Mười năm một bóng đợi chờ

Chương 2: La Kiệt


- "La Kiệt! La Kiệt!"

Lạc Băng Tâm chạy ra từ cánh cổng sắt to lớn có đặt tượng hai con kỳ lân vàng ở trên trụ, mỗi con một bên, trông rất uy nghiêm. Mái tóc vàng óng của cô được điểm thêm một chiếc nơ xinh xắn xanh nhạt. Cô mặc váy trắng liền thân, phần tay áo dài kiểu cổ điển, đôi chân nhỏ đeo giày búp bê đen tuyền. Đôi mắt màu lục lấp lánh, môi đỏ nhè nhẹ như đang cười. Lạc Băng Tâm lúc này trông hệt như một con búp bê sứ thiên thần.

La Kiệt đã đứng chờ ở cổng nhà từ khi nào. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính đầy bụi, hình như mỗi lần cô gặp anh đều là lúc anh mặc áo sơ mi, có lẽ, tủ quần áo của anh cũng chỉ có một loại áo đó. La Kiệt đứng dựa vào cây cổ thụ trước nhà, bên cạnh anh vẫn là chiếc xe đạp cũ kĩ quen thuộc đó và vẻ mặt đẹp trai cần đời như mọi ngày.

Anh thấy Lạc Băng Tâm xuống thì cười cười, đoạn nhìn cô:

- "Nhóc này, có phải là lúc nào nhóc cũng bị nhốt trong nhà không? Tại sao mỗi ngày đều bắt anh chở đi khắp nơi như vậy?"

- "Tôi không phải hoa trong nhà kính."_Lạc Băng Tâm mỉm cười nhìn anh, rồi như không ngập ngừng nói:

- "...Tuần sau tôi phải trở về nhà rồi. Vậy nên nhân cơ hội này đi dạo nhiều nơi một chút vì tôi rất thích nơi này. Thật là thanh bình, thật là thoải mái a~!"

- "Tuần sau ư?"_Như không tin vào điều mình vừa nghe thấy, anh hỏi lại.

- “…Đúng vậy.”

La Kiệt hơi bất ngờ. Quay mặt đi nơi khác để che đi sự bối rối của bản thân. Phải rồi, cô chỉ ở đây hai tháng nghỉ hè, sau đó phải về thành phố để tiếp tục học tập, phải trở thành một vị tiểu thư danh viện xứng với gia thế của mình chứ. Cô đâu thể ở đây, nơi này chỉ là một thôn quê nhỏ, thanh bình. Mà dù cho cô có muốn ở lại thì cũng là không thể, cô sẽ chắc chắn phải trở về, nơi này không phù hợp với cô. Cô thuộc về thành phố phồn hoa kia. Nơi có nhiều người giàu có, với biết bao các loại lễ nghi của quý tộc. Cô sẽ phải học hết, lấy một chàng trai phù hợp, môn đăng hộ đối, giúp đỡ gia đình. Còn anh thì không có tương lai, sẽ chẳng hứa hẹn được gì...

Lạc Băng Tâm thấy anh thất thần nhìn giỏ diên vĩ sau xe đạp thì bỗng thấy tim hơi nhói. Cô cất giọng run run:

- "Tôi...tôi sẽ xin phép bố mẹ, nghỉ đông năm nay sẽ lại tới. Anh yên tâm, người rất yêu tôi, người sẽ cho phép thôi!"

La Kiệt hơi giật mình vì những lời nói ấy, sau đó lại nhìn Lạc Băng Tâm. Anh trèo lên xe đạp, ra hiệu cho cô ngồi lên yên xe rồi nói:

- "Thôi nào nhóc. Anh đây cũng không mong chờ nhóc quay lại đâu, thật là phiền phức."

Lạc Băng Tâm bỗng nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, nụ cười trên môi cũng không cách nào duy trì được nữa. Cô ngồi sau lưng anh như mọi ngày, thay vì cùng anh nói chuyện như bình thường thì trầm lặng đi hẳn.
Xe đạp cất bánh trên đường làng dài và hẹp. Lạc Băng tâm ngắm bóng lưng anh đến thất thần mà không để ý...

La Kiệt ngồi phía trước đã cong môi cười từ lúc nào.

...

***
Tiếng còi xe chói tai khiến Lạc Băng Tâm như tỉnh khỏi giấc mộng. Người đàn ông trong chiếc Quiantu K50 vừa lướt qua nơi cô như một cơn gió, nhanh đến nỗi cô chỉ kịp nhìn thấy anh khoác bộ vest đặt may tỉ mỉ, cà vạt trên cổ được thắt ngay ngắn, còn có...khóe môi anh cong lên một vầng bán nguyệt tuyệt đẹp. Lạc Băng Tâm hít một hơi thật sâu, đến khi cô nhận ra thì bóng xe trước mặt đã chỉ còn là một chấm nhỏ xa mãi.

Suốt một quãng đường từ sở cảnh sát trở về nhà, Lạc Bắng Tâm đều trong trạng thái thất thần.

Anh...liệu có phải cùng một người trong trí nhớ của cô?

Anh...liệu có phải La Kiệt?

...

Khi cô vừa đặt chân đến cửa nhà thì sắc trời ban trưa cũng đỡ nắng hơn chút. Nhưng vẫn mang cho con người ta cái cảm giác oi nóng vô cùng khó chịu. Lạc Băng Tâm thở dài mệt mỏi, vào phòng bếp, tiến lại chiếc tủ lạnh Samsung đắt tiền lấy một chai nước khoáng, uống một hơi hết sạch như thể nó chính là phao cứu sinh vậy. Uống hết một cách nhanh chóng rồi lười nhác chuẩn xác ném vỏ chai đã rỗng vào chiếc thùng rác hình con heo đáng yêu trong góc bếp.

Cô ngồi xuống chiếc ghế, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại thư giãn. Mái tóc vàng để xõa ra tùy ý mà vẫn quyến rũ vô cùng. Đôi môi đỏ ướt át do vừa uống nước cũng hé mở. Hàng mi dài, cong vút nổi bật trên làn da trắng muốt của người con gái lai Pháp. Đôi chân thon thả vắt chéo tạo nên một dáng ngồi quyền thế. Dù có trong trại thái mệt mỏi, Lạc Băng Tâm vẫn luôn tỏa ra khí chất kiêu ngạo, quyến rũ đã có sẵn trong máu.

Chiếc ghế có miếng đệm êm ái khiến cô thoải mái hơn. Có lẽ do quá mệt mỏi nên Lạc Băng Tâm chút nữa ngủ quên luôn nếu như không có tiếng chuông điện thoại quen thuộc đột nhiên vang lên. Lạc Băng Tâm chẳng buồn nhìn tên người gọi, lập tức bấm núi nghe máy:

- "Alo?"_Cô uể oải trả lời.

- "Tâm Tâm? Cậu bị sao vậy?"_Đầu bên kia vang lên giọng nói phụ nữ.

- "Tiểu An?"_Lạc Băng Tâm ngạc nhiên_"Có chuyện gì vậy?"

- "À, về người mà cậu nhờ mình điều tra. Anh chàng 10 năm trước í, tên là gì nhỉ..."_Tiểu An ngập ngừng_"À! La Kiệt!"

Nghe được cái tên ấy, dường như có một dòng điện chạy qua người, Lạc Băng Tâm lập tức ngồi thẳng dậy:

- "Sao rồi? Có tìm được thông tin gì không?"

- "Chuyện này...Xin lỗi! Mình quả thật không làm được. Tất cả thông tin về người này đều đã được xóa sạch vào năm 20XX rồi.”

- “Bị xóa hết rồi ư? Cậu chắc chứ?”_Lạc Băng Tâm ngạc nhiên vì điều này.

- “Đúng vậy, mình chắc mà. Lúc đầu không tìm được, mình còn tưởng có gì sai sót. Liền nhờ mấy người đàn anh kiểm tra giúp. Mấy anh đó xác nhận là thông tin đã bị xóa.”_Vương Tiểu An nói, giọng chắc như đinh đóng cột.

Vậy là thông tin đã bị xóa. Đến manh mối cũng không có thì làm sao để em tìm anh đây? La Kiệt, rốt cuộc anh ở đâu? Rốt cuộc người đó có phải là anh không?_Lạc Băng Tâm suy nghĩ mà lòng cũng buồn theo.

- “Alo, này. Tâm Tâm, này. Lạc Băng Tâm, cậu còn ở đó không hả?”_Vương Tiểu An réo qua điện thoại.

- “À, mình đây. Sao thế?”_Tiếng hét lần thứ n của Tiểu An kéo cô trở về thực tại.

- “Cậu có ổn không đấy? Mình cứ nghe cậu là lạ à. Mới sớm thế mà cậu đã buồn ngủ rồi sao?”_Tiểu An vô cùng lo lắng hỏi thăm.

- “Mình tốt. Chỉ hơi mệt chút xíu à.”_Tuy nói thế nhưng trong đầu Lạc Băng Tâm lại nghĩ: Chắc mình bị ốm rồi. Đúng là con ngu, giữa chưa nắng chang chang mà cứ đứng mãi trước cổng Cục cảnh sát. Lúc về thì cũng không gọi xe mà đi bộ về. A! Đau đầu quá~!._”Còn chuyện gì nữa không?”

- “Còn chứ. Vì là lâu lâu mới thấy tiểu Tâm Tâm nhờ vả mình một chút, ấy mà mình không làm được. Thân là bạn bè tốt, mình thấy hơi có lỗi với tiểu Tâm Tâm nên mình quyết định điều tra theo hướng khác sau đó cho tiểu Tâm Tâm một bất ngờ lớn.”

- “Được rồi, được rồi! Vậy bất ngờ gì?”_Trời ơi, đã đau đầu giờ nghe cái giọng kia của cô nàng lại càng đau đầu hơn. Má, cái gì là tiểu Tâm Tâm? Nghe mà nổi da gà.

- “Mình đã đến ngôi nhà biệt thự lúc trước cậu ở để điều tra. Sau đó tìm được một cái hộp nhỏ. Cái hộp đó được người hầu trong nhà cất giữ rất cẩn thận vì trên đó đề tên người gửi là La Kiệt.”

Hộp ư? Năm đó cô và anh cũng khá thân, anh thì hay thường xuyên đến đưa hoa nên người hầu trong nhà chắc có chút quen biết. Có lẽ vì vậy người hầu mới giữ nó cẩn thận vì biết cô rất quý anh và tâm trạng cô vui vẻ hơn nhiều khi đi chơi với anh._Lạc Băng Tâm nhớ lại. Môi cũng bất giác cười lên xinh đẹp.

- “Trong đó có gì thế?”_Cô hỏi.

- “Ừm, mình không biết. Mình chưa mở ra, nói đúng hơn là không dám mở ra. Ngộ nhỡ là thư tình chàng gửi thì sao? Mình đọc được thì ngại chết mất.”_Tiểu An ra vẻ khôi hài làm Lạc Băng Tâm bật cười, chỉ là làm sao có thể, năm đó anh không…_Nhưng mà mình đã mang nó về Cục rồi, mai cậu đến lấy đi.”

- "Được."_Lạc Băng Tâm trả lời, sau đó còn cảm kích:

- "Cảm ơn cậu."

Đầu bên kia vui vẻ:

- "Chút chuyện vặt này có đáng là gì. À mà mình nhắc cậu nên cẩn thận với người tên La Kiệt đó. Dù không điều tra được gì nhưng mình chắc chắn lai lịch của anh ta không đơn giản.”

- “Sao cậu nghĩ vậy?”_Lạc Băng Tâm ngạc nhiên.

- “Năm đó, xóa thông tin của anh ta là một nhóm hacker thần bí. Nhóm đó có 4 người, tất cả đều rất thông minh và đều là thiên tài máy tính. Họ chưa bao giờ lộ diện và chỉ nhận các mối làm ăn của…xã hội đen.”

- “Thật chứ?”
- “Thật. Chính các đàn anh đã nói như vậy mà. Mình cũng đã kiểm chứng rồi. Vậy nên cậu nhớ cẩn thận. Dù sao thì công việc của chúng ta là cảnh sát.”

- “Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Chuyện này cậu có thể giữ bí mật được không?”

- “Cậu đừng lo, mấy người đàn anh kia cùng mình có quan hệ rất tốt.”_Vương Tiểu An nói. Chuyện của cô bạn thời quá khứ cô có biết chút. Bây giờ mọi thứ rối rắm như vậy, thân là một người bạn, cô cũng nên giúp đỡ.

- “Cảm ơn cậu, Tiểu An.”_Lạc Băng Tâm lần nữa nói cảm ơn.

- “Không có chi. Cậu tốt là được rồi. Mình cúp máy nhé.”

- "Ừm."

...

Lạc Băng Tâm tắt máy, mệt mỏi ngả người vào lưng ghế, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của chàng trai năm đó.

Chuyện về La Kiệt, cô vốn dĩ đã không còn để ý, không còn quan tâm nữa. Một chút rung động nhất thời của tuổi trẻ, trẻ con đó đối với xã hội ngày nay thật sự đâu có đáng để người ta phải hy sinh, đánh đổi cả một đời người. Lạc Băng Tâm cũng thế, La Kiệt cũng vậy.

Con người có bao nhiêu mối tình cơ chứ? Bao lần cảm nắng với ai khác cơ chứ? Có thể có rất ít hoặc rất nhiều. Và có thể dễ dàng quên đi nhưng cũng có lúc sự lãng quên ấy thật khó khăn và đau đớn mà.
Cô không biết khi đó anh rời xa có chăng bận tâm và sau đó anh sẽ cảm nắng cô gái nào. Nhưng dù sao người ấy không phải là cô. Cô đã rất khó khăn để quên đi. Người ta vẫn nói người hay cười là những người hay khóc một mình. Vậy một người lạnh lùng, ít nói liệu có khóc không? Họ khóc trong lòng mà chẳng thể nói ra, chẳng thể để tiếng khóc bật lên thành tiếng.

Có những thứ rất đẹp, rất muốn được thử thưởng thức một lần, thưởng thức một lần rồi sẽ muốn nhiều hơn, sau đó muốn nó là của mình. Nhưng những thứ tốt đẹp ấy đâu thuộc sở hữu của riêng ai, nó chỉ có thể lướt qua vài lần rồi biến mất trong trí nhớ. Có những bóng hình tưởng chừng như đã khắc sâu vào trong tim, nhưng hóa ra cũng chỉ là một phần của cuốn băng phim cũ kĩ mơ hồ mang tên thuở thiếu thời hoặc đã bị lãng quên trong trái tim, chẳng thể nhớ lại mà cũng không thể biến mất. Nó khiến khó chịu vô cùng.

Thật ra, những hình ảnh ấy rất đẹp, rất trong sáng. Đẹp và trong sáng đến nỗi không dính chút tạp trần, như bản chất nguyên thủy của mỗi con người. Có lẽ, ai ai cũng mang trong mình ít nhiều những phần cảm xúc ấy, để nhớ thương, để xao xuyến, để hồi tưởng - một hồi ức đẹp, một chút yên bình trong những tháng ngày mệt mỏi chạy đua với cuộc sống.

Đối với Lạc Băng Tâm, La Kiệt chính là như vậy. Một hồi ức năm mười hai tuổi, có vui, có buồn, pha thêm cảm giác ấm áp của mùa hạ, mùi hương, màu sắc của bông hoa diên vĩ tím và chút tiếc nuối khó tả. Không quá mờ nhạt để quên đi, cũng không quá sâu đậm để khắc ghi mãi mãi. Nếu như không có sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt sáng nay, có lẽ chính cô cũng sẽ dần đưa những cảm xúc ấy vào quên lãng, thất lạc đâu đó trong trái tim và bộ não mà không tìm lại được.

Hóa ra, mới vậy mà đã mười năm rồi...

Quá khứ là nơi tuyệt vời để ghé thăm nhưng tuyệt đối không phải là nơi để dừng lại. Vậy nên cứ đi hướng về phía trước mà đi, rồi ta sẽ thấy ánh mặt trời, thấy những điều tốt đẹp, soi rọi vào tâm hồn trong sáng.

...

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm dừng hẳn. Lạc Băng Tâm đẩy cửa bước ra, trên người còn vương chút hơi nóng mê hoặc. Mái tóc ướt buộc lưng lửng xuống chiếc khăn tắm trên vai, giọt hơi nước chảy từ trên trán xuống, lướt qua gương mặt xinh đẹp rồi rơi vỡ trên bờ vai mảnh khảnh, trắng trẻo vốn có.
Đôi gò má thì ửng hồng vì hơi nước nóng. Quyến rũ vô cùng.

Cô nhìn chai sữa lạnh đã được ai đó đặt sẵn trên bàn. Tiến lại gần cầm lên, khóe miệng cũng cong lên như đang suy nghĩ điều gì đó. Thật là, cũng chỉ có người đó mới biết thói quen này của cô.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lạc Băng Tâm đặt chai sữa xuống bàn, nói vọng ra:
- “Anh đợi em chút đã nhé!”


- “À, được rồi.”_Một giọng nói nam tính từ ngoài cửa vọng vào.

Lạc Băng Tâm nhanh chóng thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi ra mở cửa phòng ngủ:

- "Mời vào."

- "Hello~ Em gái xinh đẹp của anh!"

Bước vào phòng là một người con trai cao lớn, cũng là con lai Tây. Đẹp trai hơn người, khí chất tỏa ra lạnh lùng nhưng khi gặp Lạc Băng Tâm thì chạy đi đâu mất tiêu rồi. Thay thế vào đó là ánh mắt cưng chiều vô cùng và có một chút…lạ lùng…như…hận ý…

- "Anh bớt chút đi!"_Lạc Băng Tâm liếc mắt_ "Sao rồi? Có chuyện gì vậy?"

Lạc Cảnh Phong cười hì hì, thu hồi ánh mắt lạ lùng kia, nhanh chóng rút ra một chiếc thiệp tinh xảo:

- "Cuối tuần này là sinh nhật cậu út nhà họ Hạ. Đi không?"

Lạc Băng Tâm thờ ơ. Đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh lục nhìn chiếc thiệp đó bằng nửa con mắt. Đương nhiên là không đi.

- "Được rồi. Anh biết là em không thích nhất mấy bữa tiệc kiểu này. Mà cậu ta là một phong vân công tử, tiệc tùng chắc chắn sẽ ồn ào, náo nhiệt. Nhưng mà em thích yên tĩnh. Chỉ là cậu Hạ công tử này là bạn anh, cậu ta lại nằng nặc muốn gặp em. Cứ suốt ngày lẽo đẽo theo anh hỏi em có đồng ý đến không. Lúc anh đi vệ sinh anh đi cũng bám theo. Anh phải khó khăn lắm mới đến được nhà em đấy, cậu ta cứ muốn đi cùng. Còn xung phong làm lái xe nữa chứ. Cậu ta như thế, anh cũng hết cách. Em suy nghĩ lại được không?"_Lạc Cảnh Phong nhìn bộ mặt coi thường của cô em gái đã biết câu trả lời. Liền vội vàng thuyết phục.

Lạc Băng Tâm: "Không đi."

- "Thôi được!"_Anh đã hết hơi rồi. Chân lí khi nói chuyện với em gái là chỉ nói một lần, nói bao nhiêu thì nói nhưng sau đó không lay chuyển được gì thì đừng mong chờ, nên dừng lại.

Lạc Cảnh Phong chịu thua, cất thiệp mời lại vào túi áo. Sau đó với lấy khăn lau mái tóc vẫn còn ướt của Lạc Băng Tâm:

- "Em gái, anh mới tìm được một bộ phim rất hay. Cuối tuần này chúng ta đi xem nhé!"

- "Phim gì vậy?"

- "Ám ảnh kinh hoàng. Phim mới ra mắt. Đúng thể loại em thích. Kinh dị!!!"

- "Ok. Đúng ngày nghỉ của em. Mấy giờ vậy?”

- “Tám giờ. Anh qua đón em. Chúng ta đi ăn sáng trước.”

Lạc Băng Tâm và Lạc Cảnh Phong đều có sở thích xem phim kinh dị. Mặc dù Lạc Cảnh Phong suốt ngày chê cô chẳng nữ tính chút nào nhưng vẫn điên cuồng lên mạng tìm phim để cô xem, thật đúng là ngoài lạnh trong nóng.

Lạc Băng Tâm là một cảnh sát tinh anh, tuy mới vào nghề nhưng rất có sự chuyên nghiệp. Mỗi khi tra khảo một tội nhân có thể có kết quả tốt hoặc tìm ra manh mối nào đó. Bởi vì cô từng học qua khóa học phân tích tâm lí tội phạm, đạt loại giỏi. Vậy nên, ánh mắt lạ lùng vừa rồi của Lạc Cảnh Phong, dù anh đã khéo léo giấu đi nhưng cô vẫn nhìn thấy. Cô hiểu!

Thực ra, cô là con ngoài giá thú của Lạc Bằng. Hay cô và Lạc Cảnh Phong là hai anh em cùng cha khác mẹ.

Lạc Băng Tâm được Lạc Bằng kể lại rằng năm đó chính ông ta đã cưỡng bức mẹ cô vào ngày kỉ niệm 5 năm ngày cưới với Cung Ái Lan, tức mẹ nuôi cô. Khi đó, hai người bọn họ có chuyện cãi vã, Cung Ái Lan lại là người đàn bà chanh chua, đâu chịu nhường. Mà Lạc Bằng nói đây chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, ông chưa bao giờ động tâm với bà ta vì trong lòng ông luôn có người con gái khác ông yêu rất nhiều. Người con gái đó là mẹ cô. Hôm ấy, Lạc Bằng không chịu nổi Cung Ái Lan nữa, đến một quán bar vô cùng nổi tiếng liền gặp phải mẹ cô. Dù sao thì ai cũng có một thời tuổi trẻ ngông cuồng, Lạc Bằng không là ngoại lệ. Ông ta cảm thấy bản thân mình tốt như thế tại sao bà không thể chấp nhận ông. Vì vậy liền bỏ thuốc rồi cưỡng bức bà sau đó mới có cô.

Mẹ của Lạc Băng Tâm đã có người trong mộng rồi, hai người cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Lạc Bằng, mẹ ruột cô cùng người đàn ông kia_Nhạc Quốc Tần là bạn thuở nhỏ. Tình cảm cũng khá tốt và Lạc Bằng có tình cảm với bà cũng từ đó. Nên sau khi mọi việc xảy ra bà đã rất sốc, tuyệt vọng, bị ốm rất nhiều. Điều này khiến Lạc Băng Tâm sinh ra thể trạng rất yếu, chưa tới 2 cân, cô đã phải rất mạnh mẽ để trở thành một nữ cảnh sát kiên cường như bây giờ. Trong thời gian bà mang thai, Lạc Bằng cũng có đến chăm sóc nhưng bà vẫn một mực lạnh lùng, ghét bỏ.

Vì ông ta mà bà có cô, người bà mà ta không hề mong muốn tồn tại trên cõi đời này. Giống như có cô là điều mà bà ta hối hận nhất trong cuộc đời.

Vì ông ta mà bà đã phải nói dối Nhạc Quốc Tần, hoãn lại đám cưới của mình để mang thai cô.

Rồi đến ngày mẹ ruột hạ sinh cô. Ngay khi mở mắt chào đời, cô đã nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ, khinh bỉ đến từ người được gọi là mẹ ruột ấy. Chính ánh mắt ấy đã là bóng ma trong suốt cuộc đời cô về sau. Vậy nên khi thấy những ánh mắt soi mói, nghi dị của lũ trẻ ở làng X cô mới có phản ứng như thế.

Sau khi sinh, mẹ ruột cô lập tức vất cô lại cho Lạc Bằng để đi tìm gặp người trong mộng kia của mình. Đến cả một giọt sữa mẹ cô cũng không có mà chỉ nhận lại rất nhiều ánh mắt giống như mẹ cô nữa từ những người nhà của cha cô, từ Cung Ái Lan. Bà ta đã rất tức giận, sức khỏe cũng giảm đi.

Nhưng người anh trai cùng cha khác mẹ kia của cô vẫn yêu thương cô. Dù có đau lòng khi nhìn thấy mẹ mình ngã xuống vì quá sốc nhưng anh vẫn kìm nén. Có lẽ vì anh hiểu cô không có sai, cô chỉ là một đứa bé đáng thương. Người sai chính là cha anh và mẹ ruột của cô đã bỏ cô lại còn không cho cô sự ấm áp gì. Đến hổ dữ còn không ăn thịt con thì sao bà ta lại lỡ bỏ một đứa trẻ đáng yêu này chứ.

Lạc Băng Tâm vẫn luôn cảm thấy có lỗi đối với người anh trai này rất nhiều. Kể cả khi Cung Ái Lan gây khó dễ cho cô thì Lạc Cảnh Phong luôn thương yêu, bao dung và đứng ra giúp đỡ cô.

Chỉ là cùng là một người con. Lạc Cảnh Phong đâu thể dửng dưng không có phản ứng gì khi thấy mẹ mình như thế. Giống như cô, cô đâu thể quên được ánh mắt kia từ mẹ ruột. Nhưng anh vẫn cất giấu sâu trong lòng nên Lạc Băng Tâm cảm thấy rất biết ơn và yêu quý người anh trai này hơn. Lạc Cảnh Phong tốt với cô bao nhiêu thì cô càng cảm thấy có lỗi với anh bấy nhiêu. Vậy nên, cô luôn cố gắng bù đắp lại cho Lạc Cảnh Phong dù nó không đáng là bao


Đăng bởi: