Huyền Môn Phong Thần Convert

Chương 2: Một vệt thần quang đến từ chân trời




Thiên La Địa Võng từng là cấm pháp do một vị thần linh truyền xuống mảnh đất này. Về sau vị thần linh đó bị đuổi khỏi vùng đất này nhưng pháp môn kia vẫn lưu truyền cho đến ngày nay.

Cấm pháp Thiên La Địa Võng có tính khắc chế tự nhiên đối với thi, quỷ, mị, linh, hơn nữa bốn vị này thoạt nhìn chưa đạt đến cảnh giới Nguyên Thần Pháp thân, nhưng hiển nhiên đều là tu sĩ Thần Anh lâu năm từng trải.

Có rất nhiều tu sĩ Thần Anh lâu năm có thể sánh vai với Nguyên Thần sơ kiếp, huống hồ lúc này là bốn người.

Đối với lai lịch của bốn người này thì không ai biết rõ, thiên địa rộng lớn vô ngần, năm đó thần linh còn tồn tại khắp nơi, cho dù bọn họ đều trở về Thần vực của bọn họ hay hóa thành bụi trần nhưng bọn họ vẫn còn rất nhiều tín đồ lưu lại.

Ánh chớp trên kim võng lập lòe lan tràn khắp cơ thể Thi Mị, dù cho ở rất xa cũng có thể nhìn thấy Thi Mị đang run rẩy, trong tiếng la của nó chứa đầy vẻ đau đớn.

Thế nhưng Thi Mị không hề bó tay chịu trói, chỉ thấy một tay nó chống lên, khiến cho kim võng kia nhất thời không rơi xuống được.

Bàn tay bên trong ánh vàng của Thi Mị kia to lớn như quạt, cánh tay như trụ, sát quang màu đen quanh bàn tay liên tục phun trào.

Đột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng niệm chú, dường như phát ra từ trong lỗ mũi, đó là Âm Lôi Chú.

Tựa như tiếng sấm rền vang vọng ở nơi chân trời xa xăm, quanh quẩn một chỗ, chỉ thấy ngay khi tiếng niệm chú vang lên thì Thi Mị bất động, vốn dĩ thân thể cao hơn ba trượng nay từ từ rút lại còn khoảng một trượng, đồng thời thân thể nó liên tục lắc lư.

“Thi Mị này rốt cuộc vẫn là vật vô chủ, không ai dạy bảo, bằng không, bốn người kia làm sao bắt được nó.” Trong lầu Hoa Gian có người nói.

Khúc Linh Tùng cũng rõ ràng, loại tử linh Thi Mị này có thể không ngừng thu nạp sát khí, nhưng bởi vì linh trí thấp nên không biết pháp thuật gì cả, chỉ biết hành động theo bản năng, nếu có chủ nhân khắc cấm văn lên người nó, nó sẽ rất đáng sợ, thế nhưng trên thân Thi Mị này cũng không có.

Lại một tiếng Âm Lôi Chú vang lên, Thi Mị giống như bị đánh tan thần trí, đứng sững sờ ở nơi đó.

“Trói.”

Tấm lưới vàng kia quấn nhanh xuống, quấy Thi Mị thật chặt, Vốn dĩ trên người Thi Mị phát ra Thi sát nồng đậm giờ phút này đã rút về cơ thể Thi Mị, chỉ còn chiếc đầu Dạ Xoa trên tay nó vẫn đang đung đưa phát ra từng luồng ánh sáng xanh, dường như muốn thoát khốn, nhưng mái tóc lại quấn chặt lấy bàn tay Thi Mị, không cách nào trốn tránh được.

Khúc Linh Tùng lẫn muội muội Khúc Linh Phong chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa, không dám tới gần nửa bước. Mặc dù trong lòng bọn họ rất khó chịu nhưng đành bất lực không biết làm sao.

Lúc này thiếu gia Vương gia đi tới, có chút trách cứ nói: “Hai người các ngươi làm gì thế, lỡ không may chọc giận tới bọn họ, mất mạng rồi thì bảo ta làm sao nói chuyện với Khúc gia gia.”

“A, thật xin lỗi, là bọn ta nhất thời tò mò nên đi ra xem, thật sự không phải.” Khúc Linh Tùng vội vàng nói.

Ngay khi mọi người cho rằng Thi Mị kia sắp bị mang đi thì nơi chân trời xa xôi đột nhiên xuất hiện một vầng sáng.

Giữa bầu trời âm u, vệt sáng kia cũng không chói mắt lắm, thế nhưng khi vệt sáng kia xuất hiện, tất cả mọi người đều chú ý đến nó, trong lòng ai cũng sinh ra cảnh giác.

Thần niệm của tu sĩ câu thông thiên địa nên cực kỳ nhạy cảm đối với những dị tượng xuất hiện giữa thiên địa.

“Nguyên Thần.” Đây là suy nghĩ hiện lên trong lòng tất cả mọi người.

Nguyên Thần còn gọi là Pháp thân, Nguyên Thần ra, Thiên Tướng sinh.

Bảy mươi năm trước, vào lúc Thiên Nhân giao chiến, giữa bầu trời hơn vạn dặm phong vân biến sắc, không phân sáng tối, không thấy mặt trăng sao trời, chỉ thấy quang hoa tung hoành, huyết vũ kiếm phong, vô số tu sĩ bị cuốn vào trong đó chết thảm thiết.

Vệt sáng kia trong phút chốc đã đến, mưa gió đột nhiên tản ra, bầu trời vốn âm u lại trở nên trong xanh.

“Vị Pháp thân nào giá lâm nơi này?” Một trong bốn người kia lớn tiếng hỏi.
Hắn vừa hỏi dứt lời thì vệt sáng đó cũng đã rơi xuống, chui vào giữa trán Thi Mị.

Thi Mị vốn đang đứng sững ở nơi đó, trong giây phút này chợt trở nên tà dị.

Đôi mắt âm u đầy tử khí của nó hiện ra bạch quang.

Đầu Dạ Xoa trong tay bỗng nhiên phát ra hung ý cuồn cuộn, hai mắt liên tục chớp động, tà dị vô cùng, miệng nó khép mở, ấy vậy mà lại phun ra sát khí xanh biếc.

Thi Mị vẫn là con Thi Mị kia, nhưng khí tức đã hoàn toàn khác biệt.

Kim phong đang trói chặt cơ thể nó bắt đầu chớp động, lấp lánh cương mang, nhưng Thi Mị lúc này lại như không quan tâm nữa.

Chỉ thấy nó từ từ giơ tay lên, một tay bắt lấy tấm lưới vàng kia, sát quang tuôn trào rồi kéo rách cả tấm lưới.

Ánh mắt bốn người lộ ra vẻ khẩn trương, một người trong đó hỏi: “Các hạ, có gì chỉ giáo?”

Chẳng qua “Thi Mị” kia vẫn không hề nói chuyện, mà đột nhiên sải bước ra, phảng phất như xuyên qua hư không rồi xuất hiện trước mặt một người trong đó, một tay nó trảo đến, phía trên cự trảo hiện lên ánh vàng mang theo nhiều chấm đen trôi nổi, sát quang như lửa.

Cả vùng hư không đều bị bao phủ, cánh tay kia từ hư vô duỗi ra dường như có thể bắt lấy linh hồn, không cách nào né tránh.

Một tu sĩ phất tay lên, một pháp bài mang hình dáng vỏ sò che chắn trước người, linh quang cuồn cuộn như sóng lớn, vừa xuất hiện lập tức ngăn cản hung quang bắn ra từ đôi mắt của chiếc đầu Dạ Xoa.

Thế nhưng ngay lúc cánh tay của “Thi Mị” trảo qua thì cả pháp bài lẫn linh quang trong nháy mắt đã vỡ vụn.

Người kia vô cùng kinh hãi, há miệng phun ra một ngụm tâm huyết, hóa thành một ngọn lửa dũng mãnh lao về phía cơ thể “Thi Mị”.

Đây là Đan hỏa của hắn, dùng tâm huyết làm vật dẫn phun ra, vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ. Đây là phương pháp bảo vệ tánh mạng của rất nhiều tu sĩ Thần Anh.

Cùng lúc đó một người khác lấy ra một dải lụa, ném lên không trung hóa thành một con rắn khổng lồ, rắn kia uốn mình trong hư không vài vòng rồi phóng đến Thi Mị, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy thân thể Thi Mị.

Một ngụm máu Thần Anh biến thành Đan hỏa, một pháp bảo dải lụa hóa thành rắn lớn, một thứ thiêu đốt, một thứ quấn chặt.

Bên khác lại có một người trong tay hiện ra một thanh kiếm sáng loáng, kiếm quang như nước, ngay lúc kiếm của hắn xuất hiện, hắn phi thân lên trời, cả người tựa như sợi tơ không có trọng lượng, kiếm lẫn người lơ lửng giữa không trung vừa quỷ dị vừa nhanh chóng, trong phút chốc đã tới trước mặt Thi Mị, đâm vào đôi mắt Thi Mị.

Một người khác đứng ở đằng xa niệm pháp chú, dẫn động thiên địa linh khí điên cuồng lao về phía hắn, rồi ngón tay hắn vẽ một đường trong hư không, nơi đầu ngón tay vạch qua có linh quang ngưng tụ thành sợi, nhanh chóng vẽ ra từng đạo phù văn.

Thi Mị lúc đầu hung ý ngập trời trong nháy mắt đã chôn thân nơi tuyệt sát.

Hiển nhiên bốn người kia không muốn bắt Thi Mị này nữa mà là muốn giết chết nó, bởi vì bọn hắn biết rõ, lúc này ở trong thân thể Thi Mị là một người khác.

Ngay lúc này, Thi Mị đột nhiên ném chiếc đầu Dạ Xoa đang cầm trên tay.

Chỉ thấy đầu Dạ Xoa biến mất một cách quỷ dị, lúc xuất hiện đã ở trên bầu trời, lớn nhanh theo gió, trong nháy mắt đã to bằng một ngọn núi nhỏ, Dạ Xoa há miệng ra, một mảnh ánh sáng xanh tuôn về phía người đang vẽ phù trên không đằng kia.

Trong chớp mắt, phù tán người rơi.

Cơ thể Thi Mị cũng nhanh chóng phồng lớn, một cánh tay tháo con rắn đang quấn chặt cơ thể, há mồm phun ra một luồng Thi khí ngăn cản Đan hỏa, rồi vươn cánh tay còn lại bắt lấy thanh kiếm đang đâm tới kia.