Thượng Phong kiếm tích

Chương 40: Thượng Phong kiếm tích Chương 40


Sau khi nói rõ với Ngọc Nhi , tuy biết rằng bản thân đã tổn thương muội ấy sâu sắc nhưng ít ra Thượng Phong lại cảm thấy khá nhẹ nhõm, làm như vậy có lẽ lúc đầu muội ấy sẽ cảm thấy rất đau lòng nhưng thà dứt khoát nói ra chứ chần chờ, dây dưa thì chỉ khiến muội ấy càng thêm đau buồn mà thôi, chàng tin rằng rồi mọi chuyện sẽ lại như cũ, thời gian sẽ khiến muội ấy dần quên đi đoạn tình cảm này.

Sáng hôm sau bọn họ liền lên đường rời đi , chỉ còn một ngày đi đường nữa thôi là bọn họ đã đến chân núi Trùng Vương, lúc này ngồi trong xe ngựa, Ngọc Nhi lâu lâu lại đưa mắt nhìn Lạc Băng, ánh mắt không mang chút thân thiện nào , cứ thế mà nhìn nàng chằm chằm, thấy vậy Lạc Tuyết Cẩm liền lên tiếng quan tâm nhưng thật ra lại chẳng có chút hảo ý nào

“ Ngọc Nhi muội sao vậy, sao từ lúc lên xe ngựa đến giờ cứ chăm chú nhìn Lạc Băng cô nương vậy, có phải muội muốn nói gì hay không ?”

Nàng ta còn cố tình nói lớn để những người bên ngoài nghe được , nghe vậy Thượng Phong khẽ nhíu mày , nhưng lại không nói gì đến khi nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ của Lạc Băng vang lên

“ Ngọc Nhi cô nương , có chuyện gì sao ?”

Nghe đến đó Ngọc Nhi liền nhìn nàng chằm chằm lần nữa nhưng lại không mở miệng mà chỉ im lặng giống như đang kìm nén một thứ gì đó rất khó chịu sau đó chỉ xoay mặt qua hướng khác không nói gì.

Thấy vậy Lạc Tuyết Cẩm liền nhếch miệng cười khẽ , sau đó giả vờ trấn an

“ Ngọc Nhi muội có gì cứ nói nếu thấy ngại ta và Hạo cô nương có thể ra ngoài”

Nghe đến đó Hạo Lục Quyên khẽ đưa mắt nhìn Lạc Tuyết Cẩm

“ Ta nghĩ chuyện này hãy đợi khi đến Trùng Vương sơn rồi hãy nói có được không ?”

Nghe vậy Lạc Tuyết Cẩm cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ đưa ánh mắt khó chịu nhìn Hạo Lục Quyên, cô ta lúc nào cũng ỷ có đại ca cô ta ở đây mà tỏ ra như vậy, thật là chướng mắt..

Bên ngoài Thượng Phong và Hạo Kiếm Hoành cũng nhìn nhau sau đó Thượng Phong khẽ mở miệng

“ xin Hạo huynh thứ lỗi , chỉ vì chuyện của ta mà khiến mọi người cảm thấy không vui”

Nghe vậy Hạo Kiếm Hoành liền lắc đầu , tỏ ra chẳng sao

“ Lăng huynh đừng nói vậy, tâm tình nữ nhi rất khó đoán nên đâu thể trách Lăng huynh được..”

Nói rồi chàng ta chỉ khẽ mỉm cười , chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước nhưng thật ra chàng ta chỉ muốn che giấu tâm tình của bản thân mà thôi..

...

Lúc này bọn họ đã đứng dưới chân núi Trùng Vương , phía trên là một ngọn núi cao không thấy đỉnh mà chỉ có thể nhìn thấy những làn mây trắng bay lờ lửng, nghe nói ngọn núi này vô cùng thánh khiết, là nơi rất thích hợp để tu đạo , độ khí..

Lại nghe nói đường lên núi vô cùng khó đi , nếu không có người trong Thượng Chân Truyền Môn dẫn đường thì người ngoài rất khó có thể lên được đỉnh núi, chứ đừng nói đến chuyện sẽ gặp được Chiết Thần Lão Nhân.

Lúc này bọn họ đã đi được phân nửa đoạn đường , đường lên núi là những bậc thang uốn khúc, gặp ghềnh rất khó đi, nhưng đối những người sống ở nơi này từ nhỏ như chàng, Trạch Khiêm và Ngọc Nhi thì lại không khó khăn gì, chỉ là những người còn lại thì không phải chuyện dễ dàng
“ Tuyết Cẩm cô nương cẩn thận”

Thấy Lạc Tuyết Cẩm trượt chân chút nữa là té ngã , Thượng Phong liền lên tiếng nhắc nhở, sau đó ánh mắt liền chuyển sang nhìn Lạc Băng , thấy nàng vẫn im lặng , gương mặt không hề tỏ vẻ mệt mỏi, chàng liền quan tâm nhìn nàng

“ Lạc Băng nàng có mệt không , có cần ta giúp nàng ?”

Bây giờ thì chàng không còn giấu giếm tình cảm dành cho nàng nữa rồi mà thay vào đó là thái độ quan tâm ân cần từ chàng, thấy nàng khẽ lắc đầu , Thượng Phong mới có chút yên tâm , tiếp tục bước đi .

Trời ngày càng chuyển tối , dưới mặt đất sắp không nhìn thấy gì, đừng nói đến những nữ tử bên cạnh mà ngay cả Hạo Kiếm Hoành cũng sắp không thấy đường mà bước đi, lúc này Thượng Phong liền cất tiếng

“ chỉ cần đi thêm một đoạn nữa sẽ đến tẩm mật của Truyền Môn”

Nói đến đây Hạo Kiếm Hoành liền gật đầu cảm thán nhớ lại lần đó chàng ta cùng cha mình đến đây thăm hỏi Chiết Thần Lão Nhân nếu không có người trong Môn dẫn đường thì chắc chắn không thể nào đến được đỉnh của Trùng Vương Sơn.

Đúng như lời của Thượng Phong , bây giờ bọn họ đã đi đến một cánh cửa bằng đá bên trên có khắc bốn chữ Thượng Chân Truyền Môn, nhưng có lẽ đây không phải là cách duy nhất lên được đỉnh núi , vì bên cạnh chỗ vách đá cheo leo còn có rất nhiều dây leo to lớn , có lẽ dùng để lên và xuống núi.

Sau đó Thượng Phong liền ấn vào mặt những viên đá có hình dạng vuông tròn trên vách đá phía trước , cánh cửa lập tức mở ra , khi bước vào bên trong ,liền nhìn thấy một chiếc lồng làm bằng sắt nhìn rất kiên cố, sau đó Thượng Phong liền mở miệng

“ Ngọc Nhi hãy cùng Hạo Huynh lên trước, Trạch Khiêm sẽ cùng Lục Quyên và Tuyết Cẩm cô nương theo sau còn ta sẽ đưa Lạc Băng lên cuối cùng”

Nói rồi chàng liền bước lại phía cửa xong sắt, dùng lực mở ra , Hạo Kiếm Hoành liền gật đầu cùng Ngọc Nhi bước vào trong , sau đó Ngọc Nhi liền ấn nút bên trong chiếc lồng , từ từ sợ dây phía trên liền kéo chiếc lồng cùng bọn họ lên trên , cứ như vậy Trạch Khiêm cũng đưa Lục Quyên và Tuyết Cẩm lên theo, đến lượt chàng và Lạc Băng , Thượng Phong liền có chút chần chờ ,sau đó nắm tay nàng kéo phía mình , cúi đầu khẽ hỏi

“ Lạc Băng , nàng có muốn đi lên đó bằng cách khác với ta không ?”

Nghe vậy nàng liền đưa mắt nhìn chàng tuy là không biết cách khác là cách gì nhưng cũng rất tin tưởng gật đầu, sau đó chàng liền nắm lấy tay nàng bước ra ngoài , mới phát hiện những thân dây leo ở đây không phải bình thường .

Thượng Phong không ngần ngại đưa tay ôm ngang eo nàng , kéo nàng sát vào người mình để nàng dựa hẳn vào lồng ngực của chàng , sau đó cúi đầu nhìn nàng hỏi

“ nàng có sợ không ?”

Chỉ thấy nàng lắc đầu sau đó tựa đầu vào lồng ngực chàng , rất nhanh chàng liền phi người ôm lấy nàng , tay nắm một thân leo bay ra bên ngoài, đứng từ gốc độ này nhìn ra cảnh vật dưới chân thật quá đẹp, tuy không nhìn thấy rõ nhưng nàng biết bên ngoài này có bao nhiêu rộng lớn , bao nhiêu nguy hiểm nhưng chỉ cần ở bên cạnh chàng nàng sẽ không bao giờ cảm thấy lo sợ..

Đang ôm nàng bay lên phía trên đỉnh núi thì chợt như nhớ ra điều gì đó , Thượng Phong khẽ thì thầm

“ Lạc Băng đợi sau khi gặp sư phụ ta sẽ dẫn nàng đến một nơi , đó là nơi mà từ nhỏ đã gắn bó với ta ,hy vọng nàng sẽ thích”

Nghe vậy nàng khẽ gật đầu, vòng tay ôm chàng chặt thêm một chút , tựa đầu vào lồng ngực chàng sau đó khẽ mỉm cười ..
Đăng bởi: