Đạo Quân (bản edit)

Chương 316: Tổng quản đại nội




Edit: Luna Huang

Không dễ dàng gì đưa đẩy câu chuyện đến độ này, sao có thể không đề cập tới nữa? Lệnh Hồ Thu bị lời này chắn cho khó chịu, không cam tâm từ bỏ, tiếp tục truy vấn: “Thứ gì có thể làm cho đến Triệu Hùng Ca cũng để ý, chẳng lẽ ngươi không có hiếu kỳ sao?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bị giam lỏng mấy năm, tư vị ấy, Đào Hoa Nguyên quả thực là cơn ác mộng của ta, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Nhị ca, ta thật sự không muốn nghĩ nhiều về chuyện ở Đào Hoa Nguyên nữa. Ai, cũng không biết hiện tại lão Phong thế nào rồi, không biết Thiên Ngọc môn đồ có kịp thời ném đồ trong ta ra được hay không, nếu không phải vậy, lão Phong sợ là sẽ phải gặp nguy hiểm.”

Lệnh Hồ Thu kém chút bị lời này chặn cho nín chết, một câu ‘Lão Phong’ triệt để chắn hắn khó mà mở miệng hỏi tiếp.

Đạo lý rất đơn giản, bất kể nói thế nào, Phong Ân Thái tốt xấu gì cũng là huynh đệ kết bái của hai người, ngay cả sống chết của huynh đệ kết bái cũng mặc kệ, trái lại đi quan tâm di vật của một người đã chết nhiều năm, thích hợp sao?

Thật tình không biết, Ngưu Hữu Đạo đúng là muốn ‘treo’ hắn.

Trên đường đi, Lệnh Hồ Thu gần hắn như hình với bóng, đã khiến hắn nổi lòng nghi ngờ; Lúc ở Vô Biên các, có người ‘điều’ Lệnh Hồ Thu đi rồi mới ra tay với hắn; Sau đó một đường kết bạn đi đến tận đây, người Hiểu Nguyệt các cơ hồ lại chưa tiếp tục ra tay với hắn, Hiểu Nguyệt các có thể có cái lòng tốt đó?

Với đại đa số người mà nói, sẽ không đi tính toán tới mấy vấn đề đó, đối với loại người như Ngưu Hữu Đạo này mà nói, sao có thể không cảnh giác.

Người có vấn đề lại một mực làm bạn với loại người như Ngưu Hữu Đạo này, muốn thoát khỏi cảm giác nhảy bén của Ngưu Hữu Đạo là chuyện cơ hồ không thể nào.

Đồng hành lâu nay, lai lịch thân phận của Lệnh Hồ Thu, Ngưu Hữu Đạo đã đoán ra được bảy tám phần.

Trước đó, hắn chỉ là hoài nghi Lệnh Hồ Thu tới là vì nhằm vào cái gương đồng của Đông Quách Hạo Nhiên, nguyên nhân cũng rất đơn giản, hắn đã biết, nhắc đến Đông Quách Hạo Nhiên, thì chuyện quan trọng liên quan đến cũng chỉ có chiếc gương đồng kia thôi. Trừ cái đó ra, hắn thực sự nghĩ không ra trên người hắn còn có thứ gì liên quan đến Đông Quách Hạo Nhiên mà đáng giá để Lệnh Hồ Thu đến mưu đồ.

Kết hợp một chút truyền ngôn đã biết, hắn sớm đã hoài nghi, chiếc gương đồng kia phải chăng chính là Thương Kính ở trong truyền thuyết. Nhưng cũng có chút không khớp với truyền ngôn cho lắm, trong truyền thuyết Thương Kính là thần khí trấn quốc đứng đầu trong tám cái thần khí, mà gương đồng hắn phá giải, tựa hồ chỉ là một kiện khí cụ ghi chép công pháp tu hành mà thôi, cùng so với cái gọi là Thần khí kia, tựa hồ có điểm chênh lệch.

Nếu thật sự là Thương Kính mà nói, vậy trước kia Thương Kính hẳn là đã được người khác cất giữ qua rất nhiều năm, chẳng lẽ một mực không có ai phá giải được nội dung trong đó ư?

Hay là nói, Thương Kính này có công dụng khác mà chính hắn chưa phát hiện ra?

Lệnh Hồ Thu thật sự là tới nhằm vào thứ này sao?

Thẳng cho đến vừa rồi, Lệnh Hồ Thu thăm dò, hắn mới chân chính xác nhận, tám chín phần mười đối phương tới chính là vì nhằm vào chiếc gương đồng kia.

Đối với những người khác mà nói, ý thức được bên người có tồn tại sự nguy hiểm này, đoán chừng sẽ phải nghĩ biện pháp tránh thoát khỏi, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại đi ngược lại lối mòn này, đó là giữ Lệnh Hồ Thu lại ở bên người, muốn ‘treo’ hắn, còn không để cho Lệnh Hồ Thu rời đi.

Hắn biết rất rõ, một khi để Lệnh Hồ Thu hiểu rõ được tình huống rồi, khẳng định sẽ tìm cơ hội hoặc sẽ lấy cớ rời đi, nói không chừng sẽ có khả năng giết hắn cũng nên, không phải Hiểu Nguyệt các muốn giết hắn đó a?

Hiện tại làm ra một Triệu Hùng Ca không minh bạch đến, nếu muốn xác nhận mà nói, liền không thể rời bỏ hắn, Triệu Hùng Ca cũng không phải là hạng Trác Siêu có thể so sánh, hắn cũng không tin, dưới tính huống chưa rõ này, Hiểu Nguyệt các dám làm càn với Triệu Hùng Ca, cao thủ hiếm có chỉ dưới Nguyên Anh há lại dễ trêu như vậy?

Xem như thế lực Hiểu Nguyệt các có khổng lồ đi nữa, ở dưới tình huống chưa có xác nhận mục tiêu chân chính là Triệu Hùng Ca, hắn đoán chừng Hiểu Nguyệt các còn chưa dám trực tiếp xuống tay với Triệu Hùng Ca.

Hắn cũng không sợ kinh động đến Triệu Hùng Ca chạy tới đối chất, dù sao hắn từ đầu tới cuối đều không có nói, cũng không có thừa nhận người đó là Triệu Hùng Ca.

Hiện tại lo lắng duy nhất của hắn chính là, bên cạnh bản thân không có những người khác, phương diện ăn uống sinh hoạt đều là do bên Lệnh Hồ Thu xử lý, lo lắng đối phương sẽ âm thầm hạ độc, sau đó lại cưỡng ép hắn, bức hắn khai ra sự thực.

Nhưng mà là kẻ chuyên sinh hoạt trên đầu lưỡi đao nhuốm máu, Ngưu Hữu Đạo hắn sớm đã thành thói quen, trước giờ luôn luôn là đi đối mặt, biết rõ Lệnh Hồ Thu có thể sẽ cho hắn một kích trí mạng, hắn vẫn y nguyên nhảy múa cùng sói, cộng sự cùng sói.

Trước khi chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm, trở lại quận Thanh Sơn, hắn sẽ không dễ dàng thả Lệnh Hồ Thu rời đi khỏi hắn.

Như lúc trước hắn có nói với Hắc Mẫu Đơn, Lệnh Hồ Thu lên thuyền của hắn rồi, thì đừng nghĩ dễ dàng xuống thuyền, trên thực tế, Lệnh Hồ Thu đi theo hắn xuất đầu lộ diện, liền đã dần dần cuốn vào trong chuyện của hắn, đây cũng là một trong những mục đích mà hắn đang từ từ từng bước tiến hành.

Dục tốc bất đạt, từ từ sẽ đến, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, sẽ khiến cho Lệnh Hồ Thu không còn cách nào tự kềm chế!

Lệnh Hồ Thu ôn tồn nói: “Lão Phong không phải là người ngu, đã nói với hắn rõ ràng như thế, hắn hẳn phải biết nên làm thế nào, sẽ không có nguy hiểm gì lớn.” Miệng thì nói, nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ, làm sao đem câu chuyện kia kéo trở về.

Đen cho hắn, lúc này Hồng Tụ bước nhanh đi vào, trên tay nâng một tấm lệnh bài dâng lên, bẩm báo: “Đạo gia, tổng quản đại nội Bộ Tầm tới, đang ở ngoài cửa, muốn gặp ngài.”

“Bộ Tầm?” Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, cấp tốc đưa tay ra cầm lệnh bài xem xét.

Ngưu Hữu Đạo hồ nghi: “Tổng quản đại nội? Tổng quản đại nội gì?”

Lệnh Hồ Thu lật xem lệnh bài xong trầm giọng nói: “Là đại thái giám ở bên người Tề Hoàng Hạo Vân Đồ, quản lý tất cả sự vật trong hoàng cung đại nội, có thể nói đó là quản gia của Hạo Vân Đồ, cũng là tâm phúc mà Hạo Vân Đồ tín nhiệm nhất, có tin đồn, hắn là chưởng lệnh Giáo Sự Đài, cơ quan tình báo gián điệp lớn nhất Tề quốc, mặc dù không dính dáng đến đại quyền quân chính, nhưng quyền thế là không thể coi thường! Truyền ngôn nói hắn cũng là tu sĩ, nhưng không ai biết tu vi hắn sâu cạn thế nào, nghe nói người biết tu vi hắn sâu cạn thế nào đều chết hết cả rồi.”

Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc, hỏi Hồng Tụ, “Xác nhận chính là hắn sao? Không phải là người khác giả mạo?”
Hồng Tụ nói: “Người này ở lâu trong hoàng cung đại nội, ta cũng chưa từng thấy qua hắn, bất quá có Bùi tam nương đi cùng bên cạnh, nhìn ra được, Bùi tam nương đối xử với hắn rất cung kính.”

Lệnh Hồ Thu đưa lệnh bài trên tay cho hắn, “Loại lệnh bài này ta chưa thấy qua, cũng không biết có phải là đồ vật chứng minh thân phận của hắn hay không. Bất quá lệnh bài này làm rất tinh xảo, tay nghề độc đáo, rất khó giả mạo, tuyệt không phải trong thời gian ngắn là có thể phỏng chế.”

Ngưu Hữu Đạo tiếp lệnh bài nhìn xem một chút, cảm nhận khí thế phi phàm, hàng nhái dù kỹ nghệ cao siêu đến đâu, muốn phỏng chế ra được thần vận cùng khí thế của lệnh bài này, quả đúng là phi thường khó thật.

Không nói thứ khác, chỉ con rồng đằng vân giá vũ khắc trên lệnh bài kia, một đôi mắt phảng phất như đang còn sống vậy, bất kể là xem từ góc độ nào, cũng tựa hồ như đang uy nghiêm nhìn chằm chằm vào người xem, cho người ta cảm giác áp bách, bị chấn nhiếp.

Chỉ là hắn hơi nghi hoặc một chút, “Bộ Tầm sao? Đường đường tổng quản đại nội Tề quốc, lại đích thân đến nhà tìm ta? Có ý gì?”

Hồng Tụ mở miệng chen vào một câu, “Không phải là tìm Đạo gia tính sổ chứ?”

Lệnh Hồ Thu ‘xùy’ một tiếng nói: “Muốn tìm chúng ta tính sổ mà nói, còn cần người ta đích thân tới sao?”

“Đi, đi ra nghênh đón đi.” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, phất tay, ngược lại muốn xem xem trong hồ lô* đối phương có gì, như lời Lệnh Hồ Thu nói đó, nếu muốn đối phó hắn, không cần vị tổng quản đại nội Bộ Tầm này phải đích thân ra tay.

Trên đường, Hồng Tụ thấy ánh mắt Lệnh Hồ Thu nhìn tới mình hơi có ý trách cứ, âm thầm kinh ngạc, không biết chính mình đã làm sai cái gì.

Kỳ thật cũng chưa nói tới làm sai cái gì, chỉ là ngay lúc này chạy tới thông báo, đã làm hỏng chuyện của Lệnh Hồ Thu hắn.

Thật vất vả tìm được một đề tài phù hợp mở miệng, đã hỏi tới điểm mấu chốt, lại bị quấy rầy, quay đầu còn muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa liền sẽ tỏ ra quá đột ngột, dễ khiến cho Ngưu Hữu Đạo sinh nghi a!

Nhưng mà cũng hết cách, Bộ Tầm đích thân đến, còn có thể để cho ngươi từ từ nói chuyện phiếm xong đã rồi mới ra gặp hay sao?

Một nhóm đi ra cửa chính, nhìn thấy ở ngoài cửa ra có một cỗ xe ngựa bình thường đậu ở đó, nhưng hai đầu ngõ nhỏ rõ ràng có người đang canh phòng, đầu ngõ vào đã bị người trông coi, không cho người ngoài thăm dò được tình huống trong ngõ nhỏ.

“Bùi tỷ.” Ngưu Hữu Đạo vừa chắp tay vừa lên tiếng chào hỏi Bùi tam nương.

Còn chưa kịp nói câu thứ hai, rèm trên xe ngựa đã bị xốc lên, Bộ Tầm chui ra, xuống xe ngựa, nhìn Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới, hỏi, “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo hả?”

Bùi tam nương hơi ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo, biểu thị vị này chính là chính chủ.

Ngưu Hữu Đạo cũng cấp tốc nhìn sang vị lão giả tóc trắng, mặt đang mỉm cười, trong nụ cười ẩn tàng sự thận trọng cao quý, thân thể hơi béo, quần áo đơn giản này, chắp tay nói: “Chính là tại hạ, Ngưu Hữu Đạo gặp qua Đại tổng quản!”

“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.” Bộ Tầm hơi tỏ ra tán thưởng, gật đầu khen, sau đó cũng không cần chủ nhân cho phép, trực tiếp cất bước bước lên bậc tam cấp đi vào, tự có một phong cách khí thế riêng biệt.

Trái phải hai bên lập tức có mấy người nhanh chóng tiến vào cửa lớn trạch viện mở đường trước.

Trực tiếp dẫn Bộ Tầm dẫn tới chính đường trạch viện, cái này ngược lại làm Ngưu Hữu Đạo đỡ bớt tâm tư, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng tiếp khách ở trong viện đầy bùn đất kia, không thôi chẳng phải sẽ bị bại lộ chuyện đào địa đạo rồi.

Tiến theo vào chính đường, hộ vệ lập tức đưa tay ra ngăn, không cho đám Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ đi vào, chỉ để Bộ Tầm cùng Ngưu Hữu Đạo đi vào.

Không chỉ là ngăn lại, còn đuổi đám Lệnh Hồ Thu ra xa một chút, xua đuổi ra ngoài sân chờ, ngay cả Bùi tam nương cũng không cho phép tới gần chính đường, Bùi tam nương tựa hồ cũng không còn cách nào khác, ngoan ngoãn tuân mệnh.

Trong chính đường, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Bộ Tầm đang dạo bước lòng vòng, thưởng thức đánh giá một chút bày biện trong phòng, sau đó đi đến ghế chủ vị, vung tay áo phủi phủ trên ghế ngồi một chút, mới quay người ngồi xuống, lại đưa tay ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo, nói: “Không cần khách khí, ngươi cũng ngồi xuống đi!” Ngôn hành cử chỉ kia, làm như hắn mới là chủ của nơi đây chủ nhân vậy.

Ngưu Hữu Đạo nghe theo ngồi xuống, hỏi: “Không biết Đại tổng quản đích thân tới đây là có gì phân phó?”

Đang đánh giá hắn Bộ Tầm chợt hỏi: “Nghe nói lúc ngươi đối mặt với Côn Lâm Thụ khiêu khích tỏ ra thấp hèn, giống như tiểu nhân, vì sao giờ nhìn thấy ta, ngược lại tỏ ra không kiêu ngạo không tự ti, vì cảm thấy ta chỉ là một nô tài trong cung, không bằng những con cháu danh môn kia sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cái gọi là con cháu danh môn, bất quá chỉ là hào nhoáng bên ngoài, đó chính là tiểu nhân ương ngạnh cuồng vọng, dùng đạo quân tử đối với tiểu nhân, tiểu nhân là xem không hiểu, đành phải lấy lễ của tiểu nhân đối đãi lại. Đại tổng quản là quân tử, cũng là người hiểu chuyện, tự nhiên muốn dùng đạo quân tử, đường đường chính chính đối đãi, không cần lòng dạ giả dối!”

“Tốt cho câu không cần lòng dạ giả dối, thật biết nói chuyện, xem ra Dung Bình quận vương có thể phái ngươi đến, không phải là không có nguyên nhân!” Bộ Tầm mỉm cười, lại hơi tỏ ra vẻ tiếc hận nói: “Thật là một hạt giống tốt, ta vẫn luôn muốn tìm kiếm một đồ đệ tốt, kế thừa lớp ta, không biết ngươi có hứng thú hay không? Những thứ ta có thể cho ngươi, Thương Triều Tông có thể cũng không cho được.”

Kế thừa lớp của ngươi? Ngưu Hữu Đạo đổ mồ hôi hột, kém chút nổi da gà toàn thân, trả lời: “Ta không được đâu, ta chịu không được những ràng buộc kia, bất quá, ta ngược lại là có một người thích hợp, có thể đề cử cho Đại tổng quản, chỉ là không biết, Đại tổng quản có thể mời chào hắn tới được hay không thôi.”

Bộ Tầm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị của hắn, “A, người có thể khiến ngươi coi trọng, không biết là người phương nào, không ngại nói nghe thử một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Bắc Châu Yến quốc, nhi tử Thiệu Đăng Vân, Thiệu Bình Ba!”