Đạo Quân (bản edit)

Chương 209: Phong Lâm Hỏa Sơn




Edit: Luna Huang

Một câu ‘mọi chuyện đã định’, khiến Bành Ngọc Lan chán nản quỳ ngồi trên mặt đất, trong lòng tràn đầy bi thương.

Đối với tâm tình của Phượng Lăng Ba, nàng cũng bị cảm động lây, nội tâm nàng cũng bi phẫn.

Lúc trước quận Quảng Nghĩa ủng binh tự lập, là ai cầm cái đầu đi mạo hiểm?

Lúc đại quân triều đình chinh phạt, là con cái của ai ra chiến trường chém giết đẫm máu, liều mạng chống cự?

Thật vất vả mới có hôm nay, Thiên Ngọc môn một câu ‘năng lực khai thác không bằng Thương Triều Tông’ liền xong rồi!

“Dẫn sói vào nhà... Nuôi hổ gây họa...” Bành Ngọc Lan ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm, hình tượng quý phụ hoàn toàn mất hết.

Bành Hựu Tại có thể hiểu được tâm tình của nữ nhi, thở dài nói: “Dẫn sói vào nhà cũng tốt, nuôi hổ gây họa cũng được, xét từ một cái góc độ khác mà nói, không phải là đã chứng minh năng lực của Thương Triều Tông sao? Thiên hạ có bao nhiêu người có thể có được bản lãnh này? Cùng đặt chung một chỗ so sánh với Lăng Ba là khác biệt rất rõ ràng, nhiều năm như vậy, Lăng Ba một mực quanh quẩn ở quận Quảng Nghĩa, mà Thương Triều Tông mới đến huyện Thương Lư được bao lâu, chỉ một phát liền cầm xuống quận Thanh Sơn, khí phách, lòng dạ của nó quả là không phụ uy danh của cha nó Ninh Vương Thương Kiến Bá!”

Bành Ngọc Lan bi phẫn lắc đầu nói: “Lăng Ba gìn giữ cái đã có cũng là vì tích trữ thực lực, thật vất vả để dành được vốn liếng, còn chưa kịp dùng, thành ‘đồ cưới’ cho người khác cũng không nói, các ngươi ngược lại nói Lăng Ba không đủ năng lực! Những năm này không có Lăng Ba dốc hết tâm huyết cho quận Quảng Nghĩa, hắn đào đâu ra tài lực, đào đâu ra binh lực để đi chiếm đoạt quận Thanh Sơn đây? Chính mình trồng cây đào, trái chín, lại bị người khác hái được, ngược lại lại bị bêu danh vô năng, thiên hạ có cái đạo lý đó sao?”

“Người khác nào?” Bành Hựu Tại cúi người, duỗi hai tay ra tự mình đỡ nữ nhi đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt nữ nhi, “Không có người khác, Thương Triều Tông cũng không phải là người khác, là con rể của con, là nửa đứa con trai con, cùng con, cùng cha, đều là người một nhà.”

Bành Ngọc Lan cất tiếng đau buồn nói: “Cha, lời này của ngài để Nhược Nghĩa với Nhược Tiết làm sao chịu nổi? Trăm phương ngàn kế cướp đoạt gia nghiệp nhà nhạc phụ, có loại người một nhà như này sao?”

Trong nội tâm nàng rất khổ sở, người một nhà cũng phải nhìn xem ở tình huống gì, có một số việc thủy chung là ‘*thân sơ hữu biệt’, Phượng gia vất vả cực nhọc đánh hạ gia nghiệp, tương lai tự nhiên là muốn truyền cho nhi tử của mình, bây giờ thì tốt rồi, gia nghiệp nhi tử mình liều mạng đánh hạ, phải chắp tay tặng cho người khác không nói, còn phải cúi đầu xưng thần. (*người ngoài có khác biệt với ruột thịt)

Bành Hựu Tại: “Nếu theo cái thuyết pháp này của con, Thương Triều Tông là hoàng tộc Đại Yến, nó có phải hay không nên cho rằng chúng ta là đoạt gia nghiệp Thương gia Yến quốc của nó, sổ sách này tính toán rõ ràng sao? Ngọc Lan, có một số việc là không có đúng sai, tất cả đều muốn hướng về phía trước, tương lai sẽ tốt hơn.”

Bành Ngọc Lan: “Tương lai? Ngay cả trước mắt đều không đoái hoài đến, việc tương lai ai còn nói rõ ràng?”

Nàng rất rõ ràng, hiện tại rớt lại phía sau một bước, tương lai cho dù có tốt, đoán chừng nhi tử của nàng cũng sẽ một mực bị Thương Triều Tông đè đầu, điều này khiến nàng khó mà chấp nhận.

Bành Hựu Tại hơi trầm mặc, biết việc này hiện tại có giải thích thế nào đi nữa, cũng khó để nữ nhi từ bỏ, đổi lại là ai cũng khó mà tiếp nhận nổi chuyện này.

Bất quá nói đi thì nói lại, chính bởi vì là nữ nhi, con rể của hắn, hắn mới có kiên nhẫn đi từ từ giải thích, đổi thành người khác, sợ là không có điều này.

Khuyên bảo không được, hắn cũng liền không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại nhắc nhở: “Trước khi cha đến, Lam Nhược Đình có tới tìm cha nhắc chuyện của Nhược Nam, nghe nói Nhược Nam tức giận chạy về lại nhà mẹ đẻ, vẫn chưa trở về, có khuyên cũng không quay về, hi vọng cha có thể nói vài câu. Ngọc Lan, tình huống trước mắt, quyền chủ đạo hai quận sắp sửa giao cho Thương Triều Tông, nếu con thật sự muốn tốt cho Nhược Tiết với Nhược Nghĩa, thì mau chóng khuyên Nhược Nam quay về đi.”

“Nam nhân có một số sự tình là không nói rõ ràng được, thật muốn bị những nữ nhân khác thừa cơ vắng nhà chui vào, lấy mất nốt vị trí Nhược Nam rồi, vậy giữa các con với Thương Triều Tông xem như thật sự là người ngoài. Một khi Thương Triều Tông có tư cách, quyền nói chuyện lại càng lớn thêm, Thiên Ngọc môn cũng không thể tiếp tục đối đãi với nó như với một tiểu nhân vật nữa, Nhược Nam thân là thê tử của hắn, lại không muốn ở cùng với hắn, Thương Triều Tông mà muốn cưới người khác, Thiên Ngọc môn cũng không nói được gì, không có lý do gì bắt người ta ở góa ‘thủ tiết’, việc này tự con cân nhắc cho kỹ đi...”

Mà ngay lúc người Thiên Ngọc môn đến quận Quảng Nghĩa can thiệp, thì đồng thời có mấy chàng trai trẻ tuổi rời khỏi thôn Tiểu Miếu, được thân vệ Thương Triều Tông dẫn dắt, phóng ngựa băng qua quận Quảng Nghĩa.

Cả nhóm, một đường ‘màn trời chiếu đất’, rốt cục cũng chạy tới sơn cốc bên ngoài quận thành quận Thanh Sơn.

Cả nhóm nhảy xuống ngựa, đứng ngay tại chỗ chờ đợi, chờ người đi thông báo, mấy chàng trai cường tráng thỉnh thoảng nhìn đông lại nhìn tây, mặc dù vẻ mặt đầy phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại đầy hiếu kỳ.

Không bao lâu, Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương cùng tới.

Đổi lại là người bình thường, Ngưu Hữu Đạo chưa chắc sẽ đích thân ra nghênh đón.

Mặc dù mấy đứa này cũng là như vậy, nhưng cũng chịu, dù sao là đồng hương cùng thôn a.

Có chút bộ dáng không bày ra là không được, có ít người là không thể làm tổn thương.

“Cương Tử ca, Đạo ca nhi!”

Mấy chàng trai trẻ nhìn thấy hai người, thì hưng phấn vung tay hô to, cũng mặc kệ có thủ vệ hay không thủ vệ, hò reo vọt về phía hai người.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho thủ vệ không cần ngăn cản.

Ngưu Hữu Đạo còn tốt, làm bọn hắn có chút cảm giác có khoảng cách, còn đối với Viên Cương thì bọn hắn liền không khách khí, vọt thẳng tới bế Viên Cương lên.

Ôm ôm ấp ấp một cái tựa hồ vẫn khó bày tỏ hết sự hưng phấn của bọn hắn, bèn tung Viên Cương bay lên trên trời, rồi tiếp lấy, lại tung lên.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc, ngạc nhiên về mối quan hệ của những người này với Viên Cương, cũng ngạc nhiên vì cái bản mặt lạnh như môn thần của Viên Cương thế mà khẽ mỉm cười.

Sau khi được để xuống, Viên Cương hỏi: “Làm sao chỉ có bốn người các ngươi, còn hai tên nữa đâu?”

Đại Oản cười hắc hắc nói: “Đại Hắc Tử vừa cưới vợ, thành thân chưa được mấy ngày, không nỡ rời bỏ thê tử. Mộc Đầu cũng cưới vợ, cha mạ* hắn mỗi ngày đều bắt hắn nối dõi tông đường ý, nên cũng không tới được.” (*mẹ)

Viên Cương hơi lặng yên chút, nếu không muốn đến, hắn cũng không thể miễn cưỡng.
Nơi này đang còn náo nhiệt, thì có một đội nhân mã chạy đến, Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình chạy tới.

Nghe được người phía dưới bẩm báo, nói người thôn Tiểu Miếu Viên Cương điểm danh muốn đã đến, hiện tại Lam Nhược Đình đối với người trong thôn đó tràn đầy hiếu kỳ, nhịn không được muốn chạy đến xem sao, Thương Triều Tông cũng có ý đó nên cùng đến xem.

“Vương gia, Lam tiên sinh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay khách khí chào hỏi.

Mấy chàng trai trẻ này lúc trước cũng đã gặp Thương Triều Tông rồi, nhìn thấy đại nhân vật tới, biết Vương gia là cái gì, nên đều yên tĩnh lại.

Bọn hắn cũng không hiểu cái gì là cấp bậc lễ nghĩa, có chút thấp thỏm đứng bên cạnh Viên Cương, không dám nói câu nào, giống như Viên Cương vậy không có hành lễ.

“Nghe nói là đồng hương của Đạo gia tới, nên tới nhìn thử xem.” Thương Triều Tông cười nói, ánh mắt đã nhìn chằm chằm về phía mấy người.

“Hương dân thôn dã không hiểu lễ nghĩa, Vương gia đừng nên chê trách.” Ngưu Hữu Đạo giúp mấy chàng trai trẻ bồi cái không phải trước.

Mắt Lam Nhược Đình đã sớm nhìn chằm chằm về phía mấy người, hơi nhìn kỹ một chút, đã phát hiện mấy người này không giống xưa lắm.

Giống như đã từng quen mắt, cũng đều là mấy đứa bé nhìn thấy ở ngoài thôn lúc trước, nhưng so với lúc trước, mấy chàng trai trẻ này rõ ràng đều có chút biến hóa, hình thể cao to lực lưỡng gần giống như Viên Cương, từng tên tráng kiện, tinh khí thần sung mãn, không phải binh sĩ phổ thông có thể sánh bằng.

Lam Nhược Đình với Thương Triều Tông vô ý thức quay lại nhìn nhau, thầm nói trong lòng, xem ra, trong mấy đứa này, tùy tiện kéo một đứa ra chiến trường cũng đều là mãnh sĩ cả, xem ra thôn Tiểu Miếu kia đúng thật là không đơn giản, đặc biệt cứ tạo ra toàn nhân tài.

Kỳ thật Ngưu Hữu Đạo cũng chú ý tới biến hóa của mấy đứa này, hơi chút thâm ý liếc Viên Cương một chút.

Vương gia tới, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là phải bồi một chút, Viên Cương thì dẫn mấy đứa phong trần mệt mỏi này đi tắm rửa.

Chờ đến khi tiễn Thương Triều Tông đi rồi, Ngưu Hữu Đạo mới leo lên đứng trên một vách núi, đứng một mình trên vách núi chờ đợi.

Không bao lâu sau, Viên Cương đi tới, không đợi hắn mở miệng, đang đưa lưng về phía hắn Ngưu Hữu Đạo đã hỏi trước: “Ngươi truyền môn ngạnh khí công của ngươi cho bọn hắn tu luyện?”

Viên Cương lặng yên một hồi, đã biết hắn lo lắng cái gì, nói thật, lúc trước hắn cũng không nghĩ tới môn ngạnh khí công hắn tu luyện này, lại có thể có nhiều hiệu quả khác thường như vậy.

Kiếp trước lúc hắn ở cùng một nhóm người kia, tất cả mọi người đều cùng nhau luyện tập, lúc dạy cho mấy đứa bé cùng thôn kia cũng không cảm thấy có gì là không ổn, mục đích ngay lúc đó cũng là vì giúp mọi người cường tráng thân thể để bảo hộ thôn tốt hơn, cũng không có ý gì khác, hiện tại tự nhiên minh bạch, có thể cái này sẽ dẫn tới phiền phức.

Viên Cương gật đầu: “Ừ! Bất quá có chút kỳ lạ, khi ấy, lúc ta vừa khỏi bệnh, mọi người cơ bản là cùng đồng thời luyện tập, nhưng mà tiến độ của mấy đứa nó rõ ràng không bằng ta, có chênh lệch rất lớn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Bất kỳ công pháp nào đều là tùy từng người mà khác nhau, ai cũng có thể luyện mà nói, thiên hạ này ai cũng là tu sĩ, ngạnh khí công ngươi luyện đoán chừng cũng là theo nguyên lý này... Mặc dù là nguyên lý, bất quá vẫn không nên khuếch tán ra tùm lum mới tốt, vẫn là nên chừa chút bài tẩy, cẩn thận bị *phản phệ, ý của ta hẳn là ngươi hiểu rõ đi.” (*bật ngược)

Viên Cương yên lặng gật đầu, thứ gì càng nguy hiểm, càng không thể tùy tiện truyền ra ngoài!

Đúng lúc này, dưới sườn núi truyền đến một trận hò hét, “Cương Tử ca, Đạo ca nhi.”

Tắm rửa đổi mới y phục hoàn toàn, đám tiểu tử lại tinh thần phấn chấn chạy đến, chạy thẳng lên núi, hò hò hét hét, rất thoải mái, cùng với hoàn cảnh chỗ này so ra, có vẻ có chút không có quy củ.

Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn lại mỉm cười.

Viên Cương thì trầm giọng cảnh cáo: “Nơi này không phải trong thôn, đừng để người ta cười chê, về sau đều gọi là Đạo gia!”

“Đạo... Đạo gia?” Cả đám có chút ngượng mồm, có vẻ như không quen, có đứa vò đầu cười hắc hắc.

Viên Cương quay đầu lại nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, tên của bọn hắn đều không có cái gì đứng đắn hết, gọi lên chỉ làm trò cười cho người khác, ngươi tương đối hiểu cái này, đặt cho bọn hắn cái tên đi.”

Sự thật cũng y như lời hắn nói, hắn tên là Viên Cương, tại Tiểu Miếu thôn cũng coi là tạm được, cũng vẫn là do có người qua đường nào đó đi qua đặt giúp, còn những người khác, không phải cái gì Viên Đại Bổng (Cu Lớn), chính là Ngưu Nhị Cẩu, trong thôn thấy bình thường, nhưng đem ra ngoài đích xác dễ bị người ta cười.

Về phần cái gì Ngưu Hữu Đạo, theo Viên Cương đoán, cái tên Ngưu Hữu Đạo (trâu có đạo đức) này khẳng định không phải là ‘Đạo’ gì trong ‘đạo đức’, cũng chẳng phải là ‘Đạo’ gì trong ‘đạo nghĩa’ cả, mà là ‘Đạo’ trong ‘đạo lộ’ (con đường), nghĩa là Ngưu Hữu Lộ ý (trâu có đường là đường có con trâu ^^), nếu không bình thường ai mà đặt cái tên kỳ quái như thế, chỉ là phối hợp với thân phận hiện tại của Đạo gia trông có vẻ có chút phong cách, ‘Ngưu Hữu Đạo’ mà ném trong thôn đi làm ruộng cái là phong cách lập tức tụt dốc ngay.

Kỳ thật thôn Tiểu Miếu cũng không có nhiều họ lắm, phần lớn không phải họ Ngưu chính là họ Viên.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, không có cự tuyệt, ánh mắt lướt qua mặt bốn người, cuối cùng lại rơi vào trên mặt Viên Cương, hắn nhìn là có thể hiểu nó, bèn đọc từng câu từng chữ rõ ràng: “* Kỳ tật như phong, kỳ từ như lâm, xâm lược như hoả, bất động như sơn! Phong... Lâm... Hoả... Sơn!” (*nhanh như gió, dày như rừng, mạnh như lửa, vững như núi)

Một câu đánh trúng tâm tư của Viên Cương, Viên Cương rất thích, gật đầu, không có dị nghị, lập tức quay lại nhìn sang mấy đứa, chỉ vào nói ngay: “Đại Bổng, về sau ngươi liền gọi là Viên Phong. Mãnh Tử, về sau ngươi liền gọi là Ngưu Lâm. Tiểu Cẩu Tử, về sau ngươi liền gọi Viên Hỏa. Đại Oản, về sau ngươi liền gọi Ngưu Sơn!”

“Ta gọi Viên Phong, ngươi gọi Ngưu Lâm...” Bốn tên nhìn nhau cười toe toét, chỉ nhau gọi ý ới để nhớ cho kỹ.

Giống như lúc Ngưu Hữu Đạo đặt tên một câu đánh trúng tâm tư Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo cũng biết Viên Cương muốn làm gì, quả nhiên, ngày kế tiếp Viên Cương liền rời đi.

Viên Cương muốn tuyển mấy trăm người, muốn xây dựng một nhóm lính của mình, hắn không cần đám quân tốt kia của Thương Triều Tông, hắn muốn tự mình đi khắp bốn phía lựa chọn hạt giống thích hợp.

Ngưu Hữu Đạo bảo mấy cao thủ của ba phái đi theo tháp tùng, miễn cho có gì nguy hiểm.