Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 348: Linh Giang Bang kinh biến


Linh Giang Bang, Tụ Nghĩa Sảnh,

Đã quá giờ trưa, cùng Hạc Hiên trò chuyện thêm một hồi, cuối cùng định ra mấy loại phương án sau Đỗ Như Hối mới hài lòng dừng lại công chuyện.

Lúc này, đã sớm chờ đợi bên ngoài Linh phu nhân liền dắt theo hai vị nha hoàn bưng một mâm đồ vật đi vào.

“Ra mắt phu nhân!”

“Đại Trưởng lão!”

Linh Vận cũng không dám cùng vị này lão đầu làm kiêu, rất đúng mực khẽ nhún người hướng hắn vấn an. Sau đó mới quay sang lão Đỗ nũng nịu:

“Phu quân, ngươi mới bị thương, không nên mọi việc đều làm mệt mỏi như vậy. Mau mau uống chút canh tẩm bổ, canh này ta thả vào không thiếu ngàn năm nhân sâm cùng các loại dược thiện, hẳn là có thể giúp ngươi khôi phục được một phần khí huyết.”

“Ha ha, Vận nhi có lòng, thân thể bản tọa tốt như nào các ngươi còn không biết sao, chút vết thương nhỏ này vậy có đáng là gì.”

Nghe đôi gian phu dâm phụ này bắt đầu đả tình mạ tiếu, Hạc Hiên cũng thấy ngượng ngùng, lúc này liền chắp tay cáo lui:

“Bang chủ, vậy ta xin về trước. Có việc cần ngài cứ việc sai người đến truyền gọi.”

“Đại Trưởng lão chớ vội, hôm nay vất vả ngươi rồi. Những ngày này ta thấy ngươi khí sắc cũng không được tốt lắm, như thế liền không tốt.

Ngươi chính là chúng ta Linh Giang Bang trụ cột, không có ngươi trấn ải, bản tọa nhiều việc cũng không biết phải làm sao. Vận nhi, mau cho Đại Trưởng lão múc một bát canh, để ngài cũng bồi bổ một chút.”

Trải qua một loạt biến cố sau, Đỗ Như Hối càng cảm thấy nhà có một lão như có một bảo, lúc này mới có một phen thâm tình lời nói.

Hạc Hiên cũng không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi, thật là đặc biệt quái dị. Nhưng làm sao được lão Đỗ luôn mồm giữ lại, hắn phu nhân cũng đã múc ra một bát canh sâm thơm ngào ngạt hai tay dâng lên.

Cứ đẩy qua đẩy lại vậy người ta sẽ nói mình thị sủng sinh kiêu, hơn nữa đã qua giờ trưa, lão Hạc cũng cảm thấy hơi đói, lúc này đành cố mà nhận lấy:

“Vậy lão hủ không khách khí, đa tạ Bang chủ ban thưởng.”

“Ha ha, thế mới tốt chứ! Đại Trưởng lão mau ăn đi cho khỏe.”

“Vâng! Bang chủ mời, phu nhân mời!”

Thịnh tình không thể từ chối, trong lúc Linh phu nhân múc thêm một bát khác cho nàng phu quân, Hạc Hiên sảng khoái bê bát lên, dùng thìa múc một miếng lớn kèm theo mấy lát sâm cho vào miệng từ từ thưởng thức.

“Canh ngon, Linh phu nhân thực sự hảo trù nghệ.”

“Đại Trưởng lão quá khen!” - Linh phu nhân đoan trang mỉm cười nói tạ.

Đỗ Như Hối còn là cười lên sang sảng từ tay nàng nhận lấy bát canh:

“Vận nhi nàng trù nghệ so với Phủ thành mấy đại tửu lâu bếp chính cũng không kém cạnh chút nào, Đại Trưởng lão ngươi hôm nay chính là có phúc.”

“Khục khục...”

“Ầm!”

Nguyễn Tuấn Huy đưa tặng độc dược quả thật mãnh liệt, dù đã trải qua luyện tạng luyện tủy như Hạc Hiên vậy cũng không gánh được mấy giây, lập tức cảm nhận được toàn thân đau đớn khôn cùng.

“Có độc!”... “Ầm!”

Lúc này lão Hạc liếc mắt thấy Đỗ Như Hối đang đưa bát liên miệng, hắn cố nén bản thân không khoẻ, dùng cuối cùng một chút sức lực gào lớn rồi tiến lên đem đồ vật đập bay, sau đó liền không chịu được nữa quỳ rạp xuống đất co ro run rẩy như con tôm luộc.

“Oẹ!”

Kèm theo một búng lớn máu tươi nôn ra, Hạc Hiên thất khiếu cũng đồng loạt chảy ra máu đen, lão đầu này hai mắt trợn trừng khó tin, không kịp trăn trối di ngôn bất cứ một câu nào liền cứ thế liền chết rồi, độc tính hung mãnh để người không kịp trở tay.

Đến tận khi này, trong phòng còn lại mấy người mới giật mình tỉnh lại.

“Áaaaaaaa...” - Đó là Linh phu nhân cùng hai đứa nha hoàn sợ hãi thét lên.

“Đại Trưởng lão!”

Đỗ Như Hối quát lên một tiếng, không quản bản thân thương thế vội vàng xông lên cho Hạc Hiên truyền vào chân khí, nhưng đã quá muộn, lão đầu này cơ thể một chút phản ứng cũng không có.

“Bang chủ! Có chuyện gì!”

Trong này khác lạ lập tức kinh động bên ngoài hộ vệ chạy vào tìm hiểu.

Lão Đỗ lúc này không rảnh trả lời bọn họ, hắn ôm lấy Hạc Hiên, cảm nhận vị này Đại Trưởng Lão cơ thể dần dần trôi đi sinh cơ, hắn điên cuồng:

“Hạc thúc!”

“Tiện nhân, có phải ngươi làm!!!” - Gần như mất đi lý trí Đỗ Như Hối hai mắt đỏ rực, vồ lấy cổ vị kia Linh phu nhân đem người xách lên, cắn răng nghiến lợi âm u quát hỏi.

Bị bóp chặt lấy cổ Linh phu nhân làm sao trả lời, cả người tại không trung giãy giụa một hồi, sắc mặt dần trở nên tím tái cũng không nói được một từ.

Tại đây không còn các vị đại lão, không ai dám lúc này đứng ra ngăn lại đang cuồng nộ Bang chủ. Đến cuối cùng, nhìn thấy Linh phu nhân sắp phải hương tiêu ngọc vẫn, nghĩ đến nàng trong đoạn thời gian này không thiếu ban phát cho đám mình thứ tốt, đội trưởng hộ vệ đội mới lấy hết dũng khí đứng ra nói vài câu khuyên nhủ.

“Bang... Bang chủ, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nếu không ngài trước tha phu nhân một mạng, đợi điều tra rõ ràng rồi xử phạt cũng không muộn.”

Lão Đỗ trừng mắt nhìn sang, từ trên người hắn bạo lệ khí tức tràn ra dọa mấy người trái tim đều giật thót lại. Nhưng có lẽ những lời này tạo nên tác dụng, hắn lúc này mới tỉnh tảo đôi chút, đem Linh phu nhân ném ra một bên gầm gừ:

“Tất cả bắt lại nghiêm mật canh giữ, nếu xảy ra vấn đề lão tử lột da các ngươi. Triệu tập trong bang cao tầng, đi mời Kỷ thần y đến đây cho ta!”

“Rõ!”

Chuyện sau đó Tống lão gia đã không có hứng thú quan tâm, không thể thành công ám sát Đỗ Như Hối hắn khá là thất vọng. Trải qua này một biến có, có thể khẳng định sau này muốn hạ độc thằng này đã là không thể nào.
Một lần rắn cắn mười năm sợ thừng, Đỗ lão ca bây giờ trước khi ăn uống cái gì hẳn sẽ kiểm tra rất kỹ, tuyệt đối không chút lơ là chủ quan.

Âu cũng là số trời, xem ra mệnh hắn chưa tuyệt lúc này.

Thở dài một hơi Tống Khuyết nhấc chim liền đi, không thêm lưu luyến.

...

Sau đó mấy ngày Tống gia là không còn quan tâm đến bên này Linh Giang Bang chuyện nữa. Nhưng chỉ nghe Nhiếp Phong báo lại, đoạn thời gian này quận thành là không được một phút yên lành.

Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch như nổi điên khắp thành tra án bắt phạm nhân để trong thành gà bay chó chạy.

Linh Giang Bang thì cả đám thần hồn nát thần tính, không thiếu bên trong Tổng bộ hạ nhân, nha hoàn vì Tống lão ma hành động mà tao ương, nghe nói còn có vài người bị tươi sống đánh chết. Nhưng thám báo chỉ nghe được mấy tin vỉa hè như vậy, cũng không có chứng cứ cụ thể nên cũng không ai dám nói chắc.

Chỉ là ít ra Tống Khuyết đã biết được thân phận con ma xui xẻo chết thế cho lão Đỗ, vậy mà là Linh Giang Bang đại túi khôn, cánh tay đắc lực thay Đỗ Như Hối bày mưu nghĩ kế, là nhân vật quan trọng số hai của toàn bang. Nghe đến cái này tin tức hắn cũng cảm thấy được an ủi phần nào, ít ra mình Thất Vĩ Ngô Công trứng độc cũng không phải hoàn toàn phí hoài.

Đỗ lão ca bây giờ tình cảnh chính như chim sợ cành cong, ngay cả ló mặt ra ngoài cũng không dám, vì thế tự nhiên không cần lo lắng nó giở trò quấy phá, Tống đại quan nhân có thể toàn tâm toàn ý đi tìm kiếm Huyết Y Tôn Giả cái này đồ lẳng lơ.

Đáng tiếc, bay bở mồ hôi chim, hắn chỉ coi như loại trừ được 3 nơi địa điểm, còn 2 chỗ khu dân cư thật sự lượng công việc quá lớn, bây giờ vẫn đang thúc thủ vô sách.

Mấy thôn huyện miền núi này, nhà cửa hẻo lánh, đều bao quanh triền núi mà dựng, thật sự nhìn chỗ nào cũng khả nghi, chỗ nào cũng có thể là cửa vào hang ổ Huyết tặc.

Tìm kiếm thêm 3 hôm, vẫn chưa có chút nào manh mối, lão Huyết hẹn ước ngày lấy hàng với Hoàng Trạch, Lưu gia huynh đệ cũng sắp đến, như thế hắn trong miệng bảo bối cũng sắp hoàn thành, Tống Khuyết khá là nôn nóng.

Như con ruồi không đầu thế bay lượn trên bầu trời tìm kiếm, tiện nhân này lại bắt đầu oán trách ông trời ba ba bất công không ban cho mình một cặp Thiên nhãn như Tuệ Vô.

Nghĩ đến đây, Tống Khuyết bất chợt rùng mình, bên kia Mai Trang bản tôn càng là hận hận tự cho chính mình một cái bạt tai.

“Thiếu gia, có chuyện gì?”

Đang yên đang lành tự ngược, Dương gia tỷ muội cũng bị thằng này tố chất thần kinh dọa cho giật mình.

“Không sao, ta đánh con muỗi.”

Hậm hực nói một câu, hắn liền quay sang ra lệnh:

“Gọi Tả Mục đến cho ta.”

“Dạ!”

Thuận tiện gọi Tia Chớp xuống ký thác phân hồn trong lúc chờ, đợi lão Tả tiến đến, hai người thì thầm to nhỏ trò chuyện một hồi lâu sau Tống lão gia mới mỉm cười hài lòng, sai người chuẩn bị cơm sớm, qua giờ chiều ăn xong liền kéo theo Tả Thần côn nữa gấp gáp lên đường, chạy về phía Linh Giang Quận.

Không vào trong thành, chịu khó đi đường núi rừng vòng qua bắc môn, đến khi trời sẩm tối, Tống Khuyết mới dẫn con hàng này đến gần địa vực Bắc Liêm huyện.

Sợ Huyết Y quỷ sai ngửi ra mùi của mình, hắn chọn một đỉnh núi cách đó khá xa rồi dẫn Tả Mục trèo lên.

Nhìn thần côn này tu vi thật có Lục giai, bây giờ mới đi được một đoạn đường đã mệt như cẩu, thở dốc liên tục, Tống gia cũng là tâm mệt.

Cũng may trước khi đi đã dặn lão Tả thay đổi dạ hành quần áo, vứt quả quạt lông ở nhà. Nếu không nhìn hắn Gia Cát Tả Mục bây giờ bộ dáng, quả thực chính là hủy hết hình tượng.

Đợi hắn khôi phục chút sức lực, Tống Khuyết bắt đầu mở miệng căn dặn:

“Lão Tả, tại bên kia sơn thôn cùng huyện thành hai chỗ này, trong đó chắc chắn có tồn tại một đại ma đầu. Chút nữa ta sẽ để Tia Chớp kéo ngươi đi bay qua đó một vòng, cẩn thận nhìn kỹ cho ta, tìm xem đâu là chỗ ma nhân ẩn náu.

Việc này cùng bản thiếu gia quan hệ cực kỳ trọng đại, nhất thiết không được qua loa, đêm nay chúng ta nhất định phải tìm được người mới thôi.”

Nghe nói mình vậy mà phải bị kéo lên trời, Tả Mục thiếu chút dọa đái:

“Thiếu... Thiếu gia, cái kia.. Như vậy có hay không an toàn nha?”

“Yên tâm, tuyệt đối an toàn. Bản thiếu hơn 300 cân thịt Tia Chớp còn có thể chở, người chút đó trọng lượng tính là cái gì. Chỉ cần lần này cho ta làm xinh đẹp, Thiên Thượng Nhân Gian mấy chỗ ăn chơi có thể tùy ý ngươi hưởng thụ 1 tuần, chi phí thiếu gia ta toàn bao.”

“Ực!”

Không biết trong đầu đang tưởng tượng cái gì, dâm côn này thế mà vô sỉ liền cứng, để đứng bên cạnh hắn Tống lão gia tức đến cắn răng nghiến lợi.

“Ầm!”

“Ai ui!”

“Tập trung tinh thần chuẩn bị làm việc cho ta.”

Khóc tang mặt ôm đầu lão Tả lúc này thành thật, vội vàng gật đầu cam đoan.

“Thiếu gia chớ lo, ta nhất định sẽ cho ngài quan sát kỹ càng.”

“Ân, rất tốt. Lên đó chớ hô to gọi nhỏ cẩn thận địch nhân phát hiện. Muốn di chuyển thế nào liền lắc lư cái chân Tia Chớp là nó có thể hiểu ý, nếu đã tìm thấy mục tiêu liên giật giật 2 cái, nó sẽ chở ngươi quay trở lại chỗ này, rõ chưa?”

“Rõ, thiếu gia!” – Tả Thần côn động lực mười phần lập quân lệnh trạng.

“Tốt!”

Sợ hàng này sức yếu nửa đường lại thả tay rơi tự do, Tống Khuyết còn cẩn thận lấy dây trói hông hắn lại cho Tia Chớp nắm lấy, nhìn hết thảy đã thỏa đáng sau mới hài lòng gật đầu.

“Đi thôi!”

Lập tức, Tia Chớp giang rộng sải cánh dài đến hơn 5 trượng của nó mãnh liệt vỗ mấy cái, không bao nhiêu khó khăn liền kéo theo Tả Mục lên rồi, hướng về ngoài kia còn sót lại cuối cùng hai địa điểm bay qua.

Hi vọng lần này lão Tả Thiên nhãn sẽ cho mình một tin tốt.