Đạo Quân (bản edit)

Chương 201: Hậu lễ




Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo không có tiết lộ cho nàng biết là chờ cái gì.

Cả đám tiếp tục tiến lên, qua Kim Châu, thẳng đến địa bàn quận Thanh Sơn.

Ban đầu nếu đi trong lãnh thổ Yến quốc về quân Thanh Sơn thì có thể rút ngắn được không ít khoảng cách, nhưng vì đề phòng vạn nhất, cả đám vẫn là đi đường vòng qua Triệu quốc...

Đường trở về dài đằng đẵng, rốt cuộc có thể nhìn thấy quận thành quận Thanh Sơn, Ngưu Hữu Đạo không có vào thành, mà là tiến vào rừng núi ở gần đó.

Hoàng hôn đẹp vô cùng, cả cánh rừng như nhuộm một màu vàng kim, Ngưu Hữu Đạo đứng trên một ngọn đồi nhìn ra xa, đằng xa phía trước chính là quận thành quận Thanh Sơn, đằng sau lưng là rừng núi thăm thẳm, núi non trùng điệp, hắn cũng là lần đầu tiên tới quận thành quận Thanh Sơn.

Thấy thấp thoáng bóng người cưỡi ngựa phi nhanh trên đường chính, hướng thẳng về phía cửa thành, chính là Đoàn Hổ, phụng mệnh hắn tiến vào tìm Viên Phương hỏi một chút tình huống trước, nếu như tình huống phù hợp, lại để cho Viên Phương thông báo cho Thương Triều Tông biết, hắn đã trở về!

Chờ đợi một hồi, từ phía cửa thành, có một đám nhân mã ù ù phi nhanh ra, chạy thẳng đến chỗ này.

Đoàn nhân mã lớn chạy tới, được Đoàn Hổ dẫn tiến vào rừng núi, mấy chục tên tu sĩ thì bay lượn trên tán cây lướt tới.

Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, Viên Phương, Bạch Diêu, chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trường Lưu, chưởng môn Phù Vân tông Trịnh Cửu Tiêu, chưởng môn Linh Tú sơn Hạ Hoa, một đám người chạy tới dừng lại dưới chân đồi.

Nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đồi, bắt gặp Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng đưa lưng về phía này, dưới hoàng hôn chiếu rọi, cả người hắn như được bao phủ trong ánh hào quang mông lung.

Gặp lại bóng lưng quen thuộc, nhất là cái dáng đứng chống kiếm quen thuộc kia, đám người Thương Triều Tông rõ ràng có chút kích động.

Ngưu Hữu Đạo xoay người lại, nhìn nhìn đám người dưới chân đồi mỉm cười, nắng chiều chiếu nghiêng lên một bên mặt của hắn, làm nụ cười trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra thần bí và thận trọng.

‘Bịch bịch bịch’, một đám người cùng nhảy xuống ngựa, Thương Triều Tông càng là không kịp chờ đợi, xông thẳng lên trên đỉnh đồi, cảm xúc kích động không thôi.

Mặt Thương Thục Thanh đầy vẻ hưng phấn, trong đôi mắt sáng nhìn về phía người trên núi bắn ra vẻ kì lạ, cũng cùng Lam Nhược Đình chạy lên đỉnh đồi.

Viên Phương cũng bay lên, hạ xuống bên người Ngưu Hữu Đạo, chắp tay hí hửng gọi: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, đẩy đẩy bàn tay về phía mấy người dưới núi đang chạy lên, ra hiệu không cần lên đây, rồi nghiêng người nhẹ nhàng bay xuống dưới.

Chia tay lâu rồi không thấy, cuối cùng hắn cũng gặp lại huynh muội Thương thị.

“Gặp qua Vương gia, quận chúa, Lam tiên sinh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.

Thương Triều Tông vội vàng đưa hai tay ra đỡ, “Đạo gia, trở về sao không sớm cho người thông báo trước một tiếng, để bản vương tiếp đón được tốt hơn!”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Lý do an toàn, phòng tiểu nhân không phòng quân tử!”

Vừa nghe hai chữ ‘an toàn’, chuyến đi này có nguy hiểm, Thương Triều Tông cũng được biết một hai, chính vì vậy, có chút kích động không biết nói làm sao, đột nhiên hất vạt trường bào qua một bên, quỳ một chân xuống đất, “Đạo gia, xin nhận của Tiểu vương một bái!”

