Huyền Môn Phong Thần Convert

Chương 1: Trong lầu Hoa Gian, Thi Mị nghe chuyện xưa




Bến đò Hoa Gian vẫn còn giữ nguyên vẻ kỳ lạ như thuở xưa, dù kỳ lạ nhưng vô cùng có trật tự, nơi này có khách sạn dành cho yêu ma, cũng có thư viện của nhân loại, một người bán cá trên chợ rất có thể là Quỷ nước trong sông.

Thế nên người đến nơi này đều vô cùng cẩn thận, bởi vì nếu ngươi tùy tiện bước vào trong một quán ăn, sẽ phát hiện từ đầu bếp cho đến chưỡng quầy đều là yêu ma, thực đơn cũng chỉ có vài món như “gân người hấp”, “tim xào lăn”, “đùi xông khói” các loại.

Nhưng ở bến đò Hoa Gian có một nơi mà bất kể là nhân loại hay yêu ma đều sẽ thích đến ngồi.

Đó chính là lầu Hoa Gian, đây là một nơi uống trà uống rượu, ăn một chút thức ăn nhẹ rồi nghe kể chuyện xưa...

Khi một sinh mệnh có được trí tuệ, hiển nhiên nó sẽ có hứng thú với những chuyện xảy ra trên thiên hạ, tìm kiếm những điều nó không biết, đó là ngọn lửa mãi mãi không tắt ẩn sâu trong tâm hồn của một sinh mệnh mang trí tuệ.

Bến đò Hoa Gian hoa nhiều, mưa cũng nhiều.

Lúc trời mưa người đến lầu Hoa Gian nghe kể chuyện lại càng nhiều.

Bên ngoài lầu sương khói mông lung, bên trong lầu bếp lò soi sáng, một vùng ấm áp.

Trên mỗi chiếc bàn ngồi một hoặc hai ba người, trước mặt mỗi người là một bình trà hoặc là một bầu rượu, ngoài ra còn có vài dĩa thức ăn vặt.

Ở một bên khác có một cái bục, trên bục có một ông lão tóc bạc đang ngồi kể chuyện, vừa kể vữa diễn tả vô cùng sinh động.

Khúc Linh Tùng nghe người khác nói ông lão kia thật ra không phải người, mà là một con Quỷ nước, lão ở nơi này thuyết thư kể chuyện đã mấy chục năm rồi.

Đi cùng Khúc Linh Tùng là thiếu gia của Vương gia và muội muội Khúc Linh Phong, ngoài ra còn có thêm thiếu gia của Triệu gia trong An Nhạc Thành cùng tôi tớ của hắn.

Quỷ nước kia đang kể những chuyện xảy ra trước khi Vương triều Khổng Tước sụp đổ, hắn kể một người tên là Đồ Nguyên dùng thân làm khí, mang theo Pháp thân của Tô Cảnh Ngọc được mệnh danh tuyệt thế thiên kiêu tiến vào Thánh Kinh.

Khúc Linh Tùng đã nghe câu chuyện này rất nhiều lần, ông nội hắn từng nói có rất ít người biết chuyện này, mọi người chỉ biết ba tu sĩ Thiên Nhân đại chiến với Khổng Tước vương, ai cũng biết những chuyện xảy ra sau khi Vương triều Khổng Tước sụp đổ, còn những chuyện liên quan tới vị tu sĩ gọi là Đồ Nguyên kia lại chẳng ai biết.

Bởi vì lúc đó hắn chỉ mới bước vào Thần Anh, trong trận đại kiếp Vương triều Khổng Tước sụp đổ kia, tu sĩ Thần Anh chết nhiều lắm, cho dù là kẻ mạnh như Tô Cảnh Ngọc của Long Trì Thiên Cung cũng bỏ mạng trong đó.

Sở dĩ Khúc Linh Tùng biết là bởi vì từ nhỏ đã nghe được ông nội mình kể về chuyện xưa của hắn.

“Lão quỷ, ngươi đừng nói bậy đó, dựa theo lời ngươi kể thì cái tên Đồ Nguyên này là người khiến cho Vương triều Khổng Tước sụp đổ sao?” Trong lầu có người lớn tiếng chất vấn, bọn hắn không tin.

“Ha ha, lão phu ở nơi này kể chuyện mấy chục năm rồi, chưa từng nói dối.” Lão quỷ kể chuyện nói.

Đa số mọi người cũng không để ý lời hắn kể là thật hay giả, bất kể là thật hay giả đều chỉ là chuyện xưa, người đã chết đi, cũng chỉ xem là đề tài bàn luận trong những lần trà dư tửu hậu.

Đột nhiên, tay Khúc Linh Tùng bị chạm một cái, là muội muội Khúc Linh Phong.

“Ca ca, huynh nhìn xem?”

Theo phương hướng ngón tay muội muội Khúc Linh Phong chỉ, hắn nhìn thấy ở một nơi hẻo lánh trong lầu có một người đàn ông cao to đang ngồi, người kia mặc một thân áo choàng xám, khuôn mặt lộ ra ngoài giống như mặt nạ màu vàng.

Khuôn mặt này hắn không quen biết, nhưng chiếc đầu mà người đó đang xách hắn lại vô cùng quen thuộc.

“Đúng thế, là đầu Dạ Xoa.” Trong lòng Khúc Linh Tùng rất khiếp sợ.

“Cha từng nói, sư tổ có một bộ Thi Mị, tay Thi Mị kia cầm đầu Dạ Xoa, có phải là nó hay không?” Khúc Linh Phong thấp giọng hỏi ca ca mình.

Khúc Linh Tùng lắc lắc đầu, hắn đang âm thầm dò xét, bởi vì hiện tại hắn cũng không thể xác nhận đó có phải là con Thi Mị của tổ sư năm đó hay không.

Hắn từng nhìn thấy chân dung của tổ sư, trong bức tranh, sau lưng tổ sư đúng là có một con Thi Mị, chẳng qua con Thi Mị kia cùng với con Thi Mị này có chút khác nhau.

Khúc Linh Tùng rất muốn hỏi Kim Giáp Thi Mị kia tên gọi là gì, nhưng hắn không dám.

Đại hán mặt vàng đứng dậy, cầm đầu Dạ Xoa bước ra ngoài.

Khúc Linh Tùng phát hiện, ngay khi hắn ra khỏi lầu Hoa Gian, cả bầu không khí bên trong lầu trong nháy mắt nhẹ nhõm không ít.
Thậm chí hắn còn nghe có người thủ thỉ: “Rốt cuộc lai lịch của nó là gì, hẳn là sắp hóa thành Phi Thiên Dạ Xoa nhỉ.”

Khúc Linh Tùng nhìn nhìn muội muội của mình, từ trong mắt muội muội hắn thấy được sự tò mò.

Hai người đứng lên, đuổi theo trong mưa.

Thiếu gia của Vương gia và chủ tớ Triệu gia cũng kinh ngạc nhìn hai người huynh muội bọn họ.

Khúc Linh Tùng bước dưới cơn mưa, xa xa trông thấy một đại hán xách theo một cái đầu Dạ Xoa từng bước một đi về phía trước.

Mưa kia không thể rơi xuống trên người hắn, đầu người hắn đang xách trên tay lắc lư trong mưa, đôi mắt Dạ Xoa thỉnh thoảng chuyển động tựa như ngọn đèn xanh, thoạt trông hắn giống như đang mang theo một chiếc đèn lồng vậy.

Đột nhiên, Khúc Linh Tùng kéo muội muội của mình về, bởi vì hắn phát hiện không đúng, một sự nguy hiểm mãnh liệt lan dần ra mười dặm xung quanh, Thi Mị đang tiến về phía trước cũng dừng lại.

Cơn mưa lúc đầu mịt mù trong giây phút này dường như biến thành kiếm vũ đao phong.

Đông, tây, nam, bắc cả bốn phương hướng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bốn người.

Bốn người có hình dáng khác nhau.

“Hôm nay để xem ngươi còn chạy trốn đi nơi nào nữa?”

“Trước kia ngươi chạy loạn khắp nơi, lúc đầu bọn ta muốn đuổi theo ngươi rất khó, gần đây ngươi luôn đi về phía nam, ngược lại ta muốn biết lý do tại sao?” Một người trong đó hỏi.

Động tĩnh này sớm đã kinh động đến người ở bến đò Hoa Gian, người bên trong lầu Hoa Gian cũng đi ra, đứng xa xa nhìn cảnh này.

“Thôi đừng hỏi nữa, cho dù nó là Thi Mị sắp hóa thành Phi Thiên Dạ Xoa nhưng muốn nó mở miệng cũng là làm khó nó. Dẫu thế nào sau khi chúng ta bắt được rồi cũng phải xóa đi linh trí của nó thôi.”

Kim Giáp Thi Mị vẫn luôn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, nó chỉ nhìn người xung quanh, bọ dạng nó tựa hồ có hơi vụng về.

Khúc Linh Tùng bắt đầu cảm thấy đau lòng, nếu như đây thật sự là con Thi Mị của tổ sư, vậy hắn rất hy vọng nó có thể trốn thoát, cho dù nó đã khôi phục tự do nhưng hắn biết rõ, bản thân mình chắc chắn không cách nào đến giúp nó, bởi vì trong mắt hắn bốn người kia mỗi người đều sâu không lường được.

Trong tay cả bốn ngời này đồng loạt phát ra linh hoa, dưới cơn mưa mông lung lại tỏ ra xinh đẹp vô cùng, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó.

Linh hoa trong tay bốn người xen lẫn vào nhau, hợp làm một với mưa gió.

Vốn dĩ cơn mưa mờ mịt vào lúc này cũng biến thành màu vàng, hóa thành một tấm võng lớn màu vàng óng.

“Thiên La Địa Võng!” Có người kinh hô.

Thiên La Địa Võng là một loại cấm pháp rất nổi tiếng, uy danh hiển hách trên thiên hạ.

Có thể nói, một khi Thiên La Địa Võng xuất hiện sẽ không ai có thể trốn thoát được.

Cũng vào lúc này, Thi Mị kia ngửa mặt lên trời gào thét.

Một luồng khí hung sát phóng lên tận trời.

Cả người nó nhanh chóng phồng lớn, nháy mắt đã cao hơn ba trượng, hung ý mãnh liệt lan ra khắp bốn phương tám hướng.

“Nó đã có thể thi triển thần thông mà chỉ Phi Thiên Dạ Xoa mới có được rồi sao?” Có người hoảng sợ nói.

Cánh tay lớn của Thi Mị trảo về phía tấm lưới màu vàng kia, chỉ thấy kim sắc điện mang lấp lánh, lan tràn khắp cánh tay Thi Mị.

Thi Mị phát ra tiếng rống to, giậm chân một cái, một vết nứt khổng lồ xuất hiện. Một cánh tay khác nhấc lên chiếc đầu Dạ Xoa, chỉ thấy sâu trong đôi mắt của đầu Dạ Xoa kia bắn ra hai luồng sáng xanh, giống như hai thanh kiếm sắc.

Ngay khi ánh sáng xanh sắp chạm đến thân một người thì một kẻ khác trong đó dâng lên sóng nước, cả cơ thể hắn tựa như ở trong nước vậy.

“Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn nghĩ rằng chúng ta không tìm ra cách phòng thủ sao? Một con Thi Mị mà thôi, ngươi chỉ biết làm việc theo bản năng, có thể trốn tới hôm nay cũng coi như ngươi mạng lớn, lập tức đầu hàng có lẽ bọn ta còn có thể giữ lại cho ngươi một chút linh trí để ngươi làm Linh Thi hộ sơn, bằng không, trực tiếp xóa đi linh trí luyện thành phân thân.”