Con Của Quỷ

Chương 157: Đổi mệnh




Phó Ninh nói không sai, cô ta xác thật nhìn thấy quỷ.

Năm đó Đào Chí Thành lén lút ngoại tình với thư ký khiến Phó Ninh điên tiết, cô ta nói Phó Hằng giúp mình thu thập con tiện nhân kia. Phó hằng lập tức sai ác quỷ mà hắn nuôi đến chọc phá nữ thư ký khiến cô bị dọa đến mức thần chí không rõ và đã tự sát khi tinh thần cực kỳ hoảng hốt.

Lúc chết cô đã mang thai được bốn tháng.

Thời điểm hai người lén lút vụng trộm với nhau thì Đào Chí Thành đã mua cho nữ thư ký một căn hộ. Căn hộ này thuộc khu chung cư đầu tiên mà Đào gia khai phá và nó cũng giống với các khu chung cư khác đều bị Phó Hằng trộm bố trí phong thuỷ cục hút sinh khí của người sống ở dưới hầm.

Sau khi chết oán khí của nữ thư ký rất nặng khiến cô biến thành lệ quỷ mạnh đến mức phong thuỷ cục cũng không đồng hoá được. Xử lý xong chuyện của Phó Hằng thì Đông Sinh đã phá giải phong thuỷ cục ở dưới hầm làm nữ quỷ không còn trói buộc. Cô nhân lúc Đông Sinh ‘không chú ý’ đã trốn ra ngoài rồi đi tìm Phó Ninh...

Bị liên tiếp biến cố đả kích khiến thân thể ốm đau và tinh thần bị tra tấn, Phó Ninh thật sâu nếm tư vị sống không bằng chết, vô số lần cô ta muốn tự sát nhưng nữ thư ký làm sao để cô ta chết dễ dàng như vậy, các bác sĩ và y tá của bệnh viện trông coi thực nghiêm hại Phó Ninh không có cơ hội tự sát.

Không biết là bị lệ quỷ doạ sợ hay tác dụng phụ của thuốc hay là bị độc tố ở trong cơ thể ảnh hưởng mà Phó Ninh thật sự phát điên rồi, mỗi ngày cô ta đều sống trong những cơn ác mộng thống khổ.

Ở bên này Đào Chí Thành cũng không sống được dễ dàng.

Qua kiểm tra, khu chung cư mà hắn đầu tư với kinh phí lớn tồn tại vấn đề chất lượng nghiêm trọng đến mức cấp trên coi thành một khu chung cư xuống cấp không thể vào ở.

Nghe được tiếng gió thì Đào Chí Thành biết không thể xoay chuyển được nữa nên muốn trốn ra nước ngoài nhưng còn chưa đến sân bay thì hắn đã bị cảnh sát bắt lại.

Từ vụ của Đào Chí Thành mà cảnh sát đã điều tra ra không ít quan chức nhà nước có liên qua gây ra một chấn động nhỏ ở trong giới chính trị, cuối cùng Đào Chí Thành và nhóm tham quan đều bị bắt vào tù.

Toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của Đào Chí Thành đều bị tịch thu, hắn bị phán 20 năm tù giam và bị tước quyền chính trị suốt đời. Đào Chí Thành đã năm mươi có lẻ, có thể sống thêm hai mươi năm nữa không cũng là một dấu chấm hỏi, cho dù hắn có thể sống đến ngày ra tù thì con của hắn đã chết, vợ thì điên rồi, đối với một người phong cảnh hơn nửa đời thì thà cho hắn chết đi còn thoải mái hơn.

Khác với đa số mọi người đều sợ chết thì Đào Chí Thành cảm thấy chết còn tốt hơn tồn tại nhưng nếu bảo hắn tự sát thì hắn lại không làm được.

Ngồi tù thì phải làm lao động cải tạo. Vận khí của Đào Chí Thành không tốt, hắn bị phân đi làm cải tạo nông trường quanh năm suốt tháng không có thời gian nghỉ ngơi. Đào gia bắt đầu phát đạt từ thời ba hắn, khi đó ba mẹ hắn làm một chức vị không lớn không nhỏ ở trong nhà xưởng, về sau mạo hiểm kinh thương thì việc kinh doanh của công ty phát triển rất rực rỡ, có thể nói cả đời Đào Chí Thành chưa ăn khổ bao giờ.

Bây giờ già rồi mà bắt hắn đến nông trường làm việc thì sao hắn làm được? Có điều vào tù rồi thì hắn không thể kén cá chọn canh, tất cả mọi người ở đây đều dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Hàng năm Đào Chí Thành đều ăn uống xã giao linh đình khiến thân thể bị đào rỗng, thể lực đương nhiên kém hơn các phạm nhân khác. Quy luật chuỗi thức ăn ở trong ngục giam tàn nhẫn hơn ở ngoài rất nhiều, Đào Chí Thành nhanh chóng trở thành tầng dưới cùng.

Chưa đến một năm mà sự khí phách hăng hái trên người Đào Chí Thành đã biến mất, thân thể đơn bạc câu lũ thoạt nhìn cực kỳ giống với các bác công nhân đã lớn tuổi nhưng vẫn làm việc ở công trường.

Thời điểm hắn mới vào tù thì người của Đào gia vẫn bớt chút thời giờ đến thăm nhưng qua thời gian dài thì mọi người cũng quên luôn sự tồn tại của hắn thẳng đến mười mấy năm sau khi cảnh ngục liên lạc với Đào gia bảo bọn họ đến nhận thi thể của Đào Chí Thành thì bọn họ mới nhớ tới —— à, thì ra hắn còn sống, không, vừa mới chết rồi.

Đào Chí Thành bị dẫm chết trong một vụ bạo loạn ở ngục giam. Mười mấy năm lao động cải tạo và ốm đau đã tra tấn Đào Chí Thành đến không ra hình người, người của Đào gia gần như không thể liên hệ hắn với người đàn ông khí phách hăng hái năm xưa.

Đều là báo ứng.

Người của Đào gia và những người quen biết hắn đều thổn thức không thôi.

Hiện tại các em trai và em gái của Đào Chí Thành đều đã lớn tuổi lại có gánh nặng gia đình nên bọn họ cũng không có cảm tình mấy với người anh cả phải đi tù 20 năm này. Bọn họ tính toán dùng tiền lương mà Đào Chí Thành tích cóp được lúc đi lao động cải tạo để đưa hắn đi hoả táng. Sau đó bọn họ tìm một con sông nhỏ bẩn thỉu rồi rải tro cốt của hắn xuống, nước sông xanh đen đưa rác thải cuốn đi hết những tro bụi thật nhỏ đó.

Tiền đưa Đào Chí Thành đi hoả táng còn thừa một ít nên người của Đào gia đã đi ăn một bữa rồi giả mù mưa sa khóc lóc một trận, tuy nhiên sang ngày hôm sau thì bọn họ dường như đã quên sạch Đào Chí Thành là ai.

Tử vong chưa phải kết thúc.

Người của Đào gia đã bị báo ứng, ba mẹ hắn cũng lấy được tiền bồi thường đủ cho cuộc sống nửa đời sau nhưng nhìn mẹ ngây ngốc còn ba sầu khổ làm Chu Cảnh không yên lòng. Hắn cầu xin Đông Sinh cho hắn gặp lại ba mẹ để khuyên nhủ bọn họ.

Đông Sinh dễ nói chuyện hơn Chu Cảnh tưởng, cậu không chỉ cho ba mẹ hắn nhìn thấy hắn mà còn cho hắn ba ngày để bồi ba mẹ.

Giữa mùa hè dương khí sung túc, vào ban ngày Chu Cảnh không dám ra cửa nên ở khách sạn bồi ba mẹ. Tới chạng vạng thì hắn bảo Chu phụ gọi taxi rồi ba người một nhà đi thăm thú các khu di tích ở thủ đô và đến cả khu vui chơi giải trí nữa, cũng xem như thực hiện được lời hứa của hắn lúc còn sống.

Ba ngày thật sự quá ngắn, Chu phụ và Chu mẫu vạn phần không muốn Chu Cảnh rời đi nhưng nhìn hồn thể của Chu Cảnh càng ngày càng trong suốt thì bọn họ biết con trai không thể tiếp tục ở lại nhân thế được nữa.
“Cảnh ơi, con đi đi, mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, mẹ không khổ sở, về sau mỗi ngày mẹ đều cầu Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ cho chúng ta kiếp sau vẫn là người một nhà. Con ơi, ba mẹ không có bản lĩnh, kiếp sau con còn nguyện ý làm con trai của ba mẹ không?”

Mấy ngày nay có con trai ở bên cạnh khuyên nhủ nên cuối cùng tinh thần của Ngô Thúy Hoa cũng tốt lên, đầu óc bà cũng tỉnh táo lại.

Chu Cảnh liều mạng gật đầu, trong đôi mắt hắn chảy ra hai hàng huyết lệ.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con đừng lo, hãy ra đi thanh thản đi. Về nhà mẹ sẽ đốt cho con thật nhiều tiền giấy, quyết không để con ở dưới đấy bị người bắt nạt.”

Ngô Thúy Hoa nắm đôi tay dần trong suốt của con trai khóc không thành tiếng, Chu phụ hàm hậu trầm mặc, ông có một bụng lời muốn nói với con nhưng khi đến miệng thì ông lại không nói nên lời, ông nắm tay còn lại của con trai rồi không ngừng rơi nước mắt.

“Ba mẹ đừng lo, không ai có thể bắt nạt được con đâu, kiếp sau nhất định con sẽ làm con của ba mẹ. Ba mẹ phải sống lâu trăm tuổi đấy, Lý tiên sinh nói ba mẹ làm nhiều việc thiện tích công đức thì kiếp sau cả nhà mình mới được đoàn tụ.”

Chu Cảnh lo ba mẹ luẩn quẩn trong lòng rồi lo bọn họ không yêu quý thân thể của mình nên mượn tên tuổi của Đông Sinh để nói lời nói dối thiện ý.

Ngô Thúy Hoa và Chu phụ đều có chút mê tín, Đông Sinh có thể thông âm dương, có thể giúp bọn họ nhìn thấy đứa con trai đã mất và còn cho con trai bồi bọn họ nhiều ngày như vậy thì trong mắt bọn họ Đông Sinh không khác gì thần tiên. Nghe vậy thì hai vợ chồng liên tục gật đầu, bảo đảm bọn họ nhất định sẽ yêu quý thân thể và sống lâu trăm tuổi.

Đông Sinh không vạch trần lời nói dối của Chu Cảnh, tạm biệt ba mẹ xong thì Chu Cảnh được Đông Sinh đưa đi trọng nhập luân hồi.

Sau khi con trai biến mất thì Ngô Thúy Hoa và Chu phụ cuối cùng cũng không nhịn được mà ôm đầu khóc rống.

Người chết đã đi xa.

Ngày hôm sau Ngô Thúy Hoa và Chu phụ ôm hũ tro cốt của Chu Cảnh về quê nhà an táng long trọng.

Về sau hai vợ chồng rút một phần tiền để sử dụng, Trịnh Quân Diệu lấy danh nghĩa của Đông Sinh để quyên chút tiền, lấy tên của Chu Cảnh để xây trường học Hy Vọng ở quê hắn. Người trong thôn nghĩ bọn họ phát tài rồi nên sôi nổi tới cửa lấy đủ loại lý do để vay tiền. Ban đầu vì ngại nên hai vợ chồng cũng cho vay một ít nhưng sau đó phát hiện những người này căn bản không tính trả tiền lại nên bọn họ không cho vay nữa. Vì không mượn được tiền nên những người đó rất tức giận bất mãn còn trong tối ngoài sáng nói những câu khó nghe.

Ngô Thúy Hoa quyết định dọn lên huyện thành với Chu phụ, hai người mua một căn nhà tầm trung để sinh sống trong suốt quãng đời còn lại.

Trong tay hai vợ chồng còn một ít tiền, tuy không phải lo cơm áo gạo tiền như trước nhưng bọn họ đều là người cần cù nên không chịu ngồi yên, hai vợ chồng dứt khoát mua lại cửa hàng mà lúc Chu Cảnh còn sống đã tính mua ở gần trường cấp 3 để bán mì sợi.

Hai người không làm vì tiền nên đồ ăn vô cùng chất lượng và giá cả rất phải chăng, các thầy cô và học sinh của trường đều thích đến quán của bọn họ ăn.

Thời gian dần trôi, mặt tiền của cửa hiệu càng ngày càng lớn, sinh ý cũng càng ngày càng tốt, danh tiếng truyền xa, các cư dân của huyện thành cũng đến ăn. Hai vợ chồng già cả vội đến xoay quanh nên cũng dần dần đi ra từ nỗi đau mất con. Bọn họ không quên lời dặn của Chu Cảnh và Lý tiên sinh, mỗi năm kiếm tiền bọn họ sẽ chia bình quân ra làm ba phần, một phần bọn họ tích cóp để chi tiêu hàng ngày và quay vòng sinh ý, một phần dùng để giúp đỡ các học sinh có gia cảnh khó khăn và một phần gửi ngân hàng để tu sửa trường học Hy Vọng.

Hai vợ chồng sống đến chín mươi tuổi và chết tại nhà, trước khi đi bọn họ không bị một chút ốm đau nào. Lúc tuổi già bọn họ được những học sinh mà bọn họ giúp đỡ trước đó thường xuyên đến thăm hỏi rồi lo việc nhà và quán xá làm cuộc sống hàng ngày của bọn họ náo nhiệt hơn hẳn các người già khác.

Có hơn một ngàn người từ các nơi gấp gáp trở về để đưa tang hai vợ chồng, rất rất nhiều học sinh có hoàn cảnh khó khăn được hai người giúp đỡ khóc không thành tiếng, vô số đài báo tranh nhau đưa tin này gây chấn động cả nước về sự ra đi của hai người...

Bên kia.

Sau khi lấy lại được mệnh số của mình thì thân thể của Lữ Đào càng ngày càng tốt lên, thân hình gầy gò như được bơm khí càng ngày càng phát triển. Lúc Đông Sinh xử lý xong mọi chuyện và làm xong thủ tục xuất ngoại thì gương mặt vốn hóp của Lữ Đào đã trở nên phính phính, hai má trắng trẻo hồng hồng, thoạt nhìn cả người như thoát thai hoán cốt.

Trong khoảng thời gian này vào lúc rảnh Đông Sinh sẽ đến nhà cô Đường cố gắng biểu hiện, ban đầu Lữ Đào còn hơi câu nệ nhưng về sau thì em rất thích anh Đông Sinh lợi hại, đặc biệt thích nhìn ông nội ăn mệt với anh Đông Sinh, ừm, em còn thích con mèo béo của anh Đông Sinh nữa.

Biết Đông Sinh phải đi nước ngoài một thời gian thì Lữ Đào phá lệ luyến tiếc, có điều em thực hiểu chuyện, không chỉ không nói yêu cầu quá phận mà em còn đặc biệt chủ động giúp Đông Sinh.

“Anh ơi, anh giao A Hoàng cho em đi, em bảo đảm sẽ dưỡng A Hoàng đến mập mạp béo ú.”

Mỗi ngày đều mong đến lúc xuất ngoại, nghe Lữ Đào nói vậy thì mèo béo phun tào trong lòng:

Mấy đứa trẻ con quả nhiên đều là trứng thối nhỏ!