Yêu quái luyến ái chỉ nam

Chương 1: Cái nồi này ta không bối 1




Editor: Ký Ức Nhỏ



Chỉ qua một trận mưa, ô trọc[1] của thành phố đã bị cuốn trôi, trong không khí còn mang theo hơi nước ẩm ướt tươi mát.

[1] Ô trọc: Xấu xa, nhơ bẩn.

Buổi tối 8 giờ, thời gian mà mọi người đi tản bộ sau khi ăn xong cơm chiều. Một đám người vây quanh ở đầu hẻm Hoa Đào xem náo nhiệt, một mảnh đen nghìn nghịt, hoàn toàn không cảm thấy người chết là một việc đen đủi cỡ nào.

Giao cảnh[2] vội vàng tới di tản đám người đang xem náo nhiệt, đem người chặn ở bên ngoài. Nhưng hiện trường đã bị dẫm đạp hỗn độn, nhựa đường đổ lênh láng, nước bẩn cùng máu đầy rẫy khắp nơi, giống như từng đóa hoa huyết sắc nở rộ.

[2] Giao cảnh: Cảnh sát giao thông (ta thấy để hán việt sẽ hay hơn).

Hoàn toàn không có mỹ cảm, ngược lại càng trở nên dơ bẩn và đẫm máu.

Một chiếc xe tải màu lam chắn nghiêng bên cạnh cửa hẻm, bên phải đèn xe còn có một vết máu đỏ sậm.

Tài xế sắc mặt tái nhợt, tay chân nhũn ra, thanh âm run rẩy, giải thích: “Không phải tại tôi, là, là hắn đột nhiên lao tới, tôi chưa kịp phanh lại...”

Người chết là một chàng trai trẻ, nằm sấp trên mặt đất, mặt dán lên mặt đất lạnh băng.

Mặc một thân áo mũ hoodie màu đen liền, mũ áo vừa sâu vừa rộng, khi mang lên che khuất cả nửa bên mặt. Hắn lại mang khẩu trang, cho nên nhìn từ góc độ của Tống Sơ Cửu, chỉ có thể nhìn thấy một con mắt lộ ra.

Con mắt kia mở thật to, gắt gao nhìn chằm chằm một phương hướng, ai cũng có thể nhìn ra sự không cam lòng trong đó.

Tống Sơ Cửu nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một đồng xu nằm lặng lẽ trên mặt đất cách đó không xa.

Tiểu cảnh sát duy trì trật tự không chú ý, một chân dẫm lên, lại nhấc chân, trên đồng tiền xu màu bạc đã dính một tầng nước bùn.

Tống Sơ Cửu từ trong túi lấy ra hai đồng tiền xu thả xuống mặt đất, đồng xu phát ra âm thanh leng keng, sau đó xoay vài vòng rồi lăn vào bên trong hàng rào cảnh giới.

“Anh cảnh sát, tiền của tôi bị người ta làm rớt, anh có thể giúp tôi nhặt nó lên được không? Làm ơn, đó là tiền đi xe buýt của tôi.”

Người cảnh sát bị gọi lại, tính tình táo bạo quay đầu lại chửi rủa, "Làm loạn cái gì? Nhân mệnh quan thiên[3] có cái gì náo nhiệt mà xem? Cảnh sát đang phá án, lại gây trở ngại liền đem..." Ngữ khí hung dữ bỗng dưng im bặt khi nhìn thấy Tống Sơ Cửu.

[3] Nhân mệnh quan thiên: Sinh mệnh con người có liên quan tới trời hay do trời định.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu hồng trắng, đôi mắt đen to tròn, chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh ta, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi. Khi cười lên vừa mềm vừa ngọt, phấn phấn nộn nộn, miễn bàn có bao nhiêu người thích.

Ai uy, đây là tiểu cô nương ngoan ngoãn xinh đẹp nhà ai a, thật đúng là hiếm lạ, vừa rồi lớn tiếng như vậy không dọa đến người ta đi.

Anh ta lập tức thay đổi khuôn mặt như một vở Xuyên kịch[4], thay vào đó là gương mặt nhu hòa, cố gắng làm giọng nói của mình mềm nhẹ nhất có thể, “Tiểu muội muội đừng sợ, ca ca giúp ngươi nhặt.”

[4] Xuyên kịch: Biểu diễn nghệ thuật Biến diện (hay còn gọi là Xuyên kịch). Theo sử sách Trung Quốc ghi lại, nghệ thuật Biến diện có nguồn gốc từ tỉnh Tây Nam Tứ Xuyên, thường được biểu diễn trên sân khấu nhạc kịch và kỹ thuật của nó liên quan đến đôi bàn tay, là một bí mật cha truyền con nối. Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Trong đó có người có khả năng đổi 20 mặt nạ trong vòng 6-7 phút.

Anh ta lập tức cúi đầu tìm kiếm những đồng xu, cũng may ba đồng xu lăn không xa, khom lưng là đã nhặt lên được, lấy ra một chiếc khăn giấy lau khô nước bùn dính trên mặt đồng xu, sau đó đưa cho Tống Sơ Cửu, “Ba đồng phải không? Còn gì nữa?”

“Hết rồi, cảm ơn ca ca, anh thật là người tốt.”

Cảnh sát được khen, cười với vẻ mặt thỏa mãn, thật là một tiểu cô nương xinh xắn, chỉ cần để mọi người thấy cô, họ liền cảm thấy vui vẻ a.

Xe cứu thương đến, đám người dạt ra thành một lối đi. Bác sĩ mặc bộ đồ cấp cứu màu xanh lục vội vã chạy đến chỗ nạn nhân.

Nhưng mà, người đã sớm ngừng thở từ lâu.

Tài xế xe tải trước mắt tối sầm, gần như muốn ngất xỉu, xong rồi, hắn đâm chết người...

Mọi người đang cảm thán cái chết của chàng trai trẻ, sâu trong ngõ nhỏ truyền đến một tiếng thét chói tai, “A! Chết người!”

Ngay sau đó truyền đến một trận tiếng ồn lớn hơn nữa, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu sợ hãi, “Có người chết!”

Quần chúng vây xem không chê chuyện lớn, ngay lập tức đi vào trong ngõ nhỏ. Giao cảnh lập tức phản ứng lại, cũng đi qua, hơn nữa còn lạnh giọng hô, “Đừng tới gần! Chú ý bảo vệ hiện trường!”

Tống Sơ Cửu hơi kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần cũng đi theo dòng người. Tình huống người ủy thác vẫn chưa rõ, lại thêm một nạn nhân khác đột nhiên xuất hiện cách hiện trường vụ tai nạn xe hơi không xa, gần như vậy, nói không chừng bọn họ có mối liên hệ gì đó.

Hẻm Hoa Đào là một con hẻm lâu đời với những bức tường loang lổ ở hai bên và phủ đầy rêu xanh. Trời vừa mới mưa, vách tường ướt trơn trượt, ẩn ẩn tản ra mùi đất.

Phiến đá xanh gồ ghề lồi lõm, con đường đầy ổ gà, khi có người dẫm xuống, “Phốc” một tiếng, bắn lên một loạt nước, văng hết lên cả chân. Bốn cái đèn đường, chỉ còn có một cái chiếu sáng được, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm, như thể bảo vệ sự quật cường cuối cùng của nó.

“Tôi, tôi đi ra ném rác, thì nhìn thấy một người ở đây, tôi tưởng ai uống say nằm trên mặt đất rồi ngủ, nên tiến lên nhìn xem. Sau đó, sau đó tôi thấy trên ngực anh ta cắm một con dao...” Người phụ nữ khóc nức nở, kinh hoảng nói với cảnh sát tình huống vừa rồi.

“Cô đừng khóc, cũng đừng rời khỏi đây, đợi lát đem tình huống vừa rồi nói lại một lần nữa cho các đồng chí cảnh sát, bọn họ sẽ ghi chép lại.”

Bên cạnh thùng rác cách con hẻm khoảng 50 mét, Tống Sơ Cửu nhìn thấy nạn nhân.

Giao cảnh đang giải tán đám người, ánh đèn mờ ảo làm đám đông không thể nhìn thấy gì, nhưng họ lại không cam tâm rời đi như vậy. Tống Sơ Cửu cũng không thể tới gần, may mắn thay, tầm nhìn của cô không bị ảnh hưởng bởi màn đêm.

Trong bóng tối, cạnh thùng rác, một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào tường, đầu anh ta rủ xuống, tóc ướt nhẹp vì mưa, dính chặt trên trán. Trên ngực cắm một con dao, một mảng máu lớn đã bị nhòe trên áo sơ mi trắng. Bên dưới chỗ anh ta có một vũng nước mưa, nó đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Anh ta mặc một thân tây trang giày da, cà vạt được cài một cách chỉnh chu, trông giống như một nhân viên văn phòng bình thường.

Cơn mưa lớn đã cuốn trôi nhiều dấu vết, trên người nạn nhân lại không có bất cứ tiền bạc gì, vì vậy Tống Sơ Cửu cũng không có thêm thông tin đặc biệt nào. Tuy nhiên, cô không rời đi mà lặng lẽ đứng trong đám đông, chờ cảnh sát đến.

Tiếng còi báo động từ từ đến gần, chẳng mấy chốc, một vài chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ở con hẻm.

Ngay lập tức, tiếng bước chân hữu lực của một nhóm người dần dần đến gần.

“Tại sao nhiều người như vậy? Di tản đám đông trước, bảo vệ hiện trường.” Một giọng nói trầm ổn, quạnh quẽ vang lên trong đêm.

“Đội trưởng Giang, các đồng chí của đội giao cảnh đã hỗ trợ bảo vệ hiện trường.” Có người trả lời: “Vừa rồi có một tai nạn xe hơi ở đầu con hẻm. Đám đông vẫn chưa tan đi. Tôi nghe nói rằng có phát sinh án mạng ở đây vì vậy tôi đã quay lại.”

Trong khi nói chuyện, một nhóm cảnh sát hình sự mặc đồng phục đã chạy tới. Đứng đầu là một người có tướng mạo anh tuấn, mặt mày thanh thúy, gương mặt lãnh ngạnh của anh ta trông giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng, trông rất không thân thiện. Khí thế của anh ta sắc bén, đi đường còn mang theo kình phong, vừa đi vừa nói chuyện: “Mở rộng phạm vi.”

Những người bên cạnh đồng ý, lập tức bắt đầu sơ tán đám người. Tống Sơ Cửu nhìn chằm chằm người đàn ông nọ, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

Người đàn ông cũng cảm nhận được sự hiện diện của cô, bước về phía trước, tầm mắt nhìn về phía cô.
Hơi thở của đồng loại.

Đôi mắt của hai người gặp nhau trong không trung trong ba giây sau đó rút lui cùng một lúc. Người đàn ông được gọi là đội trưởng Giang tiếp tục đi về phía trước, Tống Sơ Cửu theo đám đông đi ra ngoài. Khuôn mặt cô bình thản, nhưng trong lòng đã sông cuộn biển gầm.

Cô thế nhưng đụng phải một đồng loại!!!

Cô chắc chắn mình không cảm giác sai. Hơi thở của người kia rõ ràng cũng là yêu quái.

Cũng không biết là yêu quái gì.

Nỗi khiếp sợ qua đi, Tống Sơ Cửu đột nhiên cảm thấy có chút cao hứng trong lòng, vốn tưởng rằng sẽ không có con yêu quái thứ hai trên thế giới này, không nghĩ tới cô còn có một đồng loại.

Mặc dù hai người họ không biết nhau, nhưng khi biết mình không phải là dị loại duy nhất trong loài người, cô liền cảm thấy rất cao hứng.

Tâm trạng vui vẻ này làm khóe miệng cô khẽ nhướn lên, mặt mày đều sinh động hơn.

Giang Bách Xuyên vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy một màn này, trái tim khẽ rung lên. Tiểu yêu quái cười rộ lên thật đẹp a.

Bên ngoài con hẻm, cơ thể của người ủy thác đã bị lôi đi, chỉ còn lại một vũng máu đỏ sẫm trên mặt đất.

Tống Sơ Cửu cũng không quan tâm xác chết bị lôi đi đâu. Cô cầm lấy đồng xu mình vừa nhặt được trước đó, rồi theo dòng người đi về phía trước. Đi tới đi lui, thân ảnh liền biến mất ở trong không khí, nhưng những người xung quanh lại không hề hay biết.

Ngay sau đó, Tống Sơ Cửu liền về tới căn hộ của chính mình.

Nằm thư giãn trên ghế sofa, cô cầm đồng xu lên rồi bắt đầu nhìn vào hình ảnh được ghi lại bởi đồng xu.

Lúc đầu, màn hình xoay lên xoay xuống, làm cô hoa cả mắt. Phải mất một lúc lâu Tống Sơ Cửu mới phản ứng lại, thì ra đồng xu bị người cầm trong tay ném lên ném xuống.

Những gì cô thấy được đều là từ góc độ của đồng xu, vì vậy cô mới thấy hình ảnh lắc lên lắc xuống.

Hình ảnh hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nhìn ra một ít tin tức. Trong căn phòng tối tăm, mọi thứ đều bừa bộn, một vài hộp cơm được ném trên bàn. Một thanh niên nhuộm tóc vàng, ngậm điếu thuốc, hai chân bắt chéo, cà lơ phất phơ nghịch đồng xu.

Tống Sơ Cửu nhận ra đây là người ủy thác của cô.

Trong phòng mây mù lượn lờ, sau khi hút một điếu thuốc, anh ta búng tay một cái, dừng lại hành động tung đồng xu nhàm chán của mình, cuối cùng hình ảnh đã trở lại bình thường.

Một khuôn mặt đặc biệt trẻ tuổi đột nhiên phóng to, anh ta nhìn chằm chằm vào đồng xu lẩm bẩm: “Chỉ còn thừa một đồng xu, mày nên phù hộ hôm nay tao kiếm được ít tiền ăn cơm đi!”

Anh ta gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình, lấy ra một cái khẩu trang đeo lên, sau đó đội lên đầu cái mũ áo hoodie.

Mở cửa rồi đi ra ngoài.

Sắc trời đã tối hẳn, còn có mưa nhỏ, chàng trai mắng một tiếng "Mẹ kiếp"[5], nhưng vẫn lắc đầu rồi đi ra ngoài.

[5] Nguyên văn là “Ta thao” : Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân...

Tiền xu vẫn luôn bị anh ta cầm ở trong tay, như thể mang lại một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Đây là một khu dân cư cũ kỹ tồi tàn với những con hẻm hẹp và những con đường lộn xộn. Con hẻm nhỏ càng thêm chật hẹp sau khi có xe đỗ.

Chàng trai đi một cách không hề có quy luật, anh ta quay qua quay lại, trông như một tên trộm.

Tuy nhiên, Tống Sơ Cửu vẫn tìm ra quy luật. Anh ta cố tình tránh máy quay, đi đường đều theo dõi gốc chết.

Anh ta không phải là tên trộm thật đấy chứ?

Khi cô còn đang suy nghĩ, chàng trai đã dừng lại bên cạnh một chiếc ô tô riêng, anh ta nhìn trái phải xung quanh, thấy không có ai, thì từ trong túi lấy ra cái gì đó rồi đập mạnh vào cửa kính, “Phanh” một tiếng, cửa kính đã bị vỡ.

Chàng trai vươn tay vào xe, anh ta lấy ra một chiếc túi, mở ra thì thấy trống không.

Anh ta lẩm bẩm rồi tùy tay ném nó đi.

Tống Sơ Cửu sợ ngây người, cô như thế nào cũng không nghĩ đến, người ủy thác lần này thế nhưng là một tên trộm. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, trông giống như một tay già đời.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người ủy thác như vậy kể từ khi văn phòng của cô được mở!

Người ủy thác vẫn tiếp tục “làm việc”, chỉ là vận khí tối nay của anh ta không tốt lắm, liên tiếp đột nhập ba chiếc xe nhưng cũng không thu hoạch được gì. Điều này làm cho anh ta càng thêm bực bội.

Mưa đã tạnh, anh ta lại đi vào một con hẻm khác. Tống Sơ Cửu liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là hẻm Hoa Đào, con hẻm nơi người đàn ông trung niên chết.

Con hẻm này quá hẹp, không có ô tô đậu. Anh ta nhanh chân bước qua, nhưng đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, anh ta dừng lại.

Anh ta từ từ đến gần thùng rác, nơi đó có một người đàn ông nằm nửa sáng trong bóng tối, như thể đang ngủ. Anh ta đổi đồng xu từ tay trái sang tay phải, sau đó từ từ duỗi tay trái ra.

Tống Sơ Cửu kinh hoàng mở to hai mắt nhìn anh ta.

Anh ta vội vã rời đi, nhưng đi được hai bước thì dừng lại. Anh ta quay đầu nhìn lại người chết trong góc, ánh mắt giãy giụa, ngực kịch liệt phập phồng, dường như đang vật lộn với một suy nghĩ khó khăn.

Tống Sơ Cửu cảm thấy kỳ quái, đụng tới loại chuyện này nên báo nguy không phải sao, có cái gì mà rối rắm?

Dường như đã trôi qua một thế kỷ, lại dường như chỉ qua một khoảnh khắc, cuối cùng anh ta cũng đưa ra quyết định.

Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt nạn nhân, vươn tay run rẩy, sờ soạng trên người người chết. Đầu tiên anh ta chạm vào ví của người kia, rồi tháo ra đồng hồ của người đó, thậm chí anh ta còn không buông tha miếng ngọc treo trên cổ người đàn ông.

Tống Sơ Cửu lại lần nữa sợ ngây người.

Tên trộm này quả thật phát rồ mà! Người chết rồi mà anh ta còn không chịu buông tha.

Sau khi đem tài sản của người chết quét sạch, anh ta vội vã bỏ đi.

Có lẽ là lương tâm tội lỗi, hay có lẽ là quá kích thích khi trộm đồ vật trên người người chết, nhưng Tống Sơ Cửu lại cảm thấy khả năng lớn là chiếc mũ của anh ta bị ép quá thấp nên đã chặn tầm nhìn, thế cho nên, anh ta vừa ra khỏi ngõ, “Phanh” một tiếng, bị một chiếc xe tải đâm bay.

Cơ thể anh ta bay lên cao, sau đó ngã mạnh xuống đất. Sau khi lăn vài vòng, anh ta nằm bẹp trên mặt đất, không còn sự sống. Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm về một hướng, nơi đó có một đồng xu đang nằm lặng lẽ trên mặt đất sau khi đã xoay vài vòng.

Trước khi chết, suy nghĩ cuối cùng của anh ta là ------

CMN! Cái nồi này lão tử không đội!