Thượng Phong kiếm tích

Chương 43: Thượng Phong kiếm tích Chương 43


Lúc này Thượng Phong bước từng bước , từng bước thật chậm lại phía Lạc Băng, ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không thương tổn gì sau đó mới đưa mắt nhìn Ngọc Nhi, mặt đối mặt với sư muội , chàng không thể tin được tiểu sư muội hoạt bát , đáng yêu và luôn luôn nghe lời chàng ngày nào bây giờ lại trở thành một người tàn nhẫn ra tay độc ác như vậy.

Đưa lưng về phía Lạc Băng, ý định bảo vệ nàng thật rõ, sau đó nhìn thẳng Ngọc Nhi , ánh mắt chàng hằn lên nổi căm hận xen lẫn thất vọng vô cùng, mở miệng gằn lên từng chữ

“ ta thật không ngờ đến ngày hôm nay muội vẫn không tỉnh ngộ, nếu hôm nay ta đến chậm một bước thì muội đã thật sự giết nàng ấy rồi đúng không ?”

Nghe vậy Ngọc Nhi gương mặt trắng bệch, sợ sệt , nước mắt lưng tròng , nàng cũng không hiểu tại sao lúc nãy bản thân lại làm vậy, bây giờ chỉ biết mở miệng run run nhìn đại sư huynh không nói nên lời

“ muội..muội..”

Trong hơi thở của chàng còn mang theo sự tức giận khôn cùng, nếu như không tận mắt chứng kiến có lẽ chàng sẽ không bao giờ tin tiểu sư muội của mình có thể làm những chuyện như vậy nhưng quan trọng nhất là người nàng định sát hại lại là Lạc Băng, người mà chàng quyết định cả đời sẽ gắn bó, yêu thương .

“ muội đừng nói gì nữa, từ nay giữa ta và muội sẽ không còn bất cứ tình nghĩa gì vì những chuyện muội làm ta thật sự không thể nào chấp nhận nổi, thật không ngờ muội lại mang lòng dạ độc ác đến vậy..rất may là ta đã đến kịp lúc nếu không ta nhất định cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho muội”

“ đại sư huynh..muội thật sự , thật sự không phải cố ý, xin huynh đừng đối xử với muội như vậy ,muội hứa từ đây về sau muội sẽ nghe lời huynh, sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa, xin huynh đừng bỏ mặc muội”

Vừa nói nàng ta vừa khóc sướt mướt, bàn tay run run cầm lấy cánh tay Thượng Phong , lên tiếng cầu xin sự tha thứ từ chàng nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá muộn , hai mắt Thượng Phong nhìn nàng không một tia cảm xúc, tay nắm lại thành đấm, nếu người lúc đó cầm kiếm muốn giết chết Lạc Băng không phải là nàng ta thì có lẽ chàng đã một chưởng cho hắn hồn lìa khỏi xác rồi nhưng người đó lại là sư muội của chàng, chàng thật khó lòng ra tay .

Lúc này Lạc Băng đứng phía sau ánh mắt thủy chung nhìn đến biểu cảm của chàng , thấy ánh mắt chàng hằn lên sự tức giận chưa từng có, nàng biết chắc chắn bây giờ nội tâm chàng đang dằn xé nhiều lắm , nàng biết đối với chàng nàng là tình yêu nam nữ còn đối với sư muội mình chàng cũng dành sự quan tâm nhiều lắm, bây giờ thấy chàng khó xử như vậy , thật lòng nàng cũng không biết nên làm thế nào, lại nghĩ nếu sau này có một ngày chàng cũng dùng ánh mắt đó để nhìn mình thì chắc chắn lúc đó nàng cũng sẽ giống như Ngọc Nhi bây giờ, sẽ rất đau lòng, rất tổn thương thậm chí có thể nàng sẽ không thể chịu đựng nổi ..

Nghĩ vậy Lạc Băng liền đưa tay khẽ chạm lấy phần lưng của chàng , thì thầm

“ Thượng Phong, ta không sao , lần này hãy bỏ qua cho nàng ấy , có được không ?”

Nghe vậy chân mày chàng mới giãn ra một chút , sau đó xoay mặt qua hướng khác , không muốn nhìn thẳng sư muội

“ hôm nay ta sẽ bỏ qua cho muội nhưng từ nay đừng để ta nhìn thấy muội
nữa..muội đi đi”

Nói rồi chàng giật mạnh cánh tay mình ra khỏi tay nàng , khiến cho Ngọc Nhi có chút chao đảo, xém chút nữa là đã té xuống mặt đất, nàng không tin nổi có một ngày đại sư huynh lại vì nữ nhân khác đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy, chẳng lẽ những năm tháng bọn họ bên nhau không bằng tháng ngày ngắn ngủi chàng ở bên Lạc Băng hay sao.
“ đại sư huynh..huynh thật là nhẫn tâm..muội hận huynh, cả đời này cũng sẽ hận huynh”

Nói rồi nàng ta liền xoay người, đưa tay lau nước mắt, vừa chạy đi vừa khóc, toàn thân tỏa ra một nỗi đau lòng khôn siết, người khác nhìn vào sẽ không tránh khỏi đau lòng cho nàng.

Nhưng lúc này Thượng Phong quá mức tức giận nên không hề quan tâm gì đến nàng cả, một phần vì nàng ta có ý định muốn sát hại Lạc Băng, một phần bởi vì chàng không thể tin được là sư muội của mình lại trở nên như vậy, nói là tức giận nhưng có lẽ là thất vọng thì đúng hơn.

Sau đó chàng khẽ xoay người lại nhìn đến Lạc Băng đang đứng phía sau, thấy nàng cũng đang nhìn mình, chàng khẽ lên tiếng

“ ta xin lỗi nàng , đã để nàng chịu ấm ức rồi..”

Chỉ thấy Lạc Băng khẽ lắc đầu , ánh mắt dịu dàng nhìn chàng

“ ta không sao , chàng đừng lo cho ta nhưng Ngọc Nhi liệu cô nương ấy có làm chuyện gì tổn hại bản thân hay không ?”

Nghe nàng nói vậy , Thượng Phong lại có chút đau lòng , không ngờ trong tình cảnh này mà nàng lại còn nghĩ cho kẻ đã có ý định giết mình

“ tại sao nàng lại lương thiện đến thế hả Lạc Băng, tại sao nàng lại không trách ta vì đã bỏ qua cho muội ấy dễ dàng như vậy, tại sao nàng không trách ta là đã không bảo vệ tốt cho nàng hả..?”

Nói đến đó chàng liền đưa tay ôm nàng vào lòng , cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại của nàng , hương thơm trên mái tóc của nàng ...tay chàng còn siết lại thật mạnh như thể sợ nàng sẽ hoà vào không khí mà tan biến vậy .

“ tại sao ta phải trách chàng những chuyện ấy, đối với ta được ở bên chàng như vầy là đủ lắm rồi , cả đời này ta cũng sẽ chẳng mong gì hơn “

Lạc Băng cũng đưa tay ôm lấy chàng, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, cảm nhận từng hơi thở nhịp tim của chàng .

“ ta yêu nàng ..Lạc Băng, ta thật sự rất yêu nàng , yêu đến mức chỉ muốn ngay lập tức được thành thân với nàng , sau đó sẽ cùng nàng rời đi , xây dựng một tổ ấm chỉ thuộc về chúng ta..”

“ ta cũng yêu chàng và sẽ mãi yêu chàng..dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra thì ta cũng sẽ yêu chàng như vậy..”

Khẽ nhắm mắt lại ,giọt nước mắt trong suốt của nàng nhẹ rơi xuống ,nghĩ đến sau này , nghĩ đến chàng , nghĩ đến đoạn tình cảm này , nàng thật không khỏi đau lòng..
Đăng bởi: