Huyền Môn Phong Thần Convert

Chương 3: Phòng tối, người trong tranh




Vừa giẫm chân, mặt đất lập tức rạn nứt.

Một tiếng rống ro, âm thanh chấn động núi rừng.

Xa xa chỉ thấy một người khổng lồ màu vàng đất một tay bắt lấy con rắn to, một tay bắt lấy mũi kiếm, đầu khác của mũi kiếm có một người lơ lửng phía trên, hai mắt Thi Mị sắc bén như điện, há mồm phun ra sát khí ngăn cản ngọn lửa đang tuôn tới.

Cách đó không xa, một chiếc đầu người to lớn đang phun ra ánh sáng xanh biếc, ánh sáng hóa thành cơn lốc như muốn nuốt trọn linh hồn người ta.

Cảnh tượng này in sâu vào ánh mắt của đám yêu ma ở bến đò Hoa Gian, con nào con nấy giật giật mí mắt, trong lòng cảm thán, vừa nãy bốn người kia còn nắm chắc phần thắng lúc này đây chỉ sợ là phải bảo vệ tính mạng.

Ngay lúc mọi người cảm thán, chỉ thấy cánh tay Thi Mị bắt lấy thanh kiếm dài ném về nơi xa, cả người kia cũng bị ném bay về hướng đó, nhất thời không ai ngăn cản được.

Sau đó hai tay cự hán cùng nắm lấy con rắn to đang giãy dụa muốn thoát đi kia, hai tay khẽ vuốt, trên tay tràn ra Thi sát màu xám, những nơi nó đi qua, linh quang rực rỡ trên thân con rắn to kia nhảy lên như điện, đồng thời phát ra tiếng vang lốp bốp.

Đó bởi vì cấm chế bên trong pháp bảo đã bị phá hư, chỉ thấy phía thân rắn ở những nơi bàn tay Thi Mị vuốt qua từ từ biến thành hoa lăng (*dải lụa) , mà một phía khác vẫn là da rắn, hai tay vuốt đến tận đuôi, tên tu sĩ kia liều mạng niệm pháp chú, muốn giúp cho pháp bảo mà mình dùng tâm huyết tế luyện có thể tránh thoát, cuối cùng đành trơ mắt nhìn pháp bảo của mình bị đánh về nguyên hình.

Món pháp bảo này dù cho thu về cũng cần phải tế luyện lại một lần nữa, bởi vì cấm chế bên trong đều bị phá hủy rồi.

“Đi.”

Vừa dứt lời, cả bốn người bỏ chạy tán loạn, Thi Mị cũng không đuổi theo, nó vẫy tay một cái, chiếc đầu Dạ Xoa kia dường như không bằng lòng mà trở về cánh tay hắn.

Ngoảnh đầu lại, hai điểm sáng trong mắt nó nhìn về phía bến đò Hoa Gian, khuôn mặt vàng đất của nó vừa máy móc vừa lạnh lùng, không ai biết được lúc này nó đang suy nghĩ điều gì, hoặc là nói... Nguyên linh đang giấu bên trong Thi Mị kia đang suy nghĩ gì?

Trong lúc nhất thời không ai mở miệng, bóng người cao to đó... Khuôn mặt hung ác đó... Một đôi mắt phát ra ánh sáng lẫn cái đầu người trên tay đó... Nó đứng yên trong cơn mưa phùn phía xa, vừa thần bí lại vừa có vẻ hung tà.

Đột nhiên, Thi Mị chỉ một ngón tay, ngón tay nó dùng để chỉ chính là ngón tay mang theo chiếc đầu Dạ Xoa, nơi đó có mấy người đang đứng.

Thiếu gia Vương gia và chủ tớ Triệu gia bị hù tới nỗi mặt không còn chút máu, liên tục lui về sau mấy bước.

Nhịp tim Khúc Linh Tùng đập rất nhanh, hắn quay đầu thoáng nhìn sang muội muội mình, phát hiện trong mắt muội muội mặc dù sợ hãi, nhưng cũng mang theo chút chờ mong.

Hắn chậm rãi tiến về phía trước, muội muội bước theo đằng sau, ngược lại tên thiếu gia Vương gia kia đang gọi hắn: “Ngươi không muốn sống nữa sao, qua đó làm gì.”

Nhưng bước chân của Khúc Linh Tùng cũng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục bước về trước, người ở đằng xa nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi từ từ trở nên mơ hồ dưới cơn mưa phùn.

Tất cả mọi người đang chờ đợi xem sẽ xảy ra chuyện gì.

Khúc Linh Tùng đi tới trước mặt Thi Mị, lại gần mới càng cảm thấy khuôn mặt Thi Mị này vô cùng đáng sợ, trong lòng bọn họ cẩn thận lo lắng vô cùng.

Thế nhưng Thi Mị kia cũng không nói gì mà xoay người bước đi, hai huynh muội Khúc Linh Tùng và Khúc Linh Phong nhìn nhau một chút, cuối cùng nhanh chóng theo sau, dần dần, cả ba bóng người biến mất trong mưa gió.

...

Một tháng sau, thiếu gia Vương gia vội vã trở lại An Nhạc Thành, đi đến nơi ở của Khúc gia cách nhà hắn không xa.

Có một thời mẫu thân của gia chủ Khúc gia là hạ nhân của Vương gia, nhưng rồi gia chủ Khúc gia lại bái một vị tu sĩ Kim Đan trên Vạn Thánh Sơn làm thầy, sau đó sáng lập Khúc gia. Giữa Khúc gia và Vương gia có xảy ra một vài mâu thuẫn, nhưng dưới sự hòa giải của gia chủ Vương gia nên sau này quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm.

Vương thiếu gia và phụ thân hắn đi vào Khúc gia, gặp được gia chủ của Khúc gia là Khúc Nguyên Tuyền, vội vàng nói xin lỗi, nói rằng con trai mình cùng với hai huynh muội Linh Tùng, Linh Phong đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn một người trở về, thật sự rất áy náy.

Khúc Nguyên Tuyền đã có tóc bạc, nhưng tinh thần không tệ lắm, sau khi nghe vậy hắn liền hỏi nguyên do sự việc.

Thế là Vương thiếu gia kể hết mọi chuyện xảy ra ở bến đò Hoa Gian, sau khi nghe hắn kể xong, lại phát hiện Khúc gia gia đầu lấm điểm bạc trước mặt đã rơi lệ lúc nào không hay, nước mắt đầy mặt.
“Khúc thúc, Khúc thúc?” Phụ thân Vương thiếu gia vội hỏi.

“Không sao, Trạch Thành... Ta... Ta mừng... Ta mừng quá thôi...”

Nói rồi hắn quay lưng đi vào một căn phòng, căn phòng hắn đi vào chính là căn phòng xưa nay không cho người ngoài bước vào nửa bước, cũng không biết lần này hắn quên ngăn cản người ngoài đi vào, hay cảm thấy không cần thiết nữa.

Hai cha con Vương thiếu gia bước theo vào, đập vào mắt bọn họ là một bức tranh lớn treo trên vách tường phía đông trong gian phòng này.

Chỉ thấy tranh kia vẽ ba người, nói đúng hơn là hai người một thi.

Vương thiếu gia vừa liếc mắt đã nhận ra con Ngân Giáp Thi Mị đứng sau hai người kia, càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là trên tay Thi Mị đó cũng mang theo một cái đầu người phát ra ánh sáng xanh biếc.

Mà ngay phía trước Thi Mị theo thứ tự là một nam một nữ, cô gái ở bên trái, trong tay đang cầm một qua chuông đồng, dường như nàng đang vui vẻ đùa giỡn với chuông đồng trên tay, thoạt nhìn nàng rất hoạt bát đáng yêu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía chàng trai ở giữa

Còn chàng trai ở giữa kia buộc tóc cao, cả người mặc pháp bào, tay cầm một thanh Như Ý, mắt nhìn phía trước, đôi mắt kia dường như một mực tìm kiếm điều gì đó.

Vương thiếu gia thấy phía dưới bức tranh không có đề chữ, càng không có bài vị nên hắn cũng không biết hai người kia là ai, nhưng phụ thân của Vương thiếu gia lại kinh ngạc hỏi: “Khúc thúc, chẳng lẽ, Thi Mị đó chính là một Thi Mị bên cạnh sư phụ ngài sau?”

“Chắc chắn là nó, chắn chắn rồi.” Khúc Nguyên Tuyền giống như tự nói: “Sư tôn, hóa ra người không chết, đệ tử bất hiếu, nhiều năm rồi cũng không đi tìm ngài.” Vừa dứt lời hắn quỳ thẳng trên mặt đất, một lúc lâu cũng không đứng lên.

Vương Trạch Thành chau mày rồi lâm vào suy tư, ở trong trí nhớ của hắn, phụ thân từng nói sư phụ của Khúc thúc chỉ là một vị tu sĩ Kim Đan, nhưng nhìn vào tranh này, cỗ khí vận đó tuyệt đối bất phàm.

Lúc bọn họ ra khỏi Khúc gia, Vương thiếu gia hỏi: “Phụ thân, sư phụ của Khúc gia gia tên gì vậy?”

Vương Trạch Thành suy tư một lúc, năm tháng đã quá lâu rồi, hắn từng nghe phụ thân mình nói qua một lần, rốt cuộc là tên gì nhỉ? Hình như là: “Đồ, hình như là họ Đồ.”

“Đồ Nguyên?” Trong đầu Vương thiếu gia bỗng hiện lên cái tên này, đây là cái tên mà hắn từng nghe trong lầu Hoa Gian.

“Đúng rồi, chính là Đồ Nguyên.”

“Là ông ta, sư phụ của Khúc gia gia lại là Đồ Nguyên, trên đời thật có một người như thế sao?”

“Con nói gì vậy? Đương nhiên là có, năm đó sư phụ của Khúc thúc ngươi kết đan ngay ở Vạn Thánh Sơn.” Vương Trạch Thành nói.

Vẻ mặt Vương thiếu gia rất hưng phấn, nói: “Hôm đó con ở trong lầu Hoa Gian nghe được một câu chuyện xưa, chuyện liên quan tới thời điểm Vương triều Khổng Tước sụp đổ, trong đó có một người tên là Đồ Nguyên, nghe lão quỷ trong lầu Hoa Gian nói, Đồ Nguyên là người khiến cho vương triều sụp đổ.”

Vương Trạch Thành nhìn nhìn con mình với vẻ mặt không tin, nói: “Con cũng đừng nói bậy.”

“Phụ thân, con không nói bậy mà, chuyện đó do lão quỷ trong lầu nói.”

“Bất kể là ai nói, chuyện này chớ loạn truyền ra ngoài, giữ ở trong lòng là được.”

“Con biết rõ rồi, Khúc gia gia cất bức tranh kia trong phòng tối nhiều năm như vậy, ngay cả tên cũng không viết, con cảm thấy việc này rất có thể là thật.”

“Bất kể là thật hay giả, dựa theo những gì con nhìn thấy ở bến đò Hoa Gian thì khẳng định ông ta đã bước vào Nguyên Thần Pháp thân rồi.”

“Đúng vậy a, Nguyên Thần Pháp thân, người trong truyền thuyết.”

...

Khi một người sống đủ lâu, trải qua thật nhiều chuyện, dưới sự trui rèn của mưa gió thời gian, người đó sẽ trở thành một truyền thuyết...