế, mấy người vẫn cứ nịnh hót một câu, “Hoàng gia đi thong thả.”

Cửa hàng Lưu Tiên tông, vô cùng vắng vẻ, vốn cũng không phải là cái cửa hàng mua bán gì cả.

Hoàng Ân Quý bước nhanh trở về, vừa vào trong tiệm, thẳng đến quầy hàng, gọi chưởng quỷ đang ngồi xếp bằng phía sau quầy: “Sư thúc, cho ta xem lại cái chân dung kia một chút.”

Chưởng quỹ mở mắt ra, “Chân dung gì vậy?”

Hoàng Ân Quý: “Không phải người bảo mấy người chúng ta đi loanh quanh đầu đường tìm kiếm a, hình vẽ Tống gia truyền đến đó, Ngưu Hữu Đạo, hình như ta vừa mới nhìn thấy hắn.”

“Thật chứ?” Chưởng quỹ đứng phắt dậy, đồng thời rút một cuộn giấy từ phía dưới ném lên trên quầy, ra hiệu cho hắn mau mau nhìn xem.