Đạo Quân (bản edit)

Chương 148: Chặn giết




Edit: Luna Huang

Trời đã chạng vạng tối, cả nhóm Ngưu Hữu Đạo xuất hiện từ trên đầu một con dốc, một đường cưỡi ngựa chạy nhanh tới đây, đã ra khỏi khu vực dãy núi hiểm trở, địa hình phía trước trở nên bằng phẳng hơn không ít, có một dòng sông uốn lượn cắt ngang.

Hắc Mẫu Đơn đưa tay chỉ về phía một cây cầu ở trên sông, “Đạo gia, chúng ta đi thẳng hay là băng qua cầu?”

“Qua cầu!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng trả lời.

Một nhóm đến đầu cầu, nhanh chóng đổi hướng, xông lên cầu đá, một đường bụi cuốn mù mịt chạy qua.

Ở một chỗ rẽ trong rừng nhìn ra hướng này, một hắc y nhân từ trong tán cây tuột xuống đất, rất nhanh có một con Kim Sí từ trong rừng núi lướt đi, bay về phương xa...

Ở một phía khác của Độ Vân sơn, Hầu Kình Thiên mang theo hơn 20 yêu tu băng ngang qua dãy núi Độ Vân sơn, đi đường tắt băng qua, tới khu vực người trung gian chỉ định ẩn núp chờ đợi.

Trong rừng núi, Hầu Kình Thiên chắp tay sau mông đi tới đi lui, một đám yêu tu thì ngồi dưới đất buồn bực chờ đợi.

Chờ được một lúc sau, một tên đứng dậy đi tới, “Động chủ, cái này là sao a, còn bắt chúng ta đợi đến khi nào?”

Hầu Kình Thiên: “Chờ đi, mục tiêu không đến cũng không trách được chúng ta, dù sao thì tiền đặt cọc chúng ta đã cầm.”

Hắn vừa mới nói xong, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, một người đưa tay bắt, lấy mật tín ra, giao cho Hầu Kình Thiên.

Hầu Kình Thiên nhìn qua nội dung trong đó xong, chỉ một cái phương hướng, “Mục tiêu sẽ đi qua chỗ đoạn đường có 3 khúc cua, chúng ta đuổi tới đó trước giờ Hợi (21h – 23h) liền có thể chặn đầu bọn hắn, đi!”

Một đám người cấp tốc ra khỏi khu rừng, băng qua một mảnh bình nguyên, lại tiến vào một dãy núi khác, từng cái nhanh chóng lướt đi, bay vọt ngang qua, nhắm thẳng đến mục đích.

Ước chừng được khoảng một canh giờ, một nhóm hạ xuống đỉnh một ngọn núi, đưa mắt nhìn lại, dưới ánh trăng đường đi uốn lượn nép mình dưới sườn núi, chính là đoạn có 3 khúc cua.

Hầu Kình Thiên phất tay, phái một người chạy tới phía trước ngọn núi trinh sát, những người khác thì ở tại chỗ chỉnh đốn chờ đợi.

Chờ chưa tới nửa canh giờ, trinh sát phái ra khẩn cấp bay trở về, bẩm báo: “Động chủ, có người đến, có thể là mục tiêu.”

“Chuẩn bị.” Hầu Kình Thiên hô lên.

Một đám người cấp tốc lao xuống núi, mai phục ở hai bên đường núi lặng yên chờ đợi.

Dần dần, có tiếng vó ngựa ‘rầm rập’ truyền đến càng lúc càng to, càng lúc càng tới gần bên này.

Trên sườn núi, phía sau một cây đại thụ, Hầu Kình Thiên nghiêng đầu ra, ngó thử.

Mục tiêu càng lúc càng gần, mặc dù dưới ánh trăng không thấy không rõ là ai, nhưng cũng đã thấy được số lượng, 12 ngựa, 6 người, cùng tin tức truyền tới trùng khớp, mục tiêu chính là người trẻ tuổi nhất ở trong nhóm đó.

Hầu Kình Thiên từ sườn núi nhảy tót xuống, dẫn thêm hai người nữa trực tiếp đứng giữa đường, cầm đao kiếm trong tay chờ đợi, chặn lại đường đi của mục tiêu.

Nhóm người đang chạy tới tự nhiên chính là bọn Ngưu Hữu Đạo, cả bọn không mảy may biết được ở hai bên đường phía trước có mai phục.

Vừa chạy qua khúc cua, dưới ánh trăng nhìn thấy có người cầm đao kiếm sáng loáng đứng cản đường, một nhóm cấp tốc siết dây cương dừng ngựa lại.

Bốn phía có từng bóng người ào ào nhảy ra, đem cả nhóm vây quanh tại chỗ.

“Xin ít tiền đê, thúc thủ chịu trói ta miễn cho khỏi chết!” Hầu Kình Thiên nhàn nhạt lên tiếng, cái này thuần túy là gạt người.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn kinh hãi, cấp tốc rút kiếm đề phòng.

Viên Phương cầm giới đao trên tay, vẻ mặt tỏ ra dữ tợn, trước kia là hắn cướp của người khác, không hề nghĩ tới hôm nay lại bị cướp.

Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo vẫn giữ bình tĩnh, mắt lạnh lẽo quan sát bốn phía, vốn cảm thấy khuôn mặt người ở phía trước dù nhìn không rõ lắm nhưng lại có chút quen quen, đợi đến khi đối phương vừa lên tiếng, bỗng nhiên híp mắt lại, trầm giọng nói: “Hầu Kình Thiên, ngươi muốn làm gì?”

Tay hắn từ từ sờ lên chuôi kiếm, sát cơ trong mắt dần dần hiện lên.

Lời này vừa thốt ra, mấy người Viên Phương mờ mịt, không biết hắn đang nói cái gì.

Hắc Mẫu Đơn lập tức nhìn chằm chằm thẳng về người cản đường phía trước.

Mấy yêu tu chung quanh đều là ngạc nhiên, một hơi liền gọi ra họ tên đầy đủ của động chủ luôn, đối tượng bị chặn giết quen biết động chủ sao?

Hầu Kình Thiên cũng ngây ngẩn cả người, cấp tốc thả Nguyệt Điệp ra, điều khiển bay sang phía Ngưu Hữu Đạo để xem xét.

Nguyệt Điệp bay lại gần, soi rõ khuôn mặt Ngưu Hữu Đạo đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mặt mũi Hầu Kình Thiên trần đầy câm lặng.

Lại điều khiển Nguyệt Điệp bay vòng quanh đám người này vài vòng, không sai, 12 con ngựa, 6 người, mà Hiên Viên Đạo cũng chính là người trẻ nhất trong sáu người.

Đối tượng ám sát lại là vị này? Cái này... Hầu Kình Thiên dần dần có chút dở khóc dở cười, người ta vừa ra tay chính là 20 vạn làm lễ gặp mặt, vì vài vạn lẻ mà giết vị này không khéo lại bị lỗ vốn mất. Lại nói, đương gia chưa ra lệnh, hắn cũng không động vị này được, vội vàng hướng về phía đám người hắn mang tới đây phất tay quát mắng: “Hạ vũ khí xuống, hạ xuống, lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, là người một nhà!”

Hắn cũng cho kiếm trở lại vào bao, bước nhanh tới chỗ Ngưu Hữu Đạo, chắp tay nói: “Đạo gia!”

Người một nhà? Tình huống gì thế? Bầy yêu từ từ buông vũ khí xuống, từng tên quay mặt nhìn nhau, đều chưa gặp qua Ngưu Hữu Đạo lần nào, không biết từ đâu lại toát ra cái gì đó Đạo gia này nữa.

Một yêu tu xỏ đao lại vào vỏ, tự cho là mình thông minh, quay qua tên bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thấy chưa, ta đã nói cọc mua bán lần này có gì đó kỳ quặc mà, đoán chừng là có người muốn chọc chúng ta đây.”

Phía bên này ngoại trừ Hắc Mẫu Đơn ra, mấy người Viên Phương cũng không hiểu ‘mô tê’ gì cả, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Tay Ngưu Hữu Đạo đặt trên chuôi kiếm vẫn không có buông ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hầu Kình Thiên, hỏi “Chẳng lẽ là vị huynh trưởng kia của ta phái ngươi tới để giết ta sao?”
Hầu Kình Thiên vội vàng khoát tay, “Sao có thể vậy được, ngài cùng Đương gia là huynh đệ kết bái, Đương gia có giết ai cũng không có khả năng đi giết ngài nha!”

Tình huống gì vậy? Lần này bầy yêu giật mình không nhỏ, vị này là huynh đệ kết nghĩa với Đương gia sao?

Bọn Viên Phương có chút mộng, nghe mà không hiểu gì, Đương gia Độ Vân sơn hẳn là Vân Hoan mà ta? Đạo gia là huynh đệ kết nghĩa với Vân Hoan á?

Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi nửa đường chạy ra cướp ta là sao?”

Hầu Kình Thiên cười khan nói: “Đạo gia, hiểu lầm hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, ta đây là dẫn theo mấy huynh đệ đi ra ngoài ‘kiếm’ chút tiền mà thôi, tính mai phục ở đây cướp, ai ngờ đụng nhầm phải Đạo gia ngài, lỗi quá lỗi quá, thật là có lỗi quá.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tốc độ của ngươi thật đúng là nhanh nha, ta xuất phát trước ngươi một lúc, vậy mà ngươi và ta lại có thể chạm mặt tại đây, sợ là có người dùng đường tắt chạy thẳng một mạch qua Độ Vân sơn đến đây a, rồi vừa khéo chặn phải ta, thật sự là trùng hợp. Vì muốn đi chặn đường cướp của, vội vội vàng vàng chạy tới đây, thật đúng là không dễ dàng ha!”

Hầu Kình Thiên cười khổ, kiểu nói này cứ như thế nào ấy, hắn không biết đáp lại thế nào, đành chắp tay nói: “Không dối gạt Đạo gia, lúc trên núi vừa tiếp nhận một cọc mua bán, có người trả tiền bảo chúng ta chạy tới đây chặn đường, thật không nghĩ tới, mục tiêu thế mà lại là Đạo gia ngài, sớm biết thế, làm sao chúng ta có thể chạy tới mạo phạm ngài được.”

Lời này Ngưu Hữu Đạo tin, nếu không đã động thủ rồi, không cần phải dài dòng như vậy.

Bị để mắt tới! Trong đầu Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lóe lên ý nghĩ này, trầm giọng nói: “Bảo người của ngươi tỏa ra xung quanh tìm kiếm ở trong rừng một chút, nhìn xem coi có người nào khả nghi hay không.”

“...” Hầu Kình Thiên sửng sốt một chút, lòng nghĩ, ngươi thật sự cho rằng bản thân ngươi là huynh đệ kết bái với Đương gia á? Bất quá vẫn là quay sang hai bên hô: “Điếc hết rồi sao? Không nghe thấy lời Đạo gia nói sao? Tìm kiếm, đi tìm kiếm nhanh lên!”

“Vâng!” Một đám yêu tu lĩnh mệnh, phân làm hai nhóm, nhảy vào phía trong rừng núi rừng hai bên lục soát.

Ngưu Hữu Đạo lập tức nhảy xuống, từ từ đi đến trước mặt Hầu Kình Thiên, hỏi: “Ai bảo các ngươi giết ta?”

Hầu Kình Thiên: “Đạo gia, cái này thật sự không biết, tình huống hiện tại, ta cũng muốn biết là ai muốn giết ngài, đoán chừng Đương gia cũng muốn biết, thế nhưng người trung gian lại không có nói cho chúng ta biết.”

Ngưu Hữu Đạo: “Người trung gian là ai?”

Hầu Kình Thiên thở dài: “Đạo gia, cái này ngài cũng đừng hỏi, đầu tiên người trung gian giỏi làm việc này khẳng định sẽ có bối cảnh không nhỏ, không dễ trêu chọc; Thứ đến, đây đều là dạng mua bán không thể lộ ra ngoài, người ta sẽ không tùy tiện bại lộ thân phận, ta cũng không biết đối phương rốt cuộc là ai; Mặt khác, người thi hành đều có quy củ của người thi hành, coi như ta biết cũng không thể nói cho ngài được, phá hư quy củ sẽ gây phiền toái cho Độ Vân sơn; Huống chi, nói đi thì nói lại, người mua chắc là sẽ không bại lộ thân phận của mình cho người trung gian biết đâu, coi như ngài tìm được người trung gian, cũng chưa chắc có thể tra ra được người mua là ai.”

Ngưu Hữu Đạo ngẫm lại cũng đúng, liền không lại dây dưa cái này nữa, hỏi: “Không biết cái mạng này của ta trị giá bao nhiêu tiền vậy?”

“Ha ha!” Hầu Kình Thiên có chút xấu hổ nói: “3 vạn kim tệ, nếu sớm biết là Đạo gia ngài, coi như muốn ra tay, cái giá này chúng ta cũng không có khả năng tiếp nhận.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không giết ta, các ngươi trở về làm sao bàn giao được với người ta?”

Hầu Kình Thiên buông tiếng thở dài, “Thu người ta 1 vạn tiền đặt cọc, theo quy củ, nếu thất thủ thì số tiền còn lại tất nhiên không được trả, còn phải bù lại gấp đôi tiền đặt cọc. Đương nhiên, Đương gia cũng sẽ không vì chút tiền đó lại đi hại huynh đệ của mình được.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu lên tiếng, “Hắc Mẫu Đơn!”

Hắc Mẫu Đơn nhảy xuống ngựa đi tới, “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Trên người ngươi còn lại bao nhiêu tiền?”

Hắc Mẫu Đơn: “Hơn năm vạn kim tệ đi.”

Ngưu Hữu Đạo biết ở trên người nàng cũng chỉ còn chừng đó, không gọi Viên Phương mà đi gọi nàng, là bởi vì thời điểm không nên lộ ra tiền tài liền không thể để lộ được, nghiêng đầu ra hiệu nói: “Lấy 5 vạn cho hắn.”

Vị này dùng tiền thật đúng là ác quá! Trong lòng Hắc Mẫu Đơn ai thán, bất quá cũng không nói gì về việc này hết, móc kim phiếu trên người ra, giữ lại số tiền lẻ, xếp 5 tấm ngay ngắn đưa cho Hầu Kình Thiên.

Hầu Kình Thiên giả bộ từ chối, “Ấy! Cái này làm sao mà được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không thể bởi vì ta mà để cho các ngươi bị thiệt thòi, bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi.”

“Nếu Đạo gia đã nói vậy, vậy thì ta liền mặt dày cảm ơn.” Hầu Kình Thiên chắp tay, đưa tay nhận lấy kim phiếu, trong lòng vui vẻ, không lỗ, còn lời được một khoản, lần này không tính là đi về không, chạy cũng đáng!

Ngưu Hữu Đạo: “Từ lúc nào ngươi nhận được cọc mua bán này?”

Cất kim phiếu vào trong người, Hầu Kình Thiên trả lời: “Ngay tại lúc ngài rời đi không lâu.”

Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.

Đứng bên đường nói chuyện phiếm một hồi, chờ đến khi bầy yêu lục soát trong rừng núi trở về, cũng không thu hoạch được gì, không có phát hiện được người nào khả nghi cả.

Sau khi hỏi lại tình huống xong, Hầu Kình Thiên hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ngài xem, tiếp xuống phải làm sao nữa?”

Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi về trước đi.”

“Được, vậy đi, bất quá Đạo gia, có khả năng ngài đã bị để mắt tới, trên đường cũng nên cẩn thận chút, chúng ta thất thủ, người mua có lẽ sẽ còn đi tìm người khác ra tay.” Hầu Kình Thiên ngược lại là nghiêm túc nhắc nhở hắn một câu, kim chủ giàu có như vậy hay là đừng có bị gì mới tốt, khả năng sau này còn có chỗ tốt hơn.

“Ừ, trở về thay ta vấn an huynh trưởng.”

“Được! Vậy bọn ta xin cáo từ, Đạo gia đi đường cẩn thận!”

Đưa mắt nhìn theo bầy yêu biến mất tại bên trong dãy núi, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng, ra hiệu hai người đi ra nhìn chằm chằm một chút.

Đợi cho hai người quay trở về bẩm báo, xác nhận đám người Hầu Kình Thiên đã rời đi rồi, Ngưu Hữu Đạo lần nữa leo lên ngựa, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm con đường không rõ phía trước, ánh mắt lấp loé có chút không yên, thúc ngựa quay đầu, “Đi!”

Không tiếp tục đi con đường phía trước, mà là dẫn đám người quay trở lại đường cũ.

Cũng không phải là quay về đường cũ, mà là lúc trên đường tìm chỗ thích hợp rẽ vào, dẫn cả nhóm trốn sâu vào trong núi.