“Đừng làm vậy!” Ngưu Hữu Đạo vội vàng đỡ lấy hắn, nhìn về phía đám người đằng sau hắn, nhỏ giọng nói, “Nhiều người phức tạp, có lời gì để sau hẵng nói.”

“Được!” Thương Triều Tông khẽ gật đầu.

Đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh tràn đầy vẻ chờ mong, chuẩn bị nói gì đó, cơ mà Ngưu Hữu Đạo chỉ khẽ gật đầu cười với nàng một cái, rồi dời lực chú ý khỏi người nàng, khiến cho trong mắt Thương Thục Thanh có vẻ hơi thất lạc, sau đó ánh mắt nàng lại rơi vào trên người Hắc Mẫu Đơn, Lôi Tông Khang ở sau lưng Ngưu Hữu Đạo.

Hắc Mẫu Đơn với Lôi Tông Khang liếc nhìn nhau, đều thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Đạo gia ở chỗ Dung Bình quận vương lại có uy tín cao như vậy, có thể để một vị đường đường là Vương gia quỳ hành lễ!

Một màn này khiến hai người mơ hồ có chút hưng phấn, xem ra chỉ cần đi theo sát Đạo gia, đặt chân ở chỗ này là không vấn đề gì, có thể có tiền đồ nữa!

Đám Phí Trường Lưu đi tới, cùng Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào hỏi lẫn nhau xong, Hạ Hoa hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Sao lâu như vậy mới về tới?”

Ngưu Hữu Đạo: “Gặp phải chút chuyện nên bị chậm trễ.”

Mấy người hàn huyên, Bạch Diêu ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, mặt ngoài nhìn như không có việc gì, kì thực trong lòng lại vô cùng cảm khái, thằng này thật sự bất phàm, ngay cả chưởng môn sư tôn thế mà cũng bị hắn ‘giải quyết’, trong miệng cứ nhắc đến thường xuyên, cứ lải nhải ‘làm sao còn chưa trở về’ miết!

Kỳ thật chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại cũng đã đến, đã ở quận thành quận Thanh Sơn một đoạn thời gian rồi, đang chờ Ngưu Hữu Đạo trở về, dù sao, có một số chuyện, vẫn muốn tận mắt nhìn thấy kết quả mới an tâm, đây là đại sự hàng đầu của Thiên Ngọc môn, không thể qua loa được!

Nghe nói Ngưu Hữu Đạo trở về, hắn cũng rất muốn ra gặp, làm sao bởi vì nguyên nhân thân phận, hắn là đại biểu cho mặt mũi Thiên Ngọc môn, không tiện đích thân chạy tới, bằng không trông có vẻ như là đang hạ thấp thân phận, dù sao Thiên Ngọc môn không phải là hạng Lưu Tiên tông.

Thiên Ngọc môn cũng không chỉ có mỗi chưởng môn Bành Hựu Tại tới, cao tầng Thiên Ngọc môn thương nghị xong cũng tới đây không ít, đều muốn thấy tận mắt, làm sao chờ mãi không thấy Ngưu Hữu Đạo trở về, làm cho Thiên Ngọc môn bên này rất là sốt ruột, lo lắng Ngưu Hữu Đạo trên đường về phải chăng đã xảy ra chuyện rồi.

Thấy mọi người vừa gặp mặt liền nói mãi không xong, Lam Nhược Đình nói xen vào: “Chư vị, Đạo gia bôn ba đường dài mệt nhọc, có cái gì cần nói có thể về thành nghỉ ngơi rồi lại nói sau được không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta công khai lộ diện ở đây, triều đình Yến quốc cũng không chịu nỗi bị mất thể diện, có một số chuyện mọi người tự hiểu trong lòng là được, thật vất vả mới ổn định được thế cục, tạm thời không cần xé rách mặt mũi lẫn nhau.”
Cái này dễ xử lý, Thương Triều Tông ra lệnh một tiếng, lập tức có người về thành đánh một cỗ xe ngựa cỡ lớn tới.

Xe ngựa vừa đến, Ngưu Hữu Đạo chui vào trong xe, cả đoàn nhân mã về lại thành.

Địa điểm dừng chân là ngay tại bên trong một cái viện ở phía sau thủ phủ quận thành, chỗ đó vốn là của một nhà phú thương, trước khi quận Thanh Sơn đổi chủ, phú thương đã mang hết gia quyến rời đi, cái viện này trở thành vô chủ. Viện cách thủ phủ quận thành một con đường, nhận được tin tức Thiên Ngọc môn gửi đến, biết Ngưu Hữu Đạo có thể sẽ trở về, tăng thêm đám người Bành Hựu Tại quang lâm, liền phong tỏa con đường lại luôn, cũng tạo lối đi thông giữa tòa viện với phủ thành.

Bên này vừa vào còn chưa kịp ngồi, Thiên Ngọc môn đã sai người tới, nói là Bành Hựu Tại muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, trước mắt bao người mời Ngưu Hữu Đạo đi mất.

Đi tới một cái viện ở phía sau, Ngưu Hữu Đạo gặp một đám cao tầng Thiên Ngọc môn tự nhiên là không thiếu màn chào hỏi.

Hàn huyên xong xuôi, đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ tọa trong phòng khách, Bành Hựu Tại trầm giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị khi nào thì bắt đầu cất rượu?”

“Từng bước từng bước một, vội cũng không được, tối thiểu trước tiên phải chọn cho được sân bãi tốt, nguyên liệu dụng cụ cũng phải đặt mua về nữa.” Ngưu Hữu Đạo khuyên mấy người yên tâm, chớ có gấp, rồi tiếp tục hỏi ngược lại: “Ta làm sao nghe nói đại quyền ‘quân chính*’ của hai quận còn chưa có thống nhất nữa?” (*quân đội và chính quyền cai quản)

Bành Hựu Tại: “Ngươi nắm chắc thời gian xử lý chuyện cất rượu cho xong đi, chỉ cần thấy được thành quả, phía quận Quảng Nghĩa bên kia sẽ không có vấn đề gì.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, cũng có thể lý giải, vạn nhất tước đoạt quyền lực Phượng Lăng Ba xong, bên này lại làm không xong, vậy không tiện bàn giao với Phượng Lăng Ba.

Một tên trưởng lão Thiên Ngọc môn lần đầu gặp mặt, hỏi: “Một năm chỉ sản xuất 1 vạn vò, còn là vò nhỏ như vậy, có phải là quá ít rồi không, có thể tăng số lượng lên một chút được không?”

Câu chuyện ‘lòng tham không đáy’ ở đâu cũng có thể gặp, cũng không phải Ngưu Hữu Đạo không thể thỏa mãn bọn hắn, mấu chốt là sản xuất cái thứ này quá hao lương thực, về lâu dài nếu cứ sản xuất như vậy, đối với bách tính còn thiếu thốn lương thực để ăn mà nói, đích thực là một trận tai họa, cho nên hắn mới bắt hạn chế số lượng sản xuất ở mức 1 vạn vò.

“Có thể kiếm được nhiều hơn không lý nào ta không muốn, chỉ là, với điều kiện hiện có thì cũng chỉ có thể làm được như vậy.” Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, nói tiếp: “Lại làm thêm lượng lớn nữa thì cũng không có lợi nhiều, số lượng quá lớn, bán giá cao như vậy là không phù hợp, coi như có thể bán được giá cao đi nữa, lợi ích quá lớn, chẳng lẽ Thiên Ngọc môn không sợ người khác thèm đỏ mắt mà gây phiền phức? Cho dù là 1 vạn vò này, ta nghĩ ta cũng muốn khuyên chư vị một câu, đối ngoại tốt nhất đừng có rêu rao là có 1 vạn vò, về phần làm như thế nào nói cho kín kẽ, Thiên Ngọc môn có thể từ từ mà suy nghĩ cho kỹ.”

Đám người trầm mặc, Bành Hựu Tại nói: “Cái này không cần ngươi quan tâm, ngươi quản tốt phần việc của ngươi là được.”

Bên này đàm luận chuyện rượu xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo cáo từ, vừa về tới đình viện được chuẩn bị cho hắn, Phí Trường Lưu lại mời Ngưu Hữu Đạo đến một bên đi nói chuyện.

“Có thể rút đệ tự Lưu Tiên tông ta đang ở tại Băng Tuyết các về được chưa?”

Vốn là mang đến Băng Tuyết các để chặn giết Ngưu Hữu Đạo, bây giờ dưới yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo, đại bộ phận lại được âm thầm bố trí lưu lại tại Băng Tuyết các.

“Tạm thời chưa rút về, tiếp tục nhìn chằm chằm cho ta!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trực tiếp đổi chủ đề, “Không biết phần ‘công trạng ra mắt’ ta muốn đã chuẩn bị thế nào rồi?”

Chưởng môn ba phái mỗi người quay sang đệ tử trong môn của mình phất tay ra hiệu một cái.

Rất nhanh, mười ba cái hộp gỗ được bưng tới, được bày ra trên bồn hoa.

Phí Trường Lưu tự mình lật mở một cái hộp gỗ, bên trong chính là đầu của Tống Cửu Minh đã được nhúng vào nước vôi, “Ngoại trừ tên Tống Thư ngươi chỉ định ra, tính cả Tống Cửu Minh cùng với quản gia Lưu Lộc, Tống gia trên dưới mười ba cái đầu người đều ở đây, xin mời tự mình nghiệm chứng!”

“Xử lý hết luôn đi.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng, không muốn tới xem xét, cũng không cần thiết đi kiểm tra.

Hắn cũng không nhận biết đám Tống Cửu Minh, là thật hay là giả, chút nữa hỏi lại Thương Triều Tông bên này có nhận được tin tức của Trần Quy Thạc không liền biết, không cần phải làm điều thừa thãi, sắp tối rồi còn đi ‘ngắm’ nhiều đầu người như vậy cũng không phải là chuyện gì hay lắm.

Bất quá thật sự đã trút bỏ được cõi lòng lo lắng lâu nay, họa lớn Tống gia rốt cục đã bị diệt trừ, về phần tên ‘cá lọt lưới’ Tống Thư kia, không có lực ảnh hưởng của Tống gia, hắn căn bản không để ý, trước mắt, dưới tình huống bình thường Tống Thư có muốn tiếp cận hắn cũng đã quá sức, muốn giải quyết hắn cũng chỉ là chuyện một câu nói, không đáng để lo.

Ngưu Hữu Đạo ứng phó một đám này xong, mới đến phiên đám Thương Triều Tông, cả đám ngồi xuống từ từ trò chuyện.

Bên ngoài có nha hoàn bưng trà đến, Hắc Mẫu Đơn chủ động tiến lên tiếp lấy, đặt ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo, sau đó cũng đi ra sau lưng Ngưu Hữu Đạo đứng cùng một chỗ với Viên Cương, Viên Phương.

Đoàn Hổ với Lôi Tông Khang không có vào, đứng bên ngoài canh gác, chính vì vậy, cô nàng Hắc Mẫu Đơn đột ngột xuất hiện này, lần nữa để cho Thương Thục Thanh chú ý.

Cũng chính là bởi vì hấp dẫn sự chú ý của nàng, Thương Thục Thanh mới quan sát được, thái độ của Hắc Mẫu Đơn đối với Đạo gia tựa hồ có chút không bình thường, nhất là ánh mắt lúc nhìn về phía Đạo gia.

Sau một vài ý nghĩ lóe lên trong đầu, Thương Thục Thanh cho rằng có thể là mình đã nghĩ quá rồi, tuổi tác của hai người rõ ràng có khoảng cách.

Đi tới đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, trong lúc vô tình, Hắc Mẫu Đơn đối mắt với Thương Thục Thanh.

Thương Thục Thanh mỉm cười, rồi dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn xuống chén trà trên tay mình.

Đối với vị quận chúa khuôn mặt xấu xí này, Hắc Mẫu Đơn cũng tò mò, từ lúc gặp mặt liền hấp dẫn sự chú ý của nàng, nàng cũng đã nhận ra, ánh mắt của vị quận chúa xấu xí này nhìn Đạo gia, hình như cũng rất không bình thường.

Giữa nữ nhân với nữ nhân có sự đồng cảm, sự đồng cảm này đôi khi không phải là chuyện gì tốt.

Sau khi dâng trà lên xong, Ngưu Hữu Đạo cầm chén trà lên mời, “Còn chưa có chúc mừng Vương gia chiếm được quận Thanh Sơn, xin chúc mừng!”

Thương Triều Tông đáp lễ, lắc đầu cảm khái, hết thảy đều không biết nói thế nào, cảm giác nói cái gì đó cảm tạ đều là quá coi nhẹ.

Đặt chén trà xuống, Ngưu Hữu Đạo vừa cười vừa nói: “Nếu chưởng môn mấy phái kia đều đã tới, chắc hẳn bọn hắn đã nói hết cho Vương gia biết rồi. Nhớ lúc trước ta có nói qua với Vương gia rằng, chỉ cần Vương gia chiếm được quận Thanh Sơn, ta liền sẽ tặng cho Vương gia một phần ‘hậu lễ’, không biết phần ‘hậu lễ’ này Vương gia có thích hay không?”