Cổ tích không tên

Chương 17: Tặng quà chúc mừng


Người dân ở Đế Quốc tôn thờ hai vị thần, Abner và Selina.
Thần mặt trời Abner đại diện cho ánh sáng và nữ thần Selina đại diện cho bóng tối…
Điện thờ các vị thần, lớn nhất, nằm ở nhà thờ Giáo hội thuộc thủ đô Dhatabul của Đế quốc. Vào khoảng cuối tháng mười hai hằng năm, các nhà thờ sẽ tổ chức tuần lễ rửa tội để chuẩn bị bước qua năm mới.
Thần Abner hiện thân trong hình dạng một khuôn mặt tròn khổng lồ có một con mắt. Xung quanh ngài tỏa ra hào quang có thể thiêu đốt vạn vật.
Nữ thần Selina hóa thân trong hình dáng một phụ nữ xinh đẹp có mái tóc đen và đôi mắt ánh vàng như những vì sao. Bà luôn xuất hiện trong bộ xiêm y đen nhánh như màn đêm vô tận.
Truyền thuyết kể rằng, rất lâu về trước nữ thần Selina đã đến thế giới con người dạo chơi và vô tình phát hiện một bông hoa màu đỏ thẫm đang tỏa ra hương thơm mê hoặc. Bông hoa đơn độc, mọc lên từ một nấm mồ vô chủ. Selina đưa tay chạm vào cành hoa, không cẩn thận bị gai nhọn trên cành đâm trúng chảy máu. Ngay khi giọt máu của nữ thần Selina rơi xuống cánh hoa. Mặt đất xung quanh liền tràn ngập trong sắc đỏ của loài hoa này. Đóa hoa trên ngôi mộ nở ra một bé gái tí hon có làn da trắng như tuyết và mái tóc xoăn đỏ rực. Selina mang đứa bé về cung điện và nuôi dưỡng như con cái của mình. Vị nữ thần đã đặt tên cho đứa con của mình là Alula. Một thời gian sau, Alula lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Hơn nữa, cô nàng còn sở hữu sức mạnh rất giống với nữ thần Selina. Nhiều tin đồn cho rằng, Alula sẽ nhanh chóng thay thế mẹ cai quản thế giới bóng đêm. Nữ thần Selina vốn là người đa nghi nên sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm tổn hại tới địa vị của mình. Selina đã sai người bỏ thuốc độc vào nước tắm của Alula. Khiến cho toàn bộ da thịt trên cơ thể Alula, bao gồm cả gương mặt, bị hủy hoại. Alula bị vứt bỏ trong khu rừng đen Ibagirwa và phải trải qua những ngày tháng cô độc sống không bằng chết. Alula nghĩ rằng, chỉ cần thay một lớp da mới, sẽ giúp cô thoát khỏi ám ảnh cơ thể xấu xí này. Theo đó, Alula đến thế giới con người, dùng tà thuật sát hại nhiều thiếu nữ xinh đẹp để thay da cho mình. Hành động tàn ác của cô đã bị thần Mặt Trời Abner phát hiện. Ngài cho sấm sét đánh xuống người Alula để trừng phạt. Trong lúc chạy trốn khỏi sự truy sát. Alula dùng toàn bộ sức mạnh của mình tung ra một đôi cánh đen to lớn làm lá chắn bảo vệ. Sau đó, Alula vỗ cánh bay lên bầu trời cao. Giữa cơn thịnh nộ của thần Mặt Trời, Alula đau đớn vươn cánh tay đang bị ngọn lửa thần xâm chiếm, để móng vuốt sắc nhọn hủy đi con mắt của thần Mặt Trời, và đồng thời, giam cầm bản thân mình trong ngục lửa. Bùng cháy cho đến khi tan thành tro bụi. Kể từ đó, trên mặt trời không còn thấy xuất hiện độc nhãn nữa. Và danh tiếng phù thủy có cánh độc ác cũng theo đó lan truyền qua bao thế hệ.
Tề Nguyệt thở một hơi lạnh, gấp cuốn sách lại. Vài giây sau, trên nét mặt nhu mì như hoa như ngọc rộ lên nụ cười ha hả vô nhân tính.
Trước nay, mỗi lần Tề Nguyệt gặp chuyện xui xẻo, thi thoảng có hơi ác khẩu, oán trách, sao ông trời không có mắt. Bữa nay xem qua cuốn sách này mới biết, ông trời cũng là thân bất do kỷ.
Helga ngồi bên cạnh cảm thấy thật nhức đầu. Sáng nay, cô còn nói là muốn cùng Helga hàn huyên tâm sự. Kết quả là ngồi đọc sách một mình rồi cười sặc sụa thành ra như vậy.
***
Lâu đài của Đại Công tước…
Tất cả mọi nơi, mọi người trong lâu đài, khoác lên một diện mạo mới mẻ trang nghiêm chào đón vị chủ nhân trở về. Ban sợ trễ nên kéo tay Mark vội nhanh chân bước vào hàng.
Xe ngựa vào đến cổng. Trong sân, lính canh cầm giáo mác đứng ngay ngắn hai bên đường. Cửa lớn của lâu đài mở toang. Trên ngưỡng cửa, những người hầu, đầu bếp, quản gia và ba mẹ con Đại Công nương Sophie đang hồi hộp chờ đợi.
Xe ngựa dừng lại trước bậc tam cấp. Felix khom người mở cửa xe. Người đàn ông mang đôi mắt âm trầm cao lãnh bước xuống. Đôi chân dài đỉnh đạc đi thẳng vào trong.
- Chào mừng, Đại Công tước trở về! – Toàn thể người làm hô to cúi chào.
Không ai dám ngẩn mặt nhìn lên. Ban mạnh dạn, hơi ngóc đầu dậy, mở ti hí một mắt lén nhìn rồi kinh hãi thốt lên.
- Chời ạ! Vẻ đẹp chết người này. – Nhưng rất nhanh liền ngoan ngoãn cúi gầm mặt xuống.
Chính giữa đại sảnh, Đại Công nương và hai đứa con, cố che giấu nỗi xúc động, hành lễ đúng mực.
- Đại Công tước mừng ngài trở về.
Thần sắc Đại Công tước vẫn rất lãnh đạm không để tâm lời nói của bất kỳ ai kể cả Đại Công nương.
Tính tình của Đại Công nương Sophie quả thực không tồi, chịu đựng sự ghẻ lạnh đến nhục nhã như vậy lại không có tức giận dậm chân. Đại Công nương chỉ hít sâu một hơi, ngăn chặn tức giận sắp phun trào trong lòng, đứng tránh sang một bên.
Tình cảm giữa hai vợ chồng cơ bản là bằng mặt nhưng không bằng lòng. Nếu không phải vì cha mẹ nhất quyết dồn ép, bắt ngài phải kết hôn với Công nương Sophie thì ngày hôm nay người ra đón Đại Công tước không phải là Công nương Sophie mà là quý cô Drusilla.
Tuy Đại Công tước mặt lạnh mày nhạt với Đại Công nương nhưng đối xử với hai đứa con lại rất quan tâm, thi thoảng lại xoa đầu chiều chuộng. Thầy giáo từng nói, tư chất hai đứa trẻ này rất thông minh, hiểu biết lễ nghi. Mới chín tuổi, đã thông thạo được tiếng Sirelya. Về tài năng thao lược cũng rất có thiên phú. Elen còn biết pha trà, am hiểu nghệ thuật. Ceil rất giỏi bắn cung.
Đại Công tước hiển nhiên rất yêu thương, cũng như, đặt nhiều kỳ vọng vào hai đứa con của mình. Mỗi chuyến đi xa, ngài đều dặn dò Felix mua về rất nhiều quà.
Ceil nhận được quà cha đưa, tâm trạng rất phấn khích, cười rất tươi, cậu ta khoe ngay thành tích luyện tập của mình.
- Cha ơi! Lúc Người không có ở nhà, Ceil rất chăm chỉ luyện tập bắn cung. Bây giờ, con có thể bắn năm mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm.
Đại Công tước, vỗ vai con trai, giọng nói vẫn rất trầm lặng.
- Ta trông đợi vào sự tiến bộ của con.
- Vâng thưa cha! Con nhất định sẽ cố gắng.
Elen lắng nghe cuộc trò chuyện một cách lễ phép. Lúc này, ánh mắt đạm mạc của Đại Công tước hướng lên người cô bé. Elen lập tức, nhẹ giọng nói.
- Thưa cha, người đi đường vất vả. Con gái đã chuẩn bị cho người một ít trà giúp người thư giản.
- Vẫn là con chu đáo.
Dứt lời, Đại Công tước đi thẳng một mạch đến tư phòng…
Nửa giờ sau. Trong lúc Đại Công tước thay quần áo trong tư phòng. Felix vẫn còn đang rảo bước rất nhanh. Một lát sau đã thấy đẩy cửa vào phòng, trên tay bưng một khay đựng trà. Felix cố gắng nói với một giọng rõ ràng.
- Đại Công tước! Thần vừa nghe được tin. Cô Elina một thời gian trước bị mắc bệnh dịch nên Đại Công nương đã ra lệnh, đưa cô ấy rời khỏi lâu đài. Vốn dĩ tin tức này đã bị Đại Công nương nghiêm cấm truyền ra bên ngoài. Là thần vô tình nghe được đầu bếp trong lâu đài nhắc đến.
Đại Công tước khoác lên người lớp áo lụa trắng ngà, dáng vẻ khoang thai bước ra khỏi tấm bình phong. Ánh mắt không mấy thân thiện liếc nhìn Felix rồi ra lệnh.
- Trong ngày hôm nay, ta muốn biết được tung tích của nó.
- Vâng!
Lính canh trong thành đột ngột tăng cường điều động tuần tra, kiểm soát các lối ra vào lãnh địa nghiêm ngặc.
Chiều nay, Tề Nguyệt, Rika và Fergal vừa xong công việc thị sát công xưởng trở về. Đi ngang qua đại lộ, phát hiện có lính canh, cầm theo chân dung của ai đó, chặn đường tra hỏi người dân.
Tề Nguyệt có chút đề phòng. Cô bé đi đến một quầy hàng bán rau củ gần đó, lựa mua một vài quả sor (cà chua), tiện thể hỏi thăm tình hình.
- Bà chủ, sao hôm nay lại có lính tuần tra nhiều vậy?
Người bán hàng liếc mắt nhìn xung quanh, cẩn thận nghiêng người, đưa tay che miệng nói nhỏ:
- Nghe nói, Đại Công tước vừa mới trở về đã cho binh lính ráo riết đi tìm tung tích về một người đàn ông trung niên tên Fergal, một thị nữ, hai mươi lăm tuổi tên là Rika và một bé gái mười tuổi tên Elina. Trên hình của ba người đó, còn có treo thưởng và được dán khắp nơi.
Nói xong liền vui vẻ đưa tay qua lấy chỗ quả sor Tề Nguyệt vừa chọn xong đặt lên chiếc cân tay.
Tề Nguyệt nở nụ cười trào phúng. Đối tượng cần tìm, đang ở ngay trước mặt. Nói thế nào đây? Thằng cha ăn hại của cô, vừa mới trở về đã dấy lên một trận phong ba náo loạn khắp thành.
- Ba người đó, đã phạm tội gì hay sao? – Tề Nguyệt vờ quan tâm hỏi.
Người bán hàng bĩu môi, cơ mặt biểu lộ hàm ý rất chê bai.
- Chắc là, gian phu, dâm phụ lén luốt dẫn theo con gái bỏ trốn khỏi lâu đài.
Rika tức phát điên, thiếu chút nữa là nhảy vào cấu chết lão yêu bà độc miệng. Tề Nguyệt trả cho người bán hàng mười pen, tranh thủ lúc đám lính canh thay đổi địa điểm tuần tra, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi.
Để tránh bị phát hiện, thời này, cô bé sẽ phải hành sự cẩn trọng hơn. Mấy ngày tới, cũng sẽ hạn chế ra ngoài. Nếu muốn đi sẽ gọi Silas theo hộ tống.
Đêm đến, dù đã phái mật thám và lính canh đi điều tra nghe ngóng tung tích của nhóm Elina nhưng Felix vẫn không thu được kết quả gì. Đại Công tước bắt đầu nghi ngờ rằng, Công nương Sophie đã sai người âm thầm giết hại Elina.
Nửa đêm, Đại Công nương Sophie trên người mặc chiếc đầm ngủ ren mỏng tay dài màu hồng phấn. Trang điểm sắc đậm. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo khay đựng trà gõ cửa phòng Đại Công tước.
Bên trong tư phòng, Đại Công tước, một thân y phục trắng muốt nhẹ bâng, thả người nằm trên ghế. Ngài đang xem lại bức thư tay của Tề Nguyệt. Vô tình trông thấy nhân diện như cứa vào lòng người của ai kia. Đôi chân mày tinh tế trên khuôn mặt Đại Công tước nhè nhẹ rũ xuống đầy bi ai.
- Ngươi đến có việc gì? – Âm vực nặng nề tựa như đang đe dọa.
Công nương Sophie dừng lại, khẽ cười nói:
- Đại công tước, em có dặn nhà bếp chuẩn bị một ít trà an thần giúp ngài nghỉ ngơi.
Vừa dứt lời, Công nương Sophie còn chưa kịp nhích thêm bước nữa, đã bị giọng nói như ma quỷ từ địa ngục bò dậy của Đại Công tước bám chặt lấy chân.
- Elina còn sống hay đã chết?
Đại Công nương rùng mình. Cô ta nhận thấy sát khí trong câu nói ấy. Quan trọng vẫn là, không có chuyện gì qua nổi mắt Đại Công tước.
Công nương Sophie kiên nhẫn chậm rãi bước tới, đặt khay trà xuống bàn, nụ cười thản nhiên gợn lên khóe môi, trong mắt đen xẹt qua một ánh sáng tà khí.
- Đại Công tước! Một tháng trước Elina mắc phải bệnh dịch. Em đã bảo thị nữ đưa con bé ra bên ngoài điều trị để tránh lây nhiễm cho người trong lâu đài. Suốt thời gian qua, cũng không gặp mặt, làm sao, em biết được con bé còn sống hay đã chết.
Đại Công tước đương nhiên biết rõ, nếu trực tiếp hỏi, cô ta sẽ không nói ra sự thật. Chẳng qua, ngài muốn do xét chút động thái của cô ta. Biểu hiện lo sợ như vậy không lẽ Elina thật sự đã lành ít dữ nhiều. Đại Công tước, là nể mặt cha của Công nương Sophie là công thần trong triều nên không tiện to tiếng. Nhưng thái độ đối với cô ta vẫn dửng dưng lạnh nhạt, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy phiền.
- Ngươi trở về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi.
Rốt cuộc, đêm nay, Công nương Sophie cũng không được thõa mãn ham muốn của mình. Dung nhan bàng hoàng nhìn phu quân, giọng nói hàm chứa sự hụt hẫng.
- Đại công tước! Ngài không cần em hầu hạ ư.
- Không cần. – Trên mặt ngập tràn hơi thở lạnh lẽo.
Từ ngày Drusilla mất, Đại Công tước ngày càng căm ghét cô ta. Chỉ là không trực tiếp nói thẳng ra bên ngoài.
***
Sáng nay, phủ Đại Công tước tất bật nhộn nhịp tổ chức tiệc mừng Đại Công tước trở về. Rất nhiều Công tước, Bá tước, quý tộc tới tặng quà chúc.
Cùng thời điểm đó, tại một góc nhỏ yên tĩnh ở hậu viện. Phía trước, có đặt một bộ bàn ghế đá… Người đàn ông, có mái tóc ngắn màu nâu vàng, đôi mắt đen thẫm. Mặc quân phục xanh uy nghiêm, mang theo một nhành hoa thủy tiên, đặt trên bàn, rồi lặng lẽ rời đi…
Để bữa tiệc trở nên hoàn hảo. Đại Công nương Sophie đã cất công đi mời đầu bếp giỏi nhất Đế Quốc đến phụ trách. Kể từ giờ chú Mabel chính thức bị đuổi việc. Thậm chí, chú xin được ở lại làm phụ bếp cũng không thể.
Chú Mabel quay trở về phòng gói gém đồ đạc chuẩn bị rời đi. Ban và Mark thấy ấm ức thay cho Mabel. Nhưng điều mà họ có thể làm lúc này, là tiễn chú ấy một đoạn đường.
Đang trong cơn bực tức không biết phải giải tỏa nơi đâu. Chú Mabel liền nghĩ tới Tề Nguyệt. Thế là cả ba nhất trí cùng đi đến chỗ của cô bé. Trước khi đi, chú Mabel tốt bụng ghé sang gõ cửa phòng Louis gọi.
- Ngài Louis! Tôi là Mabel đây.
Cửa vừa hé mở. Một xác người mảnh khảnh bốc mùi, đang cố trườn ra bên ngoài trông rất kinh dị. Thêm một kẻ bị vắt kiệt sức lực, vì phải chuẩn bị quần áo cho gia đình Đại Công tước.
Ban và Mark đỡ Louis đứng dậy. Chú Mabel gắt gao cau mày, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua người Louis, kéo theo một giọng điệu hết sức bất mãn.
- Ngài Louis! Ta bị đuổi việc nên phải rời khỏi lâu đài, tiện thể đi gặp người quen, ngài có muốn đi cùng.
Louis biết rõ người Mabel muốn đi gặp ai. Ngay lập tức hồi sinh, gật đầu lia lịa như giả tỏi.
- Được, đi liền.
Trước khi đi, Louis cũng không quên hoàn thành hết trách nhiệm, gọi người hầu tới nhắn.
- Sali, ta có việc phải trở về nhà chính, quần áo ta đã chuẩn bị xong xuôi đặt trên bàn. Lát nữa, ngươi gọi thêm người phụ giúp mang sang cho chủ nhân.
Sali cúi mặt bối rối.
- Nhưng thưa ngài, còn buổi tiệc chúc mừng của Đại Công tước thì sao ạ! Ngài không định tham gia ư.
Louis mỉm cười, khóe môi cong lên thả nhẹ một chữ “Không!” rồi vội vội vàng vàng theo đồng bọn cao chạy xa bay.
***
Bên một góc sân nhỏ trước nhà, dưới tán cây xanh mát mẻ. Ngay bên cạnh vị trí đặt bộ bàn đá, trên bàn có bày biện một đĩa trái cây và bánh ngọt. Ẩn hiện, một bóng dáng nhỏ nhắn của bé gái trải dài trên chiếc ghế xếp gỗ, nhẹ nhàng, thanh bình. Hiếm khi có được một ngày nghỉ trọn vẹn, Tề Nguyệt nhất định phải tận hưởng cái an nhàn này cho thiệt đã.
Đúng lúc, bên ngoài truyền tới một chuỗi tạp âm kích thích thính giác.
- Chàoooooo… Mọi người! Chúng tôi tới thăm nè!
Niềm vui chưa kịp tận hưởng đã bị một đám lâu la kéo tới phá tan tành.
Tề Nguyệt cắn chặt răng, hàng trăm câu từ mắng chửi bất lương, không ngừng vang lên trong đầu. Vừa đưa tay kéo miếng che mắt gấu trúc xuống. Chú Mabel từ đâu bay tới ôm lấy chân cô bé kêu ca ấm ức.
Sau một hồi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện. Tề Nguyệt lười biếng ngáp một cái, chậm rãi lên tiếng.
- Đại Công tước mở tiệc. Phận làm con gái cũng nên chuẩn bị một phần quà mừng.
Mất một lúc để chuẩn bị những đồ dùng cần thiết. Hôm nay, Tề Nguyệt và chú Mabel sẽ cùng nhau vào bếp trổ tài làm bánh ngọt.
Đại Công tước, nói gì cũng là một người cầu toàn, khó tính. Nhưng trong nguyên tác, lại không hề nhắc tới chi tiết, Đại Công tước kén cá chọn canh hay khen chê các bữa ăn của mình. Cũng có lẽ là do thức ăn được chuẩn bị cho ngài quá đỗi cao lương mỹ vị, không có gì phải phàn nàn. Phần lớn thời gian Đại Công tước đều ra ngoài làm việc. Mỗi khi ở bên ngoài, Felix đều sẽ chuẩn bị trà kèm theo điểm tâm. Còn những lúc ở nhà, hoàn toàn, chỉ là trà và rượu. Thế nên, Tề Nguyệt đã nghĩ, Đại Công tước là người dễ ăn dễ uống và khá thích đồ ngọt nhưng vì bản tính cao lãnh uy vũ lại sợ người trong lâu đài bàn tán, sở thích đơn thuần ủy mị nên phải nhịn nhục kiềm chế. Hầy, gả này, bệnh sĩ chết trước bệnh tim mà.
Tề Nguyệt không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng hay sai, nhưng, cô muốn thử tạo nghiệt một lần. Nhân cơ hội này, bày tỏ một chút thành ý, vừa quan tâm thấu đáo lại vừa hàm ý thách thức.
Một tiếng sau, bánh đoàn viên hay còn gọi là bánh trôi nước được biến tấu nhào nặng tạo hình đa dạng nhiều màu sắc chính thức ra lò.
- Dễ thương quá. – Louis thốt lên.
Tề Nguyệt vuốt mũi tự sướng, giọng điệu rất khoa trương.
- Đây là bánh đoàn viên. Có thể ăn khô hoặc ăn với nước đường đều được. Mọi người, xin mời nếm thử.
Tất cả mọi người quây quần xung quanh chiếc bàn tròn, lần lượt nếm thử.
Người đầu tiên là bà Oralie…
Bà Oralie chậm rãi cắn một miếng bánh mềm dẻo, cả người lập tức chìm trong biển nước xanh thư thái, một tay bưng má cảm nhận.
- Món bánh này, thật tuyệt vời!
Helga nhìn theo sắc mặt khả quan của mẹ, bốc một cái bánh cho vào miệng. Cậu ta liên tục nhai không ngừng đến độ không nỡ nuốt nó xuống họng.
- Ngon tuyệt!
Mọi người trước nay đều rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Tề Nguyệt. Quả nhiên không sai. Cô bé này, không những thông minh xinh đẹp, biết kiếm tiền mà nấu ăn cũng rất giỏi.
Chú Mabel cười ha hả hai tiếng, ánh mắt nhìn Tề Nguyệt rất tán thưởng.
- Bánh đoàn viên này có vị ngọt thanh, hương thơm thoang thoảng cực kỳ dễ chịu. Nếu thưởng thức bánh vào những buổi tiệc trà thanh đạm hoặc trong những bữa tiệc nhỏ cùng với người thân và bạn bè như vậy cảm giác thật là tuyệt.
Tề Nguyệt đứng khoanh tay, nhẹ nhàng nhướng mày, tà mị nói:
- Ta sẽ gửi một ít bánh đoàn viên đến phủ Đại Công tước làm quà. Mọi người thấy thế nào?
Nghe được lời nói này, mọi người đang ăn lập tức dừng lại trợn tròn mắt. Tề Nguyệt cũng giật mình, hai mắt đồng thời không biết phải nhìn về phía nào, khiến cho mọi người có chút ngượng ngùng.
Louis nhìn Tề Nguyệt, chua chát nói:
- Tiểu thư, Đại Công tước uy nghiêm thần võ, không thích đồ ngọt, nếu cô gửi tặng món bánh này, chẳng phải sẽ chọc tức ngài ấy ư.
Nói đến khâu ăn uống của Đại Công tước, hẳn chú Mabel là người hiểu rõ nhất. Ngay cả chú ấy cũng bĩu môi gật đầu tán đồng với lời nói vừa rồi của Louis. Thì đúng là phải nên suy xét lại kế hoạch tặng bánh ngọt.
Tề Nguyệt vẫy vẫy tay, khuôn mặt cao nhã hiện lên một nụ cười khe khẽ.
- Không sợ, món bánh này, người ở Đế Quốc, nói lớn hơn là cả hành tinh này, chắc chắn chưa từng biết qua. Vậy nên, nó chính là mỹ vị nhân gian. Đại Công tước! Cho dù, hắn ta không thích cũng phải vui vẻ mà nhận lấy như báu vật.
Quần chúng lại ngây mặt nhìn nhau không hiểu...
Tề Nguyệt thầm thở dài trong lòng một tiếng, liếc mắt nhìn một lượt những bằng hữu đang đứng trước mặt. Vấn đề là, ai sẽ là người giao bánh đến tận tay Đại Công tước. Mọi người đều là người làm trong lâu đài, nếu lấy danh nghĩa của bà chủ Tề Nguyệt gửi vào thì lộ hết.
Ánh mắt tà mị của Tề Nguyệt vừa hay quét trúng một người…
Một giờ sau. Trước cổng lâu đài của Đại Công tước…
Helga mặt mày thống khổ, khoác trên người bộ vest đen chỉnh tề trông như quản gia. Trên tay bưng theo một khay gỗ ba tầng đựng bánh. Đi bên cạnh là Silas đeo mặt nạ trùm đầu che kín. Cả hai đều không có thiệp mời. Hơn nữa, còn kèm theo bộ dạng khả nghi của Silas. Một lẽ đương nhiên, lính gác đã không cho họ vào trong.
Tay chân Helga run cầm cập, nhớ lại lời căn dặn đầy cay nghiệt của tiểu thư.
- Helga, đây là nhiệm vụ đầu tiên giao cho ngươi. Ngươi, mang phần bánh này vào phủ Đại Công tước, nhớ kỹ phải gặp trực tiếp trao tận tay. Quan sát kỹ càng từng đường nét, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn, rồi về báo cáo lại cho ta.
Helga không hiểu. Cả người cậu ta đột nhiên cứng đờ, ngẩng mặt lên, có chút không dám tin hỏi:
- Đại Công tước không phải cha của người ư. Cô gọi ngài ấy là hắn, có hơi không đúng phép tắc thì phải.
Tề Nguyệt chống tay, chau mày, phun một tràn ai oán, kèm theo chút đe dọa.
- Nhiễu sự! Hắn ta chỉ mang danh nghĩa là phụ thân thôi. Hắn còn chẳng nhớ nổi khuôn mặt của con gái mình nữa. Thử nhìn hình vẽ của ta trên cáo thị mà xem, xấu đến nỗi không biết phải chê chỗ nào. Hơn nữa, ta là lấy thân phận bà chủ Tề Nguyệt đến tặng quà… Ngươi đó, phải thật lanh lợi, trang nghiêm, dứt khoát. Tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nghe rõ chưa!
Helga sợ đến nghiến chặt răng.
- Nhưng mà tôi sợ lắm.
Bỗng nhiên Tề Nguyệt nở nụ cười tế nhị, vươn tay vuốt vuốt đầu Helga an ủi.
- Bây giờ, chính là lúc ngươi nên trải nghiệm cuộc đời. Còn lo lắng sợ sệt thì sau này đừng nói chuyện với ta nữa.
- Được, tôi đi!
Ngẫm lại sự thật thiệt tàn nhẫn. Từ lúc Helga xuống xe ngựa cho tới giờ đã hơn nửa giờ đồng hồ, và lính gác vào trong báo tin vẫn chưa thấy đâu. Helga nhăn nhó mặt mày lo lắng.
- Anh Silas này, liệu họ có cho chúng ta vào không?
- Tiểu thư dặn, chỉ cần đưa danh thiếp, sẽ có người ra đón. – Silas nói bằng giọng thản nhiên.
Helga bức bối, quay mặt chửi thầm một câu.
- Mấy người lúc nào cũng tỏ ra vẻ biết trước mọi chuyện.
Bên trong đại sảnh của lâu đài. Các vị quan khách đang vui vẻ trò chuyện.
Đại Công tước nhàn nhã chống tay trên ghế. Tay còn lại, cầm tấm danh thiếp màu đen ép nhũ kim loại rất mới lạ, bên trên có đề một dòng chữ.
“Tề Nguyệt – Tổng giám đốc Trung tâm Thương mại – King Đông.”
Đôi mắt thâm thúy mê người của Đại công tước không cẩn thận để lộ một tia ý niệm kích động.
- Rốt cuộc lại tự động dâng tới trước cửa. “King Đông,” cái tên của sự kiêu ngạo.
Felix cảm thấy mình đang chịu đựng bạo kích. Hắn không hiểu, vị khách không mời mà tới này, lại đang muốn dở trò gì?
- Đại Công tước, nghe lính gác báo lại, lần này họ tới là để gửi quà chúc mừng.
Đại Công tước chưa vội rời mắt khỏi tấm danh thiếp, trong lòng không nghĩ ngợi nhiều, ra lệnh.
- Mời vào!
Lính gác mở cửa cho xe ngựa chạy qua. Felix cùng với người hầu đang đứng ở cửa chính chuẩn bị tiếp đón…
Tới nơi, Felix nhìn Helga bằng ánh mắt dò xét. Cậu bé này, tuổi tác khoảng 15 – 16 tuổi. Ăn mặc như quản gia. Mọi cử chỉ hành vi đều rất có chừng mực. Trong ánh mắt, hiện lên sự điềm tĩnh âm trầm, che giấu rất kỹ, không thể dò ra được ý đồ. Quản gia cũng thần bí như vậy, không biết chủ nhân phía sau còn lợi hại như thế nào. Lại để ý Silas, thắt lưng đeo kiếm, thần thái toát lên vẻ u ám nguy hiểm. Để đề phòng, chỉ cho phép một mình Helga vào trong.
Bên ngoài hoa viên truyền tới tiếng cười nói của các công nương tiểu thư. Nhưng nơi gặp Đại Công tước không phải ở đó. Helga đã đi một đoạn đường khá xa để tới đại điện, thi thoảng cậu liếc mắt nhìn xung quanh. Một cảnh tượng xa hoa mà cậu chưa bao giờ thấy qua. Nơi cậu đang đứng chỉ là một trong những cung điện trong lâu đài. Nếu thật sự đi hết một lượt không biết phải mất bao lâu. Có lẽ là hai ngày hoặc hai tuần cũng nên. Lúc này, Helga, Felix và một nữ hầu trên tay bưng theo khay đựng quà phủ một tầng vải đỏ, dừng chân trước một cánh cửa lớn. Felix quay người lại nhắc một câu, rồi sau đó bước vào trong.
- Ngươi đứng đây đợi một lát, ta phải vào trong báo một tiếng với Đại Công tước.
- Làm phiền ngài.
Ngay khi Felix đẩy cửa bước vào thông báo. Các vị Công tước, Bá tước, cơ hồ liền phán đoán, có khách tới dự, không biết là vị quý nhân phương nào.
Helga hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước vào trong…
Một thế giới trang nghiêm đến choáng ngợp. Những người ngồi ở đây đều là người có quyền cao chức trọng trong triều đình. Mọi ánh mắt dị nghị tập trung lên người Helga làm bước chân của cậu thêm nặng nề. Cũng là lần đầu Helga đối mặt với chuyện này. Vốn nghĩ bản thân sẽ ổn nhưng đến khi đối diện lại bất giác cúi đầu run sợ. Helga bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay, cậu muốn dùng cơn đau để lấn áp nỗi sợ hãi lúc này. Helga chú ý quan sát mọi bước chân của Felix. Cho đến khi bước chân dừng lại cũng chính là lúc nhắc nhở cậu ta phải hành xử sao cho đúng mực.
Người đàn ông mái tóc đen, đôi mắt màu hổ phách khí thế cao lãnh ngồi ở chính điện, là Đại Công tước – Sát thần của Đế Quốc Falcons. Khí thế bức người đáng sợ đang chèn ép không để cho Helga có cơ hội ngóc đầu dậy. Không cần thông báo cũng biết vị đại nhân này là ai.
Helga vốn không ưa gì bọn quý tộc kiêu ngạo hách dịch. Đối với cậu, quý tộc đáng kính nhất chỉ có tiểu thư Elina. Bảo cậu phải sợ tên Đại Công tước đến mặt mũi con gái của mình cũng không nhớ. Không bao giờ!
Helga dừng lại dưới bậc tam cấp dài trải thảm đỏ, cậu mạnh dạn ngước mặt nhìn Đại Công tước, lịch thiệp cúi chào cung kính.
- Bề tôi, Helga Battista Alberti thuộc hạ của bà chủ Tề Nguyệt. Xin ra mắt đại công tước tôn quý. Kính chúc Đại Công tước! Hồng đăng cao chiếu phúc khánh trường lạc/ Bạo trúc liên thanh vạn chúc bình an.
Tất cả mọi người trong điện đều ngẩn ra không hiểu cậu ta đang nói gì... Nhưng nghe cái danh, bà chủ Tề Nguyệt, một vài người bắt đầu e ngại. Đặc biệt là ngài Viện trưởng Viện nghiên cứu và Quản đốc thương hội Vadim.
Helga khẽ đưa mắt liếc nhìn người đàn ông cao quý phía đối diện.
Đôi mắt ánh vàng thâm trầm như nhìn thấu mọi ý đồ. Rõ ràng ngài đang nhìn ngươi, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác trong mắt ngài không hề có ngươi. Cái loại cảm giác bị xem thường này, quả nhiên chỉ có người đứng trên cao mới có thể mang đến.
Đại Công tước âm trầm một lát, sau đó hiển nhiên nói.
- Lời chúc vừa rồi của ngươi. Rất đặc biệt! Không biết là mang ý nghĩa gì.
Helga nghiêm trang giải thích:
- Thưa Đại Công tước. Câu nói “Hồng đăng cao chiếu phúc khánh trường lạc/ Bạo trúc liên thanh vạn chúc bình an.” Có ý nghĩa là: Đèn hồng soi chiếu trên cao niềm vui lâu dài/ Trúc nổ liên hồi chúc vạn bình an.
- Rất mới mẻ! Là bà chủ Tề đã dạy ngươi nói?
- Vâng!
Đại Công tước nghiêng người, liếc mắt nhìn Helga một cái, trong nụ cười tà mị lộ ra một chút cuồng ngạo:
- Đứng dậy đi.
- Đa tạ Đại Công tước.
Helga nở nụ cười, cúi người tôn kính, hướng bàn tay về phía hộp gỗ.
- Thưa Đại Công tước! Nghe tin, ngài vừa trở về từ Diamante. Bà chủ của chúng tôi xin mạn phép, gửi đến Đại Công tước chút lòng thành, để bày tỏ sự ngưỡng mộ.
- Rất có thành ý! Là ta đã tắc trách, không gửi thiệp mời tới bà chủ Tề của các người. Món quà này, ta xin toàn tâm nhận lấy. – Ngữ điệu trước sau vẫn rất lạnh lùng.
- Bề tôi nhất định sẽ chuyển lời lại với chủ nhân.
Dâng quà...
Ai cũng tò mò, trông đợi, thứ vật phẩm được cất giấu bên trong hộp gỗ kỳ lạ. Helga thành thạo mở chốt bậc hai bên khay gỗ, lấy ra một tầng bánh đưa cho Felix dâng lên.
Không xem thì thôi, lỡ dại xem qua rồi thì tới chết cũng không thoát khỏi ám muộn. Đại Công tước vừa mở nắp hộp ra, trong đáy mắt hiện rõ sự kinh ngạc...
Những chiếc bánh mềm mại xinh xắn, đủ màu sắc, đặt gọn gàng trên một cái đĩa làm từ lá cây rất mới mẻ.
Món quà này, quá độc đáo...
Felix bỗng nhiên hóa cứng đờ, vầng trán xuất hiện một tầng mây đen u ám.
Nellis không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, ngay tức khắc, trên mặt đã hiện rõ sự thuần hóa. Hắn vừa đưa tay ra muốn bốc một cái đã bị ánh mắt ghẻ lạnh của Đại Công tước vùi dập lập tức thu tay về.
Tầm mắt tà mị của Đại Công tước lại một lần nữa chuyển hướng về phía Helga.
- Đây là thứ gì?
Helga nghiêm túc giải thích.
- Thưa Đại Công tước. Đây là bánh đoàn viên do đích thân bà chủ chuẩn bị.
Mọi người đồng loạt ngây ra. Kế đến là những màn bình luận nhốn nhao, kích động.
“Bánh!”
“Đồ ngọt!”
“Đại Công tước trước giờ chưa từng ăn đồ ngọt. Hẳn là ngài ấy rất ghét. Tặng bánh, đúng là sai lầm.”
“Bà chủ Tề này, cũng thật không hiểu chuyện chút nào.”
“Trông chừng lại sắp có đổ máu.”
“Lỡ mà Đại Công tước nổi giận làm liên lụy đến chúng ta thì toi.”
“Cô ta muốn hạ độc Đại Công tước sao. Chiêu này thật quá trẻ con...”
Felix thấy lạnh sống lưng. Hắn không lo lắng Đại Công tước sẽ bị hạ độc. Bởi vì, ngay từ nhỏ, người thừa kế của gia tộc Plantavergne, không có loại độc nào mà ngài chưa từng thử qua. Thế nên, điều mà hắn lo lắng lúc này chính là… Đại Công tước rất thích đồ ngọt. Ngài ấy thường xuyên đi thị sát bên ngoài, mục đích là để nghỉ dưỡng với đồ ngọt. Nhỡ mà, nhất thời không khống chế được bản năng thì hỏng hết hình tượng.
Trong khi mọi người vẫn đang tích cực bàn tán, Đại Công tước mở xem bức thư được gửi kèm bên trong.
“Thân gửi Đại Công tước! Món điểm tâm chưa từng có ở thế giới này...”
Ngay tức thì, Đại Công tước liền ngầm hiểu.
- Ý cô ta muốn nói, cô ta đến từ thế giới khác sao. Thú vị lắm, ta rất nóng lòng muốn gặp cô ta.
Đại Công tước dùng thìa vàng múc lên một cái bánh có hình nụ sen hồng xinh xắn, ngắm ngía thật kỹ. Thứ dễ thương này, thật sự, không nỡ ăn.
Phía sau cặp con ngươi vô cùng cao lãnh kia là cả một gánh nặng đấu tranh tư tưởng vô cùng nghiêm trọng giữa ăn và không ăn.
Đại Công tước ngây ngốc một hồi cũng quyết định gạt bỏ hình tượng. Đem bao nhiêu phiền muộn gói gọn trong một chiếc bánh và nhai không do dự.
Một tia sét chấn động xuyên qua thùy não. Hai mắt Đại Công tước nhắm chặt, một bên tay siết thành đấm, trông như đang chống cự. Tuyệt! Suýt nữa thì ngài không kiềm chế được mà hét lên.
“Ăn rồi!” Mọi người đồng loạt ngây ra... Ai đó còn không cẩn thận làm đổ trà nóng lên tay.
Ngài Bộ trưởng bộ Ngoại giao Reginald, ái ngại hỏi.
- Đại Công tước, mùi vị thế nào?
Đại Công tước nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch một chút, lãnh đạm nói:
- Rất ngon!
Má ơi! Không thể nào!
Đại công tước biết ăn đồ ngọt, còn khen ngon!
Chưa nhìn qua cũng biết. Món bánh kia tuyệt đối có vấn đề. Bà chủ Tề Nguyệt chắc chắn đã bỏ bùa mê bên trong.
Trông thấy ai cũng có vẻ hoài nghi, Helga mở liền hộp bánh thứ hai. Tận tay dâng tới trước mặt các vị đại nhân.
Công tước Reginald vừa nhìn thấy đã kinh ngạc thốt lên.
- Đây là bánh ư!
- Vâng thưa ngài. – Helga mỉm cười.
Ngay cả ngài Công tước khó tính Jethro cũng phải ngã mũ thán phục trầm trồ.
- Loại bánh tuyệt diệu này, khó trách Đại Công tước lại dễ dàng bị nó cám dỗ.
Tất cả mọi người, đều đã được rộng tầm mắt…
Trên khuôn mặt Viện trưởng Marouane xuất hiện một tia ái mộ, nhất thời có chút ngây người. Cô gái này rốt cuộc có lai lịch như thế nào lại có thể khiến Đại Công tước kiêng nể đến vậy. Hơn nữa, món ăn tinh tế này, ngài ta, trước nay chưa từng thấy qua. Tề Nguyệt, cô ta quả nhiên rất lợi hại, không đơn thuần chỉ là một đứa trẻ, nếu phía sau, còn có người chống lưng khẳng định còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.
Công tước râu kẽm Basil Sahni von Hughes – 40 tuổi, Bộ trưởng bộ Tư pháp. Lấy cớ không vừa lòng nhưng cũng không tiện nói thẳng ra trước mặt, bèn tuôn một giọng điệu trào phúng.
- Bánh này so với bánh người hầu ở phủ ta làm, đúng là có ngon hơn rất nhiều.
Thêm một gã Bá tước Cadell Haldar von Sarkar – 27 tuổi. Đứa cháu họ suốt ngày ăn không ngồi rồi, gây nhiều tai tiếng, núp sau cái bóng của ông dượng Công tước Basil, phách lối lộng quyền, nói không cần suy nghĩ.
- Đúng, đúng, đúng. Sau này, bà chủ của các ngươi có mở cửa tiệm đồ ngọt. Nhớ phải gửi đến phủ Bá tước ta mấy phần.
Cơn tức giận của Helga đang dâng trào lên não. Nhưng vì sợ làm hỏng đại sự nên vẫn cố nhẫn nhục chịu đựng.
Helga bên này đang yên lặng thoái lui. Đại Công tước bên kia vừa nuốt trôi miếng bánh xuống họng, giọng điệu cũng theo đó trôi xuôi, nhàn nhạt nhắc một câu:
- Công tước Basil, Bá tước Cadell, hai người có thể ra về được rồi.
Bá tước Cadell tức thì câm họng gian nan nuốt nước miếng không kịp.
Công tước Basil vừa hớp một ngụm trà thì bị dọa sặc nước ngay tại chỗ.
- Đại Công tước, ngài như vậy là có hơi khiếm nhã... – Công tước Basil kinh ngạc nói.
Mọi người có thể nhận thấy được trên người Đại Công tước đang phát ra sát khí nguy hiểm, lần này với những lần trước đều không khác nhau là mấy.
Đại Công tước không muốn người khác nghị luận dư thừa. Nên đành một lần nói rõ.
- Bà chủ Tề là khách quý của ta, lại có thể để cho hai kẻ dung tục như các ngươi buông lời chế giếu.
Ngay tức thì, không để người ta có cơ hội bạo biện. Lính gác đã ập tới kéo hai kẻ tội đồ ra ngoài không chút thương tiếc. Dĩ nhiên, vợ con, gia quyến đi theo cùng cũng ngay lập tức cuốn xéo.
Helga mãn lòng hả dạ. Xem ra, Đại Công tước cũng không đến nỗi cầm thú vô nhân tính như người đời đồn đại. Quà cũng tặng rồi, người muốn gặp cũng đã gặp rồi. Nhiệm vụ được giao đã hoàn thành. Không cần thiết phải nán lại thêm.
- Thưa Đại Công tước! Nhiệm vụ của bề tôi đã xong. Bề tôi xin phép được rời đi.
Đại Công tước, giơ tay ra hiệu cho Felix mang đến một lá thư. Rồi nghiêm túc dặn dò.
- Đưa cho bà chủ của các người.
- Bề tôi xin tuân lệnh.
Helga đưa hai tay cung kính nhận lấy bức thư, sau đó quay người sải bước ra cửa lớn.
Đúng lúc này, ông quản gia Stephen vào thông báo.
- Đại Công tước, tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Felix và quản gia nhận lệnh đưa các vị khách tới sảnh tổ chức tiệc.
Ngài Bộ trưởng bộ Ngoại giao cố ý nán lại trên ghế, cất giọng nói già nua, kèm theo tiếng cười hòa ái dễ gần, truyền vào tai Đại Công tước.
- Đại công tước, vị khách quý đó của ngài, có thể hẹn cho ta gặp mặt không. Ơn tình của ngài, ta về nhất định sẽ cảm tạ.
Đại Công tước nhướng mày:
- Vậy phải xem, ý cô ta thế nào.
Viện trưởng Marouane ngồi bên cạnh khẽ vuốt cằm, khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười nham hiểm.
- Ta rất muốn biết, giữa ngài và cô ta, ai mới thật sự là kẻ thù số một của Đế Quốc.
Đại Công tước không tức giận vì lời nói của Marouane. Trái lại, trên khuôn mặt thánh hiền của ngài xuất hiện một chút bi thương, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước:
- Thời gian qua, bà chủ Tề đã gây cho ngươi không ít phiền toái. Tài liệu cơ mật của Viện nghiên cứu bị đánh cắp. Đến hai giáo sư cốt cán cũng bị người ta thủ tiêu.
Marouane không hề muốn thừa nhận sự thật trắng trợn này, nhưng quả thực:
- Tình báo của Đại Công tước vẫn rất nhanh nhạy.
- Không dám nhận. Ngươi điều tra cô ta lâu như vậy? Không biết, có phát hiện thêm gì khác thường.
Marouane cười khẽ, tiếng cười tràn ngập ý châm chọc. Mật thám của ngài hổ báo như vậy, còn có tin tức nào không tra ra được. Cần gì, phải bày trò thăm dò ai.
- Cho đến giờ, ta chỉ mới biết được. Thương hội Tề Nguyệt, do một tay đứa bé tên Tề Nguyệt dựng nên. Nhiều nguồn tin cho rằng, phía sau cô bé này còn có một thế lực rất lớn chưa từng lộ mặt, nhưng có tồn tại hay không cũng chưa rõ.
Vẻ mặt của ngài Bộ trưởng bộ Ngoại giao bỗng cứng đờ lại sau màn trò chuyện giữa Đại Công tước và con trai mình. Ngài nắm chặt tay run nhè nhẹ, ánh mắt sửng sốt nhìn Marouane. Tức tối gào lên.
- Chuyện quan trọng như vậy, sao con không báo cho ta biết.
- Là do cha không hỏi. Hơn nữa, Viện nghiên cứu để xảy ra sai sót cũng chẳng vẻ vang gì. – Marouane nói giọng non nớt.
- Còn dám biện minh.
Ngài Bộ trưởng cau mày, giận tím mặt. Thằng con trời đánh này, thật đúng là gan bướng hồ đồ. Gây ra chuyện lớn như vậy mà còn không biết hối lỗi. Cứ đợi đó, sau khi trở về nhất định phải trừng phạt thật nghiêm khắc.
Còn về Helga, vừa về tới nhà liền uống vội mấy ngụm trà cho hạ hỏa. Lúc cậu ta báo cáo lại sự việc, nhìn chẳng khác nào đang xả hận. Điên cuồng gào thét. Nhất là khi, cậu ta nói đến đoạn Công tước Basil, Bá tước Cadell.
Tề Nguyệt nhìn Helga miêu tả, cười đến chảy nước mắt. Sau đó, đột nhiên nhớ ra còn lá thư chưa đọc liền mở ra xem ngay.
Đọc xong lá thư, sắc mặt Tề Nguyệt lạnh xuống âm trầm nan giải.
Rika đứng bên cạnh cau mày hỏi:
- Tiểu thư, có điều gì bận tâm sao ạ?
Tề Nguyệt giễu cười một tiếng.
- Gwyneth muốn gặp ta tại Thương hội thương nghiệp vào hai ngày sau.
Một câu như vậy, liền khiến cho toàn bộ người nghe giật mình chấn động!
Rika vung tay luống cuống.
- Tiểu thư, cô mà đến đó chắc chắn sẽ bị phát hiện thân phận.
Tề Nguyệt tay trái chống cằm, tay còn lại gõ lách cách trên bàn như một thói quen.
- Ta không sợ thân phận bị bại lộ, chỉ sợ đường đi lắm gian nan.
Ý muốn nói Đại Công tước sẽ không bỏ qua cho Tề Nguyệt. Gã ủy mị Louis vừa nghĩ tới điều này, cả người như bị đao thương đâm trúng ngất luôn tại chỗ.
Mark lo lắng, anh ái ngại lẩn tránh không nói ra điều tồi tệ nhất.
- Thương hội Tề Nguyệt mới thành lập cách đây không lâu. Thị trường buôn bán vẫn chưa ổn định. Cũng không gây hại tới những thương hội khác. Nên, không có lý do gì Đại Công tước phải gây khó dễ.
Ban gật đầu tán thành.
- Đúng vậy, tuy Đại Công tước là người vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng không thể ra tay mà không có lý do. Huống chi thân phận của Elina lại hết sức đặc biệt.
Tề Nguyệt chớp chớp đôi mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói.
- Thật ra, vài ngày trước em có viết một lá thư gửi đến Đại Công tước nói về việc ổn định giá cả trên thị trường. Thiết nghĩ, chắc là, ông ta cảm thấy điều đó rất hoang đường nên muốn nhân cơ hội, trừ khử đi một mối nguy hại.
Sắc mặt ai nấy cũng tái xanh. Tề Nguyệt còn chưa kịp mở miệng giải thích tường tận đã bị một đống câu từ vây đánh hội đồng.
“Toàn làm chuyện vớ vẩn.”
“Ổn định giá cả là cái thứ quỷ gì chứ? Bảo tồn tính mạng còn chưa xong.”
“Tất cả đều là lỗi tại tôi! Tiểu thư, lần trước có hỏi tôi về chính sách giá cả. Hóa ra, là cô ấy muốn viết thư cho Đại Công tước. Tôi thật sự hối hận vì những lời đã nói ra.”
“Elina, em luôn làm những chuyện vượt khỏi tầm suy nghĩ của anh.”
“Tiểu thư, tôi e là lần này, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn thật rồi.”
Từng câu từng chữ, rất nhanh đều thẩm thấu qua màn nhĩ của Tề Nguyệt nhưng chưa đầy một giây sau đều trở thành vi khuẩn qua đường.
Tề Nguyệt vẫn duy trì dáng ngồi chéo chân thong thả, ngữ khí lãnh đạm:
- Cũng chưa có chết được đâu.
Chính là bởi vì thái độ của con bé quá mức bình tĩnh, xem cái chết chẳng khác gì cỏ dại mới càng khiến cho người khác, tức muốn điên lên!
Silas bình yên khoanh kiếm ngay trước ngực dựa vào một góc tường, phủi sạch liên can.
Chú Fergal nhìn một màn hay, ánh mắt dần dần lạnh xuống. Kỳ thật, từ lúc Helga trở về tới giờ. Tề Nguyệt không thấy chú nói tiếng nào. Không biết là đang vướng bận chuyện gì.
Đến lúc này, cô bé đột nhiên nghe được giọng nói âm trầm của chú Fergal.
- Thuộc hạ của Đại Công tước khả năng chiến đấu có thể sánh ngang hàng với kỵ sĩ trung cấp. Nếu chỉ là thủ hạ thông thường sẽ không thể đánh bại.
Chú không nói thì thôi, vừa nói ra liền khiến lòng người không còn chút ánh sáng hy vọng. Tề Nguyệt thở dài.
- Sau ngày hôm nay, bà chủ Tề Nguyệt, vị khách bí ẩn của Đại Công tước. Tiếng lành đồn xa. Người người tò mò. Dù là kẻ có tâm cơ hay kẻ không ưa mình, cũng sẽ lũ lượt tìm đến, không giết thì cũng xu nịnh, làm phiền.
Chú Fergal cười một tiếng, nâng cung độ nguy hiểm trong lời nói tăng thêm một bậc.
- Tiểu thư đừng lo lắng, những chuyện như thế này đều nằm trong dự tính của thần. Tối nay, thần sẽ đưa người tới gặp một vài vị khách có thể giúp chúng ta trong nhiệm vụ lần này.
Tề Nguyệt quéo chân mày hoang mang. Gì mà nhiệm vụ đồ, nghe muốn rụng hết lông. Nhưng lúc này, người có thể trông cậy, chỉ có mỗi chú Fergal.

Đăng bởi: