Đạo Quân (bản edit)

Chương 324: Khẩu vị này của vị lão đệ, chẳng ai có


.

Từng câu từng chữ lọt vào tai, đang đứng một bên Ngụy Trừ kinh ngạc khó hiểu.

Sắc mặt Hạo Khải rất khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu thấp thỏm.

Ý của Hạo Vân Đồ, còn có mục đích truyền đạt khẩu dụ này, là để muốn nhắc nhở hắn, một trưởng hoàng tử là nên làm như thế nào, nhưng mà nghe vào tai hắn, thì lại thành phụ hoàng đang cực kỳ bất mãn và giận mắng hắn. Ví hắn như ánh trăng trong đêm tối, có ý chí ủy mị yếu ớt*, chỉ là hùng ưng bò trên mặt đất... (*chỗ này bản gốc là ‘si mị võng lượng’ : Tên của 4 con quỷ ~ ý nói tính tình sinh ra yêu ma quỷ quái)

Thái giám tuyên chỉ xong, thấy hắn mãi không có phản ứng gì, bèn lên tiếng nhắc nhở, “Vương gia, khẩu dụ đã truyền đạt xong.”

“À!” Hạo Khải lúc này mới lấy lại tinh thần, hô: “Nhi thần tuân chỉ!”

Sau khi sai người đưa tiễn thái giám tuyên chỉ trở về, mặt mũi Hạo Khải dần dần tỏ ra u ám, trong đó xen lẫn chút bi phẫn, nhìn chằm chằm Ngụy Trừ, hung dữ nói: “Đều là ngươi làm chuyện tốt hết! Ngươi đi gặp Ngưu Hữu Đạo kiểu gì, sao phụ hoàng có thể khẳng định ngay là ngươi là muốn tìm hiểu về Bộ Tầm và Ngọc Vương phi nhanh vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không có căn dặn tên Ngưu Hữu Đạo kia sao?”

Ngụy Trừ vội vàng giải thích: “Vương gia, ta đã dặn dò Ngưu Hữu Đạo kia rồi, hắn cũng đã đáp ứng, nói không dám đối nghịch với Vương gia mà.”

Hạo Khải: “Vậy thì chỗ nào để lộ tin tức hả? Là Phù Phương viên bên kia?”

Ngụy Trừ lắc đầu: “Phù Phương viên rất không có khả năng đó, lúc ta với Lệnh Hồ Thu nói về việc này, là gặp riêng ở trong mật thất, bên ngoài còn có người của chúng ta canh chừng, người ngoài là không thể nghe được lời chúng ta nói, số người biết việc này đếm được trên đầu ngón tay.”

“Trong cung, mấy người có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tới bẩm báo cho phụ hoàng biết, mà còn có thể khiến cho phụ hoàng tin tưởng nữa? Phù Phương viên không có vấn đề, vậy thì trong thời gian ngắn như thế, người có thể trực tiếp tới trước mặt phụ hoàng vạch trần chuyện này, ngoại trừ tên Ngưu Hữu Đạo có lui tới với Bộ Tầm ra, thì cũng không còn ai khác cả.” Hạo Khải oán hận nói, “Liền biết ngay là tên tặc tử Ngưu Hữu Đạo kia có điểm giấu diếm bản vương mà, quả nhiên là không coi bản vương ra gì, trải qua việc này liền có thể kết luận, tặc tử này nhất định là có cấu kết với lão Nhị, cho nên mới vội vàng muốn ‘bỏ đá xuống giếng’ như thế! Cẩu tặc, khinh người quá đáng, thật sự cho rằng bản vương không dám động ngươi hay sao?”

Ngụy Trừ không nói gì, trong chuyện này hắn cũng không dám khẳng định, là có phải Ngưu Hữu Đạo tiết lộ bí mật hay không.

Hạo Khải bỗng nhìn chằm chằm hắn, “Một tên tu sĩ Yến quốc nho nhỏ, dám chạy đến Tề quốc giương oai với bản vương... Nghĩ biện pháp xử lý hắn sạch sẽ ngay đi!”

Ngụy Trừ giật mình, lập tức khuyên nhủ: “Vương gia, xin nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng có mối quan hệ với Bộ Tầm, một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện ở tại kinh thành này, sợ là khó mà tránh khỏi bị Giáo Sự Đài truy tra!”

Hạo Khải: “Cái này cũng làm không được, cái kia cũng làm không xong, ngươi tự nói xem coi, bản vương nuôi ngươi còn có tác dụng gì?”

Ngụy Trừ biết tính tình của vị này, vội nói: “Vương gia, ý của ta là, tên Ngưu Hữu Đạo này không có khả năng luôn một mực ở lại kinh thành này không rời đi, chờ hắn rời khỏi kinh thành rồi lại ra tay cũng không muộn. Ngưu Hữu Đạo đắc tội nhiều người như vậy, chỉ cần chúng ta làm bí ẩn một chút, ai biết là người nào giết hắn chứ? Chỉ cần không để lại chứng cứ, không ai dám nói là do vương gia làm, ta đây cũng là suy nghĩ cho Vương gia thôi, không thể để cho Ngọc Vương có cơ hội tiếp tục bỏ đá xuống giếng.”

Hạo Khải cắn chặt quai hàm, nói: “Đừng có lại cho bản vương chọc ra cái rác rưởi gì nữa đó!”

Ngụy Trừ lập tức cam đoan, “Vương gia yên tâm, nhất định giết tặc tử này tuyệt mối hận cho vương gia!”

Kinh thành phồn hoa, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, y như là đang đi dạo chơi trong một quyển sách họa cổ xưa vậy.

Đến Tề kinh đã lâu như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng là lần đầu tiên đi ra du ngoạn như thế này, không bị đám tu sĩ kia dây dưa nữa, thật là thoải mái.

Về phần chuyện chiến mã, hắn đã bỏ ý định tiếp tục đi ‘vận động hành lang’, ở nơi phong vân hội tụ đầy hung hiểm này, hắn xem như đã lĩnh giáo, còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm, lại tiếp tục đi vận động, tám chín phần mười là sẽ cửu tử nhất sinh, quá nguy hiểm.

Huống chi hiện tại trên tay hắn đã nắm giữ được hai tấm ‘át chủ bài’, một cái là lệnh bài mà Bộ Tầm cho, còn cái khác, chính là hải đảo kia.

Mấu chốt là, hắn biết bản thân bị người Hiểu Nguyệt các nhòm ngó tới, hắn không biết con rắn độc trốn ở phía sau màn này khi nào sẽ nhảy ra cắn hắn một cái.

Hắn hiểu rõ ràng thực lực của mình, không thể ở trong này được cùng đồng thời đánh cờ với vài phương thế lực được.

Đi ngang qua ven bờ Minh hồ, nhìn thấy Đậu Hũ quán, nhưng Ngưu Hữu Đạo chỉ ngó qua cái rồi đi qua luôn.

Một nhóm cuối cùng dạo bước đến Phù Phương viện.

Nội viện, trong một căn phòng bày biện xinh đẹp, Quản Phương Nghi đang ngồi tại trước bàn trang điểm, nhìn vào khuôn mặt được trang điểm ở trong gương, thỉnh thoảng khẽ thở dài, ngón tay vuốt ve vết nhăn trên khóe mắt, tinh thần chán nản.

Lão đầu canh cổng gõ cửa đi vào bẩm báo.

Sau khi nghe xong, Quản Phương Nghi giật mình, ngồi thẳng dậy, thất kinh hỏi: “Lệnh Hồ Thu quay trở lại, cả Ngưu Hữu Đạo kia cũng tới nữa sao?”

Lão đầu canh cổng nói: “Người kia tự xưng là Ngưu Hữu Đạo, ta cũng không rõ.”

Hơi suy nghĩ một chút, Quản Phương Nghi lập tức nói: “Liền nói ta không có ở đây, ra ngoài rồi.”

“Vâng!” Lão đầu canh cổng cấp tốc rời đi.

Nàng cũng để cái lược xuống, đứng dậy, đi lại quanh quẩn trong phòng một lúc, Ngưu Hữu Đạo đến, khiến nàng có chút bất an lo sợ.

Nàng không phải là sợ Ngưu Hữu Đạo hay là Lệnh Hồ Thu, mà là sợ Ngưu Hữu Đạo có liên lụy đến Bộ Tầm, nói chính xác hơn, là sợ thế lực tu hành ở phía sau Bộ Tầm.

Chuyện nàng nghe lén Lệnh Hồ Thu mật đàm với Ngụy Trừ đã bị Giáo Sự Đài biết được, mà lão tổ tông phía sau Giáo Sự Đài lại chính là Bộ Tầm, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên tới thăm, có phải là hắn đã biết được gì từ Bộ Tầm rồi không?

Không phải Ngụy Trừ đi tìm Ngưu Hữu Đạo sao? Vậy Ngụy Trừ có thể đã biết cái gì rồi, có biết bị nàng bán hay chưa?

Trình độ nào đó mà nói, ở tại kinh thành này chỉ cần tuân thủ quy củ, thì Bộ Tầm cũng không đáng sợ lắm, Bộ Tầm là người đứng sau giữ gìn quy củ kinh thành mà.

Nàng lăn lộn ở Tề kinh nhiều năm qua như vậy, biết rõ người nào không thể trêu chọc, vị Kim Vương phủ kia tuyệt đối tính là một tên, đó chính là người có thù tất báo, một khi biết được là bị nàng bán, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!

Nàng hiện tại không muốn, cũng không dám gặp Ngưu Hữu Đạo, sợ bị vị Kim Vương phủ kia hiểu lầm.

Sắp xếp mạch suy nghĩ xong xuôi, Quản Phương Nghi cấp tốc đi ra ngoài, gọi thủ hạ hộ vệ bên ngoài: “Đi, vào trong thành đi dạo.”

Chờ đến khi chui vào xe ngựa rồi, Quản Phương Nghi lại từ trong xe nói vọng ra: “Đi cửa hông!”

Cổng chính viện, lão đầu canh cổng đi ra, chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo: “Xin lỗi, để quý khách đợi lâu, không khéo rồi, đông gia đã vào nội thành du ngoạn, không ở trong viện.”
Ngưu Hữu Đạo ngó vào trong viện, hồ nghi nói: “Ngươi vừa đi vào thông báo, liền thông báo ra cái kết quả như thế?”

Lão đầu cười nói: “Quý khách đừng hiểu lầm, đông gia ra vào phần lớn đều đi cửa hông, nàng đột nhiên đi, lão hủ không biết rõ cũng rất bình thường, có mua bán gì tìm những người trong viện khác cũng giống như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo: “Việc mua bán của ta chỉ có thể tìm nàng thôi, ngươi cho câu trả lời chắc chắn đi, nàng khi nào thì trở về.”

Lão đầu lắc đầu nói: “Đông gia ham vui, mọi người đều biết, việc này thật không dám hứa chắc.”

“Vậy thì tốt, cùng những người khác đàm luận cũng được vậy!” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền trực tiếp xông vào.

Lão đầu sửng sốt một chút, đành phải phất tay gọi người đến dẫn đường.

Mấy người tiến vào trong viện, Ngưu Hữu Đạo nhìn ngó bốn phía thưởng thức, trong vườn lịch sự tao nhã, cảnh quan thật sự đẹp mắt tươi mát, khiến cho hắn phải mở miệng khen, “Hồng Nương này thật là người biết hưởng thụ.”

Lệnh Hồ Thu mỉm cười, không thích hưởng thụ mà nói, nữ nhân này cần phải một mực luôn ở tại kinh thành này sao?

Bước vào phòng khách ở trong viện ngồi xuống, có người dâng trà lên.

Chỉ chốc lát sau, một tên hán tử đi vào, chắp tay nói: “Để mấy vị khách quý đợi lâu, quy củ cũ, không hỏi lai lịch, không hỏi thị phi, mấy vị muốn mua gì hay là muốn bán gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn mua một cuộc nói chuyện với Hồng Nương!”

Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ quay mặt nhìn nhau.

Hán tử sửng sốt, sau đó đáp: “Đông gia không ở đây, đã ra ngoài du ngoạn rồi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, ta ở đây chờ nàng trở về cũng được.”

Hán tử nhíu mày, “Bằng hữu, ngươi làm như vậy không ổn đâu!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta liền ở ngay chỗ này chờ, chờ cho đến khi nàng về mới thôi.” Thái độ hắn rất kiên quyết, không có chỗ thương lượng.

Hán tử muốn nói lại thôi, nhưng là bởi vì biết Quản Phương Nghi là vì né tránh người này mà chạy, nên cũng không dám làm loạn, cuối cùng đành xụ mặt đi ra.

Đằng sau đó, cũng không ai dâng trà nữa, cũng không có chào hỏi, liền để cho mấy người bọn hắn ngồi ở đó chờ, thỉnh thoảng bên ngoài có người tản bộ tới chú ý đến chỗ này.

Trời bắt đầu tối dần, còn không thấy Quản Phương Nghi trở về, cũng không có ai chiêu đãi cơm canh.

Chờ mệt mỏi Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ ra đứng trong đình ngoài sân tản bộ.

“Tiên sinh, tên này là muốn chờ cho bằng được Hồng Nương, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?” Hồng Tụ nhỏ giọng khẽ hỏi.

Đang chắp tay sau mông nhìn bóng đêm Lệnh Hồ Thu hừ hừ một tiếng, “Hắn nói hắn để ý tới Quản Phương Nghi.”

“A..!” Hồng Tụ trố mắt, vốn muốn nói tới tuổi của Quản Phương Nghi như thế, nhưng mà nhớ lại, trên đường đi Ngưu Hữu Đạo cùng ở chung với Hắc Mẫu Đơn, lại thường xuyên nhớ thương tỷ muội các nàng, không khỏi ‘xì’ một tiếng, “Biến thái!”

“Cái khẩu vị của lão đệ này, chẳng ai có.” Lệnh Hồ Thu lắc đầu cười ha ha thổn thức.

Chờ đến quá nửa đêm, Ngưu Hữu Đạo từ trong phòng khách đi ra, đi tới chỗ hai người chủ tớ đang ngồi trong đình, trong đình, Nguyệt Điệp phát sáng bay múa.

Hồng Tụ đứng lên, Lệnh Hồ Thu nhìn sang, đan hai bàn tay đỡ sau đầu, buông tiếng thở dài, “Lão đệ, hôm khác tới đi, cần gì cố chấp như thế.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, nữ nhân này luôn ngủ qua đêm không về sao?”

Lệnh Hồ Thu: “Nữ nhân bình thường tự nhiên không có chuyện đó, nhưng xuất hiện ở trên người nàng thì bình thường đến không thể bình thường hơn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không phải người quen cũ của nàng sao? Không nể mặt ta thì cũng thôi, để cho ngươi chờ dài cổ như này, cũng không trở về nói một tiếng, ngươi cảm thấy là bình thường sao?”

Lệnh Hồ Thu sững sờ, buông cánh tay xuống, từ từ đứng dậy, nhíu mày, tựa hồ cảm giác là có chút không bình thường.

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi tiếp: “Buổi nói chuyện của người với Ngụy Trừ hôm qua, xác nhận là nàng không biết gì chứ?”

Lệnh Hồ Thu hồ nghi, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo không đáp, nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Lệnh Hồ Thu đành phải trả lời hắn, “Chắc là không biết, lúc chúng ta nói chuyện, là ở trong một cái phòng riêng bí mật, bên ngoài còn có người của Ngụy Trừ trông chừng. Bản thân Ngụy Trừ đi hỏi đến loại chuyện đó, hắn muốn giữ bí mật còn không kịp, chắc sẽ không nói cho nàng biết.”

Ngưu Hữu Đạo từ từ xoay người lại, đối mắt với bên ngoài, đột nhiên quát lớn, “Người tới!”

Tử trong hắc ám rất nhanh có một hán tử lướt đến, tiến lên chắp tay nói: “Ba vị khách quý muốn về rồi sao? Ta dân đường cho ba vị!”

Ngưu Hữu Đạo khẽ cười lạnh nói: “Đi cái gì mà đi! Nói cho Quản Phương Nghi biết, ta mặc kệ nàng tầm hoan ở nơi nào, đang nằm trong một đống nam nhân cũng phải đứng dậy về cho ta, ta đợi nàng thêm một canh giờ, nếu lại không xuất hiện, trước khi trời sáng, ta cam đoan, Phù Phương viên sẽ hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành này!”

Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì, phát hiện hắn thật đúng là mạnh miệng, ngươi dựa vào cái gì để Phù Phương viên biến mất khỏi kinh thành, ngươi dám động thủ ở kinh thành này chắc?

Hán tử mím môi mím lợi, song đã được nhắn nhủ, không nên dùng sức mạnh với tên Ngưu Hữu Đạo này, bảo hắn muốn chờ thế nào liền để cho hắn chờ đi, chờ đến khi hắn hết kiên nhẫn bỏ về mới thôi.

Hán tử quay người biến mất tại trong hắc ám.