Thượng Phong kiếm tích

Chương 46: Thượng Phong kiếm tích Chương 46


Bước chân chầm chậm đi tới điểm kết giới vàng nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng bên trong, hai bên tán cây gió thổi bay tán loạn, y phục trắng toát trên người nàng cũng bay phất phới trong không trung, hai đệ tử canh gác bên ngoài lúc này chỉ vì một cái phất tay mà nằm bất động.

Đưa mắt nhìn xung quanh , nơi này đúng là canh phòng cẩn mật, nhưng đáng tiếc đối với nàng muốn vào được đây thì cũng không khó , ánh mắt lạnh lẽo nhìn kết giới trước mặt, từ từ nhắm mắt lại , định thần , rất nhanh lại mở mắt ra , trong mắt liền hiện lên màu xanh kỳ bí, hai tay nắm lại thành quyền sau đó đưa ra hai bên , dùng nửa phần pháp lực , dang tay một cái liền khiến kết giới màu vàng tiêu tan.

Ánh mắt nàng lúc này lại trở về như lúc ban đầu, bước chân từ từ chậm rãi đi vào bên trong, gió ngày một thổi mạnh khiến những chiếc lá rụng rơi bay tán loạn dưới chân, phất tay một cái cánh cửa liền mở ra, âm thanh rõ ràng đến nổi khiến người khác phải nổi gai ốc, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng liền chậm rãi tiến lại phía bức tranh thủy mạc treo trên tường, lại đưa tay một cái bức tranh lập tức tan tành thành nhiều mảnh, phía sau liền hiện ra một ngăn mật thất nhỏ, nàng liền không nhanh không chậm dùng nửa phần pháp lực đánh về hướng đó , ngay lập tức bức tường che chắn liền nổ tan tành , bên trong hiện ra một chiếc hộp dài , khắc đầy hoa văn thời cổ.

Khi bước ra bên ngoài đã thấy Ngọc Nhi đứng đó , ánh mắt nhìn nàng đăm đăm, sau đó liền dời mắt xuống chiếc hộp mà nàng cầm trên tay, mở miệng run run nhìn thẳng nàng

“ tại sao cô lại đến đây, rốt cuộc cô là ai ?”

Lạc Băng không hề có vẻ hoảng sợ , ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta, sau đó rất lâu mới mở miệng

“ lần trước ta đã cho cô cơ hội giết ta nhưng cô đã không làm được, lần này cô sẽ không có cơ hội đó nữa”

Nói rồi liền đưa tay ra , ánh sáng màu lam trong tay càng ngày càng lớn , Ngọc Nhi liền lùi lại một bước, lúc nãy vì không ngủ được , trong lòng có nhiều tâm sự lại không biết nói cùng ai nên nàng ra ngoài tản bộ một vòng không ngờ khi đi đến đây thấy hai vị sư huynh đứng canh gác bên ngoài đã bị thương bất tỉnh nằm trên đất , nàng liền âm thầm bước vào trong nhưng thật không ngờ ngay cả kết giới mà sư phụ đặt ra cũng bị phá giải ngay lập tức nàng có một linh cảm không lành , khi vừa đưa mắt nhìn vào thì thấy người trước mặt cũng đang nhìn mình chính là Lạc Băng, hơn nữa trên tay còn cầm theo một chiếc hộp , tuy nàng không biết bên trong là gì nhưng nàng có thể đoán được rằng món đồ bên trong vô cùng quan trọng cho nên mới có thể khiến Lạc Băng luôn giả vờ bí mật theo sư huynh nàng đến đây.

Mắt thấy ánh sáng màu lam còn mang theo chướng khí trên tay nàng , Ngọc Nhi liền như hiểu ra , trợn to mắt mở miệng

“ cô là người của Ma Tộc..”

Lời vừa dứt thứ ánh sáng đó liền đánh về phía nàng ta, ý thức Ngọc Nhi liền trở nên mơ hồ , thân thể nặng nề ngã xuống , mí mắt từ từ khép lại , một dòng máu tươi từ khoé miệng trào ra , mọi cảnh vật xung quanh liền trở thành một màu đen tối, ý thức dần mất đi...
Đăng bởi: