Thượng Phong kiếm tích

Chương 33: Thượng Phong kiếm tích Chương 33


Rất nhanh sau đó Thượng Phong đã có mặt tại đỉnh núi, gió ngày một thổi mạnh , mây đen cũng ùn ùn kéo đến , đoán biết đây có lẽ cũng là ma pháp của Quỷ Vương , ánh mắt Thượng Phong liền quan sát xung quanh, quả nhiên hắn đang giăng bẫy ở đây , tiến lại gần hơn chàng liền nhìn thấy một cây cầu dẫn qua bờ phía bên kia , phía dưới là vực thẳm vạn trượng , Thượng Phong liền thi triển pháp lực đánh tan hết đám mây đen trước mắt, không ngờ cảnh tượng mà chàng lo sợ đã diễn ra.
Lạc Băng và Ngọc Nhi đứng hai bên người hắn, còn bị thuộc hạ của hắn kể đao lên cổ, sắc mặt của Ngọc Nhi lúc này đã trở nên trắng bệch còn Lạc Băng thì chàng lại không nhìn ra một chút sợ hãi nào trong mắt nàng, điều này cũng khiến chàng an tâm phần nào.
Lúc này Thượng Phong liền mở miệng lớn tiếng hỏi “ rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu thả người ?”
Quỷ Vương gương mặt tà ác không đổi , cất giọng nham hiểm nhìn thẳng Thượng Phong “ cũng không có gì khó khăn lắm đâu, chỉ cần người đồng ý giao thanh kiếm đó cho ta thì ta sẽ lập tức thả người ra thôi”
Thì ra mục đích của hắn là thanh kiếm , có lẽ lần trước khi chứng kiến sức mạnh của thanh kiếm này mà đã khiến hắn nổi lòng chiếm hữu với nó, sắc mặt chàng liền dãn ra , sau đó nhìn hắn mở miệng “ được thôi chỉ cần người đồng ý thả người ta sẽ giao nó cho ngươi”
Vừa nói đến đây , bọn người của Hạo Kiếm Hoành cũng vừa tiến đến , sư đệ Trạch Khiêm của chàng liền lớn tiếng nói với Thượng Phong “ sư huynh đệ nhận ra bọn người phía sau có cách ăn mặc giống với bọn người Ma tộc lần trước đệ và Ngọc Nhi giao chiến, thiết nghĩ bọn họ đã cấu kết với nhau”
Lời vừa dứt Quỷ Vương liền cười lớn “ ha ha ha..xem ra ta đã bị phát hiện nhỉ , đúng vậy sau lần đánh nhau với ngươi ta đã thuần phục dưới trướng của Ma Vương Liệt Hoả , bây giờ chỉ cần có được thanh kiếm này là ta sẽ lập đại công , sức mạnh của nó đáng sợ đến như vậy , ta nghĩ nếu nằm trong tay ngươi sẽ rất uổng phí đó chi bằng giao nó cho ta để ta dâng lên Ma Vương để ngài nhanh chóng thống nhất thiên hạ, giết hết tất cả bọn nhân sĩ chính đạo các người”
Nghe vậy bọn người Hạo Kiếm Hoành ai cũng tức giận ra mặt chỉ riêng Thượng Phong là tỏ vẻ bình tĩnh nói “ ta đã nói rồi chỉ cần người chịu thả người thì nó sẽ là của ngươi, Lăng Thượng Phong ta chưa bao giờ nuốt lời”

“ được , rất sảng khoái, vậy trong hai vị cô nương này ngươi muốn ta thả ai ra đây hả ?”

Nghe hắn hỏi vậy Thượng Phong không do dự nhấn mạnh “ cả hai”
Quỷ Vương liền cười thêm một tràng , sau đó nghiêm nghị nhìn chàng “ làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, một người đổi thanh kiếm còn một người đổi mạng của ngươi..ngươi thấy thế nào”
Nghe điều kiện của hắn , Hạo Kiếm Hoành và những người còn lại mặt liền đổi sắc, tên Quỷ Vương này thật là quá đáng.
Lúc này Ngọc Nhi và Lạc Băng cũng đều nghe thấy, Ngọc Nhi liền lớn tiếng nói với Thượng Phong “ đại sư huynh đừng lo cho muội, huynh hãy mau giết hắn đi , muội không sợ đâu”
Thượng Phong liền híp mắt nhìn thẳng hắn, không ngờ hắn lại lấy cả kiếm và cả mạng chàng..
“ được ta hứa với ngươi”
Chàng lớn tiếng nói với hắn mà không cần suy nghĩ, nghe vậy mặt hắn lại càng thêm nham hiểm
“ tốt, vậy ngươi hãy chọn đi , ai sẽ đổi kiếm , ai sẽ đổi mạng ngươi đây”
Không gian như dừng lại một khắc đó, tất cả mọi người đều như đang đợi câu trả lời của Thượng Phong, Lạc Tuyết Cẩm và Hạo Lục Quyên , đến giờ phút này cũng rất muốn biết người nào sẽ quan trọng hơn đối với chàng.
Gió thổi qua gương mặt của bọn họ, tóc tung bay trong gió, khí thế của Thượng Phong lúc này vô cùng bức người , ánh mắt chàng liền chạm phải ánh mắt của Lạc Băng , xem ra quyết định này cũng không hề khó khăn với chàng là mấy.
“ hãy thả sư muội của ta ra trước , ta sẽ giao thanh kiếm này cho ngươi”

Lời vừa dứt Hạo Kiếm Hoành và những người khác liền nhìn Thượng Phong chằm chằm, không ngờ chàng lại chọn Lạc Băng là người quan trọng nhất.

Đến nổi người luôn luôn lạnh lùng như Lạc Băng cũng không khỏi có chút kinh ngạc nhưng nàng lại không hề biểu lộ ra ngoài mà ánh mắt vẫn như cũ nhìn trực diện vào chàng.
Lúc này người đau lòng nhất có lẽ là Ngọc Nhi, nàng ta hiểu đại sư huynh cũng muốn cứu nàng nhưng không ngờ người huynh ấy muốn bảo vệ nhất không phải là nàng, chẳng lẽ tình cảm sư huynh muội suốt bao nhiêu năm qua lại không thể so bằng những tháng ngày ngắn ngủi mà huynh ấy gặp Lạc Băng hay sao, nghĩ đến đây bất giác nàng liền rơi nước mắt.
Thấy vậy Quỷ Vương liền mỉm cười, châm chọc “ xem này , xem này, ngươi đã làm vị tiểu mỹ nhân này rơi lệ rồi đây này” ngưng một chút hắn lại tiếp “ nhưng cũng đúng thôi nếu là ta ta cũng sẽ chọn vị đại mỹ nhân này là người sẽ gắn bó với tính mạng của mình, thú thật từ trước đến giờ ta đã gặp qua biết bao nhiêu nữ tử nhưng chưa ai xinh đẹp như nàng”
Vừa nói tay hắn vừa chạm lấy gò má trắng mịn của nàng buông lời cợt nhã “ hay là đợi sau khi hắn chết , nàng hãy đi theo ta , làm Vương Hậu của ta , nàng thấy thế nào ?”
Thấy vậy Thượng Phong hỏa khí đùng đùng , mắt hằn lên tia tức giận quát “ ngươi hãy mau thả người ra, nếu còn đụng vào nàng người sẽ chẳng có được gì kể cả mạng ta”
Tuy vậy lúc Quỷ Vương đụng vào mặt nàng nàng cũng không hề biểu lộ gì chỉ khi nghe giọng nói đầy tức giận của Thượng Phong miệng nàng liền hiện lên một nụ cười khẽ như có như không.
Lúc này Quỷ Vương liền ra lệnh cho thuộc hạ thả Ngọc Nhi ra trước, nàng từ bước , từ bước đi đến giữa cầu theo lời hắn, gió thổi mạnh làm cây cầu đung đưa không ngừng , tiếng gió rít rào bên tai, như cắt da cắt thịt, cũng như bóp mạnh vào lồng ngực nàng.
Thượng Phong lúc này mới để ý đến biểu cảm của sư muội mình, chàng cũng biết suy nghĩ hiện giờ của nàng nhưng tình thế lúc này chàng không thể lo nhiều đến vậy, hơn nữa đó cũng là lựa chọn duy nhất trong lòng chàng.

“ hãy ném thanh kiếm về phía ta , nhớ kỹ nếu có một phần sát khí nào , vị tiểu mỹ nhân đó sẽ không toàn mạng”

Vừa nói hắn vừa chỉ thị cho thuộc hạ đứng ở đầu cầu cầm lưỡi đao sắc nhọn trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh chặt đứt dây cầu.

Thượng Phong nhướn mày không nói hai lời dùng sức ném thẳng thanh kiếm ngàn cân về phía hắn nhưng lại cao hơn đỉnh đầu hắn một khoảng, thanh kiếm to lớn liền cắm thẳng vào vách đá sau lưng hắn.
Và trong lúc thanh kiếm bay đi được phân nửa, Thượng Phong rất nhanh dùng công lực kéo lấy Ngọc Nhi về phía bọn họ , thở phào một hơi , chàng nhìn sư muội khẽ hỏi “ muội không sao chứ ?”
Đáp lại Ngọc Nhi chỉ nhẹ lắc đầu, gương mặt có chút buồn bã nhìn chàng, nàng hiểu bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này nhưng lại không thể ngăn được cảm xúc của mình mà bất giác đau lòng..

Đăng bởi: