Thượng Phong kiếm tích

Chương 38: Thượng Phong kiếm tích Chương 38


Lúc này bọn người của Hạo Kiếm Hoành cũng đang đi tìm bọn họ ,mặc cho đã tìm khắp chân núi nhưng hai người kia vẫn bạc vô âm tính , đến giờ đã một ngày một đêm trôi qua rồi nhưng lại không thấy một chút tung tích, Ngọc Nhi sau khi tỉnh lại lúc nào cũng hỏi về Đại Sư Huynh mình, nàng luôn bất giác rơi lệ nhưng nàng biết chắc chắn huynh ấy nhất định sẽ bình an vô sự mà quay trở về.

Lại kể đến lúc bọn họ rơi xuống vực, lúc đó Quỷ Vương đã bị Thượng Phong đả thương khá nặng , có lẽ mục đích đã thất bại nên liền đau đớn rời đi, sắc mặt tỏ ra vô cùng căm hận .

Lúc này Thượng Phong cùng nàng cũng đang đi tìm kiếm bọn họ, vì chàng biết chắn chắc bọn họ sẽ xuống chân núi tìm chàng và Lạc Băng nên tốc độ đi của hai người cũng chậm lại, vì sợ rằng nếu hai người đi xa quá thì bọn họ có thể sẽ không gặp hai người được.

“ Lạc Băng nếu sau này chúng ta già đi không biết có còn được nắm tay nhau đi thế này hay không ?”

Vừa đi chàng vừa cất giọng trầm thấp hỏi nàng, tay chàng nắm lấy tay nàng, mặt không quay lại , ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước .

Nghe vậy Lạc Băng liền có vẻ không được tự nhiên, bàn tay nàng hơi cử động trong tay chàng, như cảm nhận được đều đó Thượng Phong liền xoay người lại , ánh mắt dịu dàng nhìn nàng

“ nàng sao vậy ? “

Lạc Băng khẽ lắc đầu rồi liền cụp mắt cúi đầu tránh ánh mắt chàng “ ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ về sau này, không biết khi lúc chúng ta già đi sẽ trong như thế nào thôi”

Nghe nàng nói vậy Thượng Phong liền bật cười , đưa tay nàng lên môi hôn nhẹ một cái “ dù cho trông như thế nào chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau , có được không ?”

Lạc Băng liền ngẩng đầu nhìn chàng , hồi lâu mới khẽ gật đầu , sau đó đắn đo mở miệng

“ Thượng Phong nếu như sau này ta có làm chuyện gì không đúng hay khiến chàng thất vọng thì liệu chàng có thể tha thứ cho ta được hay không ?”

Nghe vậy hàng chân mày chàng liền nhíu lại , có chút thắc mắc nhìn nàng “ sao nàng lại hỏi vậy ?”

“ không có gì, chỉ là ta lo sợ lỡ một ngày nào đó sẽ khiến chàng không vui và không còn yêu ta nữa mà thôi nên mới hỏi vậy”

Lạc Băng liền lo lắng giải thích cho câu hỏi của mình, ánh mắt lại có chút không được tự nhiên nhìn chàng .

Thượng Phong dường như cũng hiểu được ý nàng , chàng khẽ gật đầu “ ta hiểu rồi, nhưng nàng hãy yên tâm , Lăng Thượng Phong ta xin hứa dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì tình yêu của ta dành cho nàng vẫn sẽ không bao giờ thay đổi, xin nàng hãy tin ta”

Nghe những lời này của chàng Lạc Băng khẽ mỉm cười , âm trầm gật đầu, sau đó chủ động ôm lấy chàng , nhỏ giọng nói “ ta cũng vậy, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì lòng ta vẫn sẽ chỉ có mình chàng, không bao giờ thay đổi..”

Ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, sau đó liền nhắm mắt lại, trong lòng nàng cũng trở nên sâu thẳm , có lẽ nàng biết rõ giờ phút này giữa hai người bọn họ đã rất khó để tách rời nhau, chỉ cần nghĩ đến sau này có thể sẽ không được ở bên chàng nữa, lòng nàng liền nhói đau , cảm giác ấy thật không dễ chịu chút nào.

Đang lúc bọn họ tình chàng ý thiếp thì từ đằng xa có tiếng gọi của nhiều người , khiến bọn họ có chút giật mình

“ Đại sư huynh”

“ Lăng huynh”

Hai người liền xoay người nhìn về phía bọn họ, thấy mọi người ai cũng nhìn mình đăm đăm, cả Thượng Phong và Lạc Băng liền khẽ buông người đối phương ra.

“ cuối cùng đã gặp lại mọi người” Thượng Phong liền lên tiếng nhìn bọn họ

Hạo Kiếm Hoành và những người cũng tiến lại phía chàng và Lạc Băng
“ Lăng huynh và Lạc cô nương không sao chứ , chúng tôi đã tìm hai người hơn một ngày một đêm”

Vừa nói chàng ta liền đưa mắt nhìn Lạc Băng không chớp, lúc nãy từ đằng xa đã phát hiện ra bọn họ , lại gần một chút liền bắt gặp cảnh tượng như vậy, Hạo Kiếm Hoành liền có chút buồn bã, ánh mắt không được tự nhiên nhìn hai người bọn họ, cho dù chàng rõ biết người trong lòng nàng chính là Thượng Phong nhưng khi chứng kiến cảnh này , chàng ta cũng không kìm được mà đau lòng.

Thượng Phong liền nhìn Hạo Kiếm Hoành bằng ánh mắt vô cùng cảm kích , sau đó cất lời

“ thật xin lỗi đã khiến mọi người phải lo lắng , tôi và nàng ấy đều không sao”


Vừa nói chàng cũng đưa mắt nhìn Ngọc Nhi, thấy nàng có vẻ không giống thường ngày , liền lo lắng hỏi

“ Ngọc Nhi muội không sao chứ, hôm đó có bị thương chỗ nào hay không ?”

Ngọc Nhi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu, lúc nãy khi nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, cảm giác lúc đó trong lòng nàng vô cùng thất vọng, không ngờ bọn họ lại tiến triển nhanh như thế, bây giờ nàng biết vị trí của nàng trong lòng sư huynh mình có lẽ đã không còn như trước nữa rồi.

Nghe nàng trả lời như vậy ánh mắt Thượng Phong cũng giảm bớt lo lắng , sau đó khẽ gật đầu “ ừm.. vậy thì tốt rồi, ta chỉ sợ không bảo vệ tốt cho muội, khi về đến Trùng Vương Sơn gặp sư phụ sẽ không biết phải đối mặt với người như thế nào”

Không ngờ huynh ấy lo lắng cho nàng cũng chỉ vì trọng trách với sư phụ nghe vậy Ngọc Nhi liền mím môi , ánh mắt chua sót nhìn thẳng chàng

“ muội biết bây giờ huynh đã có Lạc Băng nên đâu cần muội nữa, muội ghét huynh, ghét huynh”

Nói đến đây nước mắt nàng liền rơi lã chã, đau lòng xoay người chạy thật nhanh , thấy vậy Thượng Phong và mọi người ai cũng giật mình nhưng có lẽ bọn họ cũng hiểu được tâm trạng của nàng ta phần nào nên không ai nói gì, Thượng Phong cũng có ý định đuổi theo nhưng chàng biết bây giờ chàng có nói gì thì muội ấy cũng không muốn nghe nên bảo sư đệ Trạch Khiêm đi theo nàng ấy.

Chứng kiến cảnh đó Hạo Lục Quyên và Lạc Tuyết Cẩm cũng chỉ có thể im lặng, lúc nãy khi nhìn thấy cảnh Thượng Phong thân mật ôm Lạc Băng trong tay, hai người bọn họ đều khá bất ngờ, cho dù trước đó đã biết tình ý của hai người bọn họ nhưng tận mắt chứng kiến như vậy thì đừng nói đến sư muội Ngọc Nhi của chàng mà ngay cả đến bọn họ cũng đều cảm thấy đau lòng, nhưng cả hai người bọn họ đều không biết lấy tư cách gì để bày tỏ nổi thất vọng trong lòng mình nên chỉ có thể đứng lặng im, chấp nhận nhìn người nam nhân trong lòng thuộc về một người nữ nhi khác mà thôi.

Sau đó bọn họ ngoại trừ Thượng Phong và Lạc Băng ra thì những người còn lại , mỗi người ai cũng có một tâm trạng khác nhau , nhưng trên gương mặt của mỗi người đều có vẻ buồn bã, ưu tư , khó nói thành lời , ngay cả đến sư đệ Trạch Khiêm của chàng cũng cảm thấy buồn bã, vì từ lâu chàng ta đã đem lòng yêu thích tiểu sư muội Ngọc Nhi của mình nhưng chàng biết rõ người trong lòng sư muội chỉ có mình đại sư huynh nên chàng chỉ có thể im lặng , âm thầm bên cạnh bảo vệ cho muội ấy, đến ngày hôm nay khi chứng kiến muội ấy vì chuyện của đại sư huynh mà đau lòng như vậy liền khiến cho chàng cảm thấy vô cũng buồn bã và lo lắng cho tiểu sư muội.

Sau ngày hôm đó bọn họ liền rời khỏi ngọn núi kia , đi thêm nửa ngày đường thì liền đi đến một thị trấn nhỏ khá nhộn nhịp ,Thượng Phong và Hạo Kiếm Hoành quyết định dừng chân ở một quán trọ bên đường trong trấn.

Ngày hôm nay Trạch Khiêm liền lấy hết cần đảm và dũng khí quyết định tìm đại sư huynh nói chuyện

“ hoá ra là vậy , chả trách hôm ấy Ngọc Nhi lại tỏ ra kỳ lạ như vậy..thôi được rồi ta sẽ tìm muội ấy để giải thích rõ ràng ..đa ta đệ”

Sau khi nghe Trạch Khiêm nói hết mọi chuyện về Ngọc Nhi , Thượng Phong đến giờ mới biết không ngờ muội ấy từ lâu đã âm thầm yêu thích chàng , thở dài một hơi , chàng liền đứng dậy định rời đi, Trạch Khiêm do dự một hồi liền lên tiếng

“ Đại sư huynh , hiện giờ Ngọc Nhi có lẽ rất đau lòng nên xin huynh hãy..”

Nói đến đây Thượng Phong liền cất giọng trầm thấp “ ta biết phải làm thế nào, đệ đừng lo”

Nói rồi chàng chậm rãi bước đi, trong sân vườn rộng lớn hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình Trạch Khiêm ngồi đó , ánh mắt nhìn xa xăm, trong lòng lại trở nên buồn bã lần nữa, không biết chàng làm vậy là có đúng hay không nhưng chuyện này nếu ngày nào không nói rõ ràng thì người đau khổ chỉ có thể là vị tiểu sư muội mà chàng yêu quý mà thôi.




Đăng bởi: