Đạo Quân (bản edit)

Chương 320: Hồng Nương




Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc khó mà diễn tả ra được.

Ngụy Trừ mặt đầy khổ sở nói: “Vương gia, việc này e là không dễ làm, Ngọc Vương bên kia khẳng định là sẽ không lộ ra, Bộ Tầm bên kia thì chúng ta cũng không dám hỏi, đi hỏi mà nói sợ là sẽ khiến cho Bộ Tầm hiểu lầm rằng ngài đang giám thị hắn, sẽ bất lợi cho Vương gia. Mà người đi cùng hắn đi lại là người của ba phái, tính tình người ba phái thế nào ngài biết mà, chúng ta muốn hỏi cũng không dễ.”

Hạo Khải trầm trầm nói: “Vậy liền đi tìm người trong cuộc đi, đến hỏi Ngưu Hữu Đạo kia.”

Ngụy Trừ: “Chúng ta không biết rõ tình huống, mạo muội đi tìm hiểu thích hợp không? Vạn nhất hắn đánh tiếng với Bộ Tầm bên kia thì phải làm sao bây giờ?”

Hạo Khải khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngay cả chút chuyện này cũng làm không được, ta cần các ngươi để làm gì? Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo còn không thể bảo vệ được an toàn cho bản vương được sao? Tự mình suy nghĩ biện pháp đi!”

Ngụy Trừ bị lời nói này làm cho mặt đầy xấu hổ, nhưng cũng ngoan ngoãn nhận lấy, “Vâng! Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ suy nghĩ biện pháp liền.”

Chắp tay cáo từ, lúc quay người đi tới cửa, sau lưng bỗng truyền đến âm thanh trầm trầm của Hạo Khải, “Dưới tình huống cần thiết, có thể hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu, là muốn đối nghịch với bản vương sao?”

Sáng sớm, toàn bộ kinh thành chậm rãi bừng tỉnh.

Bốn phía khắp nơi khói bếp nổi lên, nhà nhà bận rộn, đầu phố lần lượt có người buôn bán nhỏ bày biện, một ngày mới lại bắt đầu.

Lệnh Hồ Thu lắc lư tay áo đi tới gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, muốn hỏi hắn thư xem hôm nay chuẩn bị làm gì.

Hồng Phất vội vã chạy đến, cản hắn lại, “Tiên sinh, Hồng Nương tới thăm, muốn gặp ngài.”

“Hồng Nương?” Lệnh Hồ Thu sửng sốt một chút.

Hồng Nương, ở trong vòng tròn tu sĩ ở Tề kinh này, cũng xem như là một danh nhân*, Hồng Nương là ngoại hiệu, tên thật gọi là Quản Phương Nghi, cũng không khác gì Lệnh Hồ Thu, cũng là lái buôn.

Bởi vì quen làm chuyện xây cầu dắt mối, nên được người ta xưng hô là Hồng Nương*.

Mặc dù cùng là lái buôn, nhưng so với Lệnh Hồ Thu thì có chút khác biệt, Lệnh Hồ Thu là lượn khắp thiên hạ, còn nàng thì coi Tề kinh này cơ bản trở thành hang ổ mà lăn lộn, nhiều năm giao lưu, am hiểu giao tế, người của các phe thế lực ở kinh thành đều biết đến.

Nơi này là kinh thành của thế tục, tự nhiên có quy củ của thế tục, không có khả năng công khai mua bán vật tư tu hành giống như thành Trích Tinh các loại, thật sự làm được như vậy, liền sẽ xảy ra lộn xộn. Mà tu sĩ lui tới nơi đây, cũng không có khả năng mang theo trên người lượng lớn tài nguyên tu luyện, nên bất cứ khi nào cần, đều có thể tìm nàng, có đồ vật gì muốn bán ra ngoài, cũng có thể tìm đến nàng.

Nàng luôn có thể dắt mối cho khách tìm được người cần mua, cũng có thể dắt khách tìm được người cần bán, mà nàng thì lấy phần trăm cho việc xây cầu dắt mối này.

Ở kinh thành nhiều năm, rất có uy tín, đủ để cho nàng kiếm sống thoải mái tại kinh thành này.

Loại mua bán như của nàng, cũng không phải ai khai trương là cũng có thể làm được, nàng mấu chốt chính là nhờ các mối quan hệ cùng uy tín nhiều năm qua tích luỹ mới có được, khiến cho nàng cơ hồ là không ái có thể thay thế, gần như mọi mối lằm ăn của tu sĩ lui tới Tề kinh nàng đều trích được một khoản, có thể không sống thoải mái được sao?

