Mười năm một bóng đợi chờ

Chương 5: Tỉnh Lại


...

- Nhóc con, đến rồi à? - Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Lạc Băng Tâm đang ngắm nhìn những cánh đồng hoa diên vĩ nở rộ dưới ánh nắng nghe tiếng gọi đó bỗng giật mình, quay đầu lại.

Và cô đã nhìn thấy anh... Nhìn thấy người con trai đã mười năm rồi không gặp. La Kiệt đang nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc. Cô lên tiếng xác nhận:

- La Kiệt! Là anh ư? Thật sự là anh sao?

- Ngốc! Nếu không là tôi thì là ai? - La Kiệt mỉm cười xoa đầu cô:

- Để nhóc lo lắng rồi.

Lạc Băng Tâm đứng trước mặt anh, nhưng không dám chạm vào, sợ anh sẽ chợt tan biến như một giấc mơ. Cô nghẹn ngào:

- La Kiệt, em... em biết đây không phải là sự thật. Anh chỉ là...là ảnh ảo do em nhung nhớ quá nhiều... và có lẽ khi em tỉnh giấc thì anh sẽ biến mất. Vậy nên những lời này, nếu anh thực sự nghe được thì em muốn nói rằng: Em rất nhớ anh! Nhớ anh nhiều lắm, La Kiệt ạ. Em không muốn ở bên anh trong giấc mơ. Em chỉ muốn tỉnh dậy ngay lập tức và đi tìm anh trong hiện thực thôi!

Lạc Băng Tâm nói rất dài nhưng cảm xúc không ảnh hưởng đến câu nói. Từ đầu tới cuối vẫn khá mạch lạc và nhanh vì cô chỉ sợ anh không đủ kiên nhẫn mà đi mất. Cô cũng không để ý mấy chỗ La Kiệt định ngắt lời mình.

Nói xong, Lạc Băng Tâm lập tức nhào đến ôm lấy anh và quả nhiên, anh đã biến mất. Bóng tối tràn vào, thay thế cho những cánh đồng hoa diên vĩ tuyệt đẹp.

Lạc Băng Tâm cảm nhận được sự hụt hẫng từ tận đáy lòng. Cô nhìn quanh, hơi thở men theo chiều gió thổi nhè nhẹ. Xung quanh cô phủ một màu tím quen thuộc, trải dài như vô tận. Lạc Băng Tâm bất giác ngả người xuống, thả hồn vào bầu trời xanh nhè nhẹ...

...

Không biết mất bao lâu thì Lạc Băng Tâm tỉnh lại và phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ.

Cô khẽ cử động, bên đùi truyền đến một cơn đau mãnh liệt làm hàng lông mày nhíu chặt. Lạc Băng Tâm hít sâu một hơi, mắt nhìn xuống dây truyền máu đang cắm ở tay. Trong chốc lát cô liền ý thức được hiện tại.

Ôi mẹ ơi, may mà còn sống.

Lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi, cảm xúc bấy lâu nay bị lãng quên lại ào ào hiện về làm trái tim cô thổn thức. Hình ảnh anh cứ lặp đi lặp lại trong trí nhớ cô như một cuộn băng phim cũ bị hoen rỉ, chập chờn... chập chờn như sắp tắt.

Lạc Băng Tâm phát hiện một điều gì đó không bình thường...

Cô lại cố nhớ lại dung mạo La Kiệt... Dường như mỗi lần mơ về anh, tuy cảm xúc vẫn còn, nhưng ngoài việc gương mặt anh có chút tương đồng với Tần Khang Dụ, cô hoàn toàn... Không thể nhớ ra được hình dáng La Kiệt ngày ấy. Mỗi lần nhớ lại, hình ảnh người đàn ông lạnh lẽo kia lại hiện về, chồng chất lên nhau...

Không biết bao lâu, một tiếng gió thổi từ ngoài làm cửa sổ đập vào tường, Lạc Băng Tâm mới giật mình trở về hiện thực.

Lạc Băng Tâm nhìn quanh, không nhìn thấy một bóng người nào cả. Đây là một căn phòng khá rộng, cách đặt cửa ra vào và cửa sổ làm cô nhầm tưởng nó với phòng ngủ của mình. Tuy vậy, căn phòng này phần lớn sử dụng gam màu ấm, từ ga giường, màn gió đến thảm lông, gạch lát sàn... Phần lớn là màu vàng nhẹ, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt dễ chịu.

Nơi này chắc chắn không phải phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.

Nhưng căn phòng này có gì đó rất kì lạ. Đúng như lần đầu cô vừa nghĩ, nó... cùng một kiểu thiết kế với phòng ngủ của cô, nhưng từ hướng cửa sổ bên ngoài có thể nhận thấy đây không phải nhà cô.

Lạc Băng Tâm vẫn đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khá nhẹ, cơ hồ là của người có học võ. Cô cảnh giác, lần mò xung quanh rồi quyết định cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh, cắn răng nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ.

Ngay sau đó, cánh cửa từ từ mở ra. Lạc Băng Tâm nhìn thấy một người đàn ông trông khá trẻ, trên người mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc cùng quần âu đen, tay áo được xắn lên tùy ý, để lộ hình xăm trông giống như con hổ màu đen, thoạt nhìn không giống bọn đột nhập hôm qua chút nào.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

Người đàn ông nhìn Lạc Băng Tâm đang trong tư thế chuẩn bị đánh người, đôi mắt giống như muốn cùng hắn đồng quy vu tận mà cảm thấy thật buồn cười. Hắn tiến lại gần, đặt lên bàn một ấm nước vừa pha xong, giật lấy chiếc cốc trên tay Lạc Băng Tâm rồi rót nước cho cô uống.

Lạc Băng Tâm nhìn hắn vẻ nghi ngờ.

- Thế nào? Còn sợ nước có độc à? - Hắn lại nói.

Lạc Băng Tâm uống hết cốc nước. Sau đó lại nghi hoặc nhìn hắn:

- Anh là ai?

- Lưu Khải - Hắn trả lời. - Chúng tôi là hàng xóm là hàng xóm của cô. Hôm đó nghe thấy tiếng động nên chạy sang xem. Thấy cô bị thương liền đưa cô vào bệnh viện. Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô gặp khó khăn xong vài hôm nữa đi dự đám tang cô à?

Sau đó, hắn lại thở dài:

- May mà ở đây điều kiện kinh tế khá giả, kho dự trữ máu cũng được coi là thuận tiện nên chúng tôi gọi bác sĩ tại gia chữa trị luôn

Hàng xóm?

Cô có hàng xóm nào có máu dự trữ sao?!

- Chủ nhân căn nhà này là Chủ tịch Tần thị. - Hắn giải thích.

Lạc Băng Tâm: "..." Được rồi. Vậy thì quả thực đúng là không gì không làm được.

Hơn nữa, Tần Khang Dụ lại ở ngay cạnh nhà cô, chuyện này đúng thật là... quá trùng hợp rồi.

Toàn bộ hiện trường đánh nhau tối hôm đó đã được Tần gia thu dọn sạch sẽ đến mức một sợi lông cũng không còn.

Mà Lạc Băng Tâm ngoài việc bị đạn bắn vào đùi còn bị sốt cao, nằm li bì trên giường. Thời tiết thành phố L lúc nào cũng thất thường, mới hai hôm trước trời nắng đến bốc lửa, đến tối lại có mưa, người nào có hệ miễn dịch khỏe còn chịu được. Nhưng Lạc Băng Tâm gần đây suy nghĩ nhiều, làm việc mệt mỏi, hơn nữa, tinh thần còn bị khủng hoảng do bọn đột nhập, muốn khỏe mạnh cũng khó.

Lưu Khải – Người đàn ông vừa vào phòng, thuật lại cho Lạc Băng Tâm chuyện xảy ra vài ngày qua.

Lúc cô vẫn đang suy nghĩ miên man xem nên giải quyết mớ rắc rối này như thế nào thì bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa, một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi, mặc áo gilê màu đen, đeo kính gọng vàng thoạt nhìn rất giống quản gia bê một khay cháo đến.

Lưu Khải đưa bát cháo cho cô, hất cằm tỏ ý muốn Lạc Băng Tâm ăn hết.

Lạc Băng Tâm cũng đang đói, chẳng thèm khách sáo mà buông một câu "Cảm ơn" không cảm xúc rồi quay đầu húp cháo sột soạt.

Hình tượng tiểu thư xinh đẹo cao ngạo của Lạc Băng Tâm trong lòng Lưu Khải đang dần sụp đổ.

Thật ra, Lạc Băng Tâm từ nhỏ đã có chí lớn, quyết tâm dung cả tuổi thanh xuân và mạng sống để cống hiến cho nền hòa bình trật tự của nước Trung Hoa vạn tuế, mười tuổi đã học võ, mười lăm tuổi giành huy chương vàng giải karate toàn quốc, hai mươi tuổi bắt đầu vào quân đội huấn luyện, xung quanh toàn đám đàm ông cao to đen hôi thì làm sao có thể dịu dàng thùy mị nết na được chứ? Cô không đạp một vô ảnh cước vào bụng tên nào dám nói thế là may rồi.

Ăn xong cháo, Lạc Băng Tâm lẳng lặng nhìn quanh, phát hiên tên Lưu Khải nào đó vẫn đang ngồi nhìn cô thì không khỏi khó chịu.

- Rốt cuộc anh có liên quan gì đến Tần gia?

- Lưu Khải – Trợ lí thứ 5 của Chủ tịch tập đoàn Tần thị kiêm bác sĩ tại gia của Tần gia. Đây là danh thiếp của tôi. – Hắn đưa tấm danh thiếp cho Lạc Băng Tâm.

Lạc Băng Tâm: "..." Hóa ra "bác sĩ" chữa trị cho cô chính là hắn.

- Vết thương của tôi thế nào rồi?

- Tạm thời khá ổn, công nghệ chúng tôi sử dụng tuyệt đối thuộc hàng tốt nhất, phần lớn không để lại sẹo. Tốt nhất trong mấy ngày nay cô không nên vận động mạnh, vết thương mà nứt ra thì sẽ rất khó lành lại.

Lạc Băng Tâm nhìn đùi mình đang bị quấn băng kín mít, thở dài:

- Vậy không vận động mạnh là được đúng không?

- Đúng.

- Tôi có thể về nhà được không?

- Không được.
- ... Tại sao?

Lạc Băng Tâm đã ở nhà người ta hơn hai ngày, mặc dù là hôn mê bất tỉnh nhưng cô cũng không thể mặt dày mà không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, cô cũng không thích ở lại nơi này...

- Cô không thể về nhà bây giờ được. – Lưu Khải xù lông – Trong mấy ngày này, tốt nhất vẫn là nên hạn chế cử động. Hơn nữa, chuyện tối hôm đó xảy ra cũng là do sơ suất của chúng tôi...

- Sơ suất?!

- Thật ra... chuyện bọn người đột nhập vào nhà cô hôm đó... là ám vệ của công ty đối thủ chúng tôi. Dự án xây dựng tuyến đường sắt nội địa do chúng tôi đầu tư là do đấu giá với bọn họ. Cũng không biết vì sao bên đó lại nảy ra ý định đột nhập vào Tần gia để lấy cắp tài liệu, lại nhầm với nhà cô... - Lưu Khải giải thích – Thật xin lỗi!

- Ờ...

Mặc dù bên ngoài Lạc Băng Tâm là bộ dáng thờ ơ bình thường, nhưng nội tâm bên trong đang gào thét dữ dội.

Mẹ kiếp! Bọn này muốn đem cô thành con ngốc để lừa sao?!

Công ty đối thủ... Biết là các người làm ăn không trong sạch nhưng có đến nỗi có công ty đối thủ đem một đám người cầm loại súng tiến tiến nhất vào nhà người khác bắn lung tung không hả?! Hơn nữa, đám sát thủ đó chắc đã biết cô là cảnh sát, chẳng lẽ lại còn "nhầm" được?! Các người có biết tàng trữ buôn bán và sử dụng trái phép các loại vũ khí là con mẹ nó phạm pháp không đấy?!

Vậy mà tên Lưu Khải nào đó sau khi thấy cô chỉ tỉu nghỉu không nói gì nên chắc chắn cô đã bị lừa liền nhanh chóng cáo lui, có điều chưa kịp bước đi nửa bước thì Lạc Băng Tâm đã lấy một chân không bị thương đá chiếc bàn bên cạnh chặn giữa lối đi kêu "Rầm!!!" một cái.

Lưu Khải suýt nữa bị bàn phi vào người: "..."

Cô có thể làm ơn đừng có một lời không hợp liền thực hiện hành động được không?

Lạc Băng Tâm hất cằm: "Đưa tôi về nhà."

"Không được. Sếp bảo sau khi tam làm sẽ đến mời cô ăn tối để xin lỗ..."

Bộp!!!

"Ông đây không cần ăn tối, cũng không cần xin lỗi, ok?"

Lưu Khải cười cười, tay bắt chiếc cốc Lạc Băng Tâm vừa ném đến đặt xuống bàn. Gương mặt thì rất bình tĩnh nở nụ cười điển trai nhưng trong lòng thì ặc... gào thét dữ dội.

Ai đó đem xích cô gái này lại đi!!!

Hắn gọi điện thoại cho người nào đó, sau khi nghe được tiếng "Ừm" lạnh lùng của đầu bên kia thì nhẹ nhõm giống như đã tống khứ được cục nợ, vô cùng hào phóng gọi người hầu dưới nhà dẫn Lạc Băng Tâm về nhà.

Lạc Băng Tâm sau khi xua tay bảo đám người hầu đang "đứng canh" cô ngoài cửa về nhà liền bước đi khập khiễng vào nhà mình. Liếc nhìn xung quanh, quả nhiên toàn bộ căn nhà còn sạch sẽ hơn cả so với trước đó. Chắc người của Tần gia đã tới dọn dẹp sau khi vụ việc xảy ra.

Cô khó khăn lên phòng ngủ, phát hiện đau thương rằng điện thoại của mình sau hai ngày không sạc pin liền sập nguồn, nằm lẻ loi trên giường.

Cô sạc pin điện thoại, sau đó một cơn buồn ngủ liền ập đến, Lạc Băng Tâm trược tiếp thả người xuống giường đánh một giấc ngon lành đến tận chiều tối.

Khi điện thoại kêu "tinh" báo đã đầy 100% pin thì Lạc Băng Tâm đã tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ sau hai ngày liền nằm trên "giường bệnh", cẩn thận để nước không chảy vào vết thương.

Mở nguồn điện thoại, màn hình hiện ra hơn 30 cuộc gọi nhỡ cùng mấy cuộc gọi thoại.

Ầy... Xem ra hai ngày vừa qua cô mất tích đã xảy ra không ít rắc rối.

Đứng đầu danh sách, với số lượng cuộc gọi nhiều nhất – 15 cuộc gọi – chính là cô bạn thân Vương Tiểu An của Lạc Băng Tâm.

Lạc Băng Tâm thở dài, gọi lại. Không lâu sau đầu bên kia nghe máy. Lạc Băng Tâm chưa kịp nói gì thì căn phòng đã vang lên giọng nói chói tai quen thuộc của Tiểu An mỗi lần cô không trả lời điện thoại:

- Lạc! Băng! Tâm!!! Hóa ra Lạc đại tiểu thư còn nhớ đến kẻ hèn là tôi sao?! Rốt cuộc hai ngày nay cậu đi chết ở xó nào thế hả??? Hay là tìm thấy chàng liền cùng chàng bỏ trốn rồi?

Lạc Băng Tâm đã sớm đề phòng, để điện thoại cách xa tai mình một chút, quả nhiên là lựa chọn đúng đắn.

- Xin lỗi xin lỗi... Hôm trước mình ra ngoài không xem tử vi, kết quả số nhọ bị một đám cướp trên đường chém cho vài nhát nên nằm bẹp dí ở bệnh viện suốt hai ngày, điện thoại hôm nay mới tìm lại được. – Lạc Băng Tâm mắt không chớp tim không... đập nói luyên thuyên một tràng dài.

- Cướp?! – Tiểu An kinh ngạc – Có tên cướp nào trâu bò đến nỗi đả thương được cậu sao? Cao nhân phương nào vậy?!

Lạc Băng Tâm: "..." Cậu có thể chú ý trọng điểm một chút được không hả?!

- ... Tại lúc đó mình bận che cho người bên cạnh, có chút sơ suất. – Lạc Băng Tâm lấp liếm cho qua – Dù sao, mình cũng đang định nhờ cậu liên lạc với anh mình, bảo rằng mình ổn rồi, nếu không anh ấy lại lo lắng.

Lạc Cảnh Phong dạo này có vẻ hơi bận rộn, tuy vậy, số lượng cuộc điện thoại gọi đến cũng chỉ kém Tiểu An một chút, xem ra lúc này đang rất lo lắng.

- Được rồi – Tiểu An đáp lời – Hai anh em nhà cậu cũng thật là, nhà giàu như vậy, chút phí tiền điện thoại thông báo bình an cũng phải để mình làm hộ.

- Tiểu An nữ hiệp a...

Lạc Băng Tâm cười cười, nói thêm vài ba câu với Tiểu An rồi cúp máy.

Lúc này, sắc trời đã tối hẳn. Xem ra cũng đến lúc phải ăn cơm rồi. Mà mấy hôm nay không ở nhà thì còn gì mà ăn, chân thì bị thương nên có lẽ phải úp mì rồi.

Lạc Băng Tâm lại khập khiễng xuống lầu. Trên đường cô còn ngửi thấy mùi thơm ở đâu đó sực lên mũi liền nhanh chóng đi xuống.

Vừa vào bếp đã nhìn thấy hai người phụ nữ, một già một trẻ đang nấu ăn. Nguyên liệu đều là đồ mới, thịt thì tươi hồng, rau xanh mơn mởm. Nghe tiếng cô xuống, người nữ hầu trẻ quay lại: "Tiểu thư cô đã dậy rồi sao? Chúng tôi sắp nấu xong bữa ăn rồi. Cảm phiền tiểu thư đợi một chút!" Nói rồi bước đến dìu cô vào bàn.

Lạc Băng Tâm tựa vào cô gái kia:

"Xin hỏi các cô là... ?"

"Chúng tôi đến từ Tần gia. Tần gia chủ sai chúng tôi sang đây chăm sóc tiểu thư trong mấy ngày dưỡng thương."

"À."

Lúc đầu Lạc Băng Tâm cũng nghĩ nên "đòi" bồi thường từ Tần gia, dù sao thì cô vì họ mà bị thương, mấy ngày tới chắc cũng không đi làm được. Nhưng mà nghĩ lại gia thế khủng đen tối của người ta cô đành bỏ đi. Cho là Lạc Băng Tâm cô đây giúp người qua đường gặp nạn vậy, "gặp cướp" ấy mà. Cô cũng không ngờ là Tần Khang Dụ lại đích thân sai người đến chăm sóc cô dưỡng thương...

Cho thì lấy thôi, cô cũng không phải khách sáo làm gì!

Nghĩ xong thì bụng lại vang lên tiếng ọc ọc. Lạc Băng Tâm nhìn lại thì thức ăn đã thịnh soạn, đánh chén ngon lành.

...

Cùng lúc đó, tại căn nhà bên cạnh.

Chiếc Quiantu sang trọng như toát lên khí chất của chủ nhân nó đậu trước cửa biệt thự. Đôi chân thon dài bước ra, khuôn mặt như tượng tạc ánh lên trong ánh đèn mờ mờ vào buổi tối.

Tần Khang Dụ phất tay, nhưng người hầu đang cúi gập người trước cửa đứng thẳng lại. Đông Trạch ra sau, trên tay vẫn cầm một cặp tài liệu. Anh nhìn đồng hồ, đoạn nói:

"Sếp có muốn dùng bữa bây giờ không ạ?"

"Không cần." Tần Khanh Dụ nới lỏng cà vạt. "Cô ấy về nhà rồi?"

"Dạ." Đông Trạch nhanh chóng báo cáo. "Sau khi Lưu Khải nhận được đồng ý của sếp thì Lạc tiểu thư lập tức trở về nhà. Chúng tôi còn sắp xếp cho cô ấy một vài người giúp việc, đề phòng khi cần hoặc lại xảy ra chuyện."

Sắc mặt Tần Khang Dụ vẫn không đổi. Anh "ừm" một tiếng.

"Chuyện lần này xử lí cho tốt. Đừng bao giờ để xảy ra lần nữa."

"Vâng ạ."

Đông Trạch biết anh đang nói đến vụ đột nhập lần trước, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Lại nói đến tối hôm đó, sắc mặt sếp quả thực làm cho người ta sợ đến run người. Đến bây giờ anh vẫn còn ám ảnh.
Đăng bởi: