Đạo Quân (bản edit)

Chương 136: Tầm Hương




Edit: Luna Huang

Thấy cả bọn Ngưu Hữu Đạo mang theo bao đồ rời đi, Thôi Viễn đi theo sau đến phụ cận đại sảnh.

Nhìn thấy tiểu nhị dẫn cả bọn Ngưu Hữu Đạo cùng đi về phía đường bí mật, Thôi Viễn mới chắc chắn rằng tình huống đã có biến rồi, Ngưu Hữu Đạo không có cùng mấy người Hắc Mẫu Đơn tách ra để hành động, mà cùng trả phòng rồi cùng rời đi luôn.

Thôi Viễn âm thầm kêu khổ trong lòng, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Ngồi ở phía sau quầy Bạch Ngọc Lâu liếc mắt thấy bóng lưng Thôi Viễn rời đi, ôm tâm thái ta sẽ chống mắt lên nhìn xem, không biết Hiên Viên Đạo có thể thoát khỏi Lưu Tiên tông truy sát hay là không.

Chỉ là hắn nhìn thấy nhưng vẫn không hiểu lắm, nếu như Hiên Viên Đạo thật sự có thù với Lưu Tiên tông, thật sự muốn thoát khỏi sự truy sát của Lưu Tiên tông, thì đại khái có thể lén lút rời đi một mình, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao, hà cớ gì còn muốn mang cả bọn Hắc Mẫu Đơn theo làm gì nữa?

Nhanh chóng chạy về cửa hàng Lưu Tiên tông, Thôi Viễn vọt vào trong cửa hàng, lập tức í ới gọi Hoàng Ân Quý đang ngồi ở sau quầy: “Sư huynh, sư huynh, tình huống có biến.”

Hoàng Ân Quý ở sau quầy đứng lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Thôi Viễn đi tới trước quầy, vẻ mặt lo âu nói: “Ngưu Hữu Đạo cùng với bọn Hắc Mẫu Đơn đã trả phòng cùng lúc, không có tách nhau ra rời đi, mà cùng sử dụng đường bí mật của khách sạn Yêu Nguyệt để rời đi.”

Hoàng Ân Quý: “Thế còn Lôi Tông Khang thì sao? Trước đó hắn không có cho ngươi biết gì sao?”

Thôi Viễn lắc đầu: “Không có, nếu không phải là ta theo dõi nhìn chằm chằm, tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ còn không biết bọn hắn đã rời đi nữa kìa.”

Mặt Hoàng Ân Quý tối sầm lại, “Chẳng lẽ Lôi Tông Khang đang đùa bỡn chúng ta?”

Thôi Viễn: “Không giống lắm, Lôi Tông Khang hẳn là hiểu rõ hậu quả dám đùa bỡn chúng ta. Nếu như thật sự là đùa bỡn chúng ta, Ngưu Hữu Đạo hẳn là đã sớm lén lút rời đi rồi mới đúng, vì sao còn mạo hiểm quanh quẩn cho tới bây giờ? Mà lúc Lôi Tông Khang rời đi cũng đã cho ta một cái ánh mắt, tựa hồ như thật sự là bất đắc dĩ, giống như là Ngưu Hữu Đạo đã lâm thời thay đổi chủ ý vậy, làm cho hắn không thể kịp thời thông báo cho chúng ta.”

Hoàng Ân Quý nhíu mày: “Chẳng lẽ Lôi Tông Khang bị lộ rồi?”

Thôi Viễn có chút chần chờ nói: “Cũng không giống như vậy a, nếu như Lôi Tông Khang thật bị lộ, vì sao Ngưu Hữu Đạo còn mang hắn theo làm gì? Lén lút bỏ hắn lại rồi chạy trốn là được rồi, cần gì phải mang theo hắn bên người cho phiền phức đúng không?”

Theo cách nói này, hai người suy nghĩ một hồi, tựa hồ chỉ có một loại khả năng, đó là do chính bản thân Ngưu Hữu Đạo quá mức cẩn thận, cố ý bày ra một đống này che dấu, đề phòng hành tung bị tiết lộ ra.

“Kẻ này quả nhiên là xảo trá!” Hoàng Ân Quý oán hận rủa thầm.

“Phía sư thúc bên kia phải làm sao bây giờ?” Thôi Viễn lên tiếng hỏi, có chút mếu máo.

Đầu Hoàng Ân Quý cũng bành to, Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện này, rất có thể huyện Sơn Hồ cũng là kế để che mắt, căn bản hắn sẽ không đến đó, mà sư thúc tự thân ra tay, cũng đã tụ tập người của ba môn phái chạy tới huyện Sơn Hồ ngay trong đêm mất rồi, thời gian từ lúc xuất phát đến hiện tại cũng gần 5 canh giờ rồi, chờ đến khi bên này truyền được tin tức qua đó, rồi lại chạy ngược trở về để điều tra, lúc đó không biết Ngưu Hữu Đạo đã sớm chạy đi đâu rồi, thì đây quả thực sẽ thành trò cười lớn.

Mà Ngưu Hữu Đạo lại dùng đường bí mật của khách sạn Yêu Nguyệt rời đi, nếu chỉ có hai người bọn hắn, muốn tìm ra Ngưu Hữu Đạo trong vô số dãy núi mênh mông này thì không khác gì là mò kim đáy biển, là chuyện không thể nào thực hiện, cho dù có tăng nhân thủ thêm mấy lần cũng là việc quá sức.

Nhưng mà bất kể nói thế nào, bên này vẫn phải đem tình huống báo cáo cho sư thúc ở phía bên kia, để sư thúc tự mình quyết định nên làm cái gì.

Bên này cấp tốc viết mật báo, thả Kim Sí đưa đi.

Sau khi nhanh chóng đưa tin đi, Hoàng Ân Quý ngồi phịch xuống ghế, thở dài: “Muốn biết Lôi Tông Khang có gì không cũng rất đơn giản, nhìn xem hắn có rải ‘Hương Nhị’ ra để mật báo hay không liền biết được.”

Thôi Viễn cũng ngồi phịch xuống bên cạnh, chuyện đến mức này, hai người cũng đã hết cách, chỉ có thể chờ sư thúc quyết định, rồi cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào Lôi Tông Khang...

Trong hoa viên phủ thành chủ, đại tổng quản Hướng Minh nhìn chẳng giống như là một quản gia gì cả, mà giống như là một thợ tỉa hoa, tóm lại Bạch Ngọc Lâu thường xuyên nhìn thấy hắn tự mình cầm cái kéo cắt tỉa mấy cây hoa cây cỏ trong hoa viên, hiện tại trước mắt cũng là như thế.

“Đi rồi?”

Nghe được Bạch Ngọc Lâu bẩm báo, Hướng Minh tạm ngừng cắt tỉa, từ từ quay người lại nhìn hắn, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.

Bạch Ngọc Lâu hơi khom người, nói “Vâng ạ, vừa mới dùng đường bí mật rời đi, tiểu nhị tận mắt xác nhận ạ.”

Hướng Minh trầm mặc, nguyên bản hắn cho rằng Ngưu Hữu Đạo là cố ý tiếp cận Toa Huyễn Lệ, bèn lạnh lùng đứng ngoài nhìn xem thử, dám đánh chủ ý lên đầu Toa Huyễn Lệ, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, hắn ngược lại muốn xem coi gia hỏa không biết sống chết này muốn chơi cái gì, ai ngờ đối phương cũng không có ý định nịnh nọt tiếp cận, chỉ trực tiếp ‘cầu’ một khoản tiền, hiện tại lại trực tiếp đi luôn.

“Xem ra là lão phu đã quá đa nghi rồi.” Hướng Minh hơi tự giễu mình.

Bạch Ngọc Lâu cười theo nói: “Cẩn thận một chút thì không bao giờ sai cả.”

Hướng Minh: “Người này có lai lịch gì?”

Bạch Ngọc Lâu: “Cùng hắn trò chuyện qua, hắn không chịu để lộ nội tình, bất quá Lưu Tiên tông rõ ràng đang muốn gây bất lợi cho hắn, nếu tổng quản muốn biết rõ, hỏi Lưu Tiên tông một chút hẳn là có thể biết được.”

Hướng Minh liếc hắn một chút, “Nghe nói hắn cho ngươi không ít chỗ tốt đi?”

Trong lòng Bạch Ngọc Lâu hơi căng thẳng, biết trước là việc này sẽ truyền tới tai đối phương mà, bèn cười hắc hắc nói: “Là do thuộc hạ thấy thành chủ thích tranh họa của hắn, lo lắng thành chủ sẽ còn triệu kiến hắn lần nữa, cho nên có chút chỉ điểm, ai ngờ hắn xuất thủ rất hào phóng, lại không cần điều kiện gì, nên ta cũng không có từ chối. Tổng quản yên tâm, quy củ ta hiểu rõ, thành Trích Tinh chúng ta có địa vị siêu nhiên, sẽ không tùy tiện dính vào mấy chuyện tào lao kia, thuộc hạ biết nắm giữ chừng mực.”
“Biết thì tốt. Cần tiền sài thì lên tiếng, không cần phải chìa cái tay kia ra, nếu không lại có nhiều tiền cũng không mua được ‘bình an’ đâu.” Hướng Minh nhàn nhạt nhắc nhở, quay người lại tiếp tục cắt tỉa mấy chậu hoa cỏ kia...

Soạt.. Bịch bịch! Từng bóng người từ trong dòng nước vọt lên khỏi mặt nước chảy xiết, phóng lên trên bờ, chính là bọn người Ngưu Hữu Đạo.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng còn tốt, duy chỉ có Viên Phương thì cả người đã ướt đẫm, toàn thân dính nước chảy long tong, tu vi của hắn không đủ mạnh để chống cự được dòng nước đè ép quá lâu.

Dựa vào vị trị vài tòa núi cao ở xa xa để định vị, Ngưu Hữu Đạo nhắm một cái phương hướng, nhanh chóng dẫn cả bọn xuyên qua khe núi chạy đi.

Trong lúc lao đi, Lôi Tông Khang vê vê một cái hạt nhỏ tròn tròn như hạt đậu nành trên tay, bóp nát vỏ sáp, yên lặng không một tiếng động thả xuống mặt đất.

Cả nhóm đi xa rồi, hạt nhỏ rơi trên mặt đất gặp gió bắt đầu biến hóa, mặt ngoài trở nên xù xì, bị phong hoá*, tỏa ra mùi thơm như có như không. (* bị gió thổi khô lại)

Xuyên qua mấy dãy núi đi theo hướng ngang, là một sa mạc mênh mông rộng lớn, phía xa xa thấy có một cái chuồng giữ ngựa như ẩn như hiện.

Chuồng ngựa này cũng không phải là cái chuồng ngựa lúc Ngưu Hữu Đạo vừa đến, bởi vì có nhiều tu sĩ từ bốn phương đi đến đây, cho nên ở chung quanh thành Trích Tinh đều có bố trí vài cái chuồng ngựa.

Chớ xem thường mấy cái chuồng ngựa này, kỳ thật doanh thu từ mỗi cái chuồng ngựa này sẽ không kém gì khách sạn Yêu Nguyệt, bởi vì tu sĩ cưỡi ngựa tới đây rất nhiều, sẽ gửi ngựa lại đây, nhưng rất nhiều tu sĩ sẽ không trở về bằng đường cũ, thành ra gửi ngựa ở đây chẳng khác gì là tặng không ngựa cho người ta.

Nếu gửi ngựa ở đây thời gian quá dài, chỉ phí gửi còn cao hơn so với việc mua cả con ngựa mới nữa, cho nên trên cơ bản cũng không có ai lại đi chuộc lại ngựa của mình cả.

Thí dụ như Ngưu Hữu Đạo hiện tại, cũng không có ý định quay lại chuồng ngựa ban đầu để lấy lại ngựa của mình, mà là dẫn mọi người đi thẳng tới chuồng ngựa bên này.

Đến chuồng ngựa, bên trong ngựa bị bỏ lại rất nhiều, không sợ không mua được, 6 người mua 6 con ngựa, sau đó chạy ù ù ra khỏi chuồng ngựa, hướng về phía sâu trong sa mạc chạy đi.

Ngồi trên lưng ngựa bọn người Hắc Mẫu Đơn thỉnh thoảng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trước đó nói là không nên tới chuồng ngựa lấy ngựa đi, muốn đi bộ, hiện tại cũng là không cần hỏi nhiều rồi, hiển nhiên là Đạo gia lại thay đổi kế hoạch rồi.

Lại nhìn rõ phương hướng đi tới, căn bản không phải là đi huyện Sơn Hồ, cũng không biết là muốn đi đường vòng, hay là huyện Sơn Hồ huyện chỉ là kế ngụy trang, nói là đi đến huyện Sơn Hồ nhưng khi xuất phát lại chạy hướng ngược lại, dù sao thì cả bọn cũng đã bị Ngưu Hữu Đạo xoay tới xoay lui mấy lần làm cho có chút mơ hồ hết rồi.

Tóm lại từ lúc đi theo đến giờ, mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng đã minh bạch, đừng có hỏi, nên nói cho ngươi biết thì tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, còn không có hỏi cũng hỏi không được cái gì hết.

Mà Ngưu Hữu Đạo thay đổi thất thường như vậy, đổi kế hoạch tới lui, lại làm cho Lôi Tông Khang dần dần trở nên lo sợ bất an, Ngưu Hữu Đạo cẩn thận như vậy là có ý gì, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì sao?

Trong cửa hàng Lưu Tiên tông, hai sư huynh đệ hết cách bèn chỉ ngồi đó ngẩn người, ngồi chờ, mà Thôi Viễn cũng đã trả phòng lại cho khách sạn Yêu Nguyệt.

Dưới xà nhà có treo một cái lồng chim, đột nhiên có tiếng chim hót líu ríu truyền ra, hai sư huynh đệ bỗng nhiên quay lại nhìn, chỉ thấy ba con chỉm nhỏ ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống như muốn bay ra ngoài.

Chim này có tên là: Tầm Hương!

Hai người đột nhiên quay lại nhìn nhau, cùng thốt lên nói: “Lôi Tông Khang!”

Hai người cùng đứng dậy, Thôi Viễn có chút sốt ruột nói: “Sư huynh, làm sao bây giờ? Đợi đến khi sư thúc trở về, dược hiệu của Hương Nhị sẽ bị bay hết mất.”

Hoàng Ân Quý trầm giọng nói: “Không thể để cho thằng đó chạy mất, chúng ta đi tìm hắn!”

Thôi Viễn kéo hắn lại, “Sư huynh, coi như Lôi Tông Khang đứng về phía chúng ta, nhưng 3 người Hắc Mẫu Đơn còn lại chúng ta cũng không biết rõ thái độ như thế nào, cộng thêm cả bên Ngưu Hữu Đạo nữa, bọn hắn thế nhưng có tới 5 người, 2 tên tùy tiện chạy ra dây dưa liền có thể để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mất, chúng ta chỉ có 2 người chạy tới thì có chắc là bắt được hắn không?”

Hoàng Ân Quý quả quyết nói: “Đi tìm mấy người còn lại của Phù Vân tông và Linh Tú sơn, bọn hắn chắc chắn sẽ trợ giúp, nếu không chuyện người ba phái liên thủ mà cũng không thể bắt được thằng đó truyền ra, bọn hắn cũng sẽ bị mất mặt.”

Thôi Viễn phất tay chỉ một vòng, “Còn cửa hàng thì sao, không ai trong coi, đồ cất giữ ở trong cửa phải làm sao bây giờ? Mấy thứ này thế nhưng đáng giá không ít tiền đâu!”

Hoàng Ân Quý: “Không kịp dọn nữa rồi, treo cái bảng đóng cửa ngừng buôn bán ở ngoài, rồi đóng cửa lại cho thật kỹ, cũng không ai dám tự tiện xông vào đâu. Thật sự ngồi im không để ý đến, như một tên đầu gỗ để cho Ngưu tặc chạy mất, sư môn sẽ chất vấn năng lực của ngươi và ta, tiền đồ tương lai còn đáng lo hơn!”

Thôi Viễn nghĩ lại cũng đúng, người ngoài không biết tình huống trong này, sẽ không tự tiện xông loạn vào cửa hàng của môn phái.

Hai người cấp tốc chuẩn bị, gỡ cái lồng chứa con chim Tầm Hương xuống, lại xách thêm con Kim Sí theo nữa, đóng cửa lại cho thật kỹ, treo cái bảng đóng cửa ngừng buôn bán xong rời đi.

Hai người đi tới cửa hàng của Phù Vân tông và Linh Tú sơn, chỉ chốc lát sau, cửa hàng hai nhà kia cũng lần lượt treo bảng đóng cửa ngừng buôn bán.

Sáu người tập hợp lai thành một nhóm, nhanh chóng rời khỏi thành Trích Tinh, đi vào trong dãy núi phía bên ngoài, Thôi Viễn thả chim Tầm Hương ra.

Chỉ thấy chim Tầm Hương lượn trên không trung một vòng, sau đó cấp tốc bay về một hướng, sáu người lập tức nhanh chóng đuổi theo.

Người chạy phía dưới gặp địa hình cản trở, nhiều lúc không đuổi theo kịp, Thôi Viễn sẽ lấy một cây sáo ngắn ngậm trong miệng thổi ‘huýt’ ‘huýt’, chim Tầm Hương liền đậu xuống cây chờ đợi.

Đợi đến khi đám người đuổi tới, âm thanh sáo ngắn lại vang lên, con chim lại cấp tốc bay lên.

Không bao lâu sau, cả nhóm liền tìm được hạt Hương Nhị đầu tiên trên mặt đất, chim Tầm Hương Điểu xà xuống đất, mổ một phát nuốt vào trong miệng, vui sướng nhảy nhót, tựa hồ như rất thích ăn thứ này.

Bọn người Hoàng Ân Quý nhìn thấy vị trí Hương Nhị bị bỏ lại chỉ cách dòng sông không xa, trong lòng càng có thêm lòng tin hơn, tiếp tục lên đường truy tìm.