Thượng Phong kiếm tích

Chương 35: Thượng Phong kiếm tích Chương 35


Lúc xoay người nhảy xuống từ giữa cầu, Lạc Băng không nghĩ bản thân sẽ nằm trong lòng chàng thế này, lúc đó nàng chỉ đơn giản nghĩ nếu chàng sẽ chết thì nàng cũng cũng không muốn tiếp tục tại thế nữa, nên nàng quyết định sẽ cùng chàng cùng sống cùng chết, hoặc là sau khi nàng chết , chàng sẽ không còn vì nàng mà mạo hiểm tính mạng nữa , nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác ..

Lúc này nàng nằm gọn trong lòng Thượng Phong, cảm nhận được nhịp tim không nhanh không chậm của chàng , ngước mặt thấy máu chảy từ khoé miệng chàng chảy xuống thấm ướt cả vạt áo trước, Lạc Băng nghĩ chàng nhất định cảm thấy rất đau nhưng ngay sau đó chàng cũng cúi đầu nhìn nàng, trầm thấp hỏi nàng có sợ không , sau đó cánh tay còn siết chặt phần eo nàng hơn một chút, Lạc Băng liền lắc đầu sau đó choàng tay ôm Thượng Phong thật chặt như thể cả hai sẽ không bao giờ chia lìa kể cả sống hay chết..

Khi họ tưởng như sắp rơi tới đáy vực, bên dưới sẽ là những ngọn cây hay chỏm núi đá cứng ngắc thì sự thật lại khiến cả hai có chút bất ngờ, bên dưới chỉ có một dòng nước lạnh lẽo bao quanh người, lúc này họ mới nhận ra cả hai đã bị chìm vào trong nước, nước rất trong nên cả hai có thể nhìn thấy đối phương, Thượng Phong rất nhanh liền bơi đến ôm lấy thân thể nàng chồi lên mặt nước, họ nhận ra nơi đây chính là một cái hồ , không ngờ dưới vách đá sâu vạn trượng lại là một hồ nước xinh đẹp thế này, phía xa còn có một cái thác nhỏ, chắc nước từ trên đó mà chảy xuống.

Sau khi cả hai đã lên bờ an toàn, Lạc Băng liền dìu chàng lại ngồi gần một tảng đá to, vì vết thương khá nặng nên sắc mặt chàng đã tái đi khá nhiều , hơi thở trở nên yếu ớt lạ thường, thấy vậy Lạc Băng liền cầm tay chàng cẩn thận bắt mạch , xem xét.

Thấy nàng tỏ vẻ lo lắng , Thượng Phong liền mỉm cười trấn an nàng “ ta không sao đâu, chỉ cần vận công , điều khí vài canh giờ là sẽ khỏi thôi, nàng đừng quá lo lắng”

Nghe vậy sắc mặt Lạc Băng không những không tốt hơn ngược lại càng thêm lo lắng, nàng là một người học y, nàng hiểu trong thân thể chàng là loại vết thương gì, bây giờ cái mà Thượng Phong trúng không phải là loại chưởng khí bình thường, hốc mắt nàng liền cảm thấy cay cay, vội quay đầu đi , nàng khẽ nói

“ chàng hãy ngồi đây một chút, ta sẽ đi xung quanh tìm xem có hang động nào không”

Nói rồi nàng liền đứng dậy , lúc định bước đi tay nàng liền bị tay chàng giữ chặt lấy, miệng chàng thì thào “ chúng ta sẽ cùng đi, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm”

Nghe vậy nước từ hốc mắt nàng không kìm được mà rơi xuống, đây cũng là lần đầu tiên nàng khóc , không ngờ đến giờ phút này mà chàng còn lo cho an nguy của nàng, thật không biết là chàng ngốc hay cố chấp đây.

Vừa thấy giọt nước mắt của nàng rơi xuống , Thượng Phong liền nhíu mày “ nàng sao vậy, sao lại khóc, có phải là do ta ..?”

Lời còn chưa nói hết Lạc Băng đã nhào vào lòng chàng , ôm chàng thật chặt, thì thầm nói “ ta xin lỗi , đều tại ta không tốt đã liên luỵ đến chàng , hại chàng hết lần này đến lần khác mạo hiểm vì ta”

Nghe đến đó, chân mày chàng liền giãn ra, đưa tay ôm lấy nàng , đây là lần đầu nàng chủ động nhào vào lòng chàng, cảm giác này đúng là khó tả “ đây đâu phải là lỗi của nàng, là do ta tự nguyện mà thôi, từ đầu đến cuối ta chưa hề nghĩ sẽ trách nàng”

Nghe những lời đó , nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn nữa, không ngờ lần đầu tiên nàng khóc lại là vì một người nam nhân mà lại còn khóc đến thê lương đến vậy.

“ ta lúc đó chỉ nghĩ nếu như ta chết đi rồi thì chàng sẽ không cần hy sinh tính mạng vì ta nữa, ta..ta rất sợ chàng sẽ chết vì ta”

Giọng nàng nghẹn lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, Thượng Phong nhẹ đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của nàng , ân cần nói “ ta biết , cho nên trước đó không phải chúng ta đã nói sẽ cùng sống cùng chết, mãi mãi không chia lìa đó sao”

Nói rồi chàng liền ôm chặt lấy nàng, cúi xuống đặt môi mình lên cánh môi mềm mại của nàng, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt từ thân thể nàng tỏa ra, hai tay nàng cũng ôm lấy chàng , cảm nhận sự lạnh lẽo từ y phục đã thấm ướt của chàng, chợt nhớ ra bọn họ không phải đều bị ướt sũng hết sao, vội đẩy chàng ra , gương mặt nàng tỏ vẻ ngại ngùng nhìn chàng

“ chúng ta có phải nên tìm một nơi nào để hông khô y phục hay không , ta chỉ sợ chàng sẽ bị cảm lạnh thôi”

Trên thực tế, vì nỗi đau vết thương mang lại mà Thượng Phong không hề cảm thấy lạnh chút nào, nhưng nhìn lại mới phát hiện y phục của nàng đã ướt sũng hết , nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy da thịt bạch ngọc của nàng bên trong làn áo , dời mắt qua hướng khác, chàng liền gật đầu đồng ý.

Thế là sau khi tìm kiếm xung quanh bọn họ liền phát hiện một hang đá khá rộng nhưng lại không sâu, nơi này rất thích hợp để tránh gió lạnh bên ngoài.
Dìu chàng ngồi dựa vào vách đá , Lạc Băng liền đi nhặt vài nhánh cây khô sau đó đốt lên một đống lửa nhỏ, tuy trời bên ngoài đã chuyển tối nhưng vì từ nhỏ đã ở nơi rừng núi nên những chuyện này đối với nàng mà nói chẳng có khó khăn gì.

Sau khi ngọn lửa bắt đầu cháy, lan tỏa hơi ấm ra xung quanh, Lạc Băng liền đi lại định xem xét vết thương trên người chàng lần nữa, nhưng vừa bước đến gần , nàng liền bị Thượng Phong kéo xuống ngồi hẳn trong lòng chàng, có chút bất ngờ nhưng nàng không hề phản kháng lại mà chỉ đưa mắt nhìn chàng , nhỏ giọng hỏi “ chàng làm sao vậy..?”

Lời vừa nói ra ,môi nàng đã bị chặn lại , nếu lúc nãy là một nụ hôn nhẹ nhàng , ấm áp thì bây giờ ngược lại , nụ hôn này khá mãnh liệt , môi chàng như chà xát, cắn nuốt hết tất cả ngọt ngào trong miệng nàng, Lạc Băng không hiểu sao bỗng nhiên chàng lại như vậy nhưng nàng biết bản thân đã yêu người nam nhân này nên dù thế nào nàng cũng sẽ chấp nhận.

Qua hồi lâu tưởng chừng như cả hai đã không thể thở nổi Thượng Phong mới chấp nhận buông nàng ra, môi nàng đã bị hôn đến sưng đỏ, gương mặt xinh đẹp không gì sánh nổi, nhưng gương mặt chàng lúc này lại khác hoàn toàn, Lạc Băng có thể cảm nhận nhiệt hỏa tỏa ra từ thân thể chàng , ngày một nóng hơn , nếu đúng như nàng nghĩ thì chuyện lúc nãy quả là bất thường.

“ Thượng Phong , chàng cảm thấy thế nào rồi ?”

Sau đó chỉ thấy chàng dựa hẳn lưng vào vách đá phía sau, gương mặt chuyển sang màu hồng vì nóng

“ ta xin lỗi ,không hiểu sao ta cảm thấy rất nóng , trong người như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt , khiến ta không thể nào kìm chế được bản thân, thứ lỗi cho ta”

Nói rồi chàng liền đưa tay nắm lấy tay nàng, tay chàng thật nóng, không ngờ Quỷ Vương lại lợi hại đến vậy

“ lúc nãy bắt mạch cho chàng , theo ta suy đóan có lẽ chàng đã trúng Hắc Hoả chưởng”

“ Hắc Hoả chưởng , đây không phải là chưởng pháp đã bị thất truyền từ lâu rồi sao, hơn nữa loại chưởng pháp này chỉ có người thuần hoả mới sử dụng được, Quỷ Vương hắn..”

Nói đến đây , Thượng Phong liền ôm ngực thở ra một hơi , sắc mặt lại chuyển sang trắng bệch, sau đó liền nhắm mắt lại như thể chìm vào mê man , luôn miệng nói nóng bức, thân thể chàng cũng ngày một nóng lên , sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, kỳ lạ vô cùng.

Lúc này Lạc Băng liền không suy nghĩ , đưa tay cởi y phục của chàng, đây không phải là lần đầu nhìn thấy cơ thể tráng kiện của chàng nhưng cảm giác ngại ngùng vẫn không tránh khỏi, sau đó khẽ nhắm mắt lại , thở ra một hơi như lấy chút dũng khí, đưa tay từ từ cởi bỏ y phục của bản thân , áo ngoài , áo trong , trung y ,nội y , tất cả đều cởi sạch, sau đó mới nhẹ nhàng nằm lên thân thể của chàng ...

Không lâu sau , hàng chân mày chàng đa giãn ra, sắc mặt cũng đã chuyển sang bình thường , nhiệt hỏa trên người cũng đã hạ được phần nào nhưng nếu muốn khỏi hẳn chắc có lẽ phải đợi đến sáng mai.













Đăng bởi: