Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 347: Con đã lớn rồi




Quyển thứ ba: Oán hận không thể tiêu tan

Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên

Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Nghe tiếng chuông thanh thúy kia càng lúc càng lớn dần, Lâm Thu đứng cạnh Dương Húc Minh trở nên lo lắng bồn chồn. Cô bé nuốt mạnh một ngụm nước bọt rồi cất tiếng hỏi nhỏ:

“Anh Minh, chú ấy thấy chúng ta đang bị quỷ khống chế, có khi nào cũng xem chúng ta là quỷ rồi ra tay giết quách đi cho xong không?”

Dương Húc Minh cười khổ một tiếng, nói:

- “Em hỏi hay lắm, nhưng anh cũng chịu, không biết đâu!”

Trong khi đó, Ứng Tư Tuyết liếc về hướng chiếc kiệu hoa đỏ thẫm ở một góc đằng xa, cô lên tiếng:

- “Cho dù chú ấy không giết chúng ta, thì con nữ quỷ này cũng khống chế chúng ta xông lên tìm chết thôi.

Địa vị của chúng ta hiện nay chẳng khác gì hình nhân làm pháo hôi đưa đầu cho chém!”

Ứng Tư Tuyết hỏi:

- “Anh Minh này, chưa nghĩ ra cách thoát khỏi khống chế sao? Chúng ta bị con nữ quỷ này khống chế lâu lắm rồi, mau dùng Star Platinum* vô địch của anh để hỗ trợ đi”

(Chú thích: Star Platinum là Stand của Jotaro Kujo, là một trong những Stand mạnh nhất được giới thiệu trong một phần truyện tranh JoJo’ s Bizarre Adventure: Stardust Crusaders. Sức mạnh thể chất vượt trội cùng với sự thông minh của Jotaro trong chiến đấu khiến nhiều đối thủ phải khuất phục trước Stand này dù không sử dụng bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào.)

Dương Húc Minh liếc ngọn nến nhân duyên trong tay, cười đắng chát:

- “Hiện tại thì Star Platinum của anh bị mất liên lạc rồi, anh muốn làm chàng sợ vợ cũng không được đây này.”

- “Không! Anh có thể làm được!” Ứng Tư Tuyết bị cưỡng ép đứng yên tại đó, nhìn về hướng cửa vào hành lang, nói: - “Trước khi đến đây, anh và vợ anh từng gặp nhau, điều này chứng minh một chuyện.

Nếu không có ai dẫn lối vào đây, thì kể cả người hay những con quỷ khác khó mà tiến vào. Vì thế, người ngoài không thể can thiệp vào đồ vật trong này.

Tuy nhiên, trường hợp của anh lại khác! Chị ấy quan tâm anh đến vậy, chắc chắn là có để lại một con đường lui nào đó trên thân thể anh. Ví dụ như khi anh gặp nguy hiểm, hoặc là sau khi anh chết chẳng hạn, thì con đường lui ẩn giấu ấy sẽ hiện ra tác dụng.

Anh cố gắng nghĩ ra cách để biến mình thành tình trạng ngừng thở hay mất mạng gì đó đi nào, không chừng có thể phát động con đường lui bí mật, để cô ấy xông tới đây.”

Nghe ý tưởng ngốc nghếch của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh liền nhăn mặt lại, phản bác:

- “Trước hết, chưa nói trường hợp anh đang bị con nữ quỷ này khống chế thân thể, cho dù là anh được thả tự do, thì liệu em có dám khẳng định rằng nếu anh chết thì Lý Tử sẽ xuất hiện không?

Em thiệt là xàm! Cô ấy có tính tình nóng nảy như vậy, nếu đến được là đã đến từ sớm rồi, cần gì anh gọi?”

Ngày xưa, Gia Cát Lượng cắt cử Mã Tắc trấn thủ Nhai Đình; Ngày nay, Gia Cát Ứng Tư Tuyết bảo hắn tự mình hại mình để triệu hồi Lý Tử - cái chủ ý thế này thật đau tim lắm nha.

Lúc này, cả tòa dinh thự nhà họ Vương đã yên tĩnh trở lại.

Bọn ác linh bạo động inh ỏi trước đó đã ngậm chặt mồm, im thin thít. Âm thanh duy nhất chính là tiếng chuông thanh thúy hòa với tiếng bước chân nặng nề đang tiến đến.

Từng bông hoa tuyết lạnh giá vẫn rơi vãi trên đôi vai của ba người.

Dưới tàng cây hòe nơi góc sân, kiệu hoa đỏ thẫm như máu kia vẫn lặng yên ghé tại nơi đó, không ai biết là nó đến đấy từ lúc nào, xuất hiện ra sao.

Hiện tại, nó lẳng lặng dừng chân dưới táng cây, ngay sau lưng nhóm người Dương Húc Minh, tựa như một vị thủ trưởng giám sát trên chiến trường. Mà trong khi đó, nhóm người Dương Húc Minh chính là bọn pháo hôi bị nó đốc thúc xung phong vào chỗ chết.

Lúc này, tiếng chuông ấy đã xuyên qua hành lang, tiến đến gần bọn hắn.

Tiếng chuông càng lúc càng gần, nghe rất êm tai, lại thanh thúy, nhưng làm thính giả như ba người lại cảm giác một điều gì đó vô cùng kinh hoàng, khủng khiếp từ âm thanh kia.

Tiếng chuông dồn dập vang lên ấy càng giống với tiếng chuông báo tử hơn.

Âm thanh ấy càng gần, tình cảnh của nhóm người Dương Húc Minh càng nguy hiểm.

Cuối cùng, dáng người quen thuộc lại xa lạ kia xuất hiện tại lối ra hành lang thẳng vào sân nhỏ. Chiếc áo khoác dài, đỏ thẫm như máu rũ xuống, che lấp cả cơ thể ông ta!

Chiếc mũ rộng vành, kèm theo tấm khăn che mặt đỏ thẫm phủ kín khiến người khác không thể nhìn rõ mặt mũi.
Nhưng mà, Dương Húc Minh đã từng nhìn thấy gương mặt ấy; Bóng dáng vạm vỡ, quen thuộc kia chính là cha ruột của hắn!

Ngay khi người đàn ông vác cờ chiêu hồn trắng bệch tiến vào trong sân nhỏ, thì cơ thể ba người Dương Húc Minh cùng chấn động một cái.

Sau đó, cả nhóm bị khống chế bởi một sức mạnh vô hình nào đó, cùng tiến về hướng thân ảnh huyết y mũ rộng vành kia.

Đối mặt ba người sống đang đến gần, gã vạm vỡ kia vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, cũng không hề dừng lại. Ông ấy vẫn lạnh lùng, tựa như một cỗ máy, đi về phía ba người.

Bóng tối chết chóc bao trùm tâm trí của tất cả mọi người.

Lúc này, cuối cùng thì Dương Húc Minh đã rơi vào tình cảnh chén mẻ không sợ rơi, vội hô lên:

- “Dương Tĩnh, cha còn nhớ cô gái đánh cá Đỗ Thư Doanh tại Nguyên Giang hay không?”

Lời hắn vừa vang lên, tiếng chuông trong mảnh sân nhỏ bỗng nhiên im bặt.

Bóng dáng mặc áo đỏ thẫm, đội mũ rộng vành kia đứng yên tại chỗ như bị trời trồng, lại giống như một con người máy vừa bị ai đó nhất nút tắt nguồn.

Ứng Tư Tuyết thấy vậy bèn la lên:

- “Nhanh tăng mạnh cường độ đi anh!”

Cơ bản thì chẳng cần cô nàng nhắc nhở, nhìn thấy tên của mẹ mình có hiệu quả, Dương Húc Minh suy nghĩ vài giây, sau đó tận dụng ngay cơ hội khi còn có thể, bèn nói to:

- “Chồng của bà ấy chết rồi, để bà ấy một mình nuôi con. Cuộc sống của vợ góa, con côi càng lúc càng khó khăn tại vùng nông thôn, cuối cùng bà ấy phải vào trong thị thành lao động.

Tất cả mọi người đều khuyên bà ấy tái hôn, nhưng từ đầu đến cuối bà ta không chịu. Bà nói, cả đời này bà ấy chỉ có một ông chồng, dù ông ấy có sống hay là chết!

Tên của chồng bà ta là Dương Tĩnh!”

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm dáng dấp cường tráng đằng kia, nói tiếp:

- “Bà ấy làm cả hai công việc một ngày. Ban ngày, bà đi làm giúp việc nhà cho người ta, ban đêm thì bày hàng bán chợ khuya. Bà thường xuyên bận rộn đến nỗi quên ăn cơm, cuối cùng bị bệnh đau bao tử nghiêm trọng đến nỗi nhập viện hai lần!

Con trai của bà ấy giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, thường nhìn thấy bà ấy ôm hình của chồng mình lén khóc.

Ấy thế mà, người phụ nữ ấy khổ cực bao năm như vậy lại chẳng hề trách cứ lấy người chồng của mình bất cứ một câu nào!

Bà chưa từng trách tội người đàn ông kia nỡ lòng nào bỏ rơi mẹ con hai người mà ra đi. Bà từng ngủ mớ, nắm chắc tay của thằng con mà khóc vì mơ thấy chồng mình rốt cuộc quay về!

Ai ai cũng nghĩ rằng chồng bà ta chết rồi, ngay cả bản thân bà ta cũng nghĩ thế! Nhưng tại sao hiện tại chồng của bà ấy vẫn còn sống? Tại sao ông ấy còn sống nhưng không chịu quay về gặp bà ta?”

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm dáng hình to cao trước mặt, vặn hỏi:

- “Chẳng lẽ người chồng đó đã quên vợ mình rồi sao?

Chẳng lẽ trong lòng người đàn ông đó, người phụ nữ đáng thương này chẳng có một mảnh đất cắm dùi?

Dương Tĩnh! Cha trả lời con đi! Cha có nhớ rõ người phụ nữ Đỗ Thư Doanh bên bờ Nguyên Giang bị cha trộm mất một con cá hay không?”

Dương Húc Minh hỏi dồn hỏi dập. Trong mảnh sân nhỏ này chỉ còn mỗi giọng nói của hắn, ngoài ra chẳng còn bất cứ âm thanh nào.

Sau khi hắn nói xong, cả thế giới quay về với sự yên tĩnh. Bóng người cao to đội nón trùm đầu ấy vẫn đứng yên giữa lớp tuyết dày đặc dưới chân, tựa như biến thành một pho tượng đá không có sinh mệnh.

Luồng hơi thở tà ác, hung bạo kia càng trở nên điên cuồng hơn, tựa như chịu tải một sự kích thích vượt qua giới hạn chịu đựng.

Ba người trong nhóm Dương Húc Minh nhìn ông ấy, không dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Tình huống giằng co như thế này kéo dài nửa phút, sau đó...

- “Húc Minh...

Con đã lớn rồi!”

Ánh mắt Dương Húc Minh trở nên ngơ ngác. Bởi vì, ngay khi giọng nói khàn khàn ấy vang lên, ngọn cờ chiêu hồn bỗng nhiên rung mạnh, sau đó bay thẳng đến đâm xuyên qua người Dương Húc Minh.

Máu tươi lập tức phun ra xối xả.