Đạo Quân (bản edit)

Chương 150: Quả nhiên có vấn đề




Edit: Luna Huang

Cả bọn từng người trố mắt lên nhìn hắn, giống như nhìn thấy quái vật vậy, quan trọng là Ngưu Hữu Đạo lại còn rất trẻ!

Nếu không phải mình đã lớn tuổi, Hắc Mẫu Đơn cảm thấy có lẽ mình sẽ động tâm với nam nhân trẻ tuổi này mất, cũng bởi vì lớn tuổi hơn người ta nhiều quá, cho nên không có cái ý nghĩ ‘xấu’ kia.

Nếu giờ hắn mà bảo nàng ‘bồi một đêm’ như lúc ở khách sạn Yêu Nguyệt, thì hiện tại khi mà đã khá là hiểu rõ hắn, nàng hoài nghi chính mình không khéo sẽ làm tới luôn a!

Hắc Mẫu Đơn tròn mắt chớp chớp, hỏi: “Đạo gia, tiếp xuống phải làm sao bây giờ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đối phương có thể nắm bắt chính xác lộ tuyến của chúng ta, không đơn giản chỉ là phát hiện ra chúng ta như vậy, khẳng định trên đoạn đường chúng ta sắp đi qua sẽ có bố trí tai mắt, tạm thời không cần lộ diện, trước ở trong này tránh một đoạn thời gian rồi lại tính tiếp!”

Đoàn Hổ: “Đạo gia, ta cảm thấy từ bỏ cưỡi ngựa, lặng lẽ rời đi nơi này càng ổn thỏa hơn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Từ khi phát hiện chúng ta đến lúc tiếp cận chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể lập tức triệu tập được nhân thủ ở nơi vắng vẻ như chỗ này, bất luận là cái tổ chức trung gian nào, hay là người mua mạng ta ẩn ở phía sau, bất kể là ai làm đi nữa, tóm lại đều là thế lực không thể xem thường được. Không biết rõ ràng nguyên nhân, cũng không biết làm sao để lẩn tránh phong hiểm, khả năng đằng sau còn sẽ có nguy hiểm, nhất định phải loại trừ ngay mầm họa này, nếu không nửa bước chúng ta cũng khó mà đi! Thời điểm nên làm rùa đen rụt đầu, thì vẫn nên làm rụt đầu lại đi!”

Dứt lời, cũng mặc kệ mấy người có đồng ý hay không đồng ý, xách kiếm, từ từ đi ra ngoài.

Trong động, mấy người nhìn nhau, Viên Phương quay người lại nói với Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng: “Mở địa đồ ra nhìn lại thử.”

Nhắc đến cái này, địa đồ vừa được mở ra, mấy người đều ghé đầu vào trước địa đồ, cùng nhìn ngắm đánh giá mấy cái vòng tròn to to nhỏ nhỏ vẽ ở bên trên.

Có nhiều thứ không khó lý giải, mấy người cũng không ngốc, trước đó, lúc Ngưu Hữu Đạo vẽ vẽ đo đạc, bọn hắn liền hiểu đại khái là có ý gì, chỉ là trước kia chưa từng thấy ai làm mà thôi. Lúc này cẩn thận nhìn ngắm, đều là có chút hiểu ra, đều cảm giác như đã học được thêm ‘một chiêu’.

Trời tối lại trời sáng, mấy người thay phiên nhau canh phòng...

Độ Vân sơn, Vân Tiêu động phủ, Vân Hoan ngồi khoanh chân ở trên thạch tháp tĩnh tọa, nhìn thấy Hầu Kình Thiên hai tay dâng lên 5 vạn kim phiếu, khóe miệng hơi co quắp.

Thấy hắn chậm chạp không nhận lấy, Hầu Kình Thiên ngẩng đầu lên nhìn.

Vân Hoan nhíu mày hỏi lại: “Ngươi vừa mới nói gì, ngươi nói đối tượng cần chặn giết trong cọc mua bán này chính là Ngưu Hữu Đạo sao?”

Hầu Kình Thiên mỉm cười, phát hiện Đương gia thật đúng là chẳng đem vị huynh đệ kết bái kia coi ra gì, ngay cả tên họ đều nói sai, bèn cải chính: “Đương gia à, sai rồi, không phải là Ngưu Hữu Đạo, là Hiên Viên Đạo, ngoại trừ hắn ra, còn có ai có thể hào phóng được như vậy.”

Vân Hoan trầm mặt xuống nói: “Hiên Viên Đạo chính là Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo chính là Hiên Viên Đạo, tên kia chính là Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần Yến quốc tại Kim Châu!”

“...” Hầu Kình Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, “Cái này... Cái này sao có thể?”

“Sao lại không có khả năng...” Vân Hoan đem chuyện đã xảy ra kể lại sơ lược, đưa tay tóm lấy kim phiếu, vừa đếm kim phiếu vừa lẩm bẩm, “Phía sau mông có người truy sát, phía trước có người chặn giết, tên này còn quá trẻ nữa, đến cùng là đã đắc tội bao nhiêu người rồi? Còn dám giả danh đến Độ Vân sơn ta để lừa bịp!”

Thấy Hầu Kình Thiên có chút mộng, phất phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi, việc này cũng không thể trách ngươi, ngươi cũng không biết tình huống, bất quá chuyện kết bái này không nên để lộ ra, mặc dù chúng ta không sợ, nhưng cũng không cần thiết dính vào phiền phức này.”

“Vâng!” Hầu Kình Thiên khúm núm đáp, sau khi ra khỏi động phủ, vội vàng bay về, lúc ấy ở ba khúc cua, có một đống đứa thấy được, cũng không biết mấy đứa này trở về có đi nói lung tung gì hay không, hắn phải nhanh chóng chạy về bắt bọn hắn im cái miệng lại gấp...

Chạng vạng tối ngày kế tiếp, ngồi khoanh chân tĩnh tọa tu luyện được một ngày, Ngưu Hữu Đạo từ trong sơn động bước đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy ráng chiều đầy trời, bèn đi dọc theo dòng suối ngược lên tìm một chỗ khuất yên tĩnh.

Lúc tới thượng du sơn cốc, phía trước có cái đầm nước, bên đầm nước có một cái đầu ướt nhẹp lộ ra, tóc tai bù xù.

Không phải ai khác, chính là Hắc Mẫu Đơn được phân công trực canh phòng.

Một đường bôn ba, phong trần mệt mỏi, nhìn thấy bên này có đầm nước xanh mát, không nhịn được muốn tắm một phát, nghĩ mình đang còn làm nhiệm vụ, hẳn là những người khác sẽ không đi tới, thế là liền thống khoái một phen. Ai ngờ đột nhiên nghe được tiếng bước chân, vội vàng rụt người vào trong nước, ló cái đầu lên nhìn, thấy được Ngưu Hữu Đạo lững thững bước đến.

“Đạo gia, đừng tới đây, không tiện lắm!” Hắc Mẫu Đơn quát lên.

Ngưu Hữu Đạo liếc sơ liền biết là nàng đang còn làm gì, nhưng vẫn không để ý, tiếp tục đi tới.

Hắc Mẫu Đơn lập tức luống cuống, đưa tay thi pháp hút lấy y phục ở cách đó không xa, cầm lấy che chắn thân thể của mình.

Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thơ ơ đi ngang qua đầm nước, mắt vẫn nhìn thẳng, ngay cả liếc nàng một cái cũng không thèm liếc, tiếp tục dạo bước đi lên phía trên.

“...” Hắc Mẫu Đơn im lặng, chưa thấy qua loại người này, liền quẳng y phục sang sang một bên, kệ hắn, tiếp tục thống khoái kỳ cọ chính mình.

Bất quá tốc độ tắm rửa nhanh hơn, vội vàng tắm cho xong, mặc y phục vào, nàng cũng đi theo lên phía thượng du.

Một mực tìm tới trên một vách núi ở thượng du, mới nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng chống kiếm ngắm trời chiều đỏ rực, lặng lẽ nhìn thần sắc của hắn, đánh giá một chút.

Ngưu Hữu Đạo thu lại thần sắc mê võng trên mặt, vẫn nhìn phía trước, hờ hững nói: “Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai chúng ta đã hòa nhau.”

Hắc Mẫu Đơn vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá lại thử trêu chọc hỏi: “Đạo gia, vừa rồi lúc ngươi đi ngang qua, chẳng lẽ lại không muốn nhìn thử sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhìn cái gì?”

Hắc Mẫu Đơn: “Nhìn ta tắm rửa a! Nam nhân không phải đều là như thế.”

Ngưu Hữu Đạo: “Có gì đáng xem?”

Hắc Mẫu Đơn: “Yêu, chê ta xấu đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chê ngươi đen.”

“...” Hắc Mẫu Đơn lườm trắng mắt, “Cũng chỉ là hơi đen một chút thôi mà đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không nhìn là bởi vì thấy ngươi cầm y phục che lại rồi, biết là có ngó cũng không thấy cái gì, không bằng không nhìn, miễn cho bị bêu danh... Giải thích như vậy, ngươi hài lòng đi?”
Hắc Mẫu Đơn cười khúc khích, “Bớt xạo đi! Đạo gia, thứ cho ta mạo muội, độ tuổi của ngươi chính là thời điểm tinh lực dồi dào, lại không muốn nữ nhân sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi muốn ta nói cái gì?”

Hắc Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: “Có ưa thích nữ nhân nào chưa?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chưa có!”

Hắc Mẫu Đơn: “Làm sao có thể?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghe ngóng cái này làm gì? Muốn làm mai mối, hay là động xuân tâm, muốn trâu già gặm cỏ non?”

Hắc Mẫu Đơn: “Làm mai mối cũng phải có người ngươi ưa thích mới được chứ? Về phần có phải là động xuân tâm hay không, hình như là có chút chút, ta có hảo cảm với ngươi, bất quá niên kỷ của hai ta không thích hợp, nếu không ta chắc chắn không bỏ qua ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý để cho ta ‘ăn’ ngươi – cọng cỏ non này, ta cũng không có từ chối.”

Ngưu Hữu Đạo nhịn không được bật cười, khẽ lắc lắc đầu, nhớ tới bộ dạng người nào đó tại khách sạn Yêu Nguyệt bị ủy khuất đến phát khóc.

Hắc Mẫu Đơn dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, “Không có nói đùa, ta thật sự có hảo cảm với ngươi, độ tuổi của ngươi có tinh lực dồi dào ta có thể hiểu được, lúc bên người không có nữ nhân nào, nếu như muốn, lại không chê, có thể tìm ta. Ngươi yên tâm, ta tự nguyện, cũng sẽ không quấn lấy ngươi, ta nói thật đó.”

“Quả nhiên là nhi nữ giang hồ...” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười xoay đầu lại, khẽ gật đầu, “Ý của ngươi, ta đã hiểu rồi!”

Hắc Mẫu Đơn: “Vậy cuối cùng ngươi đáp ứng hay là không đáp ứng hả?”

Ngưu Hữu Đạo vừa cười vừa làm vẻ mặt nghiền ngẫm: “Ngươi đoán!”

Hắc Mẫu Đơn lại lườm hắn trắng mắt, bĩu môi, “Nhàm chán!” Xong quay người nhảy xuống vách núi đi mất.

Đợi cho đến khi sắc trời dần tối, lúc Ngưu Hữu Đạo trở lại trong động, bắt gặp Hắc Mẫu Đơn đang ngồi bên cạnh đống lửa nướng đồ ăn, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra cả, mà ánh mắt của Lôi Tông Khang lại liếc nhìn hắn có chút là lạ.

Ngưu Hữu Đạo tới khoanh chân ngồi xuống chính giữa, Viên Phương đang ngồi xếp bằng đứng dậy, lén lén lút lút tiến tới bên cạnh hắn, kề sát tai hắn nói nhỏ: “Đạo gia, Hắc Mẫu Đơn có nói xấu ngươi một chút.”

“Hở?” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên.

Viên Phương khẽ nói: “Vừa nãy bọn hắn nói chuyện với nhau, Hắc Mẫu Đơn tố ngươi nhìn lén nàng tắm rửa.” Nói xong quan sát phản ứng của hắn.

“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười cười, liếc nhìn Hắc Mẫu Đơn đang giả bộ điềm tĩnh như không có việc gì, hắn cũng không đi giải thích cái gì cả.

Hắc Mẫu Đơn tất nhiên là biết Viên Phương đang lén lút nói cái gì, cũng thật phục Ngưu Hữu Đạo luôn rồi, dạng này mà cũng không bị thất thố, tuổi còn trẻ mà già dặn không tưởng tượng nổi!

Trong mấy ngày sau đó, ánh mắt Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng nhìn Ngưu Hữu Đạo cũng một mực là lạ...

Một buổi sáng sớm mấy ngày sau, cả nhóm rời khỏi mảnh sơn cốc này, lên đường cái, trở lại đường cũ.

Một đường bôn ba không ngừng nghỉ.

Đợi cho đến khí thấy ở phía xa xa đằng trước, xuất hiện 1 cái dịch trạm, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu, Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng cấp tốc tách ra hai bên trái phải.

Hai người tiến vào rừng rậm hai bên, cấp tốc bỏ ngựa lại, nhanh chóng tiềm hành về phía dịch trạm.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng không ngừng lại, chạy đến cửa ra vào dịch trạm thì giảm tốc độ, trực tiếp quẹo vào bên trong dịch trạm.

Mấy người lần lượt nhảy xuống ngựa, vào trong một cái liều vải ngồi ăn uống, Hắc Mẫu Đơn lại đi tìm dịch trưởng, đổi ngựa!

Lấp đầy bụng, đổi ngựa xong, một nhóm xoay người lên ngựa, xông ra dịch trạm, mau chóng phóng đi.

Lần này thì không chạy ra xa, mà tại một chỗ cách vài dặm bên ngoài ngừng lại, thừa dịp bốn phía không có người, cấp tốc tiến vào trong rừng rậm ẩn núp.

Để Hắc Mẫu Đơn và Viên Phương ở lại, Ngưu Hữu Đạo bay lướt đi trong rừng, hướng về phía dịch trạm bay trở lại.

Ở trên lầu dịch trạm, một cánh cửa sổ bị đẩy lên, một con Kim Sí được ném ra ngoài, vút lên không lướt đi.

Dịch tốt thả Kim Sí xong, đứng ở sau cửa sổ nhìn nhìn chung quanh một lượt, vừa đóng cửa sổ lại, Đoàn Hổ ẩn núp trong rừng cấp tốc phóng tới, trực tiếp hạ xuống bên ngoài cửa sổ, thi pháp xốc cửa sổ lên, trong nháy mắt chui vào trong.

Trong phòng, dịch tốt giật mình quay đầu lại, quá sợ hãi, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, liền bị Đoàn Hổ cách không bắn ra 1 chỉ làm cho té nhào.

Đoàn Hổ lướt tới xòe năm ngón tay ra hút lại, một cỗ lực hút kéo dịch tốt lại, làm cho dịch tốt chậm chậm ngã xuống đất, không hề phát ra tiếng động nào.

Dịch tốt nằm dưới đất cắn chặt quai hàm, không nhúc nhích.

Đoàn Hổ quay ra cửa sổ nhìn nhìn phía bên ngoài, rồi cấp tốc lách người bay ra, lướt xuống nóc nhà dịch trạm, nhìn về phía Ngô Tam Lưỡng ở trong rừng phía đối diện ra dấu, nhận được tín hiệu từ Ngô Tam Lưỡng đáp lại, Đoàn Hổ lần nữa nhún người bay trở lại gian phòng kia.

Từ trong núi chạy đến, Ngưu Hữu Đạo chú ý thấy Ngô Tam Lưỡng hiện thân ở phía đối diện dịch trạm, lập tức vòng ra phía sau dịch trạm, thấy cửa sổ trên lầu đằng sau được mở, cũng nhìn thấy Đoàn Hổ phía trong cửa sổ, nhún người nhảy lên, chui vào.

“Đạo gia!” Đoàn Hổ thấp giọng chắp tay chào, chỉ chỉ dịch tốt nằm dưới đất, “Không ngoài dự đoán của ngài, dịch trạm này quả nhiên có vấn đề.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có ‘đánh cỏ động rắn’ chứ?”

Đoàn Hổ: “Đạo gia yên tâm, không có kinh động người bên trong dịch trạm.”

Ngưu Hữu Đạo đi tới bên cạnh dịch tốt kia, ánh mắt liếc thấy khóe miệng dịch tốt có vết máu đen đỏ chảy ra, giật mình, ngồi xổm xuống bóp miệng dịch tốt mở ra, thấy được trong miệng hắn có cái túi nhỏ giữa kẽ răng đã bị cắn nát.

Đoàn Hổ cũng giật mình, vội vàng muốn ra tay cứu.

Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng dậy, “Được rồi, trong kẽ răng hắn có giấu túi độc, cái này là để phòng bị khi rơi vào tay kẻ địch đây, không cứu được nữa.”