Đạo Quân (bản edit)

Chương 204: Tay chân vụng về




Edit: Luna Huang

Coi như hắn không hỏi, Thương Thục Thanh cũng chuẩn bị giải thích rõ ràng, nếu đã hỏi tới, ngược lại giảm bớt phải quanh co lòng vòng, gật đầu nói: “Túng thiếu hay không cần phải xem coi thế nào, nhưng những chồ cần dùng tiền gấp đích xác có rất nhiều, an quân chăm dân, củng cố tuyển mộ trai tráng, khắp nơi đều cần dùng tiền.”

Ngưu Hữu Đạo trêu chọc nói: “Chẳng lẽ không có làm giống như đợt ở huyện Thương Lư bên kia, ‘cướp phú tế bần’ thêm lần nữa? Cả cái quận Thanh Sơn thế nhưng to hơn huyện Thương Lư rất nhiều a.”

Hắn nhắc tới chuyện lúc mới tới đặt chân huyện Thương Lư, Thương Triều Tông lập tức đi tịch thu gần hết nhà phú hộ trong huyện, cấp tốc thu gom được một khoản tiền tài.

Thương Thục Thanh lắc đầu: “Cũng không phải là không có ý đó, nhưng mà trước khác nay khác, lúc trước có thể đắc thủ, là bởi vì những phú hộ ở huyện Thương Lư bên kia không có bất kỳ phòng bị gì, không biết ca ca đột nhiên xuất thủ. Khác với tình huống lúc đại chiến ở quận Thanh Sơn, phú hộ nơi đây có dư thời gian chuẩn bị, đã sớm bỏ chạy, cái gì có thể mang đi đều đã mang đi hết, chỉ còn một chút tài sản không thể mang đi, thí dụ như cái trạch viện Đạo gia đang ở này, cho nên nếu có làm cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền tài cả!”

“Về phần bách tính bên này, ca ca đã hạ lệnh thu thuế một lần, đã thỏa mãn nhu cầu cần dùng, nếu không có lần trưng thu kia, chỉ sợ ngay cả 1 vạn kim tệ này cũng không xuất ra nổi. Ca ca mới cai quản quận Thanh Sơn, bách tính đang còn bất an, đang còn ngờ vực xem xét, vừa mới thu thuế qua không lâu, nếu giờ lại thu một lần nữa, sợ là sẽ mất hết lòng dân, một khi bách tính sợ hãi thoát đi, hoặc là cùng nhân mã triều đình ‘nội ứng ngoại hợp’ mà nói, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, có thể hiểu được, Thiên Ngọc môn nâng đỡ bên này chính là vì muốn chiếm lấy lợi ích, đã bỏ công sức ra chiếm địa bàn cho ngươi, ngươi còn bắt Thiên Ngọc môn chu cấp thêm số tiền lớn nữa là không thể nào, người ta để cho ngươi cai quản một phương, là muốn có tiền thu vào, không phải móc tiền túi đưa ra ngoài.

Thiên Ngọc môn biết bên này khó khăn, tạm thời không đòi tiền ngươi đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn móc tiền túi của người ta nữa sao?

Vẫn chưa tới thời điểm chi tiêu không nổi, ngươi lại không nghĩ cách, Thiên Ngọc môn cần ngươi cai quản một phương để làm gì?

Mà Phượng Lăng Ba bên kia cũng không đạt được lợi ích gì từ quận Thanh Sơn, ngược lại còn phải ‘cúng’ thêm một số lượng lớn nhân mã và vật tư vào đó, đã không cao hứng rồi, Phượng Lăng Ba đâu còn muốn chu cấp thêm cho bên này nữa.

Đây cũng là sơ sót của mình! Ngưu Hữu Đạo yên lặng một chút, đưa tay nhấn lên tờ kim phiếu trên bàn trà, từ từ đẩy trả lại cho Thương Thục Thanh.

Đây rõ ràng là có ý không nhận, Thương Thục Thanh cẩn thận hỏi, “Đạo gia chê hơi ít sao?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nếu cái này là để cung phụng cho ta mà nói, vậy chút tiền này đích thật là hơi ít chút, ta cũng không biết làm sao chia cho mọi người.” Vừa nói vừa nghiêng mặt qua đám Viên Cương.

Bị người ta chê thẳng mặt, đích xác là không xuống đài được.

Nháy mắt vẻ mặt xấu xí của Thương Thục Thanh tràn đầy xấu hổ, tư vị trong túi rỗng tuếch đúng là không dễ chịu, giọng nói mang theo chút cầu khẩn: “Đạo gia có đại ân với huynh muội chúng ta, không có Đạo gia liền không có huynh muội chúng ta ngày nay, chúng ta cũng biết chút tiền ấy là không đáng. Nhưng mà trước mắt, bên này thật sự rất khốn khó, chờ quận Thanh Sơn chậm rãi khôi phục nguyên khí, sẽ cung phụng thêm cho Đạo gia đầy đủ, trước mắt...”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang: “Quận chúa hiểu lầm, ý của ta là, quận chúa không khỏi coi thường Ngưu mỗ, ta không thiếu chút tiền tiêu ấy.”

Nói xong quay đầu qua vẫy Viên Cương, “Lấy 20 vạn cấp cho Vương gia tạm dùng trước đi.”

Viên Cương tỉnh bơ rút một xấp kim phiếu ra, đếm 20 tấm, dưới vẻ mặt đơ ra như phỗng của Thương Thục Thanh, đặt 20 tấm kim phiếu trị giá 1 vạn ở trước mặt nàng, sau đó lui về lại.

Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn xấp kim phiếu kia, lại ngẩng đầu lên nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu nói: “20 vạn kim tệ, quận chúa cầm lấy đi, thay ta chuyển giao cho Vương gia dùng tạm.”

Với hắn mà nói, hắn không có khả năng để cho thế lực khác một mực chủ đạo Thương Triều Tông bên này, như vậy không có lợi cho sự an toàn của hắn. Hắn hao hết tâm tư đi trợ giúp, nâng đỡ Thương Triều Tông, không chỉ vì huynh muội Thương thị, cũng là vì sự an toàn ở hiện tại, sau này với tương lai, muốn cho những người đi theo hắn kia, cho những người bán mạng cho hắn một cái công đạo.

Cho nên, sớm muộn gì hắn cũng phải tranh đoạt quyền chủ đạo Thương Triều Tông bên này với Thiên Ngọc môn, chỉ bất quá hiện tại vẫn là chưa tới thời điểm mà thôi, nếu Thiên Ngọc môn bên kia không chịu xuất thủ tiếp tế, vậy hắn liền không khách khí.

Thương Thục Thanh chớp mắt có loại cảm giác bị người nhục nhã ngay tại trước mặt mọi người, lấy 1 vạn kim tệ cho người ta, người ta không cần, ngược lại rút 20 vạn ra tạm ứng cho bên này.

Cái kết này là nàng thật không ngờ tới, để nàng làm sao chịu nổi!

Khuôn mặt đã đỏ ửng lên, đã xấu lại càng thêm xấu, đứng dậy, răng ngà cắn cắn môi.

Không đợi nàng nói cái gì, Ngưu Hữu Đạo có vẻ như đã biết được tâm tư của nàng, khoát tay nói: “Quận chúa không nên hiểu lầm, tiền này chỉ là tạm cấp cho Vương gia, không phải cho không, về sau có điều kiện thì trả lại ta.”

Tình hình tài chính quận Thanh Sơn rất thiếu thốn, đi mượn cũng không mượn được, bây giờ có người nguyện ý cho vay không có kèm theo bất kỳ điều kiện gì, tỏ vẻ ta đây không cần sao?

Mặc dù Thương Thục Thanh rất là không muốn, thế nhưng đối mặt hiện thực, khó mà cự tuyệt.

Cuối cùng đầy ngượng ngùng xấu hổ nhận lấy.

Lúc nàng trở lại trước cửa thủ phủ quận thành, lập tức có người dẫn nàng tới thư phòng của Vương gia, Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đang ngồi trong thư phòng đợi nàng.

Vừa thấy mặt, thấy sắc mặt Thương Thục Thanh không đúng lắm, Thương Triều Tông lập tức hỏi: “Thanh nhi, thế nào rồi?”

Thương Thục Thanh lấy tờ kim phiếu 1 vạn trong tay áo ra, đặt ở trên bàn sách.

Lam Nhược Đình với Thương Triều Tông quay mặt nhìn nhau, Thương Triều Tông thử hỏi: “Hắn chê ít không thu?”

Thương Thục Thanh lại lấy từ trong tay áo ra một xấp kim phiếu, để lên bàn.

Lam Nhược Đình với Thương Triều Tông sửng sốt, Lam Nhược Đình cầm kim phiếu lên đếm, ngạc nhiên nói: “20 vạn? Quận chúa, cái này là sao?”

“Đạo gia được biết bên này tài chính eo hẹp, tạm cho chúng ta mượn 20 vạn kim phiếu...”
Thương Thục Thanh đem tình huống đại khái kể lại xong, trong thư phòng lâm vào tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, Thương Triều Tông thì thầm, “Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Lam Nhược Đình: “Trước đó Thiên Ngọc môn có hỏi chúng ta, hỏi có biết chuyện hắn cướp sạch cửa hàng của ba nhà Lưu Tiên tông, Phù Vân tông với Linh Tú sơn ở thành Trích Tinh hay không, tiền này sợ là có liên quan đến sự kiện đó. Chỉ là ba phái giờ lại chạy tới đầu nhập vào, tình huống ân ân oán oán này chúng ta không biết được, cũng không biết Đạo gia là làm sao làm được.”

Thương Triều Tông hơi trầm mặc, chợt ngửa mặt lên trời than thở, “Người ta tựa hồ cái gì cũng không thiếu, bản vương còn có thể cho người ta được cái gì đây?”

Lam Nhược Đình với Thương Thục Thanh cũng trầm mặc, đều lý giải tâm tình ‘muốn thưởng cũng không thể thưởng’ của hắn, những người khác là luôn hướng bên này đòi hỏi, còn Đạo gia lại một mực cho đi, có thể nói là từ đầu đến cuối đều chưa từng chiếm bất cứ lợi ích gì từ bọn hắn...

Sáng sớm ngày kế tiếp, Viên Cương đang dùng hai tay đu trên một thanh xà đơn, cũng đã treo rất lâu rồi, hắn đang tập luyện lực nắm tay.

Mấy tên hòa thượng Nam Sơn tự thì đang quét dọn trong đình viện, tiếng quét rác ‘xào xạc’.

Trước kia đã như vậy rồi, hiện tại chỉ là khôi phục như bình thường mà thôi.

Phần lớn những sinh hoạt cơ bản thường ngày của Ngưu Hữu Đạo đều là do đám hòa thượng này lo liệu, từ thử độc ẩm thực hằng ngày, đến giặt giũ y phục, cả vệ sinh chỗ ở của mọi người, mỗi một khâu đều là do đám hòa thượng Nam Sơn tự này quản lý.

Đây cũng là ý tứ Viên Cương, sinh hoạt thường ngày của Ngưu Hữu Đạo bên này, tại mỗi khâu, Viên Cương đều định ra trình tự kỹ càng, căn dặn đám hòa thượng này phải chấp hành nghiêm ngặt, không để cho người bên ngoài nhúng tay vào, chủ yếu vẫn là vì an toàn của Ngưu Hữu Đạo, không thể để cho người mang ý đồ xấu có cơ hội hạ thủ.

Trong ánh nắng ban mai an lành, Hắc Mẫu Đơn từ trong âm thanh quét rác đi tới, đi đến cửa phòng Ngưu Hữu Đạo gõ một cái, sau khi được cho phép thì đẩy cửa đi vào.

Chỉ chốc lát sau, Hắc Mẫu Đơn lại từ bên trong gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, mở mấy cái cửa sổ ra.

Viên Cương đang treo người trên xà đơn nghiêng đầu nhìn lại, từ ngoài cửa sổ nhìn vào thấy Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trước bàn trang điểm, Hắc Mẫu Đơn thì đang bắt đầu chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo.

Mà đúng lúc này, Thương Thục Thanh cũng đi tới, mỉm cười gật đầu chào với đám hòa thượng tạm dừng tay hành lễ, cũng gật đầu thăm hỏi Viên Cương đang treo người trên xà đơn.

Khoảnh khắc sau đó, nàng nhìn thấy trong cửa sổ Hắc Mẫu Đơn đang còn chải tóc cho Ngưu Hữu Đạo, Thương Thục Thanh bỗng dừng bước chân, ngẩn người nhìn.

Nàng đến đây tự nhiên là muốn giống như trước, trước kia luôn là do nàng chải tóc cho Ngưu Hữu Đạo, bây giờ Ngưu Hữu Đạo trở về, nàng muốn tiếp tục làm điều đó.

Trước khi đến, nàng cũng đã do dự một hồi, dù sao bên người Đạo gia, đã có một vị Hắc Mẫu Đơn có quan hệ ‘ấy’ rồi, xoắn xuýt một hồi lâu mới đi tới, nhìn thấy kết quả để cho nàng lẳng lặng cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán nản, phát hiện mình quả nhiên làm việc dư thừa, cũng rất là lúng túng, nàng không biết là nên quay về, hay là tiếp tục đi tới mới tốt.

Vốn dĩ nàng cho là mình đã tự biết tự hiểu, vốn tưởng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, phát hiện trong lòng vẫn cứ cảm giác khó chịu.

“Hey!” Đang treo người trên xà đơn, đột nhiên Viên Cương lấy hơi hô to, rồi làm động người tung người trên xà đơn.

Đang ngồi nhắm mắt trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo mở mắt nhìn ra, Hắc Mẫu Đơn đang cẩn thận chải tóc cho hắn cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người nhìn thấy động tác của Viên Cương, đồng thời cũng nhìn thấy Thương Thục Thanh lẳng lặng đứng trong đình viện.

Mắt Ngưu Hữu Đạo đầy thâm ý liếc nhìn Viên Cương đang nhảy xuống xà đơn bước nhanh rời đi, hơi nghiêng đầu qua nói: “Đi mời quận chúa đến đây đi.”

Hắc Mẫu Đơn liền buông tay, để cái lược xuống, đi ra ngoài, rất nhanh mời Thương Thục Thanh tiến vào.

“Quận chúa có việc gì sao?” Ngưu Hữu Đạo cười hỏi.

Thương Thục Thanh dịu dàng nói: “Tới xem thử Đạo gia ở chỗ mới có quen hay không.”

Ngưu Hữu Đạo ‘A’ một tiếng, “Ta còn tưởng là quận chúa đến đây chải đầu cho ta ý chứ.”

Thương Thục Thanh liếc nhìn Hắc Mẫu Đơn, “Có Mẫu Đơn tỷ tỷ làm hộ rồi, không đến phiên Thanh nhi tay chân vụng về.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nàng ta á? Nàng ta mới là tay chân vụng về, không bằng ngươi.”

Hắc Mẫu Đơn lườm hắn, thầm mắng hắn vô lương tâm, lão nương hầu hạ ngươi đã lâu như vậy, chỉ đổi lấy một câu ‘tay chân vụng về’ sao?

“Ngươi đi chuẩn bị nước rửa mặt đi.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua nói với Hắc Mẫu Đơn.

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, an tĩnh, đầu còn chưa được chải xong Ngưu Hữu Đạo lại từ từ nhắm hai mắt lại.

Không biết nên đi hay là nên ở lại, Thương Thục Thanh cắn cắn đôi môi anh đào, sau đó bèn nhẹ nhàng đi tới trước bàn trang điểm, cầm lược lên đi tới đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, cẩn thận nghiêm túc chải vuốt.

Không cần nhìn xem là ai, cảm giác dễ chịu quen thuộc, Ngưu Hữu Đạo dù đang nhắm mắt cũng có thể biết đó chính là Thương Thục Thanh, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với Hắc Mẫu Đơn làm, đó chính là mỗi một sợi tóc đều có thể cảm nhận được sự ôn nhu và cẩn thận, cây lược nhẹ nhàng chải xuôi theo mái tóc, cảm giác thật là thoải mái dễ chịu.

Lúc Hắc Mẫu Đơn mà chải ý, nàng ta đôi khi có thể dùng cây lược cứng rắn kéo vài cọng tóc của ngươi xuống, Thương Thục Thanh thì sẽ không xuất hiện loại tình huống đó, sẽ chỉ làm cho ngươi cảm thấy, chải đầu cũng là một loại hưởng thụ.