Phương Trượng

Chương 734: Hóa Gió Mà Đi




Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mà đám người Nhiễm Đông Dạ một mực mắt thấy thân ảnh của Hoắc Nguyên Chân biến mất ở trong Ngũ Hành Sơn và dung nham lúc này tất cả đều té xỉu, trụ cột tinh thần của các nàng trong nháy mắt này đã sụp đổ.

Những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kia cũng đều lệ nóng doanh tròng, không nghĩ đến Minh chủ cứ như vậy mà đi, đồng quy ư tận với Bạch Phát Huyết Ma, vĩnh viễn biến mất ở trong thiên địa.

Chưởng môn một môn phái không nhịn được lão lệ tung hoành, miệng lẩm bẩm nói:

- Ông trời thật không có mắt. Phương trượng Nhất Giới, sao người lại ra đi như vậy, còn phải bị ép vào trong hồ dung nham, đây không phải là hài cốt không còn sao? Dù sao ngươi cũng phải để lão hủ ta thu thập một chút tro cốt của người mang về nói với con cháu của ta, nói cho chúng biết cuộc sống sau này của chúng có được là nhờ ai, đây là ngươi không lưu lại cho chúng ta một chút tưởng niệm nào.

Ngũ Hành Sơn đã rơi xuống thật mạnh, triệt để phong ấn Thiên Thủy hồ, chỉ là thỉnh thoảng mới có một ít dung nham từ chỗ khe hở của chỗ chân núi chưa hoàn toàn vững chắc trào ra, nhưng cũng đã càng ngày càng ít.

Đỉnh của Bạch Đầu Sơn từ nay về sau không còn bằng phẳng nữa, mà là cao hơn mặt nước biển hơn ngàn trượng.

Tất cả đã trở thành định cục, núi lửa sẽ không phun trào nữa, Đinh Bất Nhị sẽ không xuất thế nữa, mà cũng như vậy, vị phương trượng Thiếu Lâm trẻ tuổi cũng vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Xuất hiện giống như sao băng, đã lưu lại trên giang hồ này một màn ánh sáng rực rỡ, sau đó đã biến mất giống như pháo hoa, lưu lại bi thương vô tận cho những người này.

Trên bầu trời, mây đen một mực đè nén kia cũng lui đi biến mất không chút dấu hiệu.

Từng trận sấm sét cuồn cuộn, mặc dù không còn cuồng bạo như lúc bắt đầu, nhưng vẫn kinh tâm như vậy.

Từng giọt nước từ trên bầu trời rơi xuống, mới vừa rồi cũng là mưa, đây cũng là mưa.

Thế nhưng đây mới là mưa chân chính, mới thuộc về khí trời bình thường. Chẳng lẽ sau khi Ngũ Hành Sơn đã triệt để phong ấn núi lửa phun trào, Hoắc Nguyên Chân đã triệt để thu thập Đinh Bất Nhị, ngay cả khí trời cũng đã khôi phục bình thường sao? Ảnh hưởng do Thất Tinh Liên Châu mang đến đều đã chân chính qua rồi sao?

Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn mưa như trút nước của mùa Đông này che trời phủ đất rơi xuống.

Nhất Đăng đưa tay ra, đôi bàn tay tràn đầy vết chai run run rẩy rẫy giơ lên.

- Mưa. Đây mới là mưa chân chính. Thất Tinh Liên Châu kết thúc rồi. Phương trượng, người đã làm được rồi. Ông trời cũng đã nhìn thấy, tháng Giêng trời mưa, ngay cả trời cũng đã khóc vào ngày này.

Tiếng hét xé lòng xé dạ ở trong mưa gió lộ vẻ tái nhợt vô lực, rất nhanh bị cuồng phong xé nát.

Mưa gió trên bầu trời đã bị ngăn cách, trên đỉnh đầu Hoắc Nguyên Chân chỉ có Ngũ Hành Sơn của mình phát ra kia ầm ầm đè ép xuống.

Phía dưới lại là dung nham vô tận đang gầm thét sôi trào, những dụng nhan này không thể phá được Ngũ Hành Sơn, nhưng lại có thể không chút kiêng kỵ cắn nuốt thân thể của Hoắc Nguyên Chân.

Hơn nữa bên trong thân thể của hắn, trước mắt còn hấp thu hồn phách của Đinh Bất Nhị, ý thức của hai người đều ở trong một thân thể.

Sau khi hồn phách của Đinh Bất Nhị tiến vào thân thể của Hoắc Nguyên Chân xem như là đã có thực thể, cắn nuốt của dung nham đồng dạng cũng gây tổn thương cho hắn.

Không thể không nói, sau khi Đinh Bất Nhị lấy được thực thể, công lực quả thật là mạnh đến biến thái.

Vì tránh khỏi bị dung nham làm tổn thương, nội lực của Đinh Bất Nhị liều mạng phóng ra ngoài, mặc dù những dung nham kia nóng bỏng, nhưng lại chậm chạp không thể tiến vào trong phạm vi ba thước xung quanh Hoắc Nguyên Chân, chỉ có thể chảy qua bên người.

Đã có Đinh Bất Nhị làm lao động miễn phí, bản thân Hoắc Nguyên Chân lại bớt lo, dứt khoát cũng không hao phí nội lực ngăn cản dung nham nữa. Trên thực tế, sau khoảnh khắc hắn thi triển Ngũ Hành Sơn, Tam Phân Âm Dương Khí đã đạt tới cảnh giới Ngự cũng tiêu hao gần hết, Hoắc Nguyên Chân cũng không có năng lực đối kháng dung nham.

Cho dù có sự duy trì của Đinh Bất Nhị, Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu được, tử vong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Dung nham gần như là vô cùng vô tận, cho dù là nội lực của Đinh Bất Nhị mạnh hơn nữa, tiêu hao như vậy sớm muộn cũng có thời điểm tiêu hao hết, hắn không thể một mực kiên trì.

Dưới tình huống như vậy, Đinh Bất Nhị cũng không thể nào đuổi hồn phách của mình đi giống như đối phó An Mộ Phong, để hắn độc chiếm cỗ thân thể này.

Lúc này, tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân ngược lại đã bình tĩnh một chút, mặc dù dung nham xung quanh nóng bỏng, nhưng có Đinh Bất Nhị ở đây, trong thời gian ngắn vẫn không thể lấy mạng của Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng đã có tâm trạng nhạo báng một chút.

- Đinh Bất Nhị, hiện tại cỗ thân thể này của bần tăng ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, cảm giác như thế nào? Không sai, cỗ thân thể đã từng làm ra chuyện làm cho ngươi vô cùng căm tức, cũng là một lần phá sắc giới duy nhất trong đời này của bần tăng.

Đinh Bất Nhị còn đang đối kháng dung nham, nghe được câu nói này của Hoắc Nguyên Chân, không khỏi toàn thân run rẩy một cái.

- Hắc. Ngươi không muốn phân tâm sao, lúc này có thể kiên trì càng lâu càng tốt, nếu không xem như ngươi cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Đinh Bất Nhị vô cùng phẫn nộ đối với lời nói của Hoắc Nguyên Chân trong đầu:

- Hòa thượng thối, ngươi làm như vậy cũng không có kết quả tốt, trong dung nham hồn phách không cách nào ngưng tụ thân thể, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:

- Bần tăng biết, hơn nữa ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, chờ đợi ngày này cũng đủ lâu rồi. Đinh Bất Nhị, ngươi không nghĩ đến sẽ chết uất ức như vậy phải không. Ha ha. Đột phá cảnh giới Ngự thì đã sao, cuối cùng còn không phải táng thân ở dưới dung nham này.

Mặt mũi của Đinh Bất Nhị có chút vặn vẹo, Hoắc Nguyên Chân bất mãn nói:

- Đừng nổi giận lung tung, đây là thân thể của ta, chúng ta cùng ở trong một thân thể, ngươi cũng không làm gì được ta.

- Hừ, hòa thượng thối, ngươi không nên nghĩ rằng chuyện này đã định như vậy, người chết rồi, ta cũng chưa chắc đã chết. Ngươi không biết sao, hồn phách của ta ngưng tụ trong một giọt tinh huyết, dung nham cũng không thể hòa tan.

- Cho dù thân thể đã hóa thành tro bụi, một giọt tinh huyết này của ta vẫn còn, ta chỉ cần chậm rãi hoạt động trong dung nham, có một ngày kia nhất định có thể rời khỏi sự trấn áp của Ngũ Hành Sơn. Đến lúc đó ta đã có thể ngưng tụ thân thể lần nữa, cho dù ở trong này một trăm năm, hai trăm năm, ta cũng nhất định phải rời khỏi nơi này.

Đinh Bất Nhị nói xong phát ra một trận cười lạnh:

- Thật là đáng tiếc, mặc dù thời gian rất lâu, nhưng ta còn có hy vọng, mà ngươi lại không được rồi, ngươi không có cơ hội nhìn thấy ngày đó.

Nghe được lời nói của Đinh Bất Nhị cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân đã có một chút lo lắng.

Cuối cùng còn có trò này nữa hay sao? Chẳng lẽ tên Đinh Bất Nhị này căn bản giết không chết?

Không. Hoắc Nguyên Chân không tin, cho dù không thể giết hắn, hắn cũng chưa chắc có thể thoát khỏi sự trấn áp của Ngũ Hành Sơn, thủ đoạn cuối cùng của Hệ Thống ban cho không thể bị đột phá dễ dàng như vậy.

Từng trận dung nham cuồn cuộn cuốn tới, chống cự của Đinh Bất Nhị cũng đang yết bớt. Mặc dù hắn có thể bằng vào một giọt tinh huyết tiếp tục tồn tại, thế nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ thân thể, có lẽ chống cự thêm một hồi sẽ xuất hiện kỳ tích.
Thế nhưng vào lúc hắn còn đang ngoan cường chống cự, đột nhiên cảm giác thân thể có chút không chịu khống chế, không ngờ chủ động chạy về phía dải đất trung tâm của dung nham.

- Ngu xuẩn, ngươi muốn làm gì. Nếu đi về phía đó, thời gian ta chống cự không được bao lâu, chúng ta sẽ chết càng nhanh hơn mà thôi.

- Ngươi nói đúng, bần tăng chính là muốn chết đi nhanh một chút.

Cũng không biết Hoắc Nguyên Chân xuất phát từ tâm lý gì, giờ phút này hắn vẫn nắm giữ đại bộ phận quyền chủ động của thân thể, cho nên Đinh Bất Nhị cũng không thể ngăn cản hắn.

Rất nhanh, thân thể của Hoắc Nguyên Chân đã tiến vào sâu trong dung nham, dung nham xung quanh càng ngày càng gần, đã cách thân thể chỉ có một thước, da thịt của Hoắc Nguyên Chân cũng bắt đầu cháy khét, đã có thể chạm tay tới tử vong.

Đinh Bất Nhị gào lên thống khổ:

- Nhất Giới, tên ngu xuẩn này, ngươi chết cũng đáng đời, ngươi cứ nhìn ta sống tiếp như thế nào đi.

- Có lẽ ngươi sẽ sống tiếp, nhưng... Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội rời khỏi dưới Ngũ Hành Sơn này.

Giọng nói của Hoắc Nguyên Chân biến thành chậm rãi, khi tử vong tới, làm cho hắn cũng đã đạt tới mức đèn cạn dầu.

Mà ở thời khắc cuối cùng này, Hoắc Nguyên Chấn lại chủ động mở Hệ Thống ra, bởi vì hắn cảm giác được, nhiệm vụ chủ tuyến Hệ Thống cuối cùng của mình đã hoàn thành rồi.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Nguyên Chân mở Hệ Thống ra, thanh âm nhắc nhở kia cuối cùng đã vang lên:

- Túc chủ áp chế Huyết Ma thành công, hơn nữa sinh mạng sắp đi tới điểm cuối, Hệ Thống phán định, túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đảm nhiệm một kỳ Võ lâm Minh chủ.

Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười vui mừng, minh không cam lòng chết đi như vậy, hắn muốn nhìn xem nhiệm vụ chính cuối cùng của Hệ Thống rốt cuộc đã hoàn thành hay không, hiện tại quả nhiên thật sự đã hoàn thành.

Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vẫn còn tiếp tục:

- Túc chủ hoàn thành nhiệm vụ chính thứ ba, Hệ Thống tưởng thưởng túc chủ một tấm Phật thiếp, trên mặt có thể viết Lục Tự Chân Ngôn, dùng để trấn áp Ngũ Hành Sơn, phong bế chỗ sơ hở. Chỉ cần có Phật thiệp ở trên đỉnh của Ngũ Sơn, người bị trấn áp ở dưới núi này vĩnh viễn không thể rời khỏi.

- A Di Đà Phật.

Trong lòng Hoắc Nguyên Chân niệm một tiếng Phật hiệu, thân thể của hắn đã bắt đầu bốc cháy, nội lực của Đinh Bất Nhị cuối cùng không ngăn cản nổi dung nham bốn phương tám hướng mãnh liệt cuốn tới, đã bắt đầu đi về phía tử vong.

Giờ phút này, trong lòng của Hoắc Nguyên Chân một mảnh không minh, những nỗi đau trên thân thể này như không có quan hệ gì với hắn, chỉ là bằng vào ý chí cuối cùng nói với Hệ Thống:

- Bần tăng cuối cùng đã hoàn thành ba nhiệm vụ chính của Hệ Thống, có thể được giải thoát hay không?

Hệ Thống trầm mặc một chút, lần đầu tiên trả lời vấn đề này:

- Chúc mừng túc chủ, hoàn thành ba nhiệm vụ chính, từ nay Hệ Thống không tồn tại trong cơ thể của tác chủ nữa, chúc tác chủ may mắn.

- Sau khi nói xong những lời này, Hệ Thống này không ngờ thật sự biến mất rồi, bất kể Hoắc Nguyên Chân kêu gọi như thế nào đi nữa, Hệ Thống cũng không có bất kỳ hồi âm gì, hoàn toàn rời khỏi Hoắc Nguyên Chân.

Có lẽ là bởi vì túc chủ sắp tử vong, Hệ Thống đã rời đi.

Từ khi chuyển kiếp cho đến nay, Hoắc Nguyên Chân một mực sống ở dưới áp lực của Hệ Thống, chỉ có trong khoảnh khắc sắp sửa bỏ mình Hệ Thống mới chân chính rời hắn mà đi, từ này hắn mới xem như là tự do.

Đồng thời, một tấm thiếp vàng xuất hiện ở trong tay của Hoắc Nguyên Chân, không ngờ lại không bị dung nham tổn thương.

Cánh tay đã đốt khét của Hoắc Nguyên Chân cầm tấm thiệp này, nói với hồn phách Đinh Bất Nhị đang giãy dụa trong cơ thể:

- Đinh Bất Nhị, nhìn thấy tấm thiệp này không? Có vật này ở đây, người sẽ vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Ngũ Hành Sơn, luyện ngục dung nham vô tận này chính là địa ngục chân chính, đây chính là báo ứng của ngươi, sau này người hãy vĩnh viên ở đây giãy dụa chịu khổ đi.

- Cái gì... Vật gì? Làm sao lại có chuyện này tồn tại? Ta không tin, ngọn núi lớn từ trên trời hạ xuống này rõ ràng chính là có một ít khe hở.

- Vậy sao. Như vậy trước khi người chết, bần tăng sẽ cho ngươi kiến thức một chút.

Hoắc Nguyên Chân nói xong, đưa tay vào trong ngực, vừa sờ đã lấy ra một chiếc bút.

Chiếc bút này ở trong dung nham không hư hao chút nào, cũng là vật của Hệ Thống, là Đan Chu Thần Bút lúc trước Hoắc Nguyên Chân quay thưởng lấy được.

Hoắc Nguyên Chân cầm bút lên nhanh chóng viết xuống sáu chữ chân ngôn của Phật môn.

Sau khi viết xuống mấy chữ này, thần bút liền biến mất không thấy, mà tấm thiếp trong tay Hoắc Nguyên Chân cũng đột nhiên biến mất, không ngờ đã xuyên thấu dung nham, xuyên thấu trở ngại của Ngũ Hành Sơn, trực tiếp chạy thẳng về phía đỉnh núi.

Rõ ràng nơi đó tầm mắt không thấy được, thế nhưng hai người lại có thể nhìn thấy rõ ràng, thiếp này nhiêu phiêu đãng đãng chạy thẳng tới đỉnh núi, mưa gió không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với nó, trực tiếp rơi lên trên đỉnh Ngũ Hành Sơn.

Theo tấm thiệp rơi xuống, trên mặt đã xuất hiện sáu chữ lớn kim quang lấp lánh.

Úm ma ni bá mễ hồng.

Thần thông của Phật môn, sáu chữ chân ngôn ở trên đỉnh núi phát sáng lấp lánh, theo sự phát sáng của chúng, toàn bộ Ngũ Hành Sơn giống như đều ngưng đọng lại, ngọn núi đang kịch liệt co rút lại, giống như đất dồn lại càng ngày càng chặt, vốn còn có một ít khe hở cứ như vậy cũng biến mất.

- Không, vì sao núi này càng ngày càng chặt, không cảm giác được phương hướng nữa...

Thân thể của Hoắc Nguyên Chân sắp tử vong, hồn phách của Đinh Bất Nhị cũng từ trong thân thể của hắn đi ra, từ đó hóa thành một giọt máu, giống như một con ruồi không đầu bay lung tung ở trong dung nham.

Hắn còn đang điên cuồng kêu lên:

- Nhất Giới, người chết đi còn muốn giam cầm lão phu, chẳng qua ngươi là si tâm vọng tưởng, tấm thiếp kia cũng chưa chắc có thể vĩnh viễn ở lại đỉnh núi. Chỉ cần có một ngày có người bò lên đỉnh núi bóc tấm thiếp đi, đó chính là ngày lão phu xuất thế.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân vô lực nói:

- Ngươi không có cơ hội, từ nay về sau, trên ngọn núi này sẽ không có bất cứ ai có thể đi lên, bởi vì bắt đầu từ hôm nay núi này sẽ trải rộng bụi gai.

Một hạt giống miễn cưỡng bóp ở trong tay, đây là hạt giống cây bụi gai năm xưa khi Hoắc Nguyên Chân quay thưởng lấy được, chỉ cần loại cây này mọc lên, khắp nơi toàn là bụi gai, tốc độ lan tràn cực nhanh.

- Mang hạt giống này trồng trên đỉnh Bạch Đầu Sơn, từ nay về sau mọi người vĩnh viễn không có cách nào lên núi.