Cổ tích không tên

Chương 10: Tề Nguyệt gặp nguy hiểm


Đúng lúc này, Iagan ở bên ngoài, vội vàng chạy vào thông báo riêng với Manfred.
- Cậu chủ, đại công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne cho người gửi thư báo, nói muốn gặp mặt. Hiện, đại công tước đang chờ ở bên ngoài.
- Hả, hắn ta tới đây làm gì, bộ hắn không biết ta rất bận rộn sao? Không rảnh tiếp đâu.
- Cậu chủ, lần này đại công tước tới là để bàn chuyện mở rộng giao thương với Diamante. Phần lớn thương hội ở đây đều do ngài tiếp quản, không gặp không được à.
- Xùy! Được rồi, ngươi đi sắp xếp phòng thượng hạng đón tiếp hắn cho tử tế. Một lát nữa ta sẽ sang.
- Vâng!
Ban nãy, Tề Nguyệt có hơi giật mình khi nghe lỏm được cái tên Gwyneth Bernice von Plantavergne. Suýt nữa thì quên, đại công tước cũng đang ở đây, vậy ra, tên hoàng tử này là một trong những đối tượng gặp mặt bàn chuyện làm ăn với lão.
Kể ra, Tề Nguyệt còn chưa chính thức gặp mặt người cha tiếng tăm lẫy lừng này. Cái dự án phòng tập vũ đạo của cô sẽ phải quẳn nơi góc xó nếu không được Gwyneth kiểm duyệt. Nghĩ tới liền thấy ấm ức, Tề Nguyệt đột nhiên nổi hứng muốn chơi kèo trên.
- Ngài Smith, tôi có chuyện muốn thương lượng với ngài, có thể phiền ngài vào trong nói chuyện một lát.
- À, được!
Manfred có cảm giác bất an khi nhìn thấy cặp mắt rực sáng như sói đói chuẩn bị vồ lấy con mồi của Tề Nguyệt.
Cùng lúc này, bên ngoài, một chiếc xe ngựa quyền quý đậu trước cửa công xưởng. Người vừa bước xuống xe, là một người đàn ông da trắng, tóc đen, đôi mắt màu hổ phách, mặc quân phục, thắt lưng đeo kiếm, dáng vẻ cao ráo lực lưỡng với đôi chân dài miên man. Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của một kẻ dưới một người trên cả vạn người.
Theo sau, ngài đại công tước là hai tên thuộc hạ trung thành Felix và Nellis…
Bên này, Tề Nguyệt đang cùng Manfred bàn bạc công việc…
- Tôi muốn đưa ra một đề nghị hấp dẫn.
Mặt Manfred bình tĩnh không một chút gợn sóng.
- Tiểu thư Tề Nguyệt lại có cao kiến gì nữa đây.
- Đề nghị này, đi kèm với rủi ro.
- Ồ, thật đặc sắc, ta rất muốn nghe thử.
Tề Nguyệt vô cùng nghiêm túc:
- Tháng sau, tôi sẽ tiến hành xây dựng trung tâm thương mại, sau khi hoàn thành tôi muốn mời thương hội của ngài mở cửa buôn bán tại trung tâm.
Manfred vừa nghe đã đổi sắc mặt:
- Tiểu thư, cô có hiểu mình đang nói gì không? Muốn ta đưa toàn bộ 12 thương đoàn tới chỗ cô buôn bán, đồng nghĩa với việc ta mất hơn 40% doanh thu từ các giao dịch trong nước và các nước liên minh. Còn chưa kể đến mức độ thiệt hại về uy tín và xuất khẩu hàng hóa trong nước. Điều cô nói không hề có một chút cơ sở nào, bảo ta, sao có thể tin cô.
Lúc này, Tề Nguyệt không mang tài liệu, báo cáo cũng như bản vẽ theo bên cạnh muốn thuyết phục Manfred không hề dễ dàng.
Đúng là, nếu thương hội của Manfred buôn bán ở trung tâm thương mại thì mọi giao dịch buôn bán khác với bên ngoài đều sẽ bị ngưng cấm tuyệt đối. Trong vài tháng đầu doanh thu sẽ chịu tác động rất lớn. Manfred lo lắng là điều tất nhiên.
- Như tôi đã nói ban đầu, đây là một cuộc giao dịch đi kèm rủi ro. Nhưng, thực tế, chẳng có giao dịch nào không có rủi ro. Chúng tôi, chỉ có thể giúp ngài giảm thiểu, tối đa hóa rủi ro tại thị trường buôn bán mới. Quan trọng, là sự can đảm của ngài tới đâu.
Lời nói của kẻ trên cơ thật ương ngạnh, nhưng Manfred vẫn rất chú tâm lắng nghe chút một. Mặc dù có nhiều chỗ anh không hiểu, cũng không đủ can đảm để hỏi.
- Trong vòng một năm nếu như công trình của tôi hoàn tất, thương hội của ngài sẽ có một vị trí buôn bán sang trọng bậc nhất tại Đế quốc, được mở rộng quy mô kinh doanh trong và ngoài nước. Còn nếu trường hợp có biến cố xảy ra, hợp đồng mất hiệu lực, chúng tôi sẽ bồi thường thiệt hại uy tín 20%. Bên các ngài cũng chẳng mất mác gì, vẫn buôn bán như thường lệ.
Manfred nhẹ nhàng thở ra.
- Tiểu thư, ta biết cô rất có tài nhưng đó không phải là thứ mà một lời nói ra sẽ thành.
- Đương nhiên sẽ thành. – Tề Nguyệt khẳng định.
Đôi mắt cô bé sáng lên sự tự tin đáng sợ.
- Liều lĩnh thật! – Manfred buông tách trà trên tay xuống. – Xin lỗi nhưng ta vẫn không nhìn thấy được niềm tin từ lần hợp tác này. Ta không thể mạo hiểm đưa thương hội của mình tới đó.
Tề Nguyệt nói ngay:
- Chung quy là ngài sợ không bán được hàng ở chỗ chúng tôi.
- Đó chỉ là một phần.
- Được biết thương hội của ngài mở rộng buôn bán sang Đế quốc trong nửa năm nay. Vật phẩm chủ yếu là khoáng sản, kim cương, đá quý, than, đồng. Với thị hiếu của thị trường Đế quốc hiện nay, những mặt hàng này có lẽ vẫn chưa được ưa chuộng, nhưng, hãy tin tôi. Tôi sẽ cho mọi người trên thế giới này, một lần nữa nhớ rõ địa vị và sức hút tuyệt đối của chúng. Quan trọng hơn, trung tâm thương mại, không chỉ chứa mỗi mình thương đoàn của ngài. Nơi mà tôi xây dựng sẽ có hơn 100 cửa hàng lớn nhỏ trong và ngoài nước buôn bán. Những tinh hoa tên thế giới được bày bán ở đây, khách hàng ở khắp nơi sẽ tò mò tìm đến. Thời đại thương mại hóa đang tới gần… Tới khi đó, doanh thu, lợi nhuận không còn là thứ để ngài bận tâm mà nó đã trở thành một điều tất yếu.
Manfred nghe được nửa chừng lại không hiểu. Gì mà “Thời đại thương mại hóa?” Tuy nhiên, Manfred đã bị thuyết phục trước những lời lẽ đanh thép vừa rồi.
- Ta có nên mạo hiểm đánh đổi một lần. – Manfred lưỡng lự.
Tề Nguyệt nhìn Manfred, tách trà đặt bên cạnh, đôi bàn tay mở rộng để lộ lòng bàn tay. Nghiêng người về phía người đang nói, chứng tỏ hắn ta rất quan tâm điều cô đang trình bày. Trán hơi nhíu lại, đồng tử hướng xuống bên trái, chứng tỏ vẫn còn do dự. Rất tốt, cô có thể kiên trì thuyết phục hắn.
- Ta biết ngài đã cử thuộc hạ đi điều tra thân phận của ta, nên ta cũng không ngại cho ngài biết sự thật và mục đích cuối cùng của ta.
Manfred như bị đi guốc trong bụng, cô ta rốt cuộc là người như thế nào…
- Ta là Elina Ceridwen von Plantavergne! Đứa con rơi của đại công tước. Vì mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn không phải chịu sự ức hiếp của bọn nhà giàu. Nên ta quyết định thay đổi số phận.
Lúc Tề Nguyệt nói ra những lời mang âm điệu bi lụy, dáng vẻ vẫn rất hiên ngang. Manfred kinh ngạc đến choáng ván đầu óc, cô bé này lấy dũng khí đó từ đâu. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy khâm phục một kẻ thường dân.
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua, không một ai biết được, tâm tư của Tề Nguyệt đang nôn nóng lo sợ đến nhường nào. Manfred vẫn giữ im lặng. Sự im lặng trang nghiêm chất chứa bao nhiêu điều suy tính. Tề Nguyệt gấp mạnh phiến quạt, khóe môi khẽ rộ lên nụ cười bất mãn.
- Có vẻ như, cuộc trò chuyện đã đến lúc kết thúc và ngài vẫn chưa sẵn sàng cho việc hợp tác.
Manfred như vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Ngài nhận ra một điều, trong “cuộc chiến thương mại” Tề Nguyệt luôn là kẻ dẫn đầu cuộc chơi, luôn là người tiên phong thay đổi việc sáng chế, cải tiến sản phẩm. Con người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh.
- Năm thương đoàn, đó là yêu cầu của ta.
Vừa dứt lời, ánh mắt bất mãn của Tề Nguyệt đột nhiên lạnh như băng, đè thấp giọng xuống giống như âm thanh của ma quỷ bò từ địa ngục lên quấn lấy cổ Manfred thì thầm:
- Ít nhất cũng phải được 7 thương đoàn! Nếu không thì từ nay, giữa hai ta chỉ còn lại ân oán nợ nần của ngài.
Manfred rùng mình, mồ hôi đột ngột túa ra như mưa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tề Nguyệt lườm Manfred một cái.
- Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngài.
Mặt Manfred tái mét.
- Được rồi, 7 thương đoàn! Ta đồng ý với cô.

***
Sau nửa giờ đồng hồ chờ đợi, đại công tước rốt cuộc cũng không kiềm nổi cơn tức, đập một phát lên tay ghế vịn, đứng dậy rời đi.
- Đại công tước, xin ngài bình tĩnh đợi thêm lát nữa, cậu chủ, sẽ đến nhanh thôi ạ. – Iagan cuống cuồng lo lắng.
- Ta nghĩ, ngươi nên mang theo câu nói này xuống mồ.
Ngầm hiểu ra ý định của chủ nhân, ngay tức thì, gã kiếm sĩ Nellis rút thanh kiếm kề lên cổ Iagan.
Cỏ vẻ như, nửa tiếng vừa rồi, ngài ấy, bị câu nói này của Iagan tra tấn đến mất hết nhân tính. Giữa lúc Iagan đang quằn quại co rúm quỳ rập dưới đất, bên ngoài, ngã hoàng tử đẹp mã Manfred đạp cửa xông vào với nụ cười tươi rói trên mặt.
- Ây chồi ôi, đại công tước tôn kính, thất lễ rồi! Ta có chuyện đột xuất nên tới trễ.
Nellis nhận được lệnh, một tay thu kiếm. Iagan như vớ được mạng, lập tức bò ra ngoài không kịp…
“Nellis là một kỵ sĩ hoàng gia đi theo bảo vệ đại công tước Gwyneth. Nellis có mái tóc dài màu xám nhạt che phía bên phải khuôn mặt và được buộc lỏng lẻo thành một kiểu tóc đuôi ngựa. Nellis luôn cột chiếc khăn tay màu tím thêu tên mình ở tay trái. Sở trường dùng song kiếm. Anh ấy rất miễn cưỡng khi nói chuyện với người khác. Đến mức chưa ai từng nghe giọng nói của anh ta hoặc nghe anh ta nói trước đây. Thường ngày, Nellis có bản tính nhút nhát và rất lo lắng khi nghĩ đến việc nói chuyện. Nhưng sự thật, Nellis rất thân thiện, và ưa thích đồ ngọt, nếu cảm thấy muốn làm bạn, anh ta sẽ chia đồ ăn.”
Lúc này, cơ mặt Gwyneth đã giãn ra vài phần, ngài bình tĩnh ngồi xuống ghế tiếp nhận cuộc nói chuyện.
- Không biết đại công tước tới tìm ta có việc gì? – Manfred làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
Gwyneth cười như không cười nhìn Manfred.
- Ta nghe nói, hoàng tử Manfred rất được các đại thần trong triều ủng hộ. Ngài còn thông qua hôn sự với tiểu thư Isabel kết thân được với tên bá tước hai mặt Rechard Martinez. Tạo cho mình một con đường trở về hoàng cung.
Ruột gan Manfred nóng rang, trên mặt thoáng qua vẻ kinh hoàng, ngay sau đó nghiêm túc nói:
- Không biết đại công tước nghe được những lời vô căn cứ này từ đâu. Sự thật, ta từ lâu, đã không còn bận tâm tới chốn hoàng thất.
- Vậy sao, cứ xem như ta đã nhầm, nhưng có một điều chắc chắn. Ngày thái tử lên ngôi cũng là ngày tàn của Diamante.
- Ngài có ý gì? – Manfred trừng mắt nhìn.
Đại công tước đột nhiên thở dài, ánh mắt diễn tả một cảm giác bất lực sâu đậm:
- Thái tử lâu nay có mối quan hệ rất tốt với vua của Sirelya. Có lẽ, hắn ta muốn lợi dụng sự hậu thuẫn này để lên ngôi. Nếu là vậy, thì Đế quốc Falcons và Piranha sẽ không dễ dàng ngồi yên xem kịch.
Manfred ngơ ngác, rõ ràng chuyện mà ngài giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc, nhưng ở trước mặt Gwyneth, Manfred lại hoàn toàn mất tự tin.
- Ngài đang ám chỉ, thái tử muốn tạo phản.
Khóe môi của Gwyneth khẽ cong lên nụ cười bí hiểm, khuôn mặt lạnh lùng làm ra vẻ bất đắc dĩ. - Một phần đất đai trong lãnh địa của thái tử đã được ban tặng cho các quý tộc và chủ thương hội của Sirelya. Ta nghĩ ngài đủ thông minh để nhận ra, đây là cách lũ chuột Sirelya gặm nhấm lãnh thổ của đối phương.
Manfred chống tay lên trán im lặng, làm bộ như không nghe thấy…
Gwyneth lạnh lùng nói tiếp:
- Hai nước chúng ta vừa ký hợp tác giao thương chính thức. Từ nay, trở thành bạn bè chung chí tuyến. Ta không nỡ nhìn thấy đất nước của các ngài chiến tranh chết chóc. Chỉ cần ngài chịu hào phóng, ta sẽ không để tên thái tử bù nhìn kia được đắc ý.
Nhìn mặt Manfred như sắp phát cáu.
- Thưa ngài đại công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne! Đây là chuyện nhà của chúng ta. Không cần phiền đến ngài nhọc tâm.
Gwyneth nói ngay:
- Có lẽ là ngài vẫn chưa biết, Sirelya đã gửi tứ hoàng tử Halcyon Esperanza De Rosechouart, đến Đế quốc du học. Chỉ cần ta mở lời, Sirelya sẽ không dám manh động.
Đại công tước còn chẳng để đức vua vào mắt. Lời nói kiêu ngạo, cứ như thể người có quyền lực tối cao ở Đế quốc là ta.
Manfred cảm giác bất lực không còn lời lẽ nào để giải thích, ngài sờ sờ mũi lúng túng hỏi một câu:
- Vậy điều kiện của ngài là gì?
Cho tới giờ, mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như theo tính toán Gwyneth. Và câu hỏi này của Manfred chính là mấu chốt của cuộc nói chuyện.
- Ta muốn tiếp quản mỏ than đá phía tây làng Gaju.
Mỏ than đá phía tây làng Gaju, tuy mới khai thác chưa được bao lâu, quy mô nhỏ, nhưng trữ lượng than đá khai thác trong ba tháng gần đầy không hề thua kém các khu mỏ lớn. Mạng lưới tình báo của đại công tước, vẫn luôn đáng ngờm như vậy.
Manfred cảm thấy đau đầu, tại sao cuộc đời ngài lại phải dính dáng tới hai cha con độc tài nhà Plantavergne. Vừa mới ký xong khế ước làm công với cô con gái Elina, xoay lưng lại liền bị thằng cha chèn ép, rút từng giọt máu. Cứ như vậy thì ngài sẽ đắp mộ sớm. Chuyện thái tử mưu phản liên hệ mật thiết đến an nguy quốc gia, không thể chỉ nghe lời từ một phía tên đại công tước máu lạnh này.
- Đại công tước, cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng ta nghĩ, ta cần thêm thời gian điều tra xác thực mọi chuyện. Nhất thời không thể đồng ý với yêu cầu của ngài.
Gwyneth tuy vẫn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng. Có lẽ là ngài đã nhầm, ngay từ lúc bắt đầu Manfred đã không hề có ý muốn hợp tác.
- Được, vậy ta trở về đợi tin tức của ngài.
Nhân vật lợi hại vừa rời khỏi phòng, Iagan lập tức bò vào, dáng vẻ bị tổn thương sâu sắc.
- Hoàng tử, ngài thật sự cho qua chuyện này.
Manfred chống cằm, ánh mắt xa xăm nói:
- Tên công tước đó, biết quá nhiều chuyện của chúng ta. Ta nghĩ hắn cũng đã biết chuyện Thái tử bắt tù nhân huấn luyện chúng thành quân lính tinh nhuệ, nhưng không nói ra… Đối với ta, một tên bá tước là đủ phiền lắm rồi nếu giờ còn thêm hắn ta nữa sẽ thành hiểm họa. So với hắn, ta vừa tìm thấy được một chỗ dựa khác chắc chắn hơn.
Nhóm của Tề Nguyệt đang trên xe ngựa trở về lâu đài. Thông thường, chỉ mất khoảng 15 phút từ công xưởng trở về, nhưng hiện tại đã hơn 20 phút, mà vẫn chưa tới nơi. Trên đường đi không có bất kỳ trở ngại gì, vận tốc xe ngựa luôn duy trì đồng đều.
Chú Fergal siết chặt thanh kiếm trên tay cảnh giác, ánh mắt thận trọng nghiêng người hé mở rèm cửa quan sát bên ngoài.
Cảnh vật bên đường hoàn toàn xa lạ, đường trở về lâu đài, không hề đi qua bất kỳ mỏ đá nào.
Một luồng gió mạnh thổi qua, gió làm rung chuyển cây cối, cuốn theo những hòn sỏi trên đường. Phía nam, những cơn sấm rền xa xa nối tiếp nhau rạch xuống chân trời mù mịt, báo hiệu một trận mưa giông, hay, điều gì không may sắp xảy ra. Chiếc xe ngựa bỗng nhiên tăng tốc và xốc dữ dội.
Fergal không muốn tiếp tục lặp lại sai lầm trong quá khứ. Ngài đứng dậy đi tới trước cửa xe ngựa, chuẩn bị hành động. Trước khi đi, như muốn Tề Nguyệt được an tâm. Fergal điềm tĩnh xoay người lại, tay phải đưa lên trước ngực, cúi người hành lễ rất tôn kính. Fergal nói với cô bằng một giọng trầm ấm:
- Tiểu thư, xin hãy tin tưởng thần và ngồi đợi trong xe. Thần nhất định sẽ đưa người bình an trở về Đế quốc.
- Vâng!
Fergal mở cửa xe ngựa, nhẹ nhàng luồng ra ngoài rồi đóng lại, hai tay nắm chắc trên thành xe ngựa, dùng lực cánh tay và vai đẩy toàn cơ thể bay lên nóc xe ngựa một cách nhanh chóng.
Tề Nguyệt lần đầu được chứng kiến người ta thực hiện cảnh quay nhảy lên nóc xe ngựa mà không cần đu giây, hai mắt sáng lên phấn khích. Tên đánh xe bị hạ quăng xuống đường trong chớp mắt. Fergal cầm chắt giây cương, kéo chiếc xe ngựa dừng lại trước khi nó lao thẳng xuống vách núi.
Nguy hiểm tạm thời lắng xuống, chú Fergal mở cửa xe, đưa mọi người ra ngoài. Lúc này, Tề Nguyệt cùng Rika mới yên tâm thở phào một cái bước xuống, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng:
- Suýt nữa thì toi mạng. Đúng là trong rủi có... – Rủi!
Chưa kịp dứt lời, liền dính lời nguyền…
Lạy chúa, cô vừa mới thoát chết chưa bao lâu, giờ lại thêm một đám sát thủ bịt mặt bao vây tứ phía.
Tề Nguyệt mới tới Diamante hai ngày, nếu nói gây thù thì chắc chỉ có một người là tiểu thư Isabel. Không lẽ cô ta vì ghen tuông mà thẳng tay hạ sát cô.
Cùng lúc này, ở công xưởng, Risto hớt hãi chạy vào báo tin:
- Ông chủ, có chuyện không hay rồi. Chúng tôi vừa phát hiện, xác chết người đánh xe ngựa của tiểu thư Tề Nguyệt.
Dự cảm có chuyện chẳng lành, mặt Manfred lập tức biến sắc.
- Điều động toàn bộ người của chúng ta đi tìm tiểu thư, nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy.
- Vâng!
Không gian mờ tối như những ngày không có hoàng hôn. Một tiếng sấm vừa giáng xuống, làm tâm trạng của Tề Nguyệt càng trở nên tồi tệ. Tề Nguyệt đã ôm chặt lấy Rika, khuôn mặt nhỏ chôn vào hõm vai. Vất vả lắm cô mới được sống lại, tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.
Tề Nguyệt nhìn Fergal từ phía sau, cô cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra xung quanh chú ấy. Khuôn mặt không một chút sắc thái, rất điềm tĩnh và nghiêm túc. Bất kể tình huống nào, chú Fergal vẫn thờ ơ, ngay cả khi đang trong tình cảnh nguy hiểm. Ánh mắt cao lãnh, lộ rõ uy hiếp rằng ta sẽ không ngần ngại giết bất cứ kẻ nào gây tổn hại đến chủ nhân.
Chú Fergal trao cho Rika một con dao và dặn:
- Rika! Ta sẽ mở đường, cô có nhiệm vụ đưa tiểu thư tới nơi an toàn. Ta ở phía sau yểm trợ cho hai người… Đi ngược lại con đường này sẽ tìm thấy đường lớn dẫn về lâu đài. Nhớ kỹ! An toàn của tiểu thư là trên hết.
- Tôi hiểu rồi.
Fergal cực kỳ nhạy bén trong chiến đấu, mấy tên sát thủ nghiệp dư kinh thường đối phương, đều chết một cách không còn nguyên vẹn dưới kiếm của Fergal. Nhân lúc hỗn loạn, Rika đã đưa Tề Nguyệt trốn thoát. Nhưng mọi chuyện nào có được dễ dàng như vậy. Fergal, dù có ba đầu sáu tay cũng không cản hết đám sát thủ. Hai tên trong số chúng đã tản ra khỏi nhóm, đuổi theo hướng của Tề Nguyệt.
Rika nắm tay Tề Nguyệt chạy về phía con đường lớn. Lúc này, bóng tối, là gã khổng lồ cản chân họ. “Hầu hết, mọi người đều sợ hãi những thứ họ không nhìn thấy.” Tề Nguyệt không tin vào điều đó. Đối với cô, “không nhìn thấy những thứ không nhìn thấy chính là cách vượt qua nỗi sợ hãi những thứ không nhìn thấy.” Miễn là còn sống, cô vẫn sẽ tiếp tục chạy về phía trước.
Bất thình lình, sau những tia sấm sét kinh hoàng. Tề Nguyệt thấy Rika ngã xuống sau lưng. Một sự yên lặng chết chóc, tiếp theo, tiếng leng keng của kim loại, tiếng rống của thần Thor và cả tiếng chuyển động của nền đất.
Hai tên sát thủ đã đuổi kịp, Rika vì đỡ thay cho Tề Nguyệt nên đã bị thương. Nhưng cô ấy, không từ bỏ. Rika vẫn nhớ như in câu nói cuối cùng của Fergal “An toàn của tiểu thư là trên hết.” Rika rút con dao trên tay, can đảm đứng dậy. Một thị nữ xuất sắc, phải biết võ thuật để bảo vệ chủ nhân trong mọi tình huống.
Dồn hết tâm trí vào cảnh trước mắt, Tề Nguyệt bị tê cóng. Cô bắt đầu lo ngại về sự yếu đuối của bản thân. “Chạy trốn hay dừng lại.” Chính là điều cô đang do dự.
- Tiểu thư đừng lo cho em, cô mau chạy đi. – Rika hét.
Tiếng thét kèm theo sự kiên quyết đã thức tỉnh Tề Nguyệt. Rika và chú Fergal đang kiên trì đánh bại sát thủ giúp Tề Nguyệt bỏ trốn. Nếu lúc này cô còn yếu đuối mềm lòng, tức là phụ đi sự cố gắng của họ. Tề Nguyệt kiên định, bỏ lại mọi thứ sau lưng, ích kỷ chạy trốn.
Tề Nguyệt thở hổn hển, nhanh chân chạy. Thỉnh thoảng, cô quay đầu về phía sau và thấy cơn giông như trút xuống người mình. Mây đen kéo tới rất nhanh, tiếng sấm chớp khiến lồng ngực như muốn vỡ tung. Tề Nguyệt không bỏ cuộc, vẫn chạy, cố dưỡng sức cho khỏi ngã. Cái giọng dữ dội của cơn giông như hét trên lưng Tề Nguyệt rằng nó đã thắng. Tề Nguyệt bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đuối sức, trận mưa nặng hạt vừa trút xuống, khiến chân cô càng nặng nề.
May thay, khu rừng trở nên thưa dần. Con đường lớn phía trước đang dần lộ ra… Xe ngựa! Một cỗ xe ngựa vừa lướt ngang qua trong gang tấc. Không biết chủ nhân trên xe là ai, nhưng nếu cô có thể cầu cứu họ, thì cái mạng này coi như vớ lại được. Tề Nguyệt mang theo hy vọng mãnh liệt đuổi theo chiếc xe ngựa kêu cứu. Chỉ một chút nữa thôi…
- Cứu với, làm ơn! – Tề Nguyệt hét trong mưa.
Cô đã chạy rất lâu, nhưng thật vô vọng, khoảng cách ngày một xa và rồi chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt cô bé. Người trên xe là ngài đại công tước cao lãnh không quan tâm đến thế đạo xung quanh.
Tề Nguyết cảm thấy mình hình như hụt hơi, tay chân loạng choạng, mắt không còn nhìn rõ hiện vật. Một tiếng sét khô khốc đóng đinh xuống đất. Nó làm Tề Nguyệt phải dừng lại. Trước mặt là Thiên lôi, sau lưng là sát thủ, tình cảnh éo le gì đây?
Bóng tối đen nghịt bao vây lấy Tề Nguyệt, dưới ánh sáng của một tia sét, Tề Nguyệt thoáng thấy bóng dáng một tên sát thủ đang chuẩn bị vung kiếm chém chết con mồi trước mắt.
Tề Nguyệt cảm thấy cơ thể không còn sức lực và ngã xuống.
- Kết thúc rồi sao? Mình còn chưa kiếm đủ tiền. Sớm biết có ngày này, mình đã bái sư luyện võ.
“Keng!” Âm thanh lưỡi kiếm va vào nhau, sau đó là tiếng cắt sắc lẹm cắt xuyên qua yết hầu của một người. Chú Fergal đã xuất hiện kịp thời cứu cô một mạng.
Chú Fergal đỡ Tề Nguyệt ngồi dậy. Mặt Tề Nguyệt tái mét. Đôi môi nhợt nhạt run rẩy. Những giọt mưa rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ bé lạnh cóng.
- Fergal! Ta mừng vì ngài tới kịp lúc.
- Tiểu thư, thần thật sự thấy hổ thẹn vì để người ra nông nổi này.
- Ta không sao? Còn Rika, cô ấy ổn chứ?
- Vâng, cô ấy vẫn ổn thưa tiểu thư.
- Vậy ta yên tâm rồi.
Tề Nguyệt cứ vậy, ngất đi trên tay chú Fergal. Vừa đúng lúc, Manfred phát hiện ra mấy người họ, cũng xem như là ứng cứu kịp thời.
Tại một lâu đài khác, gã sát thủ mình đầy thương tích may mắn sống sót trở về báo tin:
- Tiểu thư, thuộc hạ có tội, chúng thuộc hạ đã thất bại rồi ạ.
- Một đám ăn hại, có một con ranh cũng giết không xong.
- Thuộc hạ đã chủ quan, không nghĩ tới tay hộ vệ bên cạnh là một kiếm sỹ điêu luyện.
- Đợi ngươi nghĩ ra thì đã không lếch về thê thảm như vầy. Cút!
Isabel giận dữ ném ly trà về phía tên thuộc hạ trút giận.
- Tề Nguyệt! Ngươi sẽ không được chết yên thân.

Đăng bởi: