Đạo Quân (bản edit)

Chương 127: Lấy công chuộc tội




Edit: Luna Huang

Mà mắt Hắc Mẫu Đơn thì đầy lưu luyến nhìn bức tranh kia được đem đi, nàng còn chưa ngắm đủ a, vẫn chưa kịp nhìn kỹ nữa, đã đem đi mất rồi.

Bút than rất khó dùng, còn dính đen cả tay, Ngưu Hữu Đạo đi vào phòng nhỏ bên trong rửa tay, sau khi ra ngoài lại thấy Hắc Mẫu Đơn vẫn còn sững sờ như người mất hồn, không khỏi bật cười ha ha nói, “Xem ra ngươi thật sự rất thích bức tranh này.”

Chính hắn cũng cảm thấy rằng nếu là mình thì hẳn cũng sẽ thích nó, bây giờ nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn phản ứng như vậy, hắn càng yên tâm hơn.

Hắc Mẫu Đơn nhìn hắn vô cùng ôn nhu, hỏi lại lần nữa, “Đạo gia, thật sự là tặng cho ta hả?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tranh vẽ ngươi, không cho người thì cho ai đây? Tặng cho Lão Hùng hay là ta tự giữ lại để ngắm ư?”

Hắc Mẫu Đơn không nói hai lời, đi đến mở nắp bình rượu mà tiểu nhị vừa đem lên, rót đầy chén, hai tay nâng lên đưa tới, cũng không nói cái gì.

Ngưu Hữu Đạo nâng chén rượu lên uống, tỏ ra rất quan tâm hỏi thử: “Nếu như không phải là tặng bức tranh này cho ngươi, mà là bán cho ngươi, 10 vạn kim tệ ngươi có mua hay không?”

Hắc Mẫu Đơn sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: “10 vạn kim tệ ta muốn mua cũng mua không nổi, nếu như trong tay ta có dư dả, thì khẳng định sẽ mua.”

Viên Phương bĩu môi, cảm thấy Hắc Mẫu Đơn đang còn nịnh hót, bức họa này mặc dù nhìn rất đẹp mắt, nhưng ai mà đi dùng 10 vạn kim tệ mua thứ này, đầu óc có bệnh còn tạm nói được, 10 cái kim tệ thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ một chút, còn 10 vạn thì... Miễn đi!

Hắc Mẫu Đơn nói đến đây, tựa hồ có chút minh bạch trước đó Ngưu Hữu Đạo nói ‘kiếm tiền’ là có ý gì’, nghi hoặc hỏi thử, “Đạo gia, ngươi muốn kiếm tiền bằng vẽ tranh sao?”

“Kiếm tiền bằng vẽ tranh?” Ngưu Hữu Đạo nhịn không được bật cười.

Nếu như vẽ tranh có thể thay đổi được ý nghĩ của Hầu Tử với Lão Hùng, nếu như vẽ tranh có thể làm cho Tống gia từ bỏ cừu hận, nếu như vẽ tranh có thể giải quyết được tất cả phiền phức, hắn cũng không bận tâm.

Nó đơn giản chỉ là thứ làm cho người ta lần đầu cảm thấy mới mẻ, đồ vật để ngắm chung quy cũng chỉ là dùng để ngắm, lúc đối diện với lợi ích, một bức tranh chưa chắc có sức hấp dẫn hơn một bát cơm, bèn lắc đầu cười nói: “Ta không bán nghệ!”

(Luna: Nghĩa là có thể bán thân haha)

Tiểu nhị khách sạn vừa ra khỏi cửa, liền bước nhanh đi tới đại sảnh khách sạn, trực tiếp đi vào trong quầy, “Chưởng quỹ, ngươi xem thử một chút.”

“Cái gì vậy?” Chưởng quỹ nghi hoặc, nhìn chăm chú về phía bức tranh hắn mở ra, sau khi thấy rõ nội dung trong đó, sửng sốt một chút, hỏi “Đây là Hắc Mẫu Đơn?”

Nhìn sơ qua một cái liền nhận ra là vẽ ai, mấu chốt là vẽ quá tả thực, cùng so với loại tranh thủy mặc chỉ thể hiện ý cảnh mông lung kia rõ ràng là hai phong cách quá khác biệt.

“Không sai.” Tiểu nhị nhẹ gật đầu.

Chưởng quỹ cầm bức vẽ trên tay, hai mắt tỏa sáng, ngắm nghía một hồi tấm tắc kỳ lạ hỏi: “Đây là cách vẽ gì? Ở đâu ra?”

“Vị khách nhân số phòng Ất Tử kia vẽ cho Hắc Mẫu Đơn, thời điểm ta đưa rượu vào tận mắt nhìn thấy, cầm cây than củi làm bút, quẹt quẹt trên giấy...” Tiểu nhị đem tình huống chính mình thấy kể lại tỉ mĩ, nói rõ là do khách nhân bảo hắn cầm lấy đi lồng khung giúp, sau khi nói xong, thử hỏi một câu, “Đồ vật mới lạ này có nên đưa cho ‘đằng sau’ nhìn thử xem hay không?”

Ánh mắt chưởng quỹ lấp lóe, cẩn thận cuộn bức tranh lại, phân phó: “Chuyện lồng khung cũng không vội, ngươi trước tiên ở đây trông coi, ta đi gặp tổng quản.”

“Được!” Tiểu nhị nhẹ gật đầu.

Chưởng quỹ cầm bức vẽ cấp tốc rời quầy, bước nhanh đi ra tòa thành phía sau khách sạn...

Bên trong khu vườn, Hoàng Ân Quý cùng với sư đệ Thôi Viễn bồi hồi, quan sát chung quanh, tìm kiếm mục tiêu.

Ở tại quầy hẳn là có ghi số phòng mục tiêu đăng ký, thế nhưng hai người không dám hỏi, có hỏi chưởng quỹ cũng sẽ không nói cho bọn hắn, chỉ có thể là từ từ đi tìm.

Tìm rất lâu, do không có manh mối, hai người cũng không có khả năng đi gõ cửa từng gian phòng một, thật muốn đi làm như vậy, chỉ sợ lập tức sẽ bị khách sạn Yêu Nguyệt để mắt tới.

Nghĩ đến mục tiêu chắc chắn sẽ phải đi ra ngoài, hai người vừa tính đi đến cửa khách sạn ‘ôm cây đợi thỏ’, Thôi Viễn đột nhiên đụng tay Hoàng Ân Quý một cái.

Hoàng Ân Quý nhìn theo hướng hắn vừa chỉ, cách một đoạn giữa khu vườn, hai người nhìn thấy Lôi Tông Khang đi ra từ một gian phòng trên lầu đối diện, rồi mở cửa tiến vào gian phòng sát bên.

“Đi, lên tìm hắn đi.” Hoàng Ân Quý ghi nhớ kỹ gian phòng xong thấp giọng nói.

Thôi Viễn kéo hắn lại, “Sư huynh, trực tiếp tìm tới cửa không ổn đâu, sư thúc không phải không để cho đánh cỏ động rắn sao?”

Hoàng Ân Quý nhìn chằm chằm gian phòng kia nói: “Nếu bọn hắn ôm đùi người kia, không đến mức ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có, lúc vào phòng ngay cả cửa cũng không gõ, nói lên đó chính là phòng của hắn, vừa vặn chúng ta lên tìm hắn xác nhận một chút luôn.”
Thôi Viễn nhẹ gật đầu, đồng ý cách nói của hắn.

Hai người liền ra khỏi khu vườn, đi lên tầng lầu đối diện, quan sát bốn phía, hướng tới căn phòng kế bên căn phòng Lôi Tông Khang vừa đi ra.

Từ từ tiếp cận, thừa dịp bốn phía không có người chú ý, Hoàng Ân Quý đột nhiên đẩy cửa đi vào, Thôi Viễn đi vào sau, cấp tốc đóng cửa lại.

Trong phòng, Lôi Tông Khang đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài suy nghĩ lung tung, có chút lo lắng về quyết định của Hắc Mẫu Đơn, hành vị của vị Đạo gia kia ở trong thành hôm nay, không giống như là người có kiến thức, nào giống cái người có bối cảnh lai lịch gì chứ?

Tối hôm qua thuê hai gian phòng, cho ba người gồm hắn với Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, lẻ một người, một mình hắn ở một gian, cùng với Hắc Mẫu Đơn cô nam quả nữ ở chung thì cũng không thích hợp. Hắn vừa mới ở trong phòng của Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng, cùng hai người bàn đến chuyện này, sau khi phân tích tranh luận một hồi, hai người kia cũng cảm thấy vị Đạo gia này không giống như là người có bối cảnh to lớn gì, bất quá hai người kia vẫn quyết định tin tưởng Hắc Mẫu Đơn, mọi người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, rất hiểu rõ nhau, tin tưởng Hắc Mẫu Đơn sẽ không hại bọn hắn.

Lôi Tông Khang nguyên bản là muốn thuyết phục Ngô Tam Lưỡng với Đoàn Hổ cùng hắn đi khuyên nhủ Hắc Mẫu Đơn, có một số việc hiện tại hối hận vẫn còn kịp, chờ đến khi dính vào trong đó rồi có muốn hối hận thì cũng đã muộn, kết quả thái độ của hai người này làm cho hắn có chút thất vọng.

Mấy người cùng trải qua nhiều năm như vậy, không có khả năng chuyện gì cũng nhất trí, vẫn có thời điểm phát sinh mâu thuẫn chia rẽ, dưới tình huống bình thường đều là thiểu số phục tùng đa số. Nếu như thái độ của Ngô Tam Lưỡng và Đoàn Hổ đã như thế, hắn cũng không tốt lại đi nói thêm cái gì.

Cũng không phải là hắn không tin Hắc Mẫu Đơn, mà là cảm thấy mọi người làm ra cái này quyết định có phải đã quá lỗ mãng quá qua loa rồi hay không?

Đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng mở cửa, Lôi Tông Khang còn tưởng là bọn Đoàn Hổ, quay lại nhìn, lập tức sửng sốt.

Không đợi hắn mở miệng, Hoàng Ân Quý ra hiệu hắn im lặng, giữ khoảng cách an toàn với hắn, biểu thị là không có ác ý, đồng thời thấp giọng nói: “Lôi Tông Khang, ngươi yên tâm, chúng ta còn chưa cả gan đến mức dám làm loạn tại khách sạn Yêu Nguyệt.”

Lôi Tông Khang kinh nghi bất định hỏi: “Hoàng gia cùng Thôi gia đột nhiên quang lâm, không biết là có gì chỉ giáo?”

Hoàng Ân Quý: “Không có gì, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi một chút ngươi, chỉ hỏi ngươi một chút thôi.”

Mặc dù đối phương bày tỏ thái độ sẽ không đụng chạm gì, tuy nhiên Lôi Tông Khang vẫn không dám tới gần, hồ nghi nói: “Hoàng gia cứ nói đừng ngại.”

Hoàng Ân Quý: “Nghe nói các ngươi đã tìm được người tiến cử với đảm bảo?”

Nhắc đến cái này, Lôi Tông Khang nhịn không được cười khổ, “Chuyện này có chút hiểu lầm, không phải như người bên ngoài nhìn thấy như vậy, hắn cũng không có đáp ứng dẫn tiến hay đảm bảo cái gì cả.”

Hoàng Ân Quý lập tức hỏi: “Người kia tên là gì?”

Lôi Tông Khang không biết vì sao hắn quan tâm cái này, nghĩ nói ra cái này chắc cũng không có gì cả, bèn đáp: “Hiên Viên Đạo!”

“Hiên Viên Đạo... Đạo...” Hoàng Ân Quý thì thầm một câu, cùng Thôi Viễn nhìn nhau, bên trong ánh mắt đều có thâm ý, lại tiếp tục hỏi: “Có biết hắn đến từ môn phái nào không?”

Lôi Tông Khang lắc đầu: “Không biết! Hoàng gia, không dối gạt ngài, về lai lịch của hắn thì hắn không có tiết lộ ra bất cứ thứ gì, phía chúng ta cũng không ai biết rõ cả.”

Lại cùng trao đổi ánh mắt với Thôi Viễn, Hoàng Ân Quý từ từ đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chậm rãi buông tiếng thở dài, “Ta thấy mấy người các ngươi đúng là chán sống thật rồi, lại dám đi đối ngịch với Lưu Tiên tông chúng ta.”

Lôi Tông Khang kinh ngạc, “Hoàng gia, cớ sao lại nói như vậy? Lần nào chúng ta gặp người Lưu Tiên tông các ngươi không cung cung kính kính cơ chứ, chưa từng đối nghịch lại bao giờ?”

Hoàng Ân Quý: “Ngươi thật không biết lai lịch của người kia, hay là giả vờ không biết hả?”

Lôi Tông Khang cảm thấy trong lời nói của đối phương có đường thoát, bèn trả lời “Đích thật là không biết, Hoàng gia có cái gì chỉ giáo sao?”

“Người này căn bản không phải là Hiên Viên Đạo gì hết, Hiên Viên Đạo là tên giả, tên thật là Ngưu Hữu Đạo, thân phận chân thật chính là khí đồ* (đệ tử bị bỏ rơi) của Thượng Thanh tông Yến Quốc, là kẻ giết tôn tử của Đình úy đại nhân Yến Quốc...” Hoàng Ân Quý kể lại mấy việc xấu của Ngưu Hữu Đạo, từ giết Tống Diễn Thanh đến giết đệ tử Lưu Tiên tông Lưu Tử Ngư, lại đến chuyện giết Yến sứ Tống Long đại loại, sau khi nói xong, hỏi lại: “Các ngươi cùng đi chung với hắn, không phải là muốn đối nghịch với Lưu Tiên tông ta thì là gì?”

Lôi Tông Khang nghe kể hãi hùng khiếp vía, khó trách cảm thấy cái vị Đạo gia kia có chút không bình thường, nếu đối phương nói là sự thật, vậy thì bọn hắn thật đúng là đang đối nghịch với Lưu Tiên tông, Lưu Tiên tông không phải là bọn hắn có thể chọc nổi, vội nói: “Việc này chúng ta thật sự là không biết rõ, kỳ thật chúng ta cũng không có quan hệ gì với hắn...” Nhấn mạnh chuyện bọn hắn chỉ là đáp ứng đi theo mà thôi, cuối cùng thể hiện cam đoan, “Hoàng gia yên tâm, quay đầu ta lập tức nói lại cho mấy người Hắc Mẫu Đơn biết, lập tức thoát ly quan hệ với hắn, chúng ta tuyệt đối không dám đối nghịch với Lưu Tiên tông!”

Hoàng Ân Quý cười lạnh một tiếng, “Đã cuốn vào trong việc này, cho phép các ngươi nói vào là vào, nói ra thì ra sao? Thật đúng là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm, các ngươi không nghĩ thử xem, giết sứ thần Yến quốc là việc lớn bao nhiêu, Yến quốc có thể buông tha cho hắn sao? Ngay cả Dung Bình quận vương Thương Triều Tông đều e sợ tránh không kịp cắt đứt quan hệ với hắn, các ngươi ngược lại quá tốt, nhắm mắt cắm đầu chui vào, thật đúng là không sợ chết a!”

Lôi Tông Khang có cảm giác mồ hôi lạnh đang ứa ra, nói “Hoàng gia...”

Hoàng Ân Quý đưa tay lên cắt ngang, “Nếu ta đã tự tìm tới cửa, nếu ta có thể cùng ngươi ngồi đàm luận về chuyện này, tự nhiên là không phải là đến để gây chuyện. Ngươi với ta cũng không oán không cừu, huống chi các ngươi cũng chỉ mới mới quen hắn, cũng chưa giúp hắn làm cái gì, ta cũng không cần thiết làm khó dễ các ngươi, nhưng việc này không phải do các ngươi nói qua liền cho qua được.”

Lôi Tông Khang bước lên phía trước chắp tay nói: “Hoàng gia, mong ngài chỉ điểm sai lầm.”

Hoàng Ân Quý lạnh nhạt nói: “Quy củ thành Trích Tinh ngươi cũng biết, khách nhân ở tại cái khách sạn Yêu Nguyệt này, chúng ta động bừa cũng không tốt, chúng ta cũng không muốn ‘đánh cỏ động rắn’ để cho bọn hắn lẩn mất, hiểu chưa?”

Lôi Tông Khang sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch, đây là muốn bên này hỗ trợ tiếp cận, bèn gật đầu nói: “Hoàng gia yên tâm, ta lập tức thông tri cho mấy vị đồng bọn, giúp Lưu Tiên tông tiếp cận người này, lấy công chuộc tội!”

Hoàng Ân Quý khoát tay: “Hắc Mẫu Đơn thế mà lại đi đáp ứng chuyện này, cũng không biết cái thằng kia rót cái bùa mê gì cho Hắc Mẫu Đơn. Kẻ này rất xảo trá, có thể nhiều lần thoát khỏi bị truy sát liền có thể thấy được một chút, ta không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Việc này một mình ngươi biết là được rồi, tạm thời đừng cho bọn Hắc Mẫu Đơn còn lại biết, nhiều người biết quá, dễ bị phát hiện. Ngươi yên tâm, sẽ không để cho ngươi làm việc không công, sau khi chuyện thành công, ta sẽ hướng sư môn nói giúp cho các ngươi chuyện dẫn tiến và đảm bảo, về phần có thể thành công hay không, liền xem vận khí của các ngươi.”