Phương Trượng

Chương 20: Cẩm y nhân (Hạ)




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Mộc Miên

Chương 20: Cẩm y nhân (Hạ)

Có lúc Hoắc Nguyên Chân cũng tưởng tượng, nếu như mình quay trúng được bí tịch nội công, có thể học một lần đạt tới cực điểm hay không, đạt tới cảnh giới

Tiên Thiên hậu kỳ hoặc là Tiên Thiên đại viên mãn...

Mặc dù học tập ngoại công có thể chỉ một lần đã nắm giữ hoàn toàn, nhưng Hoắc Nguyên Chấn cho là chỉ sợ nội công không phải dễ dàng như vậy, nhưng dù sao cũng là bí tịch Hệ Thống cho, có gì khác chứ? Hắn vẫn có chút băn khoăn về chuyện này.

Mặc dù ánh mắt của cẩm y nhân này nhìn mình có vẻ sắc bén, nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn thấy thiện ý bên trong ánh mắt y.

Không thể nào!

Mình đi tới thế giới này mới một tháng, vì sao có người xa lạ lại có thiện ý với mình?

Chẳng lẽ y cũng là tín đồ nhà Phật?

Chẳng lẽ y cũng muốn xuất gia làm hòa thượng sao?

Đang lúc Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ lung tung, cẩm y nhân kia đã xoay người bỏ đi, được một đám người áo xanh hộ vệ, bất ngờ đi về phía chùa mình.

Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, hắn đã hiểu ý của cẩm y nhân, chính là muốn trò chuyện riêng với hắn trong phòng.

Nhìn đám người chung quanh hò hét loạn lên một chút, Hoắc Nguyên Chân bảo bọn Nhất Không ở lại nơi này, còn mình trở lại bên trong miếu.

Đi tới trước cửa miếu, hai người áo xanh đứng sang hai bên tả hữu giống như thủ vệ gác cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hoắc Nguyên Chân cũng không lý tới bọn họ, đi thẳng về phòng của mình.

Cẩm y nhân kia ngồi một mình trên một cái ghế, thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào bèn đứng lên cười nói:

- Tại hạ không mời mà tới, quấy rầy phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân chắp tay thi lễ, nói với cẩm y nhân:

- Khách quý viếng thăm, bần tăng không kịp tiếp đón từ xa, thất lễ. Cẩm y nhân kia khẽ chớp mắt một cái:

- Cái gì mà khách quý, tại hạ bất quá là một tục nhận nơi phố thị, có chút gia tài mà thôi, không đảm đương nổi hai chữ khách quý.

Hoắc Nguyên Chân cười cười:

- Vàng bạc cũng tốt, quyền thế cũng được, đều là những thứ mà người thế tục xem trọng, trong mắt bần tăng cũng như nhau. Nếu thí chủ đã tới Thiếu Lâm ta, chắc là tìm bần tăng có chuyện, nếu ngay cả thân phận cũng phải che che giấu giấu, hắn là chưa đủ phân ung dung tiêu sái.

Trong mắt cẩm y nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc, suy tư một lúc mới nói:

- Phương trượng nhìn ra cái gì?

Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân quét qua một cái trên người cẩm y nhân:

- Thí chủ có một cỗ uy thế, nếu bần tăng không có nhìn lầm, chắc là đến từ công môn.

- A...

Cẩm y nhân càng kinh ngạc, ngồi thẳng người lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng xin tiếp tục.

Hoắc Nguyên Chân nói tiếp:

- Thiếu Lâm nằm trong Đăng Phong huyên, vị trí địa lý vắng vẻ, bần tăng cũng chưa từng quen biết người trong công môn, nhưng nghe khẩu âm thí chủ tựa hồ hơi không giống như người Đăng Phong huyện, hắn cũng không phải là người Đăng Phong huyện, không biết bần tăng nói có đúng không?

Cẩm y nhân gật đầu một cái:

- Tại hạ quả thật không phải là người Đăng Phong huyện.

Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:

- Cũng cùng đạo lý, nếu thí chủ không phải người Đăng Phong, như vậy cũng không phải người Trịnh Châu phủ, có lẽ là người phủ Hà Nam.
- Phương trượng nói cũng không sai, quả thật có thể căn cứ vào khẩu âm mà suy đoán, tại hạ đúng là người phủ Hà Nam, nhưng không biết phương trượng làm thể nào đoán được ta là người công môn?

- Người công môn tự nhiên có chỗ bất đồng cùng dân chúng, tuy bần tăng bất tài nhưng cũng có thể phân biệt được đôi chút.

- Như vậy xin hỏi phương trượng, có nhìn ra ta là người nha môn nào không?

Lúc cẩm y nhân hỏi câu này, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, hơi trầm ngâm một lúc mới nói:

- Thí chủ hỏi như vậy là muốn cho bần tăng phải phí tâm suy đoán, bất quá nếu muốn bần tăng suy đoán, như vậy thì chủ hắn là đến từ trong quân.

Lần này cẩm y nhân thật sự bị chấn động không nhỏ, sát khí trong mắt trong nháy mắt lộ ra, nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không sợ chút nào, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương, sắc mặt từ bị đại độ, ung dung nhàn nhã.

Nhìn Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, rốt cục cẩm y nhân thu hồi ánh mắt, thở dài nói:

- Nếu không phải tại hạ xác nhận chưa từng gặp qua phương trượng, sợ rằng thật sự sẽ nghi ngờ thân phận phương trượng.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, hai mắt khép hờ.

Một lát sau, cẩm y nhân mới bình tĩnh lại, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nếu phương trượng nhìn ra thân phận của tại hạ, như vậy tại hạ cũng không che giấu nữa. Quả thật ta đến từ trong quân, chỉ bất quá tạm thời vẫn không thể nói thân phận cụ thể, lần này ta tới đây đúng là tìm phương trượng có chuyện.

Hoắc Nguyên Chân không trả lời, cẩm y nhân tiếp tục nói:

- Ta có một vị bằng hữu, cha già của y cả đời tin Phật, hơn nữa tin chắc Phật tổ tồn tại, mức độ tin tưởng đã đạt tới mức si mê, lập chí cuộc đời này phải có được một món vật có Phật tính. Nhưng thiên hạ tuy lớn, biết tìm đâu ra đồ có Phật tính? Vì thế lão nhân gia này cơ hồ đi khắp đại giang Nam Bắc, hao phí vô số kim tiền muốn tìm một món Phật khí mà không được, cũng từng đi qua cả Pháp Vương tự, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Dừng một chút, cẩm y nhân tiếp tục nói:

- Thế nhưng bằng hữu của ta lại rất hiếu thuận, vẫn muốn hoàn thành tâm nguyện của cha già. Lần này nghe nói quý tự xuất hiện thần tích Phật tổ, mới cố ý bảo ta tới xem một chút, để thử xem là thật hay không.

- Vậy hắn thí chủ đã thấy rồi.

- Đã thấy, cho nên đây mới là chuyện ta nhờ cậy phương trượng, hy vọng có thể lấy được một món vật có Phật tính, hoàn thành tâm nguyện của một vị lão nhân.

Cẩm y nhân nói xong, đứng lên nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân thi lễ một cái.

Hoắc Nguyên Chân vội vàng hai tay tạo thành chữ thập hoàn lễ, lần nữa mời đối phương ngồi xuống:

- Chuyện này nói khó cũng không khó, bất quá nếu tin phụng ngã Phật, vậy nên tới bản tự mới có lòng thành.

Nghe thấy lời Hoắc Nguyên Chân, cẩm y nhân tựa hồ lộ vẻ khổ sở, suy nghĩ một chút mới nói:

- Tại hạ có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng phương trượng có thể để cho tại hạ nhìn vật có Phật tính một chút, để cho trong lòng nắm chắc, trở về cùng tiện mời lão nhân gia tới đây.

- Chuyện này không khó.

Hoắc Nguyên Chân lấy ra mộc ngư mà mình quay trúng.

Chờ cho cẩm y nhân chuẩn bị xong, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Thí chủ hiện tại tâm tư không yên, hãy nghe thanh âm mộc ngư một chút, bình tĩnh lại.

Nói xong, Hoắc Nguyên Chấn nhẹ nhàng gõ mộc ngư.

Vốn là cẩm y nhân có chút nôn nóng, sau khi nghe thanh âm mộc ngư từ khiếp sợ trở nên bình tĩnh, cuối cùng bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.

Hoắc Nguyên Chân nhìn đối phương một chút, bên dưới mép cẩm bào để lộ ra góc của một đội ủng.

Một đôi ủng quan, quan quân mang ủng.

Qua một hồi lâu, thanh âm mộc ngư ngừng lại, cẩm y nhân từ từ mở mắt.

Nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân hồi lâu, cẩm y nhân thở dài một tiếng thật dài, thi lễ lần nữa với hắn:

- Nếu có một ngày tại hạ từ đi công vụ, nhất định sẽ tới Thiếu Lâm, theo hầu bên chân Phật tổ.