Phương Trượng

Chương 22: Bảo vệ tôn nghiêm Thiếu Lâm ta (Hạ)




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Mộc Miên

Chương 22: Bảo vệ tôn nghiêm Thiếu Lâm ta (Hạ)

Nhất Không còn đang nghi hoặc, đột nhiên phía sau lại có một thanh âm truyền tới:

- Nhà Phật mở rộng của phương tiện, nào có đạo lý cự tuyệt hương khách dâng hương?

Thanh âm rõ ràng, trong trẻo du dương như giọng oanh vàng, như minh châu rơi trên mâm ngọc, không ngờ là một thiếu nữ yêu kiều.

Đại hán lắc mình tránh ra, con hổ cũng ngoan ngoãn đi đến sau lưng đại hán, phía sau xuất hiện hai nữ tử.

Một thiếu nữ áo lục mày thanh mắt sáng đang dìu một thiếu nữ áo trắng vóc người yểu điệu, chậm rãi đi về phía đại môn.

- Thiết Ngưu, người cùng Đại Hoàng của người tránh sang bên một chút. Vóc dáng hai người các ngươi lớn như vậy, chiếm hết cả sơn đạo, làm sao tiểu thư có thể đi qua?

Thiếu nữ nhanh mồm nhanh miệng, mà không ngờ đại hán kia cũng ngoan ngoãn nghe theo, dân theo con hổ chậm rãi thối lui về phía sau.

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi, cửa miếu còn mở, thật may là chúng ta tới kịp thời.

Thiếu nữ áo trắng không riêng gì toàn thân đồ trắng, hơn nữa còn đeo mặt nạ lụa trắng, nhìn qua thân hình tuyệt đẹp, không khỏi khiến cho người ta mơ tưởng viễn vông.

Một làn gió thơm thổi tới, hai nữ tử đi tới trước cửa miếu.

Thấy năm hòa thượng này còn đứng ở cửa miếu, thiếu nữ áo lục không khỏi chun cái mũi nhỏ nhắn:

- Này, đám hòa thượng các ngươi làm gì vậy, không thấy tiểu thư nhà chúng ta tới dâng hương lễ Phật sao, mau mau tránh ra.

Nhất Không nhìn sang Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó lên tiếng nói:

- Hai vị cô nương, chúng ta phải đóng cửa, nếu như hai vị tới dâng hương, ngày mai xin tới sớm một chút...

- Im miệng, vì sao tên hòa thượng người đáng ghét như vậy, tiểu thư của chúng ta có thể tới cho các ngươi dâng hương là phúc khí của các ngươi, lát nữa cho các người tiền hương hoa nhiều một chút là được. Nếu còn làm khó dễ, sẽ bảo Đại Hoàng cắn các ngươi.

- Tiểu Thúy, nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực.

Thiếu nữ áo trắng mở miệng trách thiếu nữ lục y một câu.

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, kể cả Hoắc Nguyên Chân vừa nghe qua lập tức có cảm giác tâm thần sảng khoái, đây chính là ma lực mỹ nhân.

Mặc dù không thấy dung mạo thiếu nữ nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể xác định, phía dưới khăn che mặt kia nhất định đúng là một dung nhan xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Thiếu nữ áo lục tên Tiểu Thúy le lưỡi một cái, không dám nói gì nữa.

Thiếu nữ áo trắng quay đầu, nhìn về phía năm người Hoắc Nguyên Chấn, hỏi:

- Không biết trong năm vị Đại sư có phương trượng hay không?

Hoắc Nguyên Chân không thể không ra mặt, đứng ra nói:

- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, bần tăng là phương trượng bản tự.

Thiếu nữ áo trắng tựa hồ có chút kinh ngạc, vốn là nàng cho là phương trượng hẳn là Nhất Không hoặc là Tuệ Chân, không nghĩ tới lại là hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú trước mắt này, thật là có chút ra ngoài dự liệu.

Nhưng nàng vẫn chúc câu vạn phúc:
- Phương trượng Đại sư, chạng vạng tối tới quấy rầy thật sự là tiểu nữ mạo muội. Nhưng vì ban ngày hương khách quá nhiều, từ trước tới nay tiểu nữ lại thích thanh tĩnh, lại không biết quý tự sẽ đóng cửa nhanh như vậy, cho nên lúc này mới tới, mong rằng phương trượng Đại sư không lấy đó làm phiền lòng.

- Phật viết người không biết không trách, cô nương không cần nói xin lỗi.

- Đa tạ phương trượng Đại sư, như vậy xin hỏi tiểu nữ có thể tiến vào quý tự dâng hương hay chăng?

- Mời cô nương.

Hoắc Nguyên Chân không có cự tuyệt, mặc dù thiếu nữ áo trắng này có vẻ hết sức thần bí, nhưng hắn cũng cảm thấy tò mò, chịu đáp ứng thiếu nữ chủ yếu là để nhìn mặt mũi con hổ kia.

Thiếu nữ áo trắng đang muốn cất bước vào cửa, thiếu nữ áo lục lại đột nhiên nói:

- Tiểu thư người chờ đã, để cho Thiết Ngưu cùng Đại Hoàng vào trước xem một chút, xem thử bên trong miếu này có mai phục gì không, vạn nhất có người nào ở đó làm kinh động đến tiểu thư, vậy sẽ không hay.

- Tiểu Thúy, theo người nói, ta là người nhát gan như vậy sao?

Mặc dù giọng nói thiếu nữ áo trắng ra vẻ trách cứ, nhưng chân nàng vẫn không động, hiển nhiên là cũng đồng ý lời của thiếu nữ áo lục.

- Các nàng không quan tâm, bên kia sắc mặt mấy hòa thượng Hoắc Nguyên Chân đều có vẻ khó coi.

Để cho một đại hán mang theo con hổ lục soát một vòng trong Thiếu Lâm tự ư? Đây là cử động gì vậy? Rõ ràng chính là đang vũ nhục Thiếu Lâm!

Nhưng ngại vì uy thế đại hán này cùng con hổ, mấy hòa thượng đều có vẻ không dám ngăn trở, chỉ có Nhất Tịnh nhao nhao muốn thử, muốn ngăn cản đại hán mang theo con hổ vào tự.

Y chưa kịp động, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đứng ở trước cửa, chắn ngang đường đi đại hán cùng con hổ.

- Xin lỗi, vị nữ thí chủ này, nếu như tới bản tự dâng hương, vậy bần tăng hết sức hoan nghênh, nhưng nếu cho là Thiếu Lâm ta là nơi chứa chấp gian tặc, muốn lục soát, như vậy mời các vị trở về!

Thiếu nữ áo trắng cùng thiếu nữ áo lục đều ngẩn người ra, không ngờ phương trượng trẻ tuổi này lại dám ngăn trở Thiết Ngưu cùng Đại Hoàng. Phải biết rằng người bình thường chỉ cần thấy cặp người hổ này, e rằng lập tức bủn rủn tay chân, phương trượng này quả thật là có chút can đảm.

Các nàng không có lên tiếng, đại hán kia lại toét miệng cười:

- Tiểu hòa thượng, dám cản Thiết Ngưu ta, ngươi quả thật là to gan lớn mật. Đại Hoàng, lên, cho hắn biết một chút lợi hại.

Thiết Ngưu vừa ra lệnh một tiếng, dường như con hổ kia hiểu được tiếng người, nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân phát ra một tiếng rống giận.

Mấy hòa thượng bên cạnh lập tức bị chấn động màng nhĩ kêu ong ong, sắc mặt ai nấy đại biến.

Nhưng tiếng rống của con hổ còn chưa dứt, bên kia Hoắc Nguyên Chân cũng đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Nghiệt súc! Lui ra! Tôn nghiêm Thiếu Lâm, há cho phép người xâm phạm?!

Tiếng hét này, Hoắc Nguyên Chân sử dụng công phu Sư Tử Hống phối hợp với nội lực trong cơ thể, chẳng qua là giữ lại chút khí tức yếu ớt bên trong Đan Điền, không đến nỗi ngã lăn ra tại chỗ. Tất cả nội lực còn lại hắn đã dùng để phát ra tiếng Sư Tử Hống này.

Trong phút chốc, sóng khí nổi lên cuồn cuộn, đại hán Thiết Ngưu kia bị chấn lui về sau một bước, vì không kịp chuẩn bị cho nên có hơi váng đầu hoa mắt, suýt nữa ngã nhào.

Mà con hổ kia càng sợ hết hồn, chợt nhảy lui về phía sau một cái, thân hổ run lên, trong ánh mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân lúc này không khỏi có chút sợ hãi.

Trong suy nghĩ của nó không thể nào hiểu được, Hoắc Nguyên Chân chỉ là một người bé nhỏ như vậy, làm sao lại có thể phát ra thanh âm cực lớn, khiến cho chúa sơn lâm như mình cũng phải sợ hãi.

Hoắc Nguyên Chân rộng như vậy là nhắm vào Thiết Ngưu cùng con hổ, hai nữ tử kia đứng ở góc độ khác cho nên không chịu ảnh hưởng. Bất quá thanh âm to lớn cũng chẩn màng nhĩ các nàng vang dội, hồi lâu không nghe được những thanh âm khác.

Mấy hòa thượng phía sau bởi vì không bị nội lực công kích, không có cảm thụ mãnh liệt như vậy, bất quá vẫn bị thanh âm của Hoắc Nguyên Chân làm cho giật nảy mình

Hồi lâu sau, thiếu nữ áo trắng hơi khôi phục lại, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Nguyên Chân.