Thượng Phong kiếm tích

Chương 37: Thượng Phong kiếm tích Chương 37


Sau khi rời khỏi hang động lúc này cả hai đang nắm tay nhau đi dọc bờ hồ, rất nhanh Thượng Phong đã tìm ra được một lối nhỏ dẫn ra bên ngoài , nơi đây phong cảnh hữu tình, đưa mắt nhìn lại lần nữa Lạc Băng khẽ cúi đầu , có vẻ suy tư, thấy vậy Thượng Phong liền ân cần nhìn nàng cất tiếng

“Nàng sao vậy, sao bỗng nhiên lại suy tư như thế ?”

Nghe chàng hỏi vậy Lạc Băng chỉ khẽ lắc đầu “ không có gì , chỉ là ta cảm thấy nơi này rất đẹp nên có chút luyến tiếc khi rời đi mà thôi”

Thượng Phong khẽ mỉm cười , ánh mắt ấm áp nhìn nàng “ nếu nàng thích nơi này như vậy chi bằng sau khi thành thân chúng ta sẽ xây một căn nhà nhỏ định cư ở đây, nàng thấy thế nào ?”

Lạc Băng liền nhìn chàng bằng ánh mắt mơ hồ , sau đó cúi đầu thì thầm “ chàng nói thật chứ ?”

Nghe vậy Thượng Phong liền không đắn đo trả lời “ ừm..chỉ cần mỗi ngày được ở bên nàng, ngắm nhìn nàng là ta đã vui rồi, cho dù đến bất cứ đâu ta cũng không quãng ngại”

Nghe được những lời thâm tình này của chàng Lạc Băng liền không kìm được , nhào vào lồng ngực ấm áp của chàng lần nữa , nói một câu thật nhỏ như có như không “ ta yêu chàng” sau đó đôi tay cũng ôm chặt lấy chàng hơn.

Lúc này Thượng Phong như nhớ ra điều gì , từ đỉnh đầu nàng cất tiếng “ à ta có chuyện này muốn hỏi nàng” ngưng một chút chàng lại tiếp “ sao nàng biết ta bị trúng Hắc Hoả Chưởng, và còn biết cách trị thương cho ta ?”

Nghe chàng hỏi vậy Lạc Băng liền không nhanh không chậm đáp “ lúc trước ta từng đọc qua trong một cuốn cổ thư có ghi về loại chưởng pháp này và cách chữa trị nên ta lấy đó mà cứu chữa cho chàng , thật may mắn là ta đã làm được”

Thật ra Thượng Phong chẳng hề có ý nghi ngờ nàng chỉ là có chút thắc mắc nên mở miệng hỏi , bây giờ nghe vậy , chàng lại càng cảm thấy khâm phục nàng lần nữa

“ ta thấy tuy nàng không hề biết một chút pháp lực nào nhưng cho đến nay đã cứu được rất nhiều người kể cả ta, Lạc Băng có được nàng đúng là một món quà mà ông trời đã ban cho ta, ta xin hứa sẽ luôn trân trọng và yêu thương nàng trọn đời”

Nói rồi chàng liền hôn lên vầng trán của nàng một cái như thể hiện tấm chân tình đó, thấy vậy Lạc Băng có chút ngại ngùng nhìn chàng
“ ta tin chàng..”

Thế là sau khi bọn họ rời đi, nơi đây lại trở lại như cũ , yên tĩnh và thật thơ mộng ..

Sau khi đi theo lối mòn một đoạn khá dài, lúc này cả hai đang đứng ở cửa của vách núi đá cheo leo , xoay người nhìn lại đằng sau, chàng thầm nghĩ nếu như không bị rơi vào nơi này chắc cả đời chàng cũng không biết đến sự tồn tại của nó.

Khi nắm tay nàng bước ra bên ngoài, một cảnh tượng khiến cả hai như không tin nổi, nơi đây là một cánh đồng hoa vô cùng đẹp , nó có vàng rực rỡ, mùi thơm thoang thoảng quyện vào làn gió còn mang theo những cánh hoa nhỏ bay bay.

Đây là loại hoa gì thì Thượng Phong lại chưa bao giờ thấy qua, chỉ biết nó rất đẹp, khi ánh mặt trời chiếu vào nó càng thêm rực rỡ hơn nữa.

Xoay qua nhìn nàng , thấy nàng cũng đưa mắt nhìn ngắm chăm chú , Thượng Phong khẽ cười liền hỏi “ nàng thích không ?”

Lạc Băng cũng xoay qua nhìn chàng mỉm cười “ ta thích lắm, nơi đây thật đẹp, ta chưa bao giờ được thấy một đồi hoa lớn đến vậy”

Nghe vậy chàng liền không chần chừ nắm lấy tay nàng đi sâu vào bên trong, đứng ở giữa cánh đồng bát ngát hương thơm ,mắt hai người nhìn nhau không chớp , sau đó Thượng Phong liền ngắt một đóa hoa vàng thẳm bên cạnh , đưa lại trước mắt nàng thì thầm

“ nàng cũng xinh đẹp như đóa hoa này vậy”

Nói rồi chàng cầm đóa hoa xinh đẹp cài lên mái tóc của nàng , chỉ thấy nàng ngại ngùng cúi đầu mỉm cười , thấy vậy Thượng Phong liền lấy tay nâng cằm nàng , khiến nàng nhìn thẳng vào mắt chàng

“ ta yêu nàng ..”

Sau đó chàng nhè nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào và ấm áp lên môi nàng, cả hai cứ như vậy, hạnh phúc đứng bên nhau giữa một rừng hoa bát ngát , một bầu trời trong xanh , mây trắng lửng lờ bay ..mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu máu tanh, bao nhiêu nguy hiểm rình rập , giờ phút này đây bọn họ chỉ biết đến đối phương,chỉ biết đến cảm giác hạnh phúc khi được ở bên nhau thế này là đủ..
Đăng bởi: