Đạo Quân (bản edit)

Chương 144: Độ Vân sơn




Edit: Luna Huang

Tiện tay thả cây chổi ở cửa ra vào, bước vào leo lên lầu, tiến vào gian phòng của mình.

Đóng cửa lại, đi đến bên cạnh giường, giở tấm đệm giường lên, lấy ra một tấm giấy xếp, cấp tốc mở ra, rõ ràng là chân dung của Ngưu Hữu Đạo, giống như đúc bức chân dung bọn Thôi Viễn nhìn thấy ở cửa hàng trong thành Trích Tinh, tất nhiên, vốn là cùng một cái khuôn in ra mà.

Mà tên dịch tốt này chính là một thành viên của Điệp Báo ti Yến quốc, phụng lệnh cấp trên sắp xếp ẩn vào nơi này, một mực chờ đợi mục tiêu xuất hiện, không nghĩ tới thật là phát hiện được. (Ti: Tổ chức (tình báo) )

Loại tình huống này thì Ngưu Hữu Đạo không có dự liệu được, Ngưu Hữu Đạo chỉ biết là trên tay bọn Thôi Viễn có chân dung của hắn, không biết Tống Cửu Minh có thể nhúng tay được vào toàn bộ Triệu quốc, không biết Tống Cửu Minh có thể giăng lưới ra khắp thiên hạ, nếu như biết, hắn nào dám công nhiên xuất đầu lộ diện. Đừng nói Thôi Viễn, toàn bộ Lưu Tiên tông cũng không biết Tống Cửu Minh bố trí chiêu này, chỉ biết là có phát động một vài môn phái tu hành mà thôi.

Trên thực tế, Tống Cửu Minh cũng không có khả năng nói cho bọn hắn biết, vận dụng người của Điệp Báo ti mà Yến quốc cài vào nước khác, sao có nói lung tung được, nhất định phải giữ bí mật nghiêm ngặt.

Mà sở dĩ Tống Cửu Minh dám giăng tấm lưới này, là bởi vì hắn biết rõ, Tống Long chẳng những là con của hắn, còn là sứ thần Yến quốc, giết Yến sứ, Yến quốc không có khả năng xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Điệp Báo ti khẳng định sẽ phối hợp hành động.

Mở chân dung ra xem lại xong, lần nữa xếp chân dung nhét lại xuống dưới đệm giường, lại cấp tốc đến bên cạnh bàn viết thư mật báo.

Sau đó leo lên bàn đẩy một tấm gỗ gác mái ra, từ trên gác mái lấy ra một cái lồng chim, bắt con Kim Sí ra.

Nhét mật báo vào, đẩy cửa sổ ra, quan sát động tĩnh bên ngoài, đợi cho bên ngoài không có người chú ý, ném Kim Sí trên tay ra ngoài, đưa mắt nhìn theo Kim Sí vỗ cánh lướt về phương xa...

Phủ thành Xích Châu, Bách Hoa lâu, oanh oanh yến yến.

Toàn Thiếu Khang là thương gia trong thành, đang tiệc tùng với đám bằng hữu, rượu ngon món ngon trên bàn, mỹ nhân trong ngực, trái ôm phải ấp, cùng bằng hữu nâng chén cạn ly quên cả trời đất.

Lúc ôm mỹ nhân trong ngực mời rượu mọi người, thì quản gia Toàn Kiều đi vào, đi tới bên người Toàn Thiếu Khang cười nói: “Lão gia, người ở kinh thành bên kia tới.” Tay đặt trên ngực hơi ấn xuống.

Toàn Thiếu Khang liếc qua, đẩy mỹ nhân trong ngực ra, đứng dậy chắp tay bồi tội với đám bằng hữu nói: “Ngại quá, ngại quá, nhà có khách tới, lần sau nhất định sẽ bù lại.”

Một lão bẽo đang ngồi chung tươi cười hớn hở nói: “Nếu ta không nghe nhầm thì, là khách quý từ kinh thành tới đúng không, không ngại gọi tới giới thiệu cho mọi người nhận biết một chút có được không?”

“Đúng! Có lý!” Mấy người khác lập tức hùa theo náo nhiệt.

“Không ổn, không ổn đâu!” Toàn Thiếu Khang cười lắc đầu, chợt phóng khoáng khua tay nói: “Mọi người ăn uống hết mình đi, uống say, chơi thoải mái, toàn bộ bao hết chỗ ta!” Dứt lời chắp tay cáo từ trong tràng vỗ tay hoan hô.

Cùng quản gia đi ra khỏi Bách Hoa lâu, chui thẳng vào trong xe ngựa chờ sẵn ở cửa.

Quản gia ra hiệu một tiếng, xe ngựa nhanh chóng rời đi, mà ngồi ngay ngắn trong xe ngựa vẻ mặt say rượu của Toàn Thiếu Khang đã biến mất, ánh mắt đầy thâm trầm.

Vội vàng trở lại Toàn phủ, chủ tớ hai người đi thẳng đến thư phòng trong nội viện.

Quản gia Toàn Kiều rút một phong mật tín từ trong một quyển sách trên giá đưa cho Toàn Thiếu Khang đang đứng ở thư án.

Toàn Thiếu Khang mở ra, sau khi nhìn qua, trả lại cho Toàn Kiều, đi tới trước địa đồ toàn bộ Xích Châu treo ở trên tường xem xét.

Toàn Kiều châm lửa đốt mật tín thành tro tàn.

Toàn Thiếu Khang vẽ vẽ ngón tay theo tuyến đường trên địa đồ, “Theo hướng đi này, hẳn là muốn đi tới địa phận Độ Vân sơn, từ thời gian nhìn thấy ở dịch trạm, xế chiều hôm nay hẳn là mục tiêu có thể đến được Độ Vân sơn. Đường đi qua Độ Vân sơn cũng không có nhiều, thế nhưng qua Độ Vân sơn rồi thì khó mà tìm tới, có nhiều đường đi lắm, lại không biết mục tiêu đến tột cùng là muốn đi đâu. Lão Kiều, lập tức đưa tin cho nhân thủ nằm vùng bên kia thiết trí trạm quan sát ngầm trên những tuyến đường có khả năng mục tiêu phải đi qua, cần phải nắm giữ được hành tung của mục tiêu.”

Hắn nhìn giống như là thương gia của Xích Châu Triệu quốc, trên thực tế chính là thủ lĩnh Điệp Báo ti mà Yến quốc cài vào Xích Châu, thương gia chỉ là thân phận dùng để che giấu cho dễ làm việc mà thôi.

“Vâng!” Quản gia dạ.

Toàn Thiếu Khang chỉ ngón tay vào Độ Vân sơn, “Lập tức bảo người ở gần bên đó liên hệ với yêu nghiệt chiếm giữ Độ Vân sơn, trả thật nhiều tiền mời bọn họ xuất thủ, cần phải đem mục tiêu giải quyết sạch sẽ! Nhớ kỹ, cần phải cẩn thận, không thể để bởi vì chuyện này mà làm bại lộ chúng ta ở bên này.”

“Được! Ta lập tức đi an bài!”

Độ Vân sơn, nhìn từ xa liền biết là vùng núi hiểm trở, ở đó mây mù lượn lờ không bao giờ tiêu tan.

Một nhóm Ngưu Hữu Đạo đã đi tới phụ cận dãy núi, không tiếp tục đi trên đường chính, mà phóng ngựa quẹo vào một chỗ sâu trong khu rừng núi bên cạnh.

Một nhóm nhảy xuống ngựa, Ngưu Hữu Đạo nói với cả bọn: “Một đường bôn ba không ngừng, mọi người ở tại đây chỉnh đốn một chút đi.”

Quay đầu lại nói với Hắc Mẫu Đơn: “Lát nữa chỉ mình ngươi đi theo ta một chuyến là được rồi, không cần cả bọn đều chạy tới, miễn cho vạn nhất có chuyện gì bị người ta hốt gọn một mẻ.”

Ngươi cũng biết là vạn nhất có việc à? Còn tưởng là ngươi không có chút lo lắng nào a! Hắc Mẫu Đơn rất là bất đắc dĩ, đang an lành đi trêu chọc yêu nghiệt Độ Vân sơn làm gì không biết, thế nhưng nàng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

“Muốn đi gặp khách, bộ dạng phong trần mệt mỏi như này quá khó coi, đi tắm rửa một phát đi.” Ngưu Hữu Đạo nói xong đi tới dòng suối ở phụ cận, ngồi xuống rửa mặt.

Hắc Mẫu Đơn cũng vội vàng đi theo, nhảy qua dòng suối, ngồi xổm ở đối diện Ngưu Hữu Đạo, vừa rửa mặt vừa nhắc nhở: “Đạo gia, bên trong Độ Vân sơn ta cũng chưa có đi qua bao giờ, tình huống bên trong như thế nào ta cũng không rõ lắm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chưa đi qua thì tiện thể ghé xem một chút luôn, không phải ngươi có người quen ở đây a.”

Hắc Mẫu Đơn: “Không có thân quen gì hết, huống chi chỉ là tiểu yêu, đoán chừng ở Độ Vân sơn cũng chẳng có tiếng tăm gì, huống chi địa bàn Độ Vân sơn lớn như vậy, ta cũng không biết tiểu yêu ta biết ở ngọn núi nào, không biết lát nữa có thể gặp được hay không đây.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có việc gì, tiến vào lại tùy cơ mà hành động.”

Hắc Mẫu Đơn câm lặng, đây chính là chui thẳng vào hang ổ của bầy yêu, xảy ra chuyện muốn chạy cũng chạy không thoát a.

Hai người rửa mặt xong, về lại trong rừng, Ngưu Hữu Đạo nói với Viên Phương: “Lấy 20 vạn kim phiếu đưa cho ta.”

Hắn cơ bản không có thói quen mang tiền trên người, nhất là thời điểm bên người có người một nhà đi theo, ngay cả một chút tiền lẻ đều không có mang theo. Nói một cách khác, lúc hắn mua đồ, bình thường cũng không có thói quen trả tiền, đều là cầm lên liền đi, người đi theo bên cạnh sẽ thanh toán giúp hắn.

(Luna: Me too ^,^)

Hai mươi vạn? Viên Phương hơi có vẻ cảnh giác, hắn đã sớm nhìn ra, vị Đạo gia này là cái người tiêu tiền như rác, một chút là 20 vạn? Thịt hắn đau, hồ nghi hỏi: “Làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo từ từ nghiêng đầu nhìn lại, ơ hay, ta làm gì còn phải thông báo cho ngươi hay sao?

Khóe miệng Viên Phương co quắp một chút, bất đắc dĩ lấy một xấp kim phiếu ra.

Ngưu Hữu Đạo cho trước đó, cộng với 5 vạn kim phiếu Hắc Mẫu Đơn từ bỏ, về sau tại thành Trích Tinh lấy được thêm 120 vạn kim phiếu nữa, hơn 130 vạn kim phiếu, toàn bộ ở trên người hắn. Lần đầu cầm nhiều tiền như vậy, tâm tình Viên Phương quá ư là sảng khoái tê tái, phát hiện bản thân mình rất có tiền nha, nghĩ tới đổi toàn bộ ra thành kim tệ hết, tưởng tượng thôi cũng đã chịu hết nổi...

Hắn đếm hai mươi tấm kim phiếu, giao cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cầm mớ kim phiếu trên tay nhìn nhìn một chút, tựa như nhớ tới cái gì, phất tay ra hiệu, “Phát cho mỗi người 5 vạn, để ở trên người phòng trước có gì cần phải sử dụng.”

Bên cạnh mấy người nghe nói như thế, tim đập nhanh một chút, một người 5 vạn hả?

Viên Phương trừng hai mắt lên, Ngưu Hữu Đạo nhướng mày một cái, Viên Phương lập tức ỉu xìu xuống, nhìn chung quanh một chút, trọng điểm nhìn Lôi Tông Khang, quay đầu lại hỏi: “Mỗi người 5 vạn, đều phát cho tất cả sao?”

Ngưu Hữu Đạo biết hắn có ý gì, dửng dưng nói: “Ai cũng có phần.”

Viên Phương ‘Ờm’ một tiếng, lại đếm thêm hai mươi tấm nữa, trực tiếp đưa cho Hắc Mẫu Đơn, “Ngươi cầm đi phân đi.”

Nói xong, lập tức đem xấp còn lại giấu vào trong người, sợ Ngưu Hữu Đạo lại lấy ra tiêu hoang, chỉ chớp mắt bay mất 40 vạn kim tệ, thịt hắn đau, lòng cũng đau, trong lòng thầm mắng, có tiền cũng không thể sài như vậy chứ hả?

Hắc Mẫu Đơn xem như hiểu rõ tác phong của Ngưu Hữu Đạo một chút, cho ngươi, ngươi liền cầm lấy!

“Vậy ta thay mặt mọi người cám ơn Đạo gia trước nhé!” Hắc Mẫu Đơn tươi cười hớn hở lên tiếng cảm ơn, hướng Ngưu Hữu Đạo chắp tay, rồi quay đi phân phát kim phiếu.

Phát đến tay người nào, liền có người nói: “Tạ Đạo gia!”

Sau hai tiếng tạ ơn, đến Lôi Tông Khang thì tịt lại, Lôi Tông Khang không nhận, có chút ngượng ngùng không muốn nhận số tiền này.

“Cho ngươi thì ngươi liền cầm lấy, đừng già mồm.” Hắc Mẫu Đơn trực tiếp nhét thẳng vào cổ áo của hắn.

Lôi Tông Khang có chút lúng túng hướng Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói: “Tạ Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo làm như là không nghe thấy, không để ý tới hắn, để Lôi Tông Khang tiếp tục xấu hổ đi, đi đến một bên, móc một tờ giấy từ trong cái bao treo trên lưng ngựa ra, dùng bút than viết một hồi, xếp lại, ngoắt Viên Phương tới, giao cho Viên Phương, thấp giọng bàn giao: “Trước khi trời tối, nếu như ta vẫn chưa trở về, ngươi lập tức quay về thành Trích Tinh, tìm tới cửa hàng của Vạn Động Thiên Phủ, liền nói là ta phụng lệnh Hải Như Nguyệt đi làm việc, tới Độ Vân sơn thì gặp phải phiền phức, bảo bọn hắn tới vớt người. Nếu bọn hắn không đến, ngươi liền nói bọn hắn truyền phong thư này đến cho Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt sẽ nghĩ biện pháp.”

Viên Phương kinh ngạc nói: “Đạo gia, nếu như có nguy hiểm thì đừng đi nữa, một đám yêu quái có cái gì tốt mà kết giao chứ.” Hắn nói cứ như chính mình không phải là yêu quái vậy.

Ngưu Hữu Đạo: “Không có gì nguy hiểm cả, đây chỉ là để phòng vạn nhất thôi, ngươi theo lời ta nói đi làm là được, trên đường đi thì tự linh động thông minh lên một chút.”

“Vâng!” Viên Phương khẽ gật đầu, chợt như nhớ tới cái gì đó, đưa tay gãi gãi cái ót hỏi: “Đạo gia, lúc ở khách sạn Yêu Nguyệt, có người thông đồng với Lưu Tiên tông ý, làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ là khách sạn Yêu Nguyệt nói cho ngươi?” Đây là nghi hoặc ở trong lòng của hắn, trên đường đi mấy lần muốn hỏi, nhưng bên cạnh có người, một mực không có cơ hội hỏi.

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Nếu như Hầu Tử ở đây, hắn cũng biết.”

Viên Phương kinh ngạc: “Vì sao thế?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tâm của ngươi, mắt của ngươi, bởi vì lòng dạ của ngươi đều chăm chú vào tiền bạc, không nhìn thấy được gì nữa! Nếu như không phải ta cảnh giác một chút, ngươi còn có cơ hội ở đây kiếm tiền sao? Lão Hùng, không phải ta chê ngươi, ngươi so với Hầu Tử, thật là kém xa, trách không được lúc trước có thể rơi vào tay tên Tống Diễn Thanh ngu xuẩn kia!”

Dứt lời quay người đi mất, mặc dù tình huống không phải là như vậy, nhưng quả thật có chút thời điểm cũng phải ‘gõ’ hắn một chút.

“...” Viên Phương há to miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng ủ rủ cúi đầu, nói thầm trong lòng, là như thế thật hả? Hầu Tử cũng có thể phát hiện ra sao? Chính mình tại sao không nhìn ra chút manh mối nào hết vậy nhỉ? Chẳng lẽ giữa mình với Hầu Tử thật sự có chênh lệch lớn như vậy?

“Các ngươi cẩn thận một chút, trước khi trời tối nếu chúng ta còn chưa trở về, các ngươi cùng đi với Kim Uy luôn, ta đã an bài rồi.” Ngưu Hữu Đạo đi trở lại giữa đám người lên tiếng phân phó, lại quay sang Hắc Mẫu Đơn làm cái thủ thế, “Chúng ta đi thôi!”