Thượng Phong kiếm tích

Chương 39: Thượng Phong kiếm tích Chương 39


“ Ngọc Nhi , muội đã ngủ chưa, ta có chuyện muốn nói với muội”

Bước tới trước cửa phòng sư muội, Thượng Phong do dự một chút rồi khẽ gõ cửa, không phải chàng không cảm nhận được lòng tốt của Ngọc Nhi đối với chàng , chỉ là chàng nghĩ đó đơn giản là tình sư huynh muội với nhau nhưng hôm nay lại nghe được những lời của Trạch Khiêm, chàng mới biết rõ thứ tình cảm của sư muội dành cho chàng không hề đơn giản như chàng nghĩ nhưng chàng thật sự không thể tiếp nhận được , đừng nói đến chuyện bây giờ lòng chàng đã có Lạc Băng mà cho dù không gặp được Lạc Băng thì chàng cũng không thể yêu Ngọc Nhi được bởi vì tận trong thâm tâm chàng chỉ xem Ngọc Nhi là muội muội của mình mà thôi.

“ bây giờ muội chỉ muốn yên tĩnh một mình, huynh hãy đi đi , muội không muốn gặp ai cả”

Thượng Phong biết muội ấy đang khóc nhưng lại không có cách nào , đành trầm giọng nói

“ ta chỉ muốn nói rõ cho muội hiểu, muội hãy mở cửa đi, nghe ta Ngọc Nhi”

Nghe ta , Ngọc Nhi..lại là câu nói đó, Ngọc Nhi nhớ lại lúc trước mỗi khi nàng không nghe lời khiến đại sư huynh tức giận , huynh ấy sẽ nói câu này, xem ra hôm nay huynh ấy lại sắp nổi giận vì tính trẻ con của nàng nữa rồi.

Nghĩ vậy nàng có chút lo sợ liền từ từ đứng dậy đi đến phía cánh cửa, do dự một hồi cuối cùng cũng mở ra.

Ngọc Nhi không dám ngẩng mặt nhìn thẳng chàng mà chỉ có thể cúi đầu , giọng nghẹn ngào

“ Đại sư huynh..muội ..”

Thượng Phong không nói gì chỉ là chậm rãi bước vào phòng, lưng hướng về nàng , ánh mắt dứt khoát mở miệng

“ Ta đến đây chỉ muốn nói với muội , từ trước đến nay ta chỉ xem muội là sư muội của ta nếu hơn nữa thì cũng sẽ là muội muội..giữa ta và muội không thể nào tồn tại tình yêu nam nữ được..muội hiểu ý ta không ?”

Nghe đến đây nước mắt nàng ta lại tiếp tục rơi không ngừng, thật không ngờ vị đại sư huynh mà nàng thầm yêu mến bấy lâu này lại có một ngày nói những lời tuyệt tình như vậy với nàng, bàn tay nàng nắm lại thành nắm đấm, đau lòng mở miệng hỏi

“ có phải người nữ nhân trong lòng huynh là Lạc Băng đúng không ?”

Thượng Phong không do dự liền gật đầu sau đó chậm rãi mở miệng

“ đúng vậy, khi đến Trùng Vương sơn , ta sẽ thưa chuyện với sư phụ sau đó sẽ thành thân với nàng ấy..cho nên hôm nay ta chỉ muốn nói rõ với muội, ta chỉ muốn tốt cho muội..”
Nói rồi chàng mới xoay người , ánh mắt có chút nhẫn nại lại mang theo vẻ quan tâm nhìn nàng, nghe vậy Ngọc Nhi khẽ xoay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt của chàng, nàng không muốn nhận lấy sự thương hại từ chàng, lại không ngờ nghe được những lời này của chàng, vậy là chàng đã sớm có quyết định thành thân với nữ nhân kia nên mới dẫn nàng ta về Trùng Vương sơn, nàng nên sớm nhận ra chuyện đó chứ, ánh mắt nàng nhìn Thượng Phong mang theo vẻ thương tâm , sau đó khẽ run run hỏi

“ có phải trong lòng huynh chỉ có mỗi nàng ta, có phải tình cảm bao lâu nay của chúng ta chỉ đơn giản là tình huynh muội mà thôi..?”

Nghe Ngọc Nhi hỏi vậy Thượng Phong liền âm trầm gật đầu , ánh mắt thủy chung như cũ

“ ta xin lỗi vì đã làm tổn thương muội nhưng từ trước đến nay ta chỉ xem muội là muội muội của ta ..”

Nói rồi Thượng Phong liền cất bước rời đi, thấy vậy Ngọc Nhi liền không kìm được xoay người ôm lấy chàng từ phía sau, hai tay ôm chặt lấy phần hông chàng , nghẹn ngào cất lời

“ đại sư huynh, muội thật sự rất yêu thích huynh, từ nhỏ ngoài sư phụ ra huynh là người mà muội luôn tin tưởng và nghe lời nhất , muội xin huynh đừng lấy người nữ nhân khác , muội thật sự thật sự rất yêu huynh, xin huynh đừng bỏ mặc muội , muội xin huynh đó đại sư huynh..”

Nói đến đây nước mắt nàng lại rơi càng nhiều , nàng không thể chấp nhận nổi nếu đại sư huynh dành tình cảm cho người khác , đứng nhìn huynh ấy thuộc về người khác , chỉ cần nghĩ đến đó thôi là lòng nàng lại đau nhói..

Thượng Phong khẽ thở dài một hơi , ánh mắt dứt khoát nhìn thẳng phía trước

“ Ngọc Nhi , hãy buông ta ra , lòng ta đã quyết muội đừng khiến ta khó xử, ta thật sự không muốn tổn thương muội nên xin muội hãy hiểu cho ta..”

Nghe những lời tuyệt tình từ chàng Ngọc Nhi khẽ nhắm mắt lại , nhớ lại những ký ức ngọt ngào lúc trước, khi nàng vừa mới được sư phụ nhận về nuôi, khi lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh, ánh mắt đó, nụ cười đó thật dịu dàng , ấm áp làm sao...còn bây giờ, đã hết rồi, hết thật rồi..

Sau đó nàng khẽ buông tay cũng xem như đã buông hết tất cả tình cảm dành cho chàng, im lặng thở dài một hơi, sau đó im lặng nhìn chàng từ phía sau, Thượng Phong liền chậm rãi cất bước rời đi , lúc đứng ở cửa chàng còn không quên để lại ba chữ

“ ta xin lỗi ..”

Rất lâu sau đó Ngọc Nhi vẫn thẫn thờ đứng ở đó nhìn ra bên ngoài, ánh trăng hôm nay sáng quá , cả một bầu trời đầy sao, ánh sáng lung linh từ trên cao chiếu xuống , cũng như bản thân nàng và sư huynh, xa quá nên chỉ có thể nhìn thấy mà không bao giờ có thể nắm giữ được..

Đứng đằng xa nhìn lại , nụ cười như có như không , ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ , từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn chú ý đến thái độ của Thượng Phong , xem ra chàng thật sự đã quá nhẫn tâm rồi..

Đăng bởi: