Thượng Phong kiếm tích

Chương 42: Thượng Phong kiếm tích Chương 42


“ Lạc Băng cô nương ..”

Tiếng của nam nhân từ xa vọng lại liền khiến cho Lạc Băng có chút giật mình , xoay người lại thì ra là Hạo Kiếm Hoành , ánh mắt nàng liền trở nên lạnh lẽo nhìn chàng ta

“ Hạo công tử có chuyện gì sao ?”

“ xin nàng đừng khách sáo như vậy chỉ cần gọi ta là Kiếm Hoành là được rồi”

Ánh mắt chàng ta nhìn nàng da diết như muốn nói điều gì đó

Nghe vậy Lạc Băng liền âm trầm mở miệng

“ giữa ta và Hạo Công tử nên giữ khoảng cách thì tốt hơn”

Nói đến đây nàng định cất bước rời đi, Hạo Kiếm Hoành liền có chút đau buồn , không hiểu sao mỗi lần gặp chàng là nàng chỉ muốn rời đi , giống như ngoài Thượng Phong ra tất cả nam nhân trên đời này nàng đều không để trong mắt vậy

“ có phải nàng rất ghét ta hay không, sao mỗi lần thấy ta nàng đều muốn bỏ đi như vậy”

Nghe vậy bước chân nàng liền dừng lại nhưng vẫn không xoay lại nhìn chàng ta

“ tại sao ta phải ghét công tử..nhưng nếu công tử nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi”

Nói rồi nàng liền cất bước rời đi , bỏ lại mình Hạo Kiếm Hoành đứng đó , đến giờ chàng vẫn không hiểu tại sao ngoài Thượng Phong thì nàng luôn tỏ ra lạnh lùng với những người còn lại như vậy, ngay cả đến cơ hội nói chuyện với nàng mà chàng cũng không có, thở dài một hơi, xem ra đoạn tình cảm này chàng chưa kịp nói ra thì đành phải chôn chặt lại rồi..

...

Đi được một đoạn chợt Lạc Băng dừng lại , thật là trùng hợp, lần trước trên xe ngựa giữa nàng và Ngọc Nhi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện , hôm nay gặp lại xem ra muốn tránh cũng không khỏi.

“ Ngọc Nhi cô nương, thật là trùng hợp”

“ trùng hợp sao, ta không nghĩ vậy..”

Ngọc Nhi nhìn nàng âm trầm mở miệng, hôm nay nàng ta cố ý đến tìm Lạc Băng cũng không phải muốn gây chuyện chỉ là đối với đại sư huynh thật sự nàng khó mà buông bỏ được.
“Cô nương có chuyện gì muốn nói với ta sao ?”

Thấy thái độ của nàng ta nhìn mình xem ra không được tốt lắm, Lạc Băng liền mở lời hỏi trước, thật ra nàng cũng không quan tâm đến nàng ta lắm chẳng qua vì nàng ta là sư muội của chàng nên Lạc Băng không thể làm lơ được.

Thấy Lạc Băng nhìn mình bằng ánh mắt không chút cảm xúc , Ngọc Nhi cảm thấy không thể chấp nhận nổi, sao đại sư huynh mà mình yêu quý lại thích một nữa nhân lạnh lùng đến như vậy , Ngọc Nhi liền tiến lại ,rất nhanh dùng ít pháp lực biến ra một thanh kiếm màu bạc sau đó kề lên cổ Lạc Băng

“ có phải cô rất yêu thích đại sư huynh của ta hay không ?”

Lúc này mặt Lạc Băng không hề có biểu cảm gì mà chỉ đơn giản đưa mắt nhìn nàng ta, sau đó mới chậm rãi gật đầu

“ đúng vậy, chẳng lẽ vì chuyện này mà cô nương muốn giết ta sao”

Nghe vậy Ngọc Nhi liền căm hận , ánh mắt chán ghét nhìn thẳng Lạc Băng

“ nếu không có cô thì đại sư huynh sẽ không đối xử với ta như vậy, tất cả đều tại cô, tại cô..”

Nói đến đây nàng ta như không kìm chế nổi cảm xúc , gào lên thật lớn sau đó nước mắt rơi lã chã , ánh mắt hận thù tột độ nhìn Lạc Băng

Lạc Băng vẫn vậy vẫn đứng im đó không hề nhúc nhích hay sợ sệt, ánh mắt âm trầm nhìn nàng ta như cũ , sau đó mở miệng

“ nếu cô hận ta như vậy thì cứ ra tay đi ..thật lòng ta chẳng muốn làm tổn hại ai nữa , thà kết thúc từ bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn cho chúng ta..”

Câu nói đầy ẩn ý của Lạc Băng nhưng lúc này Ngọc Nhi như không kìm chế nổi bản thân nữa, vừa định vung kiếm lên thì một ánh sáng truyền đến mang theo khí lực đánh vào phần thân kiếm khiến nó gãy ra làm hai rơi xuống mặt đất, một tiếng “ xoảng” giòn giã vang lên .

Ngọc Nhi liền đưa mắt nhìn sang hướng phát ra khí lực đó, ánh mắt nàng như bất động , là đại sư huynh..

Lúc nãy khi vừa nói chuyện với Hạo cô nương xong , Thượng Phong liền có ý định đi xung quanh tìm Lạc Băng ,lại không ngờ vừa đến đây thì thấy một màn này, càng không ngờ sư muội Ngọc Nhi của chàng dám Đan tâm có ý định giết chết người nữ nhân mà chàng yêu thương, thật không thể nào chấp nhận nổi, vì vậy đã làm cho chàng lửa giận bừng bừng , ánh mắt như muốn giết người mà nhìn Ngọc Nhi, nếu lúc nãy chàng đến chậm một bước thì kết quả thế nào chàng quả thật không thể tưởng tượng nổi..





Đăng bởi: