Đạo Quân (bản edit)

Chương 230: Tiểu thư chạy trốn rồi!




Edi: Luna Huang

Tô Chiếu bỗng nhiên “Phốc xì...” Bật cười, cười đến run rẩy cả người, che miệng khanh khách nói: “Đùa ngươi chơi thôi, tưởng thật à?”

Thiệu Bình Ba mỉm cười, “Có lời gì cứ nói thẳng.”

“Thật sự muốn nghe? Nói ra sợ ngươi giận hờn a, ta thường lượn lui tới ở trong đám ‘son phấn’, nam nhân như thế nào mà chưa từng thấy qua, nữ nhân mà nói thật là khiến cho nam nhân khó xử, sẽ chọc cho nam nhân không thích.”

“Cứ nói đừng ngại, xin rửa tai lắng nghe.”

Nụ cười trên mặt Tô Chiếu bớt dần, cười nhạt nói: “Ta không hiểu rõ hắn, nhưng đối với ngươi thì ta vẫn có hiểu rõ đôi chút. Mặc dù ta không thông minh bằng ngươi, nhưng xem như là ‘người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc thì u mê’ đi, từ những tình huống nghe lão Thiệu kể lại kia tới xem, bắt đầu từ cái lần đầu tiên hai người các ngươi đối đầu, ngươi liền thua một ‘keo’, người đã đến dưới mí mắt của ngươi, bị ngươi dẫn tới Bắc Châu rồi, còn để hắn trốn thoát, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ lại nguyên nhân trong đó sao?”

Thiệu Bình Ba trầm mặc.

Tô Chiếu thở dài: “Lần thứ nhất các ngươi gặp mặt, vốn không quen biết nhau, cũng không oán không cừu, vì sao hắn phải bỏ chạy? Bởi vì vừa thấy mặt, hắn liền nhìn ra ngươi sâu cạn, sớm ý thức được gặp nguy hiểm, cho nên quả quyết thoát thân. Mà ngươi đây, người ta thấy rõ ngươi ngọn nguồn, còn ngươi lại không biết không hiểu, thẳng đến khi hắn chạy đã mới phản ứng lại được, kỳ thật sự chênh lệch trong đó lòng ngươi đã biết rõ ràng, nhưng trong tiềm thức ngươi lại không muốn đi đối mặt, không muốn thừa nhận ngươi không bằng hắn.”

“Đương lúc người ta chạy trốn lại lập tức làm ra một cái đồng dao quăng đến giày vò ngươi, nhìn như không thể làm gì được ngươi, nhưng kì thực chiêu này rất không đơn giản, tuyệt không phải biện pháp người bình thường có thể tuỳ tiện lấy ra. Từ không có dấy lên sóng gió, mà thế tiến còn nhanh chóng hung mãnh, triệt để đánh ngươi một phát trở tay không kịp, may phúc dượng là người có lòng dạ, nếu không phải vậy, ngươi tự hỏi lòng xem, ngươi có thể thuận lợi vượt qua được cửa ải này sao? Chỉ sợ khi đó ngươi còn phải mệt mỏi nghĩ cách ứng phó mối quan hệ giữa ngươi với dượng nữa kìa.”

“Phải rồi, ngươi cũng đã lập tức trở tay phục thù hắn một vố, thế nhưng hiệu quả thế nào? Chẳng vớt vát được hiệu quả gì, hại Tống gia bị diệt môn không nói, còn ‘biếu’ cho hắn mấy cái môn phái, người ta còn thuận thế ‘tặng’ cho ngươi cái bẫy. Còn ngươi thì sao, ngươi lại ‘dũng mãnh’ chui luôn vào trong cái bẫy này!”

“Ngươi có thể trúng bẫy của hắn, không phải là ngươi không thông minh, mà là ngay từ lúc mới bắt đầu, ngươi đã bị người ta nắm thóp, ngươi đang nghĩ gì người ta biết hết, người ta là lấy tâm tư của ngươi mà tính toán, ngươi làm thế nào chơi được người ta được nữa đây? Lần này chỉ có thể nói là ngươi may mắn trốn qua được một kiếp, nếu không phải mẫu tử Nguyễn thị quá ngu, dẫn đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho ngươi biết được tin tức sớm, để cho ngươi có khe hở để chui, thì bây giờ chúng ta còn có cơ hội để đứng ở chỗ này nói chuyện sao? Bài học đau đớn thê thảm lần này, chẳng lẽ còn chưa đủ để cho ngươi tỉnh táo lại sao?”

Gương mặt Thiệu Bình Ba chành bành ra.

Tô Chiếu hất áo choàng lên dạo bước đến trước cửa thông gió, đưa lưng về phía hắn, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, “Nghe nói hắn rất trẻ tuổi, khoảng chừng mới hai mươi phải không?”

Thiệu Bình Ba buồn bực nói: “Phải, khoảng chừng cỡ đó, đúng là rất trẻ tuổi.”

Tô Chiếu chậc chậc lưỡi lắc đầu: “Trước kia ta cho rằng ngươi xem như đã là người thông minh tuyệt đỉnh thiên hạ rồi, ai ngờ giờ lại toát ra một đứa chừng hai mươi, còn trẻ hơn người xấp xỉ 10 tuổi nữa, lại có thể đè ép ngươi một đầu... Độ tuổi như vậy, nếu nói thông minh, ta tin, nhưng lại có thể đùa nghịch ra thủ đoạn cay độc như vậy, nếu nói đó không phải là một người đã trải qua mưa gió, ta thật sự khó mà tin được, thế nhưng sự thật lại bày ra ở trước mắt, không phải do ta tin hay không tin, xem ra trên đời này quả thật là có thiên tài!”

Xoay người lại, đối mặt hắn, dùng ngữ khí khuyên bảo đi nhắc nhở, “Từ những thứ lão Thiệu nói mà phán đoán được, ngươi căn bản không hiểu được hắn bao nhiêu, chỉ biết hắn không đơn giản, mà trước mắt, hắn lại bắt chuẩn mạch của ngươi, cái này còn chơi thế nào nữa? Còn tiếp tục chơi như vậy, sớm muộn ngươi sẽ còn ăn thiệt thòi lớn.”

Thiệu Bình Ba: “Ý của tỷ, là buông tha hắn hả?”

Tô Chiếu: “Không phải buông tha hắn... Bình Ba, hiện tại tâm thái của ngươi không ổn, đã bị hắn chọc giận, nhất định phải để bản thân tĩnh táo lại, không thể tiếp tục triền đấu với hắn như vậy nữa, hiện tại hắn đã nắm thóp ngươi, ngươi càng làm nhiều, chỗ trống hắn có thể chui vào cũng càng nhiều, trước cứ mặc kệ, tỉnh táo quan sát một chút đã, biết người biết ta không bao giờ sai, không thể lại tiếp tục lơ ngơ hồ đồ tự cho là đúng nữa, chỉ cần ngươi không động, ta tin tưởng, hiện tại hắn cũng không thể làm gì được ngươi.”

Thiệu Bình Ba lạnh lùng nói: “Tỷ cảm thấy hắn sẽ dừng tay sao?”

Tô Chiếu: “Ta cũng không tin hắn dám cường hành giết vào phủ thành Bắc Châu! Nếu hắn co đầu rụt cổ không ra ngoài, ta đúng là không thể làm gì được hắn, nếu hắn dám đi ra, ta sẽ trừng trị hắn giúp ngươi!”

“Tỷ trừng trị hắn giúp ta?” Thiệu Bình Ba nhíu mày.

Tô Chiếu thở dài: “Ngươi còn chưa có phát hiện ra nữa ư? Tên này thủ đoạn rất cao minh, hắn rất am hiểu về chơi thủ đoạn kiểu này, hà tất đi liều mạng với sở trường của hắn? Đối phó loại người này, đơn giản một chút, nhắm chuẩn nhược điểm của hắn, tu vi hắn không đủ, võ lực kém cỏi, nên trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, không động thì thôi, một khi tìm được cơ hội, liền trực tiếp giết chết, không cần quanh co lòng vòng với hắn làm gì, nếu không, quay tới quay lui, sớm muộn tự chúng ta gây khốn nhiễu cho chính chúng ta!”

Thiệu Bình Ba chần chờ nói: “Tỷ tính vận dụng nhân thủ của tổ chức tỷ? Làm vậy thích hợp không? Lỡ xảy ra chuyện gì thì tỷ không có cách nào bàn giao với tổ chức của tỷ được, không nên vì chuyện nhỏ mà thiệt hại lớn!”

Tô Chiếu: “Nên làm như thế nào tự ta có nắm chắc, bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là, qua của ải trước mắt này về sau, phải đem tinh lực đặt ở trên chuyện của chính mình, chuyện của ngươi là đại sự, làm chậm trễ đại sự toàn bộ Bắc Châu, để ‘đi chơi’ với hắn như thế có đáng giá không? Một cái Bắc Châu to như vậy chỉ đổi lấy địa bàn hai cái quận, là hắn ăn thiệt thòi hay là ngươi ngốc đây?”

“Huống chi hắn là tu sĩ, không cần quan tâm chuyện tục sự của hai quận, có tinh lực chơi với ngươi, mà chơi ra chuyện thì còn có thể tùy thời ném hai quận bỏ chạy, ngươi chơi ra chuyện thì có thể ném Bắc Châu bỏ chạy sao? Không có Bắc Châu ai coi ngươi ra gì? Cấp độ giữa các ngươi hoàn toàn không bằng nhau! Ngươi thật muốn phụng bồi hắn nữa, e rằng chính là hợp ý hắn... Bình Ba, chuyện của tu sĩ, hay là để chúng ta lấy phương pháp của tu sĩ ra giải quyết, việc này cứ giao cho ta, ngươi không cần để ý đến nữa!”

Nghe được những lời ấy, Thiệu Bình Ba như được cảnh tỉnh, nghĩ lại tất cả, phát hiện đích xác là không hợp lý, vì một tên Ngưu Hữu Đạo mà làm náo loạn đại cục của Bắc Châu thành như thế này, có đáng giá không? Nếu không phải lòng hắn luôn ‘nhớ thương’ muốn ‘chơi’ Ngưu Hữu Đạo, sao có thể để cho Ngưu Hữu Đạo nắm được cơ hội giày vò bên này thành như vậy? Kém chút làm Bắc Châu sụp đổ.

Thiệu Bình Ba gật đầu, trầm ngâm nói: “Được, phía Đại Thiền sơn bên kia ta không trông đợi gì, hai bên cách nhau quá xa, không có xung đột lợi ích, bọn hắn sẽ không tùy tiện khai chiến với Thiên Ngọc môn, tên Ngưu Hữu Đạo kia liền giao cho tỷ. Bất quá Chiếu tỷ, cố gắng đừng làm lỡ chuyện của tỷ ở bên kia.”

“Ngươi yên tâm, ta không có nôn nóng như ngươi vậy đâu, tìm được cơ hội thuận tiện mới ra tay, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ đích thân chạy tới quận Thanh Sơn luôn sao? Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ thông suốt, vậy liền không nói cái này nữa, tự ta nghĩ biện pháp xử lý là được.” Tô Chiếu khoát khoát tay áo, bỏ qua chủ đề này, hỏi: “Ngược lại là ở bên này của ngươi, ta nghe nói ngươi đang nhịn ăn nhịn mặc, muốn cấm cái gì mà tiêu sài xa hoa, làm sao, trong tay túng thiếu lắm hả? Những năm này ta để dành được một số tiền, ngươi không ngại cầm dùng trước đi.”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Không thể động số tiền đó, chờ bên này suôn sẻ xong, phải cần một số tiền lớn để đi mua sắm chiến mã nữa. Huống chi Đại Thiền sơn bên này, cũng đang mở rộng thế lực môn phái, đang không ngừng thu nạp đệ tử, cứ luôn xòe tay qua bên này, ta đang liên tục than nghèo với bọn hắn suốt. Tình huống thực tế bày ra tại đó, không có tiền bọn hắn cũng không có cách nào khác, đột nhiên tỷ ném tới một đống tiền, bọn hắn thấy có tiền, tất nhiên lại xòe tay ra, ta có thể không cho bọn hắn sao? Số lớn bị bọn hắn cầm đi, Bắc Châu có thể còn lại được bao nhiêu để dùng đây?”

Tô Chiếu gật đầu: “Vậy cũng đúng.”

Buông xuống được cọc tâm sự, Thiệu Bình Ba rốt cục cũng đem tâm tư chú ý đến những chính sự khác, “Đúng rồi, lần trước tỷ có nói tới tên Lệnh Hồ Thu kia, chuyện thế nào rồi?”

Chân mày Tô Chiếu nhíu lại, “Tiếp xúc thì cũng có tiếp xúc một chút, nhưng là có chút khó khăn, người này mặc dù là một tán tu, nhưng lại là một lái buôn nổi danh trên giới tu hành, giỏi về kết giao bằng hữu, có các mối quan hệ rộng lớn, mặc dù bản thân hắn không có thế lực nào, nhưng cũng không có người nào dám động vào hắn, rất là tiêu dao tự tại, hắn không muốn đầu nhập vào thế lực nào hết, muốn mời chào hắn rất khó, đã thử thăm dò, cơ hồ không có khả năng nào hết.”

Thiệu Bình Ba: “Ta nhìn trúng chính là các mối quan hệ của hắn, nó có tác dụng rất lớn cho ta.”

Tô Chiếu thở dài: “Ta suy nghĩ biện pháp lần nữa vậy.”

Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, Thiệu Tam Tỉnh bước nhanh xông thẳng vào trong nhà lao, mặt đầy lo lắng nói: “Đại công tử, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Lại cái dạng này nữa, trái tim Thiệu Bình Ba nặng nề chìm xuống theo.

Tô Chiếu nhíu mày, “Có chuyên gì mà vội vàng như vậy?”

Thiệu Tam Tỉnh vội la lên: “Liễu Nhi tiểu thư chạy trốn rồi!”

Tô Chiếu sững sờ, còn chưa hiểu là tình huống gì.

Thiệu Bình Ba trầm giọng hỏi: “Nhiều người trông coi như vậy, đều mù điếc hết rồi sao?”

Thiệu Tam Tỉnh dậm dậm chân nói: “Tiểu thư chơi lừa gạt, gọi những người trông coi nàng lại cùng ăn cái gì đó, kết quả hạ độc ở trong thức ăn, độc chết hết những hạ nhân trông coi nàng, là do thủ vệ ở phụ cận thấy đám hạ nhân kia lâu rồi còn chưa ra ngoài, cảm thấy khác thường, đi qua nhìn thử, mới phát hiện xảy ra chuyện.”

Kỳ thật thuốc Lục Thánh Trung cho không phải là thuốc mê, mà là độc dược có triệu chứng tương tự như thuốc mê, hắn sợ thuốc mê không đủ dược tính, một khi đám hạ nhân tỉnh lại sớm sẽ hỏng việc, vì cố gắng tranh thủ thêm thời gian, liền giấu diếm Đàm Diệu Hiển và Thiệu Liễu Nhi, đưa cho loại độc dược có thể làm chết người kia, đám hạ nhân kia vừa ngã xuống, liền không còn mạng để tỉnh lại nữa rồi.

Vẻ mặt Tô Chiếu đầy nín lặng, vô ý thức nhìn về phía Thiệu Bình Ba, người ca ca này vừa mới huyên náo ra chuyện hạ độc, cô muội muội cũng đi theo làm như vậy, thật đúng là, không hổ là hai huynh muội, quả là hung ác như nhau!

Thiệu Bình Ba cũng nghĩ đến phương diện này, gương mặt hung hăng co giật mấy phát, hỏi: “Nó lấy độc dược ở đâu ra vậy? Xác nhận là nó chạy trốn, mà không phải là bị người ta bắt ra ngoài?”

Thiệu Tam Tỉnh: “Việc này đã kinh động đến Đại nhân, tra hỏi một cái liền ra, ở cửa hông bên kia, đích thật có một tên hạ nhân lạ mặt cầm tấm thẻ đi ra ngoài, thủ vệ bên kia cân nhắc nhớ lại chuyện lúc đó, mới tỉnh ngộ ra, đích xác là có điểm tương tự tiểu thư, rất có thể đó là tiểu thư cải trang rời đi. Thủ vệ cũng xác nhận, chỉ có một người đi ra, không có ai cưỡng ép cả! Về phần độc dược, thực sự không biết tiểu thư lấy được từ chỗ nào nữa.”

“Những thủ vệ kia làm việc cái quái gì vậy?” Thiệu Bình Ba giận tím mặt, chợt nắm tay che miệng ho khan một trận, hai gò má căng ra, nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn lại khí tức, thở ra một hơi thật dài, mở mắt ra, cắn răng nói: “Có thể khiến nó làm ra chuyện này, lại lén đi ra ngoài, không ngoài ai khác, Đàm Diệu Hiển, lập tức sai người đi tới nhà hắn tìm ngay!”

“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh xoay người rời đi.

“Chờ đã!” Thiệu Bình Ba lại gọi lại.

Thiệu Tam Tỉnh dừng bước quay đầu lại, nhìn hắn.

Sắc mặt Thiệu Bình Ba thay đổi liên hồi xong, nói: “Không cần đi nữa, giờ đi Đàm gia cũng là đi tay không, người hẳn là đã ra khỏi thành rồi. Nha đầu kia có không hiểu chuyện đi nữa, cũng sẽ không chạy trốn trong lúc nhà đang có chuyện, hẳn là bị người dụ ra, có thể dụ nó đi ra ngoài, mồi nhử tám chín phần mười chính là tên Đàm Diệu Hiển kia... Họ Đàm không có cái tâm tư đó, phía sau hẳn là có người, ta sớm nên làm thịt họ Đàm kia để chấm dứt hậu hoạn cho rồi, nhất thời mềm lòng để cho người ta thừa cơ hội!”

Tô Chiếu trầm giọng hỏi: “Ai dụ?”

Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh liên tục, nói: “Ta đã nói hắn sẽ không dễ dàng dừng tay mà.”

Tô Chiếu giật mình sợ hãi, bật thốt lên: “Ngưu Hữu Đạo?”

“Ngoại trừ hắn ra còn có thể... Khụ khụ...” Thiệu Bình Ba đột nhiên ho khan kịch liệt, ho đến thân thể cong như con tôm luộc, mặt cũng đỏ bừng lên.

Tô Chiếu và Thiệu Tam Tỉnh cấp tốc tiến tới dìu hắn, nhìn thấy Thiệu Bình Ba mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay lại có một vệt máu tươi đỏ thẫm chói mắt.

(Luna: Anh thịt kho yếu thế này thật e ngại ổng sống không hết truyện quá, chưa đối mặt pk với nam chủ đã bị tức cho chết queo rồi)