Lệnh Hồ Thu cũng lăn lộn ở phương diện này, cũng là lái buôn nổi danh, là người trong đồng đạo, há có thể không biết tới Quản Phương Nghi Tề kinh!

“Ngươi xác nhận nàng tới là tìm ta?” Lệnh Hồ Thu giơ cái cằm về phía cửa phòng đang đóng kín của Ngưu Hữu Đạo, “Không phải tới tìm hắn hả?”

Bởi vì những ngày này, người đến nhà bái phỏng đều là tìm Ngưu Hữu Đạo, hắn cơ hồ không có chuyện gì, cảm giác ba người chủ tớ chính là chân chạy* của Ngưu Hữu Đạo. (*culi, sai vặt)

Hồng Phất lạnh như băng nói: “Là tìm tiên sinh ngươi, chỉ đích danh muốn gặp ngươi.”

Nàng vĩnh viễn là bộ dạng lạnh lùng như băng vậy, so với vị tỷ tỷ trên mặt luôn nở nụ cười kia quá khác biệt.

“Nữ nhân này tìm ta làm gì? Chẳng lẽ có đồ vật ta muốn mua? Tạm thời ta cũng không có muốn mua đồ gì a?” Lệnh Hồ Thu lắc lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khó hiểu, bất quá vẫn quay người đi gặp, Quản Phương Nghi cũng được coi là địa đầu xà* bên này, nàng tìm tới cửa, ít nhiều gì cũng phải cho chút mặt mũi. (*trùm xóm)

Ngoài cửa lớn có cỗ xe ngựa dừng ở đó, chủ tớ đi ra ngoài, Hồng Phất nhìn xe ngựa ra hiệu một chút, biểu thị người đang ở ngay trong xe.

Rèm cỗ xe ngựa mở ra, lộ ra một phụ nhân sồn sồn* xinh đẹp, cười tươi như hoa đưa tay vẫy vẫy Lệnh Hồ Thu, ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu lên xe, thái độ khá thân mật, khiến người ta nhìn cái liền cảm thấy dễ thân cận. (*quý bà sồn sồn – tiền mãn kinh)

Lệnh Hồ Thu bôn ba ở bên ngoài nhiều năm, sao có thể bị bề ngoài của nữ nhân này mê hoặc, trong lòng hơi có cảnh giác, đi đến trước xe ngựa, đưa tay mở rèm xe, nhìn vào bên trong, nhìn thấy bên trong có mỗi mình Quản Phương Nghi trên người mặc một bộ y phục hoa lệ, không thấy có ai khác nữa, mới yên tâm hơn một chút.

Bất quá lại không có lên xe, thả rèm xuống lại, rồi đi tới trước cửa sổ xe ngựa, đưa tay đẩy rèm nhỏ cửa sổ ra, nhìn vào trong xe hỏi: “Có chuyện gì?”

Chát! Quản Phương Nghi giống như liếc mắt đưa tình đưa vỗ một phát vào tay hắn, nói: “Lên xe nói chuyện, sợ ta ăn thịt ngươi không bằng?”

Lệnh Hồ Thu: “Ta còn có việc, không có thời gian rảnh cùng ngươi liếc mắt đưa tình, có chuyện gì mau nói.”

Quản Phương Nghi: “Có người muốn gặp ngươi.”

Lệnh Hồ Thu hồ nghi hỏi: “Người nào?”

Quản Phương Nghi: “Hiện tại không tiện tiết lộ, sau khi gặp mặt, ngươi tự nhiên sẽ rõ. Ta nói, ta đích thân đi một chuyến tới đón ngươi, chẳng lẽ ngay cả chút mặt mũi này ngươi cũng không cho ta sao?”

Lệnh Hồ Thu cau mày nói: “Không phải là ta không nể mặt ngươi, muốn gặp ta thì trực tiếp tới tìm ta là được, tin tức ta ở trong này chắc hẳn đã truyền ra ngoài đi, rất khó tìm được ta sao? Cần phải lòng vòng đi qua ngươi sao?”

Quản Phương Nghi: “Ngươi ngốc nha, không tiện gặp mặt trực tiếp, tự nhiên là có nguyên nhân không tiện. Lên xe đi, ta há có thể hại ngươi rồi tự đập vỡ chiêu bài của mình hay sao?”

Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, cũng muốn biết đến tột cùng là ai muốn lén lén lút lút gặp mình, bất quá vẫn là lưu lại một tay, quay đầu lại ra hiệu cho Hồng Phất đi thông báo cho Hồng Tụ một tiếng, miễn cho lỡ như có chuyện thì phía bên mình cũng không biết là vì sao.

Thấy hắn như vậy, Quản Phương Nghi cũng đành thôi, cũng có thể lý giải, nửa người dựa vào cửa sổ đàm tiếu với Lệnh Hồ Thu, “Lệnh Hồ, ngươi đã nhiều năm rồi chưa đến Tề kinh đúng không?”
Đang còn nhìn tra xét hai phía ngõ nhỏ Lệnh Hồ Thu nghe hỏi bèn cười ha ha nói: “Ta tới hay không có liên quan gì, cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ngươi.”

Quản Phương Nghi: “Ngươi là người ưa thích tiếp vụ làm ăn lớn, ba năm không khai trương, khai trương là ăn ba năm*, mua bán nhỏ này của ta sao lại được.”

“Ngươi xem trọng rồi.” Lệnh Hồ Thu hơi tự giễu.

Lúc này Hồng Phất vừa trở về, khẽ gật đầu, biểu thị đã dàn xếp ổn thỏa.

Hai chủ tớ lúc này mới trèo lên xe ngựa, phu ngựa lập tức đánh xe rời đi.

Trong xe ngựa lắc lư, ánh mắt Quản Phương Nghi lưu chuyển trên người Hồng Phất một lượt, đôi mắt sáng to chớp chớp, cười khanh khách nói: “Hồng Phất muội tử càng ngày càng xinh đẹp nha, một cặp tỷ muội song sinh, trái ôm phải ấp, vẫn là Lệnh Hồ huynh biết hưởng thụ nhất.”

Hồng Phất làm vẻ mặt không biểu tình, không có để ý.

Lệnh Hồ Thu: “Nói nhiều quá, ta thấy ngươi là động tình muốn nam nhân rồi phải không?”

Quản Phương Nghi nâng tay áo che miệng, cười khanh khách, “Nam nhân mà, với nữ nhân mà nói đó là đồ tốt, nói không nghĩ đến là nói xạo, bất quá thanh danh ta sớm đã xấu, nam nhân đứng đắn là không trông đợi rồi. Bất quá ta cũng đã nghĩ thông, có tiền rồi còn sợ không có nam nhân nữa sao? Chỉ cần ta cao hứng, một ngày đổi một người cũng được, người ta còn phải dỗ dành cho ta vui vẻ nữa là.”

Lệnh Hồ Thu nghe xong lắc đầu, “Nhìn bộ dạng ngươi thế này, là dự định ở ngay tại trong kinh thành thế tục này sống hết đời sao?”

Quản Phương Nghi: “Có cái gì không tốt sao? Ta ưa thích thế giới phồn hoa này, ưa thích chốn náo nhiệt này, thích ăn mặc trang điểm lộng lẫy để cho người khác thưởng thức, một nữ nhân như ta trốn trong núi thanh tu một mình có ý nghĩa gì? Ăn mặc lại xinh đẹp thì cho ai thưởng thức, cho ai nhìn hử? Năm đó, cũng bởi vì ưa thích chốn phồn hoa này, ta mới định cư làm ăn tại đây, nếu có thể như thế này sống đến hết đời, ta cũng đã thỏa mãn.”

Lệnh Hồ Thu hơi trầm mặc, khẽ gật đầu, “Ý tưởng này của ngươi cũng không sai, chỉ mong ngươi có thể tiếp tục kiểu này sống đến hết đời đi, chỉ là, thế gian này rất nhiều hỗn loạn, ngươi thân lại ở trong đó, hi vọng ngươi sẽ không có ngày phải thân bất do kỷ.”

“Cái miệng quạ đen, không thể thấy lão nương sống không tốt là không ưa đúng không?” Quản Phương Nghi khẽ hờn giận, lườm hắn một cái, lại hỏi: “Lệnh Hồ, ta nói ngươi làm sao lại lăn lộn cùng với Ngưu Hữu Đạo kia thế, nghe nói ngươi còn kết bái huynh đệ với hắn nữa, đi theo hắn dãi gió dầm mưa, ngươi đang làm cái gì vậy a?”

Hồng Phất lườm Lệnh Hồ Thu một cái.

Nội tâm Lệnh Hồ Thu ai thán, có khổ lại không thể bày tỏ, bèn nói sang chuyện khác: “Lần này ngươi có thể kiếm được bao nhiêu? Ta phối hợp như vậy, có phải ngươi nên chia sẻ cho ta một nửa hay không?”

