Thượng Phong kiếm tích

Chương 44: Thượng Phong kiếm tích Chương 44


Sau ngày hôm ấy dường như Ngọc Nhi đã không còn xuất hiện trước mắt Thượng Phong nữa, mỗi ngày nàng đều cố gắng tránh mặt tất cả mọi người trong môn , lại ít nói chuyện nhiều như trước, có lẽ sau lần đó nàng không khỏi tự cảm thấy mặc cảm , mỗi khi đến giờ dùng cơm nàng luôn tìm lý do né tránh, lúc đầu mọi người trong môn còn không hiểu chuyện gì xảy ra liền có chút thắc mắc muốn tìm hiểu nhưng sau đó khi thấy thái độ lạnh lùng, không muốn quan tâm của đại sư huynh Lăng Thượng Phong thì tất cả mọi người như âm thầm hiểu ra , có lẽ tiểu sư muội thật sự đã gây ra chuyện gì rất nghiêm trọng nên mới khiến đại sư huynh có thái độ như vậy, về sau mọi người cũng không còn thắc mắc nữa vì dù sau bọn họ cũng không có khả năng tìm hiểu đến chuyện của đại sư huynh.

Hôm nay Thượng Phong sau khi xử lý ít công việc trong môn, đến trưa liền đi đến Cát Đình Viện, nơi đây là nơi thường xuyên để các vị khách lưu lại , từ sau khi bọn người của Hạo Kiếm Hoành đến đây , Thượng Phong liền ân cần sắp xếp cho họ được ở tại đây.

Đứng trước cửa phòng Lạc Băng, chàng có chút chần chờ , ngày hôm ấy sau khi nhìn thấy Ngọc Nhi chạy đi chàng cũng chẳng màng quan tâm nhiều ,bởi vì chàng quá thất vọng với bản tính hiện tại của muội ấy, có lẽ mỗi con người càng trưởng thành sẽ càng thay đổi nhưng sự đổi thay của nàng ấy lại khiến Thượng Phong không thể chấp nhận nổi thế nên sau chuyện ấy chàng cũng chẳng muốn quan tâm đến vị tiểu sư muội này nữa , và chuyện bây giờ chàng quan tâm duy nhất chắc cũng chỉ có người nữ nhân bên trong căn phòng này thôi.

Trầm mặc một chút chàng khẽ đưa tay gõ cửa , cất giọng ấm áp

“ Lạc Băng , nàng có bên trong không ?”

Dừng lại một chút , chàng không hề nghe tiếng trả lời từ bên trong , đoán chắc có lẽ nàng đã ra ngoài rồi, nhưng nơi này nàng chưa quen thuộc lắm, không biết nàng sẽ có thể đi đâu, nghĩ vậy Thượng Phong liền cúi đầu , xoay người định rời đi thì nghe tiếng mở cửa từ bên trong, ngẩng mặt liền thấy Lạc Băng một thân bạch y xinh đẹp đứng đó nhìn chàng

“ chàng đã đến rồi, cho ta xin lỗi vì lúc nãy bỗng cảm thấy hơi khó chịu nên đã chợp mắt một chút , chàng đợi ta có lâu không ?”

Nghe vậy hàng chân mày chàng liền nhíu lại, cảm giác quan tâm không khỏi dâng lên

“ bây giờ nàng cảm thấy thế nào , có đỡ hơn chưa ?”

Câu hỏi có chút gấp gáp của chàng không khỏi khiến Lạc Băng mỉm cười, nàng liền cúi đầu thì thầm

“ giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi, chắc có lẽ mỗi ngày chỉ ở trong phòng nên có chút không thoải mái mà thôi”

Nghe nàng nói vậy Thượng Phong liền thở nhẹ ra , rồi mỉm cười nhìn nàng

“ hay là hôm nay ta sẽ dẫn nàng đi xung quanh Truyền Môn ngắm cảnh, nàng thấy thế nào ?”

Lạc Băng nghe vậy liền gật đầu, sau đó bọn họ hai người , một nam một nữ , tay trong tay thong thả chậm rãi đi khắp nơi trong Môn, từ chính điện, đình viện, tàng thư đến tẩm thất ....

“đây là nơi nào mà nhìn có vẻ trang nghiêm như vậy ?”

Đứng bên ngoài nhìn vào , trước cánh cổng nhỏ còn có hai đệ tử đứng gác , bên trong còn có một kết giới màu vàng chắc chắn, có lẽ nơi đây chắc là một cấm địa của Truyền Môn chăng .

“ nơi đây là cấm thất của Truyền Môn , bên trong chứa rất nhiều thư cổ, bảo vật quý giá hơn nữa còn có tháp trấn yêu, cho nên sư phụ phái người canh giữ rất nghiêm ngặt”

Nghe Thượng Phong nói vậy nàng chỉ âm trầm gật đầu , ánh mắt lẳng lặng nhìn vào bên trong

“ nàng muốn ta đưa nàng vào xem thử không ?”

Nghe chàng hỏi vậy Lạc Băng chỉ khẽ lắc đầu , nói là không cần thiết , sau đó bọn họ liền rời đi .

....
Từ ngày hôm ấy Thượng Phong cũng ít có thời gian gặp nàng hơn , phần lớn chàng dành thời gian luyện kiếm , tu luyện cùng các sư đệ trong môn, chỉ có những buổi tối trước khi ngủ chàng đều đến cùng nàng ngắm trăng , thưởng họa dưới mái hiên của Cát Đình Viện mà thôi .

Thời gian thấm thoát đã gần một tháng trôi qua , hôm nay đang ngồi trong tàng thư xử lý ít công vụ , chợt nghe một sư đệ tiến vào , cẩn trọng nói là bên ngoài có một vị cô nương đến tìm chàng, Thượng Phong liền đặt bút xuống , suy nghĩ một chút , không biết người tới tìm là ai , mới không nhanh không chậm đứng dậy , đến khi bước ra ngoài chợt thấy Lạc Băng đứng đó, làn gió thổi qua khiến tóc nàng nhẹ bay, y phục mặc trên người cũng nhẹ phất phới , gương mặt trắng hồng xinh đẹp nhưng lại luôn luôn toát lên vẻ lạnh lùng thoát tục , cảnh tượng này thật sự quá đẹp đến nổi khiến chàng như chết lặng hồi lâu , đứng đó ngây ngốc mà ngắm nàng , đến khi chợt tỉnh thì đã thấy nàng tiến lại phía mình, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng mỉm cười

“ Thượng Phong , không phải hôm trước chàng nói sẽ dẫn ta đến một nơi hay sao, hôm nay chúng ta có thể đi được không ?”

Thượng Phong liền nhìn nàng gật đầu “ được , nếu nàng muốn ta liền dẫn nàng đến đó”

Thật ra chàng định vài hôm nữa mới đưa nàng đến đó nhưng nếu hôm nay nàng đã có ý này thì chàng cũng không từ chối liền cầm tay , chậm rãi tiến về phía Hoàng Sơn.

Đi nửa ngày hai người bọn họ mới đến nơi , thật ra lúc đầu chàng đã định sẽ xử dụng ít pháp lực để đưa nàng tới đây nhưng nàng lại không chấp nhận , nói là muốn có nhiều thời gian ở bên chàng hơn nên chủ động muốn cùng chàng tản bộ đến đây.

Lúc này bọn họ đang đứng cạnh một vách núi thẳng đứng, phía đối diện là một vực sâu ngàn trượng , Lạc Băng có chút thắc mắc nhìn chàng , Thượng Phong liền tiến đến một bước , đưa tay từ sau những sợ dây leo chằng chịt ấn vào một cục đá nằm sâu bên trong, lập tức cánh cửa đá trước mặt liền mở ra, Lạc Băng cũng có chút bất ngờ , thiết nghĩ nếu như không được chàng dẫn đến đây có lẽ nơi này sẽ chẳng ai có thể biết tới.

Thượng Phong liền nắm tay nàng dẫn vào bên trong, sau đó cánh cửa phía sau liền đóng lại gây ra tiếng tiếng động khá lớn bên trong hang động, rất nhanh Thượng Phong liền phất tay một cái khiến những cây nến bên trong bỗng thắp sáng , ánh sáng liền chiếu rọi mọi ngóc ngách trong hang động khiến nơi đây trông vô cùng đẹp mắt và ấm áp.

Bên trong có một hòn non bộ , nước chảy róc rách, nhìn kỹ còn có thể thấy vài con cá nhỏ bơi lội bên trong , một chiếc giường bằng đá bên trên còn trải một tấm đệm rất dày, lại có những chiếc màn che rất đẹp, một chiếc bàn cũng bằng đá và những chiếc ghế nhỏ , bên trên còn có vài quyển sách và một bộ ấm trà nước..

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt , chợt nghe tiếng Thượng Phong phía sau thì thầm

“ đây là nơi lúc trước khi còn nhỏ ta thường lui tới, lúc đó khi phát hiện ra nơi này, ta rất thích nên đã dành ít thời gian bố trí xung quanh và cho đến bây giờ mỗi khi có thời gian rãnh ta vẫn thường tới đây nghỉ ngơi”

Thật ra khi được sư phụ nhận về nuôi , chàng cũng đã khá lớn nên biết cũng khá nhiều chuyện , huynh đệ trong môn ai ai cũng tôn trọng chàng nhưng để tìm một người tri kỷ thì lại không có nên mỗi khi nhàn rỗi hay buồn chán thì chàng thường lui tới nơi này , lâu ngày thành thói quen , lúc trước khi chưa gặp Lạc Băng mỗi khi từ bên ngoài trở về chàng sẽ quay lại đây để luyện khí, tu hành một thời gian nhưng hiện tại đã có Lạc Băng bên cạnh nên thói quen đó đã như không còn.

Nghe chàng nói vậy Lạc Băng liền chậm rãi đi lại phía chiếc bàn , đưa tay sờ lên mặt bàn ánh mắt không nóng không lạnh cũng không nhìn chàng mà thì thầm

“ vậy ngoại trừ ta chàng có đưa ai đến đây chưa ?”

Nàng đang ám chỉ Ngọc Nhi , nếu nơi này chỉ thuộc về riêng chàng vậy thì nàng cũng rất muốn biết ngoài nàng ra thì còn ai khác đặt chân đến nơi riêng tư này chưa.

Như hiểu được ý nàng , Thượng Phong liền thành thật lắc đầu

“ chưa hề, từ trước đến nay ngoại trừ nàng ta không cho phép ai bước vào nơi này cả”

Đó là sự thật , tuy từ nhỏ chàng đã đối tốt với Ngọc Nhi và Trạch Khiêm nhưng lại không hề cho bọn họ hay bất cứ ai khác biết đến nơi này, chỉ đơn giản chàng không muốn sự yên tĩnh của bản thân lại bị xáo trộn, đến hôm nay khi gặp được Lạc Băng , chàng lại liền muốn chia sẻ không gian riêng của bản thân với nàng.

Nghe những lời của chàng Lạc Băng liền bất giác mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt lại chuyển đến chiếc giường gần đó ..




Đăng bởi: