Đạo Quân (bản edit)

Chương 313: Quả thật là đại trượng phu




Edit: Luna Huang

“Ai!” Lệnh Hồ Thu khoanh tay lắc đầu, đưa mắt nhìn theo.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo cũng phi thân bay đi.

Hai người một đường lướt vội, sau khi ra khỏi Thiên Kính hồ, hạ xuống đất, tiếp tục đi về hướng kinh thành.

Phát giác được hướng đi Lệnh Hồ Thu kinh nghi hỏi: “Ngươi đây là muốn đi kinh thành sao? Dẫn ra chuyện như vậy, chúng ta hay là đi tránh đầu gió, nhìn xem tình huống trước đã.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta uy hiếp Hạo Vân Đồ, sớm đã hoài nghi Hạo Vân Đồ sẽ không bỏ qua cho ta, tên Côn Lâm Thụ này có chút ngông nghênh, ta với hắn xưa nay không thù không oán, trước đó hắn chưa chắc sẽ coi ta ra gì, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ dây dưa lấy ta mãi không thả, nhất là ở tại thời điểm này, nên tất có nguyên nhân!”

Lệnh Hồ Thu hơi lộ ra vẻ suy tư, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Ngươi hoài nghi là Hạo Vân Đồ đang giở trò quỷ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có chứng cứ.”

Lệnh Hồ Thu kinh nghi nói: “Việc này còn cần chứng cớ gì chứ, nếu ngươi đã hoài nghi hắn muốn hại ngươi, còn không tách ra, còn chạy về kinh thành để làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Muốn xác nhận thử chút! Huống chi, lúc này chạy chưa chắc an toàn bằng đi kinh thành!”

Lệnh Hồ Thu vô ý thức quay đầu nhìn chung quanh một cái, không thấy có dấu hiệu bị người theo dõi, mới hỏi: “Đi kinh thành an toàn hơn sao?”

Ngưu Hữu Đạo không có trả lời, ngọn nguồn mọi chuyện hiện tại hắn còn chưa lộ ra bất luận cái gì cho người ngoài.

Đạo lý rất đơn giản, nếu hoàng đế muốn chơi chết hắn, trước mắt bao người sao có thể dễ dàng tha cho hắn chạy mất, vậy những chuẩn bị của hắn ở kinh thành ngược lại có khả năng phát sẽ huy tác dụng, cho nên phải chạy về kinh thành nhanh một chút.

Chỉ có về tới kinh thành, hắn mới có thể đem những thế lực nhằm vào hắn tồn tại bên ngoài kinh thành dời đi, cho rơi, mới có thể đem thế lực nhằm vào hắn dời vào trong kinh thành. Một khi xảy ra bất trắc, lập tức chế tạo rối loạn to lớn ở kinh thành, mà trong lúc nhất thời ngoài thành lại không có thế lực nhằm vào hắn, hắn mới có thể thuận lợi thoát thân, rời xa kinh thành, về phần về sau gặp phải truy sát đó là chuyện về sau, lúc đó lại xem tình huống mà nghĩ biện pháp ứng đối.

Ở chỗ này thực lực không bằng người, thế lực cũng không bằng người, có nhiều tình huống lại không hiểu rõ, vừa mới đến, liền đã bộ bộ kinh tâm*. (Đi bước nào đều giật thót cả mình)

Với hắn mà nói, hiện tại mỗi lần làm ra một lựa chọn, đều là đang mạo hiểm, đều giống như là đang nhảy múa trên lưỡi đao, không cho phép hắn lề mà lề mề*, do dự không quyết đoán!

Hoàng cung đại nội, trong cung điện, Hạo Vân Đồ đang ngồi chỉnh tề, mắt nhìn xuống, một phi tử xinh đẹp đang múc canh (súp) ra chén, hai tay dâng lên, ôn nhu nói: “Bệ hạ, đây là canh thần thiếp vừa nấu cho bệ hạ, mời bệ hạ nếm thử xem hương vị như thế nào.”

“Có lòng rồi.” Hạo Vân Đồ đưa tay nhận, nếm thử mấy ngụm, khẽ gật đầu biểu thị hương vị cũng không tệ.

Phi tử kia lập tức cười tươi như hoa, ở bên cạnh phẩm bàn về món canh này, nói dùng nguyên liệu gì, nấu ra sao, bỏ ra bao nhiêu thời gian chế biến các loại.

Tổng quản đại nội Bộ Tầm đi vào, thấy thế liền không có tiến lên quấy rầy, mà đứng vòng tay trước bụng ở một bên, lúc ánh mắt Hạo Vân Đồ liếc đến, hắn hơi hạ thấp người ra hiệu.

Uống cạn chén canh xong, Hạo Vân Đồ đưa chén ra, phi tử xinh đẹp nhận lấy, cười nói: “Bệ hạ thích thì uống thêm nhiều một chút.”

“Được rồi, quả nhân còn có công vụ phải xử lý, lui ra đi.” Mặt Hạo Vân Đồ không có biểu cảm gì phất phất tay.

Nụ cười trên mặt phi tử xinh đẹp cứng đờ, bất quá vẫn ngoan ngoãn dạ, sau đó cấp tốc thu thập chén canh các thứ, bỏ vào lại trong khay, bê ra ngoài.

Lúc này, Bộ Tầm mới tiến tới, móc trong tay áo ra một phần mật báo trình lên, “Đấu giá đã kết thúc, không ra ngoài bệ hạ sở liệu, Côn Lâm Thụ quả nhiên khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo.”

Hạo Vân Đồ ‘à’ một tiếng, cười hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Bộ Tầm đáp: “Côn Lâm Thụ bị Ngưu Hữu Đạo đánh cho trọng thương.”

Hạo Vân Đồ kinh ngạc, “Côn Lâm Thụ không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo sao?”

Bộ Tầm lắc đầu: “Hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ đối mặt một cái liền bị đánh cho trọng thương, lúc đối đầu Ngưu Hữu Đạo cơ hồ là không có sức hoàn thủ, nếu không có người ba phái ra mặt, ngăn Ngưu Hữu Đạo lại, mạng nhỏ của Côn Lâm Thụ đã không còn. Từ tin tức mới nhất truyền đến, Côn Lâm Thụ còn đang trong khẩn cấp cứu trị, quả thực là bị thương rất nặng.”

Có một số chuyện chỉ nói một đôi lời là không rõ ràng, Hạo Vân Đồ cấp tốc mở mật báo trên tay ra, xem xét cho tường tận, xem kỹ càng trải qua.
Quá trỉnh bán đấu giá, rồi sau đó Côn Lâm Thụ khiêu khích như thế nào, Ngưu Hữu Đạo nhường nhịn ra sao, tiếp sau hai người lại ra tay như thế nào, cho đến việc Côn Lâm Thụ bị trọng thương được cứu, tất cả mọi chuyện được trần thuật rõ ràng lại trong mật báo.

Sau khi xem xong, khép mật báo trong tay lại, Hạo Vân Đồ yên lặng suy tư một hồi lâu, cuối cùng chầm chậm thốt ra một câu, “Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ*, trước đó quả nhân ngược lại đã xem thường tên Ngưu Hữu Đạo này.” (*danh tiếng lừng lẫy không phải kẻ hữu danh vô thực)

Lại mở mật báo ra, xem kỹ thêm lần nữa, khẽ gật đầu nói: “Không động thì thôi, tựa như tiềm long tại uyên, động thì như chớp giật, khí nuốt tứ phương, xem quần hùng như hư vô! Có lý có cứ, thận trọng từng bước, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, tuyệt không dây dưa dài dòng, lại co được dãn được, thật là hảo hán, quả thực như là đại trượng phu vậy!”

Ở trong mắt lại người như hắn, người nào ăn chút khuất nhục cũng không ảnh hưởng tới đánh giá cuối cùng của hắn với người đó, hắn thấy, trên đời này làm gì có người nào không bị làm nhục qua, ngay cả hắn cũng không thể ngoại lệ, gặp phải chuyện gì cũng đều lấy cứng đối cứng, hắn thấy đó mới là kẻ ngu xuẩn.

Ở độ cao của hắn có cách nhìn người riêng của hắn.

Bộ Tầm mỉm cười, hỏi: “Về tên Ngưu Hữu Đạo này, bệ hạ dự tính bước kế tiếp sẽ làm gì?”

Hạo Vân Đồ ném mật báo trong tay xuống bàn, đứng dậy, đi ra phía sau trường án, đi tới trước địa đồ lớn treo trên tường bên cạnh, đứng dươi khu vực địa đồ Yến quốc, tay chỉ dò tìm được Nam Châu, cuối cùng đầu ngón tay chỉ vào vị trí quận Thanh Sơn, hỏi: “Bộ Tầm, ngươi nói xem, hắn đến Tề quốc ta để làm gì?”

Bộ Tầm đi đến bên cạnh hắn, “Tu sĩ đến đây, đa số đều là nhằm vào chiến mã ở trong lãnh thổ của bệ hạ, mà người Thiên Ngọc môn là chỗ dựa lớn nhất của Dung Bình quận vương Yến quốc Thương Triều Tông cũng tới. Năm qua, Thương Triều Tông kinh doanh hai quận rất sinh động, chắc là đã có chút tài lực, cầu sinh trong khe hẹp, chỉ có tài lực thôi là không được, thiếu khuyết võ lực thì đó chính là một tảng mỡ dày nằm trên thớt gỗ, cho nên, phát triển võ lực hẳn là chuyện vô cùng cấp bách, Ngưu Hữu Đạo tới đây chắc cũng là vì chiến mã.”

Hạo Vân Đồ nhìn khắp toàn bộ lãnh thổ Yến quốc, “Nếu như Thương Kiến Bá vẫn còn, không biết là Anh Dương Võ Liệt vệ của hắn lợi hại, hay là Kiêu Kỵ quân của quả nhân lợi hai hơn một bậc!”

Bộ Tầm: “Tự nhiên là bệ hạ lợi hại hơn một bậc!”

Hạo Vân Đồ mỉm cười nghiêng qua nhìn hắn chút, giễu: “Ăn nói nịnh bợ, song phương chưa có giao thủ qua, làm sao ngươi biết nhân mã của quả nhân lợi hại hơn?”

Bộ Tầm lắc đầu: “Lão nô cũng không phải là nói ninh bợ, mà chính là nói sự thật.”

Hạo Vân Đồ á à một tiếng, tỏ ra nhiều hứng thú hỏi, “Sự thật ở chỗ nào? Nói ra mấy cái mà không đúng hả, trong mắt quả nhân là không thể dung được bên người đều là bọn chỉ biết a dua nịnh hót, nhất định phải trừng phạt ngươi!”

Bộ Tầm cúi người thật sâu bái trước, đứng thẳng dậy xong mới không nhanh không chậm nói: “Lý do rất đơn giản, Hô Diên Vô Hận không phải Thương Kiến Bá, bệ hạ cũng không phải là Yến Hoàng Thương Kiến Hùng. Thương Kiến Hùng không có lòng dung người, dung không được Thương Kiến Bá, cản trở khắp nơi, chủ soái bị quản chế, dạng Anh Dương Võ Liệt vệ này còn như thế nào chinh chiến nữa? Lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể ở trong lãnh thổ ngăn địch, không có khả năng xuất ngoại đánh chiến.”

“Sau khi Thương Kiến Bá chết, Thương Kiến Hùng càng là thẳng tay làm tan rã Anh Dương Võ Liệt vệ uy chấn thiên hạ mà Yến quốc dựa vào, đến mức khiến cho Yến quốc loạn trong giặc ngoài, rời vào bấp bênh, khối lớn quốc thổ không có người trấn thủ kẻ cường địch. Nếu như Thương Kiến Bá vẫn còn, Hàn quốc nào dám xâm phạm Yến quốc chứ?”

“Nhưng bệ hạ thì không giống với, bệ hạ hùng tài đại lược, từ khi bệ hạ kế vị đến nay, chăm lo quản lý, quốc lực Tề quốc ngày càng hưng thịnh. Những môn phái cản trở Tề quốc kia, cũng bị bệ hạ cân bằng khống chế lại. Trái lại, Thương Kiến Hùng có được năng lực này sao? Bằng không làm sao để Yến quốc biến thành mức này? Hai nước giao chiến, nói cho cùng chính là đọ quốc lực, coi như Anh Dương Võ Liệt vệ mạnh hơn Kiêu Kỵ quân thì như thế nào? Quốc lực Yến quốc không bằng Tề quốc, nội bộ khắp nơi rối loạn, đối đầu đại quân bệ hạ, thua là không thể nghi ngờ, tự nhiên là bệ hạ càng mạnh hơn một bậc rồi!”

Hạo Vân Đồ chỉ vào hắn cười ha ha nói: “Ngươi, tên láu cá này, quả nhân bảo ngươi so sánh hai chi đại quân, ngươi lại nói lảng đi so quốc lực hai nước.” Tuy nói là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại là phát ra từ nội tâm.

Bộ Tầm hạ thấp người nói: “Là lão nô ngu dốt.”

Ánh mắt Hạo Vân Đồ rơi vào trên quận Thanh Sơn, “Hổ phụ không sinh khuyển tử, không thể không thừa nhận, Thương Kiến Bá trái lại là sinh ra một đứa nhi tử tốt, trước mắt nhìn rất là ra dáng! Chỉ là tình hình Yến quốc hiện nay, sợ là chịu không được quá lâu, chiếu tình huống này xuống tiếp, nếu như lại không đổi mới, sợ là chống không được 10 năm!”

Ánh mắt Bộ Tầm cũng rơi vào trên đia đồ, “Một khi cơ hội đến, Hàn quốc, Triệu quốc, Tống quốc tất nhiên sẽ quần công, phân chia lãnh thổ, chia cắt đất đai, Yến quốc sắp cán vào vết xe đổ của Tần quốc!”

Ánh mắt Hạo Vân Đồ nhìn về phía một đầu khác phía xa trên địa đồ, nhìn chằm chằm vào quốc gia làm hắn nghiến răng nghiến lợi kia, giọng căm hận nói: “Tấn quốc ngông cuồng, cực kì hiếu chiến, nhiều lần có tâm phạm ta, Tề, Vệ hai nước liên thủ mới kiềm chế được, một khi Yến quốc đại loạn, Tề quốc ta lại vô lực chú ý phía Đông, chẳng lẽ trơ mắt nhìn xem chư quốc phương Đông phát triển an toàn hay sao? Một khi bọn chúng phát triển an toàn, hai bên đông tây của Tề quốc ta chắc chắn gặp tình huống hai mặt thụ địch!”

Bộ Tầm không biết hiện tại hắn nói tới cái này là có ý gì, dò hỏi: “Ý của bệ hạ là...?”

Hạo Vân Đồ chắp tay đi tới đi lui trước địa đồ, suy tư, “Ngưu Hữu Đạo, người này tuổi còn trẻ, liền có lòng dạ độ lượng rộng rãi như thế, lại có năng lực, nếu có thể độ qua được quan ải, tương lai hẳn là một cái nhân vật! Loại người này, một khi kết thù sâu, lại diệt trừ không xong, để hắn chạy thoát mà nói, sau tất thành hậu hoạn, phóng tầm mắt lâu dài, quả nhân muốn lấy lòng hắn, không phải hắn muốn chiến mã sao? Quả nhân cho hắn!”

Bộ Tầm nhìn địa đồ chút, chần chờ nói: “Coi như hắn có thể mang chiến mã về, chỉ một Thương Triều Tông sợ là khó mà vãn hồi được xu hướng suy tàn của Yến quốc!”

Hạo Vân Đồ dừng bước trước địa vực Yến quốc, nhìn chằm chằm địa đồ, từ từ nói: “Coi như Yến quốc sụp đổ, Thương Triều Tông sẽ khác với các chư hầu khác của Yến quốc.”

“Các chư hầu khác có thể quy thuận cường giả đổi lấy vinh hoa phú quý, còn Thương Triều Tông chính là hoàng thất Yến quốc tay nắm binh quyền, lại là nhi tử Thương Kiến Bá, lại có lòng tiến thủ, có thể nói hắn là một tia hi vọng cuối cùng cửa Thương thị gia tộc. Nếu như hắn bại, Thương thị sẽ lo bị diệt tộc, chư quốc sẽ không để cho Thương thị có cơ hội quật khởi. Nếu như hiện tại hắn mạnh, chư quốc ít nhiều gì sẽ có chút kiêng kị, sợ dẫn tới Thương Triều Tông điên cuồng trả thù, trong lúc nhất thời tất nhiên sẽ không dám trắng trợn đồ sát tộc nhân Thương thị.”

“Cho nên, về tình về lý, Thương Triều Tông cũng không thể trơ mắt nhìn xem Yến quốc sụp đổ mất như thế. Yến quốc diệt vong, nếu có ai tử chiến đến cùng, người đó tất nhiên là Thương Triều Tông, chí ít là sẽ không dễ dàng đầu hàng quy thuận!”

“Nếu Tề quốc ta vô lực chú ý phía Đông, coi như đại thế Yến quốc khó mà vãn hồi, thì cũng không thể để cho chư quốc phía Đông được quá mức thuận lợi. Tuy nhiên quả nhân lại lo lắng Thương Kiến Hùng, tên Thương Kiến Hùng này đối ngoại mềm yếu, đối nội ngược lại không giống như là loại người thích nương tay, nếu Thương Triều Tông lớn mạnh, Thương Kiến Hùng có thể sẽ không nhẫn nại nổi, sẽ ra tay với Thương Triều Tông không? Nếu như vậy lại sẽ làm cho Yến quốc sớm đại loạn thêm, trước mắt đây không phải là tình huống quả nhân hi vọng nhìn thấy.”