Huyền Môn Phong Thần Convert

Chương 68: Như Ý trấn Nguyên Thần




Bàn chân giẫm lên bức tường thành cháy đen, đôi giầy bị đốt cháy đã được Phạm Tuyên Tử cởi bỏ.

Trên người nàng có mấy món pháp bảo, nhưng quần áo nàng đang mặc lại rất bình thường, nàng không phải đệ tử môn phái lớn, không có các loại pháp bào pháp hài mà môn phái ban tặng, thứ duy nhất nàng có chỉ là một đôi giày vải đã theo sư phụ bước qua thiên sơn vạn hải...

Tu sĩ Kim Đan cũng không thể ngăn cản sức nóng của tòa thành này, chân mới bước xuống thì giày đã bị đốt cháy, nàng không khỏi rút chân lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn duỗi ra bước xuống một lần nữa, từng bước từng bước đi về phía trước.

Trong thành thứ nên đốt đều đã đốt hết rồi, còn lại một vài tảng đá, không có phòng ốc, cũng không có ánh sáng.

Chỉ mới bước vào trong thành thôi Phạm Tuyên Tử đã cảm thấy mình đưa thân vào lò lửa, cảnh vật trước mắt đều rất mơ hồ.

Đây là một tòa Thần thành rơi xuống, dù cho chỉ là một mảnh vỡ nó vẫn bốc lên vẻ thần bí.

Đá to vỡ nát, rìa thành sắc bén, trên cây trụ khổng lồ kia mơ hồ có thể nhìn thấy những hoa văn điêu khắc thần bí.

Dưới chân nóng hổi khiến cho lông mày Phạm Tuyên Tử nhíu lại thật chặt, thế nhưng trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một người, đó chính là sư phụ mình.

Lúc này nàng thật lòng hy vọng có thể tìm được sư phụ, nhưng lại sợ tìm thấy, bởi vì ở nơi này tìm thấy rồi có lẽ sư phụ cũng không sống nổi, chí ít nàng không biết sư phụ mình sẽ sống sót thế nào dưới hoàn cảnh này đây.

Nhưng nàng vẫn muốn tìm kiếm những dấu vết mà sư phụ mình từng để lại trong thành này, nàng càng sợ sư phụ mình hóa thành tro bụi, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Bên trong nửa tòa thành trì cháy đen kia ngoại trừ những tòa nhà bằng đá, ở trong mắt Phạm Tuyên Tử chẳng thứ gì tồn tại, bàn chân đã cháy, mùi thịt bốc lên từng trận.

Nửa tòa thành trì rất lớn, lúc nàng đi vào, người ở bốn phía mới nhìn thấy nàng, không khỏi nhíu mày, hỏi người bên cạnh: “Tại sao lúc này lại có kẻ dám đi vào, không muốn sống sao?”

Phạm Tuyên Tử quay đầu nhìn, phát hiện Thi Mị vẫn đứng ở ngoài thành không dám bước vào trong. Xa Bỉ Thi đã sắp hóa thành Kim Giáp Thi Mị, trong tay còn xách theo chiếc đầu Dạ Xoa gần như kết hợp thành một thể.

Có thể nói, Xa Bỉ Thi tiến hóa thành Kim Giáp Thi nhanh như vậy cũng bởi vì nó lúc nào cũng mang theo cái đầu Dạ Xoa kia. Phi Thiên Dạ Xoa là yêu ma thuộc loại Nguyên Thần Pháp thân, thế nhưng bây giờ Xa Bỉ Thi cũng không dám tiến vào.

Trải qua mấy ngày này trí tuệ của Xa Bỉ Thi càng lúc càng cao, Phạm Tuyên Tử đi nơi nào nó cũng theo sát không rời, mà lúc này nó lại không dám vào trong.

Ngoảnh đầu nhìn thấy trong đôi mắt Xa Bỉ Thi xen lẫn sự lưỡng lự và sợ hãi, rốt cuộc Phạm Tuyên Tử cũng không rung chuông thôi thúc Thi Mị đi theo mình nữa.

Nàng vào trong thành, bước từng bước một, cẩn thận nhìn mọi ngõ ngách mà đôi mắt nàng có thể quan sát được.

Đột nhiên, Phạm Tuyên Tử dường như nghe thấy gì đó, nàng nhanh chóng chạy về phía giọng nói mơ hồ kia.

Dưới chân xuất hiện đá vụn, nhưng dưới lớp đá vụn kia có giọng nói truyền lên, giọng nói này không phải âm thanh trực tiếp mà nó đến từ cảm ứng trong tâm linh.

Đi đến phía trước một đống đá vụn, Phạm Tuyên Tử ngồi xổm xuống, lấy tay gạt lớp đá kia ra, những viên đá cực nóng nhanh chóng cho tay nàng bị bỏng, linh lực trong cơ thể nàng cũng không đủ để mở rộng tay nàng, không phải vấn đề số lượng mà do cảnh giới không đủ.

Nàng vẫn không hề dừng lại, ngược lại càng gỡ đá nhanh hơn.

Rốt cuộc ngay khi tay nàng bốc lên mùi thịt khét thì nàng nhìn thấy một tấm gương, tấm gương đã bị thủng một lỗ, mặt gương tràn đầy dấu vết thiêu đốt, có thể thấy lúc trước nó là một pháp bảo rất mạnh mẽ.

Giọng nói truyền ra từ trong tấm gương này.

Trước hết lấy Thất Bảo Như Ý ra, nàng luôn luôn nhớ kỹ lời dặn của sư phụ, cây Thất Bảo Như Ý này có thể trấn giết hết thảy ma linh, có thể phá tan mọi pháp thuật.
Sau khi cầm chặt Thất Bảo Như Ý nàng mới vươn tay lấy tấm gương kia.

Ngay giây phút ngón tay vừa tiếp xúc với tấm gương thì một luồng hàn quang mang hình dạng một con rắn lao vút ra. Phạm Tuyên Tử chỉ cảm thấy trong đầu có từng trận âm thanh chát chúa, như bị gõ mạnh, toàn bộ suy nghĩ của nàng tán loạn, hàn quang trong gương quấn lên ngón tay nàng, tiếp theo cả cơ thể bắt đầu kết băng, trong nháy mắt đã biến thành một pho tượng.

Phạm Tuyên Tử chỉ cảm thấy một luồng băng khí xông vào cơ thể mình, dường như muốn đóng băng toàn bộ suy nghĩ của mình vậy.

Ngay lúc nàng cảm thấy mình sẽ bị đông chết, một luồng ý chí sau cùng bắt đầu tập hợp, điều khiển Thất Bảo Như Ý trong tay một cách khó khăn, chỉ thấy phía trên Thất Bảo Như Ý tuôn ra linh quang, luồng hàn ý kia lập tức rút về trong gương.

Phạm Tuyên Tử tỉnh lại, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi, nhịp tim đập nhanh.

Lúc này nàng nhìn thấy trên tấm gương có một khuôn mặt người. Cô gái này đôi mắt rất nhỏ, nhưng trong mắt tràn đầy sự bất ngờ, sau đó ả mỉm cười, hàm răng rất ngay ngắn, thế nhưng Phạm Tuyên Tử lại cảm thấy nụ cười của nàng chứa đầy sự độc ác lẫn xảo trá.

Có giọng nói truyền tới: “Đưa ta rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn, truyền thừa, đạo pháp, giúp cho ngươi tiến thẳng lên cảnh giới Nguyên Thần.”

Phạm Tuyên Tử chăm chú nghe, đột nhiên hỏi: “Ngươi có từng gặp sư phụ ta?”

“Sư phụ ngươi là ai? A, ta biết, là hắn!” Cô gái trong gương nói đến đây thì nhìn chằm chằm Thất Bảo Như Ý trong tay Phạm Tuyên Tử.

“Ngươi biết sư phụ ta ở đâu?”

“Tất nhiên.” Người trong gương cười nói: “Chỉ cần ngươi dẫn ta ra khỏi nơi này ta sẽ nói cho ngươi biết bây giờ hắn đang ở nơi nào.”

Phạm Tuyên Tử nhìn kỹ, suy tư một lúc, linh quang phía trên Thất Bảo Như Ý dần dần biến mất, nụ cười trên mặt người trong gương từ từ nở ra.

Chẳng qua nụ cười của nàng mới xuất hiện thì linh quang trên cây Thất Bảo Như Ý khiến nàng bất an khó chịu kia lại dâng lên một lần nữa. Mà lần này linh quang phát ra vô cùng mãnh liệt, đến khi sáng nhất thì chợt đánh về phía mặt gương.

“Không.” Người trong gương phát ra tiếng thét chói tai.

“Dù cho ngươi biết, ta cũng không muốn chịu ơn ngươi.” Phạm Tuyên Tử ngừng một chút, sau khi nói ra câu đó thì Thất Bảo Như Ý mang theo một luồng linh quang đánh lên mặt kính.

Trong kính vang lên một tiếng kêu la thảm thiết, khuôn mặt người từ từ tan biến sau một đòn của Thất Bảo Như Ý, chỉ để lại một tấm gương tản ra hàn ý vô tận...

Phạm Tuyên Tử cầm tấm gương lên, một mảnh lạnh buốt, lật lại nhìn một chút, phía sau có thể thấy rõ hoa văn màu đỏ khắc bên trên. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, cũng không phát hiện ra gì nữa, cố gắng dùng thần thức để cảm thụ cũng không nghe được âm thanh gì tương tự.

Đặt tấm gương vào lòng, một luồng hàn ý lạnh lẽo truyền ra làm cho toàn thân trở nên thoải mái.

Nàng vẫn tiếp tục đi sâu vào trong, tìm kiếm nơi sư phụ mình có khả năng tồn tại.

Cô gái lúc nãy dường như biết sư phụ mình, thế nhưng từ trong mắt ả nàng nhìn thấy sự độc ác, dù cho ả ta biết sư phụ mình ở đâu nàng vẫn quyết định giết chết ả.

Lại tiến về phía trước, bước rồi lại bước, bên trong càng lúc càng nóng, nhưng vì trên người nàng có một tấm gương phát ra hơi lạnh nên nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Đúng lúc này, nàng mơ hồ nhìn thấy một người nằm dưới lớp đá vụn.

Trong lòng lo lắng vội vàng chạy tới.