Đạo Quân (bản edit)

Chương 141: Lấy ơn báo oán




Edit: Luna Huang

Chỉ 120 vạn! Cơ hồ là dọn sạch sẽ ba cửa hàng môn phái, quá trời đồ như vậy, chỉ 120 vạn!

Mấy người Hắc Mẫu Đơn đau lòng đến rỉ máu, số tiền càng lớn nói rõ bị lỗ càng nhiều, lãng phí quá, quá lãng phí đi!

Ngẫm lại vài ngày trước, bọn hắn vì 10 vạn kim tệ mà chật vật như thế nào, chỉ chớp mắt liền có một khoản lớn như vậy, thay đổi lớn như thế này có chút không hợp thói thường, chính bọn hắn cũng có chút không thể nào tiếp thu.

Viên Phương vốn đang thật cao hứng, phát tài lớn rồi!

Nhưng nghe được bọn người Hắc Mẫu Đơn nói chuyện, biết đó là bị bán đổ bán tháo chỉ được nửa giá mà thôi, liền phiền muộn, tại Nam Sơn tự lừa gạt hãm hại bao nhiêu năm mới được mấy trăm kim tệ, chỉ chớp mắt biết bao nhiêu tòa chùa miếu đã không còn?

Rõ ràng đã kiếm một khoản bự chảng, thế nhưng mấy người đi theo phía sau Ngưu Hữu Đạo lại có chút ủ rũ, lúc cướp sạch của người ta run run sợ hãi trước đó biến đi đâu mất tiêu, trong đầu chỉ còn một màn chưởng quỹ cửa hàng thu mua mừng rỡ cười không khép miệng lại được.

Thẳng đến rời khỏi thành Trích Tinh, toàn bộ nhảy vào trong dòng sông, từng tên mới thanh tỉnh lại.

Ở trong nước mò mẫm, không tìm phương hướng chuẩn xác được, chỉ xuôi theo dòng nước thẳng xuống dưới.

Đợi cho lại từ trong nước chui lên bờ, trước khi xuống nước Ngưu Hữu Đạo đã quan sát trời sao ghi nhớ lại phương hướng giờ lên bờ lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời sao, sau khi tìm được hướng đi, lại lấy ra một hạt Hương Nhị của Lôi Tông Khang đưa cho, bóp nát vỏ sáp ném xuống đất.

Một nhóm lần nữa vù vù lướt đi, không sử dụng Nguyệt Điệp chiếu sáng, mà nhờ ánh trăng chiếu sáng chạy đi.

Từ trong 120 vạn thanh tỉnh lại, nhìn xem Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu bay lượn phía trước, tâm tình của cả bọn Hắc Mẫu Đơn vô cùng cảm khái.

Cả một đời cố sống cố chết, lừa gạt hãm hại làm không ít chuyện xấu, bao nhiêu lần cầm tính mạng đi đánh đổi, giờ nhìn lại xem người ta, đồng dạng cũng là không có làm chuyện tốt, nhưng chỉ làm một lần liền bỏ xa bọn hắn không biết bao nhiêu lần.

Nhất là Hắc Mẫu Đơn, chính mắt thấy một bức họa của Ngưu Hữu Đạo trị giá 10 vạn kim tệ, lại thấy hắn không chút hoang mang nào cướp sạch cửa hàng ba phái, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, nàng cơ hồ có thể khẳng định, đối bọn hắn mà nói, một hai vạn kim tệ đã là rất lớn, còn đối với vị Đạo gia này mà nói, chỉ sợ chẳng đáng bao nhiêu.

Mấy người đột nhiên phát hiện, Ngưu Hữu Đạo người ta bây giờ cũng là tán tu, vì cái gì người ta chẳng có lời nào oán giận đối với việc làm tán tu? Khai tông lập phái thoát khỏi thân phận tán tu có trọng yếu không? Vì 10 vạn kim tệ ngay cả mặt cũng không cần đi cầu người khác có đáng giá không?

Viên Phương cũng buồn bực, hiện tại mới phát hiện Ngưu Hữu Đạo nói ánh mắt của mình thiển cận, không phóng khoáng cũng không sai chút nào, ‘kiếm’ ít tiền xây chùa miếu rất khó sao? Cần lo lắng cái này sao?

Một nhóm người này, đã trải qua biến cố lần này, tiểu đả tiểu nháo cái gì đó đích thật là coi thường, không nói cái gì tầm mắt cao lên, nhưng tâm bỗng chốc biến lớn lại là thật!

Đi băng xuyên ngang qua mấy dãy núi, lần nữa tới chuồng ngựa, lấy lại ngựa, năm người phóng ngựa tới chỗ sâu trong sa mạc.

Ra sa mạc lại vào thảo nguyên, phi nhanh một hồi, về tới vị trí ngọn đồi kia.

Ghìm ngựa dừng lại ở trước ngọn đồi, Ngưu Hữu Đạo cảnh giác nhìn chung quanh, nói: “Hai người đi tới kiểm tra xem.”

Đoàn Hổ cùng với Ngô Tam Lưỡng từ lưng ngựa phi thân bay ra, hạ xuống sườn đồi, bay ra sau đồi.

Chỉ chốc lát sau, Đoàn Hổ bay trở về, hạ xuống trước ngựa nói: “Đạo gia, người vẫn còn đó, không có vấn đề gì.”

Ngưu Hữu Đạo lúc này mới phi thân bay lên, một đám lần nữa bay đến sườn đồi, nhìn thấy Ngô Tam Lưỡng đang đứng sóng vai cùng với Lôi Tông Khang, Thôi Viễn cùng Diêu Hữu Lượng vẫn bị trói ngồi dưới đất.

Mấy con Nguyệt Điệp chiếu sáng mặt đất phía dưới, Ngưu Hữu Đạo gật đầu, Ngô Tam Lưỡng kéo hai người đứng dậy.

Ngưu Hữu Đạo đối mặt với hai người thần sắc uể oải, bình tĩnh nói: “Vừa rồi chúng ta đã trở về thành Trích Tinh một chuyến, may mắn nhờ tình báo của hai người các ngươi, chúng ta mới biết được cửa hàng của ba phái không còn ai, cho nên chúng ta đem cửa hàng ba phái dọn sạch hộ rồi.”

“...” Thôi Viễn cùng Diêu Hữu Lượng trợn mắt há hốc mồm, mấy thằng này còn dám quay về thành Trích Tinh, còn đem... Hai người có chút không dám tưởng tượng nổi hậu quả sau khi sư môn phát hiện được.

Lôi Tông Khang cũng ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn, người sau khẽ gật đầu, hắn liền tin tưởng, tên này thế mà cướp sạch cửa hàng của ba phái tại thành Trích Tinh luôn.

Cướp sạch cửa hàng ở thành Trích Tinh, đây là chuyện mà hắn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa là, còn một lần ba nhà nữa? Ngẫm lại có chút điên cuồng, xem ra đám huynh đệ này của mình cũng có tham gia đi.

Thôi Viễn cắn răng nói: “Đến tột cùng là ngươi muốn như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi yên tâm, ta là người không thích chém chém giết giết, huống chi các ngươi lại giúp chúng ta kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa lớn, cho nên ta sẽ không làm khó các ngươi.” Phất tay ra hiệu xuống, “Thả bọn hắn đi.”

Mấy người quay mặt nhìn nhau, Đoàn Hổ ngạc nhiên: “Đạo gia, thả bọn hắn ư?”

“Ta nói giữ lời, thả!” Ngưu Hữu Đạo khẳng định chắc chắc nói.

Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, đành phải tháo sợi roi cột hai người ra.
Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ, “Cũng giải phong ấn cho bọn hắn luôn.”

Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng lại nhìn nhau lần nữa, cũng làm theo lời Ngưu Hữu Đạo nói.

Chi là hai tên tù binh trọng thương chưa lành, bên này cũng không lo lắng hai tên này có thể lật ra được cái gì sóng gió. Chỉ là cả bọn nghĩ mãi mà có chút không rõ, cần gì lưu lại cho phiền phức, trực tiếp giải quyết hết cho bớt việc, ngươi nói ngươi không thích chém chém giết giết chứ gì, chúng ta giúp là được, rất vui lòng cống hiến sức lực!

Nhưng uy tín của Ngưu Hữu Đạo đã từng bước tạo thành ở trong lòng mọi người, nếu hắn đã nói như vậy, mọi người cũng không tốt lại nói cái gì, theo ý tứ của hắn đi chấp hành.

Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng cũng khó có thể tin, trước đó hai người bọn hắn thế nhưng là muốn lấy tính mạng của Ngưu Hữu Đạo a, Ngưu Hữu Đạo thế mà có thể thả bọn hắn đi ư?

Hai người hoạt động gân cốt bị tê dại một chút, đều có chút kinh nghi bất định.

Diêu Hữu Lượng: “Ngưu Hữu Đạo, chúng ta rơi vào tình cảnh này đã không còn gì để nói, muốn chém muốn giết hay róc thịt cho một câu thẳng thắn, không cần chơi trò mèo vờn chuột này!”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nói: “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, đi là đường, gặp nhau là bằng hữu! Ta vẫn là câu nói kia, ta không thích chém chém giết giết, ta chỉ ưa thích kết giao bằng hữu, thích hòa hòa khí khí, nếu không phải là bị buộc bất đắc dĩ, ta sẽ không động thủ. Tóm lại, mặc kệ các ngươi tin hay không, các ngươi yên tâm, chuyện cướp sạch cửa hàng của ba phái, chúng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ, cũng sẽ không nói là do các ngươi báo tin cho chúng ta biết, bởi vì chúng ta không cần thiết tự gây phiền toái cho mình, cho nên hai vị cứ yên tâm trở về môn phái của mình.”

Thấy hai người tựa hồ còn không tin, bèn vừa cười vừa nói: “Sau khi hai vị trở về, nếu là sợ không bàn giao được, có thể nói như vầy, liền nói là ta để hai vị truyền lại một câu, ‘hi vọng ba phái giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng!’ Tự các ngươi cân nhắc làm sao để xoa dịu, nói như thế nào ta cũng không để ý! Bất quá hai vị ra trận gây bất lợi cho môn phái, hội sẽ bị chút chỉ trích, cái này thì ta không giúp được các ngươi rồi, chính các ngươi tự nghĩ biện pháp đi.”

Dứt lời nghiêng người nhường đường, đưa tay ra mời, “Tạm biệt, không tiễn!”

Hai người nửa tin nửa ngờ, dè dặt bước từng bước từ giữa mấy người đi ra.

Đi ra được không bao xa, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên lên tiếng, dọa hai người nhảy dựng một cái, tưởng là đổi ý, “Hai vị, ngựa ở bên ngoài cũng đừng có đụng nhé, chúng ta phải dùng, các ngươi hay là đi bộ trở về đi. Mặt khác, chuyện Lôi Tông Khang phản bội tốt nhất cũng đừng có nói ra, ta có làm chút chân tay ở cửa hàng bên kia, các ngươi đừng ‘biến khéo thành vụng’ tự hại chính mình đó. Hai vị, thuận buồm xuôi gió, thứ cho không thể tiễn xa được!”

Thôi Viễn, Diêu Hữu Lượng nhẹ nhàng thở ra, tăng tốc đi nhanh, cuối cùng bay lướt qua ngọn đồi, rơi xuống trên thảo nguyên, quả nhiên không dám động đậy mấy con ngựa kia, hoảng hốt chạy trốn cho nhanh, sợ Ngưu Hữu Đạo hối hận, cần phải biết trước đó chính bọn hắn động thủ muốn mạng của người ta a!

Đằng sau ngọn đồi, Hắc Mẫu Đơn vẫn có chút khó tin, “Đạo gia, thật sự thả bọn hắn đi như vậy sao?”

“Oan gia nên giải không nên kết nha!” Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng cho một câu.

Hắc Mẫu Đơn cười khổ nói: “Đạo gia rộng lượng, chỉ sợ bọn hắn chưa chắc sẽ để trong lòng chuyện này đâu!”

Ngưu Hữu Đạo thờ ơ nói: “Vậy liền ‘lấy ơn báo oán’ cũng tốt! Tóm lại kết giao thêm nhiều bằng hữu cũng không phải chuyện gì xấu!”

Hắc Mẫu Đơn vỗ vỗ cái trán, có chút không thể nào hiểu nổi được cái ‘ý tưởng’ của vị này, đây tính là cái gì ‘lấy ơn báo oán’ chứ? Người ta có thể xem ngươi là bằng hữu mới là lạ!

Ngưu Hữu Đạo không cùng với nàng dây dưa vấn đề này, quay đầu ra hiệu nói: “Mang mấy con ngựa vừa đem tới đi theo luôn, dùng để thay đổi trên đường đi. Còn có vật phẩm dùng truyền tin của ba phái nữa, không cần bỏ lại.”

Mấy người ra khỏi khu rừng núi, đi tới thảo nguyên đầy ánh trăng.

Ngưu Hữu Đạo kêu Viên Phương cầm địa đồ tới, sau khi xem xét, chỉ một cái địa phương hỏi: “Các ngươi ai biết rõ tình huống của Độ Vân sơn không?”

Mấy người suy nghĩ một chút, Đoàn Hổ nói: “Độ Vân sơn cách nơi này cũng không xa, nhiều nhất một ngày đi đường liền có thể tới.”

Ngô Tam Lưỡng: “Bên trong Độ Vân sơn có không ít Yêu tu, chúng yêu đều lấy xà yêu Vân Cơ làm cầm đầu, Độ Vân sơn xem như là địa bàn của Vân Cơ, Vân Cơ cũng là cao thủ trên Đan Bảng. Triệu quốc từng tập hợp qua một chút tu sĩ đi trừ yêu, nhưng địa hình Độ Vân sơn phức tạp, quanh năm có mây mù lượn lờ, thêm nữa hang động ở trong núi dày đặc như mạng nhện, rất khó trừ tận gốc. Bị tiểu trừ lặp đi lặp lại, huyên náo không được an bình, Vân Cơ cũng chịu không được, có tin đồn nói, Triệu quốc cùng với Vân Cơ đã bí mật đạt thành hiệp nghị gì đó, đại khái là song phương không xâm phạm lẫn nhau nữa, lúc này mới bình an được cho đến nay.”

Đây không phải là thứ Ngưu Hữu Đạo muốn biết, những chuyện này hắn đã thấy trên quyển «Thượng Thanh Thập Di Lục» rồi, hỏi tiếp: “Nghe nói Vân Cơ đã không hỏi đến thế sự nữa, quản lý Độ Vân sơn chính là Vân Hoan con của nàng ta, nghe nói tên Vân Hoan này cực kỳ tham tiền, thấy lợi quên nghĩa, không biết có phải là thật hay không?”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Không khác mấy chính là như vậy, về phần có phải cực kỳ tham tài hay thấy lợi quên nghĩa hay không thì chưa biết, tình huống Độ Vân sơn bày ra đó, tài lộ có hạn, ai làm Đương gia (quản lý) chỗ đó cũng gặp khó khăn cả, Vân Hoan có một chút hành vi gì đó cũng không khó lý giải.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, nhìn đám người chung quanh hỏi, “Ai nhận biết người Độ Vân sơn không?”

Đám người sững sờ, Hắc Mẫu Đơn nhìn sang hai bên một chút, thử hỏi: “Nếu mà nói nhận biết đúng nghĩa, thì chúng ta đều không có ai, bất quá Độ Vân sơn cách nơi này cũng không quá xa, lúc ở trong núi gặp qua tiểu yêu cũng rất bình thường, cũng có bắt chuyện qua rồi, không biết như vậy có tính là nhân biết hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nhiều hứng thú nói: “Nhận ra lẫn nhau là được, có nói ra được tên họ hay không?”

“Có một hai đứa.” Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, lại hồ nghi hỏi: “Đạo gia, hẳn là ngươi muốn đi Độ Vân sơn hả?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không thể đi được sao?” Trả địa đồ cho Viên Phương cất, lấy ra một hạt nhỏ, bóp vỡ sáp ném xuống đất, trở mình lên ngựa, hét to một tiếng, “Đi thôi!”

Đám người ngạc nhiên, đều nhìn nhìn cái hạt nhỏ ở trên mặt đất, cũng cùng nhảy lên ngựa đi theo.

Một nhóm phi nhanh trong màn đêm, Hắc Mẫu Đơn đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đạo gia, hẳn là ngươi muốn mượn tay Độ Vân sơn đối phó người của ba phái? Đạo gia, tha thứ ta nói thẳng, Độ Vân sơn sợ là sẽ không can dự vào chuyện này.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đi là đường, gặp nhau là bằng hữu, đi ngang qua địa bàn của người ta, phải tới bái phòng bái phỏng chứ, kết giao thêm mấy cái bằng hữu cũng không phải là chuyện gì xấu mà.”