Quản Phương Nghi: “Cũng không được bao nhiêu, được mỗi 100 kim tệ, nếu ngươi thật sự so đo như thế, được, ta phân cho ngươi một nửa.”

Lệnh Hồ Thu: “Ngươi bớt giỡn, có thể khiến ngươi đích thân chạy tới đón ta thế này, nếu được trả ít hơn 1000 kim tệ ta tự chặt đầu xuống.”

Quản Phương Nghi như liếc mắt đưa tình, đập một quyền vào đầu vai hắn, “Đừng náo nữa, chút tiền lẻ này của ta mà ngươi cũng không tha...”

Hai người vừa đi vừa trêu chọc nhau, cùng đi tới một tiểu viện thanh tịnh ở ngoại thành.

Không có đình đài lầu các, chỉ có một tiểu viện yên tĩnh, ở trên cửa vào có đề 3 chữ ‘Phù Phương viên’.

Cửa ra vào có lão đầu đang còn quét rác, xe ngựa đi thẳng vào, bên trong vườn, bóng cây xanh ngắt khắp nơi, hoa cỏ sum suê, cầu nhỏ nước chảy, hoàn cảnh thanh lịch, lịch sự tao nhã.

Xe ngựa dừng lại, mấy người xuống xe, Quản Phương Nghi lắc lư vòng eo mềm mại như rắn chậm rãi đi phía trước dẫn đường, dẫn người tới trước một gian phòng có cửa sổ đang đóng chặt, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng trống rỗng, chi có một bộ bàn uống trà, có một bóng lưng gầy gò ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn uống trà, đưa lưng về phía bên ngoài, chính là Ngụy Trừ hiệu mệnh cho Kim Vương phủ.

Quản Phương Nghi tiến lên cười nói: “Ngụy tiên sinh, người đến rồi.”

Ngụy Trừ nhìn lại, vung tay mạnh vòng một vòng, chỉ chỉ ghế ngồi đối diện, ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu tới ngồi xuống.

Lệnh Hồ Thu không biết hắn, từ từ đi đến đối diện ngồi xuống, hỏi: “Xin hỏi các hạ là...?”

Ngụy Trừ lặng thinh không nói, nâng ấm châm trà cho hắn, vẫn chưa lên tiếng trả lời.

Mà ở một bên, Quản Phương Nghi cười hơi chút xấu hổ, giới thiệu: “Ngụy Trừ, Ngụy tiên sinh, người Kim Vương phủ.”

Người Kim Vương phủ? Lệnh Hồ Thu sững sờ, người Kim Vương phủ tìm ta để làm gì?

“Các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta không quấy rầy.” Quản Phương Nghi có chút chột dạ, khom người, bước nhanh rời đi, cũng đóng cửa lại.

Châm trà cho Lệnh Hồ Thu xong, Ngụy Trừ đưa tay ra hiệu xin mời dùng, “Nghe qua đại danh Lệnh Hồ huynh, hôm nay mạo muội mời Lệnh Hồ huynh đến đây, mong rằng chớ trách, bên ngoài có người của ta trong coi, chuyện hôm nay ngươi ta nói, tuyệt đối sẽ không có mỗi chữ mỗi câu tiết lộ ra ngoài, Lệnh Hồ huynh có thể nói thoải mái.”

Lệnh Hồ Thu đưa tay vờ đỡ chén trà, rồi chắp tay cám ơn, thử hỏi: “Ngụy tiên sinh mời ta tới, không biết có gì chỉ giáo?”

Ngụy Trừ nói: “Không nói chỉ giáo gì, chỉ là muốn biết một chút sự tình, mong rằng Lệnh Hồ huynh chỉ điểm sai lầm.”

Trong đầu Lệnh Hồ Thu suy nghĩ, hỏi: “Chuyện gì?”

Ngụy Trừ hỏi: “Hôm qua, tổng quản đại nội Bộ Tầm, còn có phi tử Ngọc Vương nữa, có phải đã đi gặp Ngưu Hữu Đạo hay không?”

Lệnh Hồ Thu kinh nghi bất định, lặng yên suy nghĩ một chút xong, gật đầu nói: “Đúng là có chuyện như vậy, ban ngày thì Đại tổng quản tới, còn vương phi là tới vào buổi tối.”

Trên mặt Ngụy Trừ có ý cười, tựa hồ khá hài lòng với câu trả lời chắc chắn này, bèn hỏi tiếp: “Đã nói những gì với Ngưu Hữu Đạo vậy?”