Thượng Phong kiếm tích

Chương 41: Thượng Phong kiếm tích Chương 41


Sau khi Thượng Phong và Lạc Băng đặt chân lên đỉnh núi đã thấy mọi người đứng đó chờ sẵn , ánh mắt Ngọc Nhi vẫn như cũ, vẫn nhìn nàng như vậy , Thượng Phong liền khẽ nhíu mày sau đó nắm lấy tay Lạc Băng , mở miệng

“ chúng ta đi thôi”

Sau đó tất cả bọn họ liền tiến về phía một trang viên rộng lớn ,hùng vĩ nằm trên đỉnh Trùng Vương, nơi đây tuy là núi cao địa thế hiểm trở nhưng lại là nơi tọa lạc của Thượng Chân Truyền Môn, một môn phái chính đạo chuyên về tu chân và cũng là một môn đạo chuyên đi diệt trừ bọn Ma Tộc , đệ tử trong muôn đa phần đều là trẻ mồ côi được Chiết Thần Lão Nhân nhận về nuôi và Thượng Phong cũng không ngoại lệ, cho nên Tên của chàng cũng được sư phụ đặt theo chữ đầu của Môn đạo.

Sau khi mở ra kết giới , bọn họ liền bước qua một cái cổng lớn , thấy người đi đầu là Thượng Phong , hai nam tử đứng canh gác liền lễ phép cúi đầu

“ đại sư huynh đã trở lại”

Thượng Phong liền nhìn bọn họ gật đầu “ ừm..sư phụ đâu ?”

Nghe vậy vị nam tử mặc bên trái liền đáp “ thưa đại sư huynh ..mười ngày trước sư phụ đã vào mật động bế quan rồi ạ”

Thượng Phong liền suy nghĩ một chút, nhẫm tính ngày giờ , chợt nhớ ra rằng vào thời gian này trong năm sư phụ sẽ phải vào mật động bế quan , độ khí , ít nhất ba tháng sau người mới trở ra, xem ra hiện giờ không phải thời gian thích hợp để gặp người rồi .

Nghĩ vậy chàng liền gật đầu ý bảo đã biết sau đó dẫn những người còn lại bước vào chính điện của Thượng Chân Truyền Môn.

Đây là một nơi rộng lớn, trang nghiêm vô cùng, vừa thấy đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư muội Ngọc Nhi quay lại , mọi người trong môn ai cũng vui mừng chạy lại, nhưng có lẽ bọn họ đều biết rõ tính tình của Thượng Phong nên ai cũng tỏ ra chừng mực và cung kính với chàng .

Lúc này Thượng Phong liền xoay qua nhìn Hạo Kiếm Hoành “ Hạo Huynh trước tiên ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trước sau đó sẽ đợi sư phụ ta xuất quan rồi diện kiến ..ý huynh thế nào ?”

Hạo Kiếm Hoành nghe vậy liền gật đầu nhưng lại có chút do dự “ Lăng huynh cho ta hỏi vậy Lão Nhân khi nào sẽ xuất quan ?”

“ có lẽ sẽ hơn hai tháng nữa..”

“ à nếu vậy thì ta ở lại quá lâu có làm phiền mọi người hay không ?”

Thượng Phong liền nhìn chàng ta lắc đầu “ chỉ sợ Hạo huynh sẽ cảm thấy nhàm chán khi ở đây thôi”

Hạo Kiếm Hoành nghe vậy liền lắc đầu mỉm cười “ sẽ không..” sau đó ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về hướng Lạc Băng chỉ thấy nàng đưa mắt chăm chú nhìn Thượng Phong , thấy vậy Hạo Kiếm Hoành liền cười khổ trong lòng giả vờ như không có gì.

Sau đó theo lời Thượng Phong sắp đặt, mỗi người đều được nghỉ ngơi ở một căn phòng riêng, không gian khá rộng rãi và sạch sẽ vô cùng, người trong môn ai cũng có thái độ kính cẩn, tôn trọng bọn họ , cơm ngày ba bữa được mang đến đúng giờ , ai ai cũng xem họ như thượng khách nơi này.

Đến ngày thứ ba ở đây , Lạc Tuyết Cẩm có chút buồn nên có ý định ra ngoài đi dạo một chút , không ngờ vừa mới mở cửa liền thấy Thượng Phong từ đằng xa, thấy vậy nàng ta liền định đi đến bắt chuyện với chàng thì mắt liền nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử, nhìn kỹ mới nhận ra chính là Hạo Lục Quyên.

“ Lăng đại ca..”

Ngày đầu tiên về đến chàng đã có rất nhiều công việc trong môn phải xử lý cho đến hôm nay chàng mới có chút thời gian rãnh rỗi, việc đầu tiên chàng nghĩ đến là sẽ đi tìm Lạc Băng nhưng vừa đến đây người chàng gặp không phải là nàng ấy.

“ Hạo cô nương..”
Vì ở hoài trong phòng có chút nhàm chán nên nàng định ra ngoài đi dạo xung quanh nhưng lại không ngờ vừa đúng lúc gặp chàng ở đây.

“ Lăng đại ca đang định đi tìm ai sao ?”

Nghe vậy Thượng Phong khẽ gật đầu , sau đó mới khách sáo hỏi

“ những ngày này không biết Hạo cô nương ở đây có quen không , nếu có gì cần đến chỉ cần nói với Trạch Khiêm là được, ta đã nhờ đệ ấy an bài tốt cho mọi người”

Hạo Lục Quyên liền mỉm cười , e lệ đáp “ đa tạ Lăng đại ca đã quan tâm đến ta, nơi đây rất tốt, Lục Quyên cảm thấy như vậy là đã quá đủ rồi”

Nói đến đây Thượng Phong liền nhìn thấy gương mặt nàng ấy có chút hồng, Thượng Phong liền cúi đầu

“ vậy thì tốt rồi, nếu đã không có gì nữa tại hạ xin đi trước”

Nói rồi chàng định xoay người bước đi , thấy vậy Hạo Lục Quyên liền mở miệng

“ xin Lăng đại ca hãy chờ chút..”

Thượng Phong liền dừng bước , có chút thắc mắc xoay lại nhìn nàng

“ Hạo cô nương , không biết còn có chuyện gì sao ?”

“ muội ..muội có một chuyện muốn hỏi huynh, không biết có được hay không ?”

Hạo Lục Quyên có chút do dự sau đó cũng mở miệng hỏi chàng

Thượng Phong liền không đắn đo gật đầu nhìn nàng “ ừm..có chuyện gì xin cứ nói”

Nghe đến đây Hạo Lục Quyên liền từ tốn mở miệng “ có phải huynh và Lạc Băng cô nương ..hai người có tình ý với nhau ?”

Nghe vậy Thượng Phong liền không chút do dự gật đầu “ đúng vậy, không giấu gì Hạo cô nương , giữa ta và Lạc Băng tình ý sâu kín , chỉ mong đến khi sư phụ xuất quan sẽ thưa lại , rồi sẽ chính thức cưới nàng ấy vào cửa”

Nghe đến đó Hạo Lục Quyên có vẻ như đã biết trước được , mỉm cười nhìn chàng

“ vậy ta xin chúc mừng hai người ..chỉ vì ta cảm thấy Lăng đại ca có vẻ rất để ý đến Lạc Băng cô nương nên mới hỏi vậy, sau này nếu uống rượu mừng thì hãy cho huynh muội bọn ta biết một tiếng..được không ?”

Thượng Phong liền mỉm cười gật đầu sau đó chậm rãi rời đi, để lại mình nàng ta đứng đó , ánh mắt nhìn xa xăm, trong lòng có chút chua xót..

Đứng ở một góc Lạc Tuyết Cẩm đã nhìn và nghe thấy tất cả , không ngờ lần này theo chân chàng ấy đến đây lại có kết quả thế này , nếu biết trước vậy nàng đã không khổ công , lặn lội đến nơi này vì chỉ muốn được ở bên cạnh người mình thích mà giờ đây lại nghe chính người nam nhân ấy thừa nhận không lâu nữa sẽ cưới một nữ nhân khác, thật là quá đau lòng mà, lại nghĩ Lạc Băng đó thì có gì tốt hơn nàng ta chứ , chỉ cần có bề ngoài xinh đẹp là đủ thôi sao, sinh tồn trong một thế giới máu tanh thế này mà đến ít pháp lực cũng không có thì sao xứng đáng làm thê tử của chàng chứ..càng nghĩ càng tức, ánh mắt nàng ta liền hằn lên sự ganh ghét, không tin người như nàng lại không thể sánh bằng một nữ tử không chút pháp lực đó được.
Đăng bởi: