Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 661: Vụ nổ kinh hoàng (hạ)




Đoàn người học viện Sử Lai Khắc rốt cuộc hồi phục sau một chốc khiếp sợ, khuôn mặt Huyền lão trở nên nặng nề, ông dẫn mọi người chạy thật nhanh về phía xa.

Đại đa số các cường giả của học viện Sử Lai Khắc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao lại có một trận nổ lớn như vậy.

Chỉ có một số rất ít người, trong đó có Trương Nhạc Huyên mới có thể mơ hồ đoán được, một màn hủy thiên diệt địa vừa rồi là do Đường Môn gây ra.

Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi, Tiêu Tiêu ba người hiểu rõ hơn ai hết toàn bộ quá trình này, vì những quả hồn đạo khí hẹn giờ bộc phát lớn kia chính là do các nàng cài đặt a!

Trước khi rời khỏi thương khố, Hoắc Vũ Hạo đã cố ý phá hủy thang máy và cửa vào của tầng thứ nhất, cố hết sức kéo dài thời gian để kho hàng không bị tìm ra. Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của hắn, không có bất kỳ điều gì sai sót, thậm chí ngay cả thời gian mà hồn đạo khí bộc phát phát nổ cũng được đo lường một cách chính xác.

Điều duy nhất mà hắn không dự đoán được chính là uy lực của trận phát nổ này, những quả hồn đạo khí hẹn giờ có sức bộc phát to lớn kia được đặt dưới các định trang hồn đạo pháo, có rất nhiều định trang hồn đạo pháo không thể mang đi, gần một vạn cái, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Lúc đấy mục đích của Hoắc Vũ Hạo rất đơn giản, phá hủy cái thương khố dưới lòng đất này, những kim loại hiếm không thể mang đi dưới cường lực của trận nổ lớn như thế cũng bốc hơi biến mất, còn về một đống hồn đạo khí cấp thấp toàn bộ đều bị bạo tạc phá hư. Cứ như vậy, Nhật Nguyệt đế quốc trải qua trận tổn thất cực đại này, muốn phát động chiến tranh xâm lược thì về mặt thời gian, bọn họ phải chậm lại một khoảng lâu dài.

Dựa theo tính toán uy lực của mấy cái định trang hồn đạo đạn pháo của Hoắc Vũ Hạo, bởi vì được chôn sâu dưới đất cả trăm mét, coi như nổ tung, nhiều nhất chỉ có thể lan ra gây địa chấn trong phạm vi một dặm. Minh Đức Đường ở ngay gần đó tất nhiên là không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Thương khố dưới lòng đất, Minh Đức Đường, hai cái địa phương cực kỳ quan trọng của Nhật Nguyệt đế quốc đồng thời bị phá hủy, tổn thất như vậy là đủ mệt rồi.

Thế nhưng mà Hoắc Vũ Hạo lại không biết rằng thương khố dưới lòng đất, Minh Đức Đường là một địa phương có phòng ngự sâm nghiêm, độ mã hóa cao. Tổng cộng có mười sáu cái định trang hồn đạo đạn pháo nằm dưới đó, trận nổ mà hắn tạo ra làm ảnh hưởng đến mấy cái thứ vũ khí nguy hiểm này. Mười sáu cái định trang hồn đạo đạn pháo cấp chín và hơn vạn cái hồn đạo đạn pháo đủ loại từ cấp năm trở xuống. Tất cả những thứ này mới gây ra trận tai nạn khổng lồ ở Minh Đô.

Một ngày hủy diệt ảm đạm, không có ánh sáng, đây đúng là ngày mà Nhật Nguyệt đế quốc sẽ mãi khắc ghi.

Cuối cùng, nhóm người Sử Lai Khắc học viện trốn vào trong ngọn núi phía tây, tuy nhiên ai cũng có một loại cảm giác hai chân như nhũn ra. Bọn họ không cách nào có thể tưởng tượng ra được, ở trong trận phát nổ kinh khủng kia liệu còn ai có thể sống nổi?

- Mọi người nghỉ ngơi một chút.

Huyền lão trầm mặt ra lệnh.

Huyền lão lôi kéo Hoắc Vũ Hạo đã trở thành một cái xác không hồn, hành động theo bản năng, phi nhanh đến một bên. Hơn nữa còn trầm giọng nói:

- Bọn tiểu tử Đường Môn cũng đến đây, Vương Thu Nhi, Nhạc Huyên, các ngươi cũng lại đây.

Nghe được âm thanh trầm trọng của Huyền lão, tất cả mọi người nhanh chóng cúi đầu đi tới. Những cường giả khác của học viện cũng không khỏi dâng lên một cái ý niệm trong đầu, không thể nào, chẳng lẽ trận bộc phát ở Minh Đô - lại là do...

Không thể ngăn chặn ý nghĩ này xuất hiện, ánh mắt của mỗi người bọn họ đều không khỏi ngốc trệ.

Đem Hoắc Vũ Hạo đang mặt nhân hình hồn đạo khí bị ném trên mặt đất, Huyền lão trầm giọng nói:

- Mở ra, đi ra ngoài.

Hoắc Vũ Hạo máy móc mở ra nhân hình hồn đạo khí lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, Vương Đông Nhi nhanh chóng chạy lên phía trước, đỡ hắn từ trong đi ra ngoài.

Huyền lão nhìn Hoắc Vũ Hạo một chốc, rồi lại nhìn nhìn những người khác, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Nói đi, ai nói cho ta biết là chuyện gì đã xảy ra?

Ánh mắt tan rã của Hoắc Vũ Hạo từ từ biến mất, một lần nữa trở nên ngưng tụ. Hắn dứt khoát ngẩng đầu, trầm giọng nói:

- Huyền lão, là ta làm, đây hết thảy đều là do ta bày ra. Chúng ta phát hiện có một cái thương khố phía dưới lòng đất Nhật Nguyệt Đế Quốc – bên trong có một lượng khổng lồ các kim loại hiếm, một nhóm lớn hồn đạo khí cấp cao, định trang hồn đạo đạn pháo, ta chôn xuống các hồn đạo khí bộc phát mạnh ngay dưới những định trang hồn đạo đan pháo đó.
Huyền lão hít một hơi sâu, mặc dù đã đoán được, nhưng mà, chính miệng Hoắc Vũ Hạo nói ra vẫn mang cho hắn một trận đả kích sâu sắc. Hắn nhịn không được nói:

- Vũ Hạo a Vũ Hạo, ngươi có biết hay không, điều này sẽ làm thương vong bao nhiêu bình dân, gây ra sinh linh đồ thán đến mức nào a! Chúng ta là những người giám sát đại lục này nhưng không phải là đao phủ a, ngươi... Ngươi...

Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, hai đấm nắm chặc:

- Huyền lão, tất cả điều này đều là do ta tạo thành, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm – ngài muốn xử phạt ta như thế nào cũng được, nhưng hãy chờ cho đến khi chúng ta rời khỏi Tây Sơn này được không? Tinh thần dò xét của ta hẳn là còn hữu dụng đối với mọi người.

- Huyền lão, điều này không thể trách một mình Vũ Hạo.

Vương Đông Nhi ôm Hoắc Vũ Hạo thật chặc, tâm tình có chút kích động nói:

- Chúng ta cũng không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, cái thương khố dưới lòng đất kia là nhờ tinh thần dò xét của Vũ Hạo phát hiện, hôm nay, hắn mạo hiểm linh hồn bị nguy hiểm, phân tách ra tinh thần thân thể, khi bản thân hắn còn ở trong hiểm cảnh nhưng vẫn cố sức liều mạng dẫn bọn ta tiến vào kho hàng dưới lòng đất. Chính vì có thể thu hoạch thêm nhiều kim loại hiếm, vì tương lai phát triển của Đường Môn và học viện. Cũng đồng thời còn xem xét liệu có thứ gì có một chút khả năng gây cho Nhật Nguyệt đế quốc tổn thất đủ lớn, ảnh hưởng đến khả năng phát động chiến tranh của bọn họ trong tương lai

- Chúng ta sau khi xuống dưới lòng đất, dưới hướng dẫn của Vũ Hạo, quả nhiên kiếm được địa phương chứa kim loại hiếm, số lượng kim loại nhiều đến đáng sợ, nhiều đến mức đủ cho Nhật Nguyệt đế quốc duy trì chế tạo lượng lớn hồn đạo khí cho chiến tranh. Chúng ta tiếp tục xâm nhập, sau đó ở tầng sâu nhất - tầng thứ ba tìm thấy những cái hồn đạo khí đã chế tạo hoàn thiện. Chúng ta mang đi những định trang hồn đạo đạn pháo cấp cao, chỉ để lại một lượng hồn đạo khí cấp thấp, cũng chỉ có những thứ này mới nổ tung.

- Lúc đấy, Hoắc Vũ Hạo có cẩn thận tính toán qua, cái chỗ đó ở dưới mặt đất trăm mét, hơn nữa còn được xây dựng cực kỳ chắc chắn. Coi như ở bên trong phát sinh nổ tung, lực phá hoại cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Vũ Hạo đã cẩn thận dự tính, sau khi chúng nổ tung chỉ có thể gây ra động đất quy mô nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể làm cho mặt đất rung chuyển kịch liệt một chút. Mục đích lớn nhất chính là phá hủy thương khố cùng với toàn bộ lượng hồn đạo khí có trong đó, tốt nhất là có thể làm cho kim loại hiếm bên ngoài chịu ảnh hưởng phá hư nhất định. Đồng thời, âm thanh sinh ra do nổ tung cũng giúp cho hắn thoát khỏi trận tranh tài, cho nên chúng ta mới làm vậy. Chúng ta cũng không biết tại sao uy lực của vụ nổ lại đột nhiên trở nên kinh khủng như thế, điều này nằm ngoài dự đoán của chúng ta, hơn nữa còn hết sức bất thường. Vũ Hạo cũng chỉ muốn làm chận lại tiến độ xâm lược của Nhật Nguyệt đế quốc một chút. Huyền lão, ngài nghĩ thử xem, đúng là lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gây ra một màn sinh linh đồ thán. Nhưng mà, điều này là do dẫn phát một loại chất nổ kinh khủng, không xác định mới gây ra tình huống như vậy. Nếu như những chất nổ này cùng với những hồn đạo khí bị chúng ta phá hủy, định trang hồn đạo đạn pháo này được sử dụng trong chiến tranh xâm lược, nó sẽ gây ra biết bao nhiêu thương vong, sợ rằng số lượng phải gấp mười lần, trăm lần hiện tại a! Cho nên, ta không cảm thấy Vũ Hạo làm sai điều, nếu như ngài muốn phạt hắn, vậy thì ngài hãy trừng phạt luôn cả ta đi. Ta ủng hộ mọi chuyện hắn đã làm.

Thanh âm của Vương Đông Nhi cực kỳ kiên cường, nàng nắm thật chặc tay phải của Hoắc Vũ Hạo.

Bởi vậy, người ta nói trong hoạn nạn mới thấy chân tình, ở thời khắc mấu chốt nhất, Đông Nhi đứng ở bên cạnh mình, không có bị vụ nổ gây hoảng hốt, không có bất kỳ trách cứ nào, chỉ có ủng hộ.

Các loại tiêu cực tâm tình bàng hoàng, khiếp sợ, thống khổ, tự trách của Hoắc Vũ Hạo, được sự ủng hộ đến chấp nhất của nàng, rõ ràng giảm bớt rất nhiều. Tố chất tâm lý của hắn vốn tốt hơn người bình thường nhiều, bên cạnh lại có người thích nhất ủng hộ, ánh mắt vốn đã kiên định nay tràn đầy quang mang bền gan vững chí.

Vương Thu Nhi cũng đi ra, nhìn Huyền lão nói:

- Nếu như ngài muốn nói ai là đao phủ của chuyện này, vậy cũng không phải là Hoắc Vũ Hạo, hắn lúc ấy chỉ có là tinh thần thể, căn bản là không làm gì được. Để đặt những quả hồn đạo pháo hẹn giờ bộc phát mạnh, chính là ta, Đông Nhi còn có Tiêu Tiêu làm. Chúng ta mới là đao phủ, đao phủ chính là đao phủ, chuyện đã như vậy có nói thêm gì nữa cũng không còn ý nghĩa.

So với những lời nói của Vương Đông Nhi thì súc tích hơn, Vương Thu Nhi lại thể hiện ra một phần cường ngạnh trong tính cách của nàng, cho dù đối mặt với Huyền lão, tính cách của nàng vẫn không hề biến đổi.

Tiêu Tiêu gật đầu, nói:

- Đúng, Thu Nhi tỷ nói rất hay, chuyện này là do ba người chúng ta làm, không liên quan gì đến Vũ Hạo. Hắn chẳng là giúp chúng ta đo lường tính toán thôi, chỉ có chúng ta mới thực sự làm việc này, điều này có nghĩa mọi chuyện đều do chúng ta.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Mọi người không cần thay ta chịu trách nhiệm, Sai lầm chính là sai lầm, bây giờ nghĩ thử xem, chúng ta đánh nổ cái thương khố này, chỉ sợ các thương khố lân cận còn lại cũng sẽ nổ tung. Đó rất có thể là nơi chứa hồn đạo khí cao cấp ở Minh Đức Đường, ta vốn nên biết được, dù sao, chúng ta phá nổ nơi đó, Minh Đức Đường lại cách đấy rất gần, hủy diệt Minh Đức Đường vốn nằm trong kế hoạch của ta, là vì ta quá quan tâm cái trước mắt mới tạo thành tai nạn như vậy, nhất định đã có một lượng lớn người dân thương vong, đặc biệt là ở trong thời gian diễn ra cuộc so tài Cao Cấp Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, mật độ dân cư bên trong Minh Đô đột biến tăng vọt.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi mím chặc đôi môi, cho dù không thích Nhật Nguyệt đế quốc, nhưng những bình dân ở đây vô tội. Vụ đại tai nạn lần này gây ra hậu quả khó có thể tưởng tượng, hiện tại căn bản không biết thực tế Minh Đô đã có bao nhiêu người thương vong.

Cảm xúc của Huyền Lão tựa hồ đã bình phục một chút, mới muốn nói điều gì, một cái âm thanh ôn hòa nhưng mang theo vài phần cường thế vang lên.

- Huyền lão, chuyện này cùng bọn họ không liên quan gì cả, chuyện này là ta và Vũ Hạo một tay bày ra. Ta là Đường Môn đại sư huynh, ta mới là người ra quyết định cuối cùng mọi hành động mọi việc, không có quyết định của ta cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy, ta đã không xứng với việc tiếp tục ở lại trong học viện. Ta thỉnh cầu học viện quyết định khai trừ để xử phạt ta.

Thanh âm Bối Bối bình thản mang theo kiên định, sắc mặt của hắn còn một chút tái nhợt nhưng đã có thể hành động, chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, đưa cậu che sau lưng mình.

Huyền lão